Hương khói vấn vương tâm thanh tịnh.
Chuông đồng vang vọng thấu tim gan.
Dòng người đổ xô về Linh Ẩn hôm nay thưa thớt hơn mọi ngày, các tăng nhân
trong chùa đa số đều tập trung đâu đó niệm kinh, thanh âm lầm rầm nơi
cửa Phật cùng không khí huyền ảo mờ đi giữa làn khói trắng lượn quanh
đình các. Thật không hổ danh khi năm xưa Khang Hy đế du ngoạn lên núi
Bắc Cao sau chùa, phóng tầm mắt trải dài bốn phía chỉ toàn hai màu xanh
trắng, Linh Ẩn Tự tọa lạc giữa ngàn núi trùng mây từ đó còn được gọi là
Vân Lâm. Nghe đâu trước điện Thiên Vương của chùa vẫn còn sót lại tấm
bảng bốn chữ “Vân Lâm Thiền Tự” do chính tay Khang Hy đề bút.
Hà Thanh theo sau Mạc Hiểu Hy một khoảng, bước chân vô định, thân thể ở
đây nhưng tâm trí sớm đã rời đi cùng bóng người kì lạ. Người đó mong
manh như thể được tạo ra từ những làn khói, nắng mặt trời ban trưa chiếu xuyên qua làn da nhợt nhạt cứ ẩn hiện, khi thì chỗ này lúc lại chỗ
khác.
Gương mặt không nhìn thấu sao thân
thương đến thế, mái tóc kia bị từng con gió thổi tung, vô tình tạo nên
những gợn cuốn màu đen uốn lượn giữa không gian thanh vắng. “Về rồi!”, tiếng thoảng qua rất nhỏ, bóng người dừng lại bên phải một đình lớn, phía sau hình như còn có lối nhỏ dày đặc cây cối.
-Hà Thanh!
Mạc Hiểu Hy lay người Hà Thanh, ít khi nào anh gọi thẳng tên bạn mình như thế.
-Ơ…. Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung. Cậu cứ dẫn đường đi!
-Từ lúc vào đây cậu lạ quá, cứ lơ mơ như người mất hồn ấy. Có chuyện gì thế?
-Không có gì… _ Hà Thanh bước lên phía trước rồi quay lại nói. _ Hiểu Hy cũng có lúc đứng đắn nhỉ?
Mạc Hiểu Hy cười, không nói gì thêm chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc, bộ dạng y chang lúc muốn gây ấn tượng cho mấy cô gái. Sau đó anh bảo Hà Thanh cứ
đợi bên ngoài rồi xoay lưng đi vào Đại Hùng Bảo Điện(*) gần đó.
Dù cho bạn mình không nói Hà Thanh cũng sẽ không đi theo, anh đút tay vào
túi áo, bước qua bước lại trên nền đất lát đá, mắt nhìn xuống đếm khoảng cách và khe hở giữa từng viên gạch.
Sau thời
gian khoảng nửa chén trà, Hiểu Hy trở lại. Anh kéo Hà Thanh băng qua
ngôi điện cao lớn, từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ có khá nhiều pho
tượng Phật Bồ Tát bằng gỗ long não ở bên trong. Cả hai cứ thế đi tiếp về phía Tây, xung quanh người đi lại cũng bắt đầu vơi bớt, tiếng suối chảy róc rách đằng xa càng làm bầu không khí thêm vắng lặng.
-Chính là chỗ này. Thanh Nhi đưa xấp giấy đánh số trong hồ sơ đây!
Cả hai đang dừng chân ở một khu đất khá hoang vu. Cây cối cỏ dại um tùm,
gạch vữa đá vôi lẫn lộn. Hà Thanh để yên cho Hiểu Hy xem xét giấy tờ,
anh nhìn khung cảnh xung quanh mà cảm thấy thân thể chợt run lên như
muốn quỵ ngã… con suối, thân cây, đất cát trước mắt này…thật quen thuộc
như đã từng nhìn thấy.
