Tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Tam – một con mèo đen nhặt được.
Ngày đó thời tiết chuyển biến đột ngột, mưa to tầm tã, tôi nhìn thấy con mèo con cuộn mình ở cạnh thùng rác ven đường. Thân mình nhỏ bé gầy teo, vì lạnh mà run rẩy. Trên đùi phải bị thương, miệng vết thương chưa khép lại.
Ôm nó về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cho uống một chén sữa.
Gọi là gì bây giờ? Không bằng đặt là Tiểu Tam đi. (Lam: Tên của Mitsui âm Hán Việt là Tam Tỉnh, Rukawa lấy chữ Tam đó đặt cho con mèo)
“Ê, Tiểu Tam”. Ý định gọi nó như thế.
Tên nhóc kia nâng đôi mắt xanh biếc lên, meo một tiếng với tôi coi như đáp lại, sau đó lại cắm mặt uống sữa.
Khi tôi nói chuyện Tiểu Tam nói cho Mitsui, anh đã chỉ có thể dùng ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay tôi để duy trì đối thoại. Biết tôi đặt tên con mèo đen là Tiểu Tam, vẻ mặt anh còn thực sự tức giận, nặng nề viết trong tay tôi, “Dựa vào cái gì hả?”. Đổi lại là ngày thường nghe anh nói như vậy, tôi nhất định sẽ đắc ý cười thầm, sau đó mặt không đổi sắc mắng anh một câu ngốc nghếch. Chính là tôi của lúc này, thực sự khao khát được nghe giọng nói của anh biết bao.
Thời điểm bệnh trạng mất ngôn ngữ còn chưa đến lúc nghiêm trọng nhất, tôi chuẩn bị rất nhiều sách báo về bóng rổ cho anh, làm thú tiêu khiển, còn bắt anh cố gắng đọc lên thành tiếng. Cuộc sống của tôi khi ấy, bên tai đều là giọng nói vỡ vụn của anh, đội nào thắng đội nào, cầu thủ nào giữ được danh hiệu MPV lâu nhất.
Ngày đó, tôi đứng bên cửa sổ, khép hờ mi mắt nghe người sau lưng đọc lên những câu từ quen thuộc, sau đó là một khoảng im lặng thật dài. Cuối cùng, phía sau truyền đến thanh âm của anh, nhẹ nhàng mà ấm áp, “Rukawa, tôi yêu cậu.”
Chữ chữ gian nan, nhưng mà, chữ chữ, âm vang.
Tôi không dám xoay người lại. Anh của giờ phút này, đang mỉm cười nói lên câu nói ấy. Nhưng mà tôi, lại sợ hãi muốn khóc.
Lần kia, tôi cuối cùng vẫn cứ đứng yên như vậy, gió ngoài cửa sổ lướt qua song tiến vào, lồng lộng.
Hết thảy những bệnh tật, đều là trời xanh vui đùa thôi. Ai có thể đoán trước được bản thân mình có nan chứng hay không chứ. Bất đắc dĩ người bị chọn lại là anh ấy mà thôi. Chính là, mỗi người đều hy vọng mình sống thật khỏe mạnh. Anh ấy cũng không muốn mà. Anh ấy không muốn bị bệnh, anh ấy muốn sống một cuộc sống thật vui vẻ, anh ấy biết, sẽ có người vì thấy anh ấy như vậy mà thương tâm khổ sở.
Đều nghe người ta nói, nếu trong một đôi tình nhân có một người nhất định phải ra đi, trời xanh sẽ nhân từ lựa chon người kiên cường hơn ở lại. Chỉ là, mấy ngày nay, tôi rõ ràng cảm thấy, Mitsui cười cười giống như bất cứ cái gì cũng sẽ không xảy ra, giống như hai chữ “biệt ly” cách xa vạn dặm, mà tôi, mỗi một ngày đều trôi qua trong khủng hoảng và sầu lo.
