Hai tháng không nhanh không chậm trôi qua. Mitsui lúc này trường kì sống trong dày vò, luôn lặp đi lặp lại đau bụng cùng mệt nhọc. Toàn thân không còn nổi một chút sức lực, đại não thường xuyên đau đớn đến ngất xỉu, nhưng anh lại không kêu một tiếng.
Tôi biết anh đau, toàn thân anh, đang đau.
Khi đó tôi mới giật mình hiểu được, thì ra hai con người, cũng có thể có mối quan hệ tương thông. Đau đớn trên người anh, trực tiếp xuyên thẳng vào tâm can tôi, cũng đau như vậy. Mà khi anh ngủ say tôi khóc trộm nhiều như thế, khuôn mặt tèm lem nước mắt, cũng thực giống con người gầy yếu kia đang khóc thầm.
Nghĩ đến một thuở thiếu thời cao cao tại thượng của chính mình, loại lạnh lùng kiêu ngạo tưởng chừng không thay đổi vì bất cứ ai đó, rốt cuộc sau khi gặp một người, đã cam tâm tình nguyện dỡ xuống.
Cho tới bây giờ vẫn chưa nói với anh một lời tỏ tình, cho tới bây giờ vẫn chưa cho anh một câu hứa hẹn.
Mà cuối cùng hiểu rõ, tôi có thể buông xuống tất cả kiêu ngạo, buông xuống tất cả tự tôn, cũng không thể buông anh ra được.
Nếu hiện tại có thêm một cơ hội nữa, để tôi nói một câu ‘Tôi không muốn để anh đi’, liệu có còn kịp hay không?
Nếu tất cả lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển tôi đều nói cho anh nghe, anh có thể trở lại không?
3/2/2000 Thứ ba, trời trong.
Bệnh chứng của bệnh mạch máu não xuất hiện càng ngày càng nhiều. Cánh tay gầy yếu của anh cắm đầy ống truyền và dây dẫn, lại luôn phải làm các loại vật lý trị liệu. Đút cho anh ăn chút gì đó, luôn không chịu được mà nhổ ra. Anh nhìn thấy vẻ lo âu của tôi, thế là chịu đựng cơn khó chịu phiên giang đảo hải trong dạ dày, cậy mạnh nghẹn một ngụm cháo, dọa tôi phát hoảng phải dỗ anh nhả hết.
Anh ấy mệt mỏi, tôi sẽ đỡ anh nằm xuống ngủ.
Hôm nay mặt trời lên rất đẹp, ánh nắng chiếu thẳng tới tấm chăn tuyết trắng phủ trên đẹm giường, thật ấm áp.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Ngốc nghếch, anh phải nhanh khỏe lên đấy, chúng ta sẽ cùng đi Okinawa.”
Anh nhìn chăm chú tôi ngồi một bên, an tâm ngủ đi.
Anh tái nhợt như vậy.
Nhưng tôi biết, nằm ở nơi đó, là người tôi yêu nhất cả đời này. Tình yêu như vậy, sau này không thể có thêm lần nữa. Một trái tim nhỏ như thế, tất cả đều cho anh rồi, làm sao có thể còn phần cho người khác đây?
12/2/2000. Chủ nhật, nhiều mây.
Rõ ràng mùa xuân đã sang rồi, nhưng thờ tiết vẫn cứ lạnh như trước.
Tiểu Tam rất lười biếng, luôn cuộn mình trong góc phòng không muốn ra ngoài. Tôi ngoắc ngoắc tay với nó, nó cư nhiên liếc cũng không thèm liếc tôi lấy một cái.
Hôm nay gặp Mitsui, anh vừa từ trong giấc ngủ thật trầm tỉnh lại. Tình trạng anh vẫn vậy, các loại vật lý trị liệu không ngừng không nghỉ, cơ hồ không thể nuốt nổi bất cứ cái gì. Tôi biết anh thống khổ.
Tôi nói nói cười cười mang chuyện của Tiểu Tam kể cho anh nghe. Nói rồi lại nói, liền nhớ tới những ngày tháng cũ, thanh xuân tươi đẹp như vậy, kỉ niệm tốt đẹp như vậy…
Anh khổ sở khóc nấc, nhưng rồi cũng chính anh, lại một mực tươi cười.
23/2/2000 Thứ tư, trời mưa.
Ngày cuối cùng của mùa đông, cư nhiên mưa to tầm tã. Tôi cả người nóng rẫy đứng dưới mưa suốt một đêm, ngay trước cái nhà ga kia, nhìn những đoàn tàu đi qua rồi đi qua, cho đến tận khi mất đi tri giác.
Tôi…tôi tự hỏi mình còn muốn viết cái gì đây, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa rồi.
Thế giới vẫn tới tới lui lui như thường nhật, trình diễn những màn kịch thăng trầm vốn có.
Nhưng mà, thời gian giống như yên lặng. Không có huyên náo, không có ồn ào. Chỉ có màu trắng tĩnh mịch trong phòng bệnh cùng cái lạnh như băng thấm vào xương tủy.
Thật sự, lạnh quá.
Chính là vì sao? Không phải nói sẽ cùng đi Okinawa ư, nơi đó bốn mùa như xuân, nhất định, nhất định rất ấm áp.
Từ trước tới giờ, mặc kệ là nguy hiểm thế nào đều có thể đứng lên bước qua, là vì bên cạnh có anh. Nhưng mà hiện giờ, để tôi lưng đeo bao nhiêu nhớ nhung hoài niệm mà lẻ loi độc hành, anh sao có thể bỏ đi trước chứ?
Tôi nắm lấy tay anh, cảm giác nó từng chút từng chút tán đi chút độ ấm vốn có. Mà anh, vẫn tái nhợt như vậy, như vậy. Anh đau đớn ngần ấy năm, giãy dụa vùng vẫy ngần ấy năm. Bây giờ, rốt cuộc không cần đau. Thật tốt.