-John! John! Ném cao lên…
Đôi mắt không biết vì ma lực gì mà chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại
trên một thân cây lớn với vô số rễ hình thù kỳ quái trồi lên mặt đất.
Giữa tán lá xum xuê rung nhẹ trước gió, ngập tràn trong nắng, Hà Thanh
mơ hồ nhìn thấy vài chấm đỏ vắt ngang cành cây.
-Cái gì ở đằng kia thế? _ Lưng quay về phía bạn, Hà Thanh đưa tay quệt vài
giọt nước mắt vừa chảy. Anh không muốn Hiểu Hy nhìn thấy.
-A, là cây cầu phúc. Mọi người hay ném lụa đỏ lên cây để ước mong một chuyện gì đó. Nhưng ai lại làm ở nơi hoang vắng này nhỉ?
-Cậu đã tìm được gì chưa? _ Hà Thanh hỏi.
-Là khu vực này, xem đi! Nhìn giống phải không?
Mạc Hiểu Hy giật mình, anh bước đến một góc, tay đưa tấm ảnh ra trước mắt cho Hà Thanh so sánh.
-Giống lắm, nhưng sao anh vợ tôi lại chụp lại chỗ này?
-Thử tìm xem, tôi sẽ kiểm tra hạ nguồn con suối này, còn cậu ra kia. _ Mạc Hiểu Hy đề nghị.
Hà Thanh gật đầu, anh cẩn thận di chuyển giữa những khối đá lớn, mắt chăm
chú tìm manh mối nào đó để lại, lá mục dưới chân kêu lạo xạo khi phạm vi tìm kiếm ngày một rộng hơn. “Những phiến đá này dường như lưu lại khí tức kì lạ, nhưng sao vẫn không thấy thứ gì bất thường?”.
Bất chợt gió mạnh vụt qua, đám lá cây cùng bụi đất bị xới tung bay tán
loạn, Hà Thanh quơ tay gạt không cho chúng bay vào mắt, nhưng khi vừa
định cử động thì bàn tay bỗng nhiên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo bất thường.
Rõ ràng bàn tay khỏe mạnh cùng nước
da hơi sẫm màu trước mắt, vậy mà lúc này đây lại có thêm một bàn tay
khác nhỏ hơn đặt lên trên. Hà Thanh hốt hoảng quay đầu nhìn, dưới đống
lá bay che khuất tầm mắt, anh vẫn có thể thấy được bóng lưng khom khom
của Mạc Hiểu Hy phía con suối đằng xa.
“Đừng sợ! Cũng đừng chạy trốn! Dù cho thân thể này có tan làm cát bụi, tớ vẫn sẽ ở đây…”
Là bóng người lúc trước với gương mặt không rõ ràng. Người đó đưa một ngón tay thon dài lên bờ môi mờ ảo tỏ ý muốn Hà Thanh giữ im lặng, bàn tay
còn lại rút về, thân hình lùi về phía sau.
-Muốn đi theo sao?
Tóc dài vẫn theo gió lượn quanh, y phục quanh người dập dềnh. Bóng người
dẫn Hà Thanh xuyên qua một địa đạo tự nhiên do đá tảng chất chồng cạnh
đó, rồi bất ngờ biến mất.
-Thanh Nhi, cậu đi
đâu thế? Xem tớ thấy gì này? _ Hiểu Hy chân thấp chân cao từ địa đạo
chui ra, tóc tai rối bù đầy bụi, gấu quần ướt nhẹp lấm tấm bùn và lá
cây.
-Gì vậy?
-Cậu xem, có một cái đồng hồ. Chẳng phải là của Vân Nha tặng sao?
Hà Thanh đón lấy vật từ tay bạn, cái đồng hồ không hiểu sao bị va đập làm
hỏng, dây da xung quanh sớm đã bị nước làm cho mủn ra, mặt kính vỡ tan
nhưng vẫn còn mơ hồ nhìn thấy giây phút nó vĩnh viễn ngừng lại.