Có lẽ nếu không có tôi, anh vẫn có thể tiếp tục sống thật tốt. Nhưng nếu mất đi anh ấy, tôi không biết hính mình sẽ trở thành thế nào. Như vậy tại sao, người bị mang đi, lại là anh ấy?
Ngày 4/12/1999 Thứ sáu, mưa.
Mitsui hôm nay vô cùng không ổn. Sau khi làm vật lý trị liệu xong, đã ói ra vài thứ.
Sau đó anh vẫn ngủ, tôi chờ lâu thật lâu, đến khi đi rồi, anh vẫn cứ ngủ. Tôi khủng hoảng, bác sĩ nói tôi không cần quá lo lắng, đây là hiện tượng bình thường. Những ngày sau này, giấc ngủ của anh mỗi lúc sẽ một dài, chân tay cũng không còn lực nữa.
Tôi nhìn Mitsui đang yên lặng ngủ, nhẹ nhàng nhẹ nhàng vuốt ve anh, từ thái dương, đến trán. Anh vẫn như vậy, y như thời còn thiếu niên.
10/12/99, Thứ năm, trời trong.
Đông muộn cuối cùng cũng tới, lạnh hơn, và dài hơn.
Theo thời tiết ngày càng lạnh, Tiểu Tam cũng ngày một lười. Mỗi ngày đều cuộn mình trong góc sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Vóc dáng Tiêu Tam hiện tại lớn hơn lúc mới nhặt về một chút rồi.
Tôi mang theo ảnh chụp Tiểu Tam gần đây tới cho anh xem. Ngồi bên giường thật lâu thật lâu, chờ anh tỉnh lại. Khi ôm anh ngồi dậy, cảm giác được xương vai gầy guộc nhô ra, cánh tay đều đau.
Tuy rằng tình trạng thân thể ngày càng…không xong, nhưng tâm tình Mitsui trước sau vẫn không tồi.
Sau đó, bác sĩ nói với tôi, Mitsui là không muốn làm tôi lo lắng, cho nên luôn ôn hòa cười. Anh liều mạng muốn nói cho tôi anh vẫn tốt lắm. Thiện lương cùng yêu thương của anh, luôn khắc sâu như thế.
31/12/99 thứ sáu, trời trong.
Hôm ấy là ngày cuối cùng trong năm, tôi làm bạn với anh trong bệnh viện.
Cả nhà Kawasawa cũng đến thăm Mitsui. Chúng tôi gặp được vợ của Kawasawa, một người phụ nữ trẻ tuổi hiền lành. Kazuko cũng vẫ đáng yêu như cũ. Cô bé ghé vào bên giường nói chuyện với Mitsui. Anh chỉ im lặng lắng nghe. Qua hồi lâu, cô nhóc giận dỗi nói, “Em nói nhiều như vậy, tại sao anh lại không để ý em!” Kawasawa có chút ngượng ngập kéo Kazuko qua, “Anh mệt mỏi mà, Kazuko sao có thể giận dỗi…”
Khi đó tôi cảm thấy thật khổ sở. Đã bao nhiêu lâu rồi, chưa được nghe giọng nói của anh? Khi quay đầu đi, lại như trước gặp được khuôn mặt anh tươi cười. Anh biết tôi suy nghĩ điều gì, hơi hơi nâng tay, kéo tôi tới bên.
Đêm khuya, nhìn qua cửa sổ sát đất trong phòng bệnh, có thể thấy rất nhiều pháo hoa nở rộ phía trời xa. Nơi đó, lễ hội đang tưng bừng, nhưng phòng bệnh này đây, lại an tĩnh đến hoảng hốt. Mitsui cố hết sức dựa vào trong lòng tôi, thân mình mềm nhũn không có nổi một chút sức nặng. Anh im lặng ve vuốt đường chỉ trong lòng bàn tay tôi, tôi lập tức gắt gao nắm lấy. Tôi chưa bao giờ sợ hãi ly biệt như giờ phút này.