10 giờ 40 phút.
-Cậu thấy ở đâu thế? _ Hà Thanh miết nhẹ, đằng sau mặt đồng hồ còn khắc dòng chữ nhỏ. “Vân Nha tặng.”
-Ở con suối, chỗ này là điểm cuối nên biết đâu chừng trên thượng nguồn vẫn còn gì đó. Mà Thanh Nhi đến đây rồi à?
-Không rõ nữa, mọi thứ vẫn mơ hồ quá! _ Hà Thanh lẩm bẩm.
Mạc Hiểu Hy nhìn ngó xung quanh, không ngừng tặc lưỡi tiếc rẻ sao bản thân
lại không biết có chỗ như thế này trong hậu viên. Lúc ngang qua một
phiến đá dẹp nằm thoải trên sườn đất cao, cậu ta la lên.
-Có cái gì này!
Nói rồi ngồi sụp xuống lôi từ trong ba lô sau lưng ra một đống thứ linh
tinh, Hà Thanh thấy bạn mình xỏ một cái găng trắng rồi lúi húi phủi
phủi, bôi trét trên nền đá. Cuối cùng là phun một ít chất lỏng từ cái
bình nhỏ, nước trong bình tạo thành đám bọt nước thấm đẫm bề mặt nhám
sáng màu của tảng đá.
-Là máu người!_ Mạc Hiểu Hy cất cái đèn pin nhỏ màu xanh và nói.
-Sao… sao biết?
-Tớ dùng Luminol phun lên, nó có phản ứng với sắt trong Hemoglobin từ máu.
Mạc Hiểu Hy móc đâu ra vài túi ni lông nhỏ rồi bắt đầu nạo lớp cặn có phản ứng với hóa chất.
-Nhưng sao cậu chắc là máu người?
-Tớ đoán thế vì độ cao của vết máu, tất nhiên là cũng cần phải lấy về một ít mẫu vật kiểm tra mới có thể dám chắc.
Hà Thanh nhìn theo mà ngẩn người. Chuyện gì đã xảy ra, cái đồng hồ cũ vỡ
nát Vân Nha tặng, vết máu giữa Linh Ẩn Tự không ai biết, linh hồn kì lạ
thoắt ẩn thoắt hiện… tất cả liệu có liên quan với nhau không?
-Còn sống không? _ Hà Thanh hỏi một câu không đầu không cuối.
-Ai? _ Mạc Hiểu Hy khó hiểu nhìn.
Không có tiếng trả lời, nhưng dần dần Hiểu Hy cũng phần nào hiểu được ẩn ý
của bạn. Bản thân anh cũng rất tò mò trước những gì vừa tìm thấy.
-Máu đọng không nhiều lắm, xung quanh cũng không thấy có gì khác. Theo tớ nghĩ hắn chỉ bị thương, không đến nỗi táng mạng đâu.
Tuy không rõ có liên quan đến những gì đang tìm kiếm hay không nhưng Hà
Thanh bỗng thấy lòng nhẹ hẳn đi sau khi biết được người đó có thể còn
sống. Anh giúp Hiểu Hy thu dọn đồ đạc sau đó quay lại địa đạo đá trở về
hậu viên.
Dưới đề nghị của Mạc Hiểu Hy, cả hai thống nhất sẽ men theo bờ suối lên thượng nguồn với hy vọng có thể làm
sáng tỏ thêm manh mối tìm được. Điểm đầu của dòng nước có thể nằm đâu đó trên Phi Lai Phong, xuyên qua Hô Viên động nơi có truyền thuyết ngài
Huệ Lý gọi đến hai con vượn trắng và đen.
-Xin thí chủ dừng bước!
Một lão tăng râu trắng khoác trên mình tấm áo tu hành sờn bạc, tay cầm cái chổi rơm từ từ tiến lại gần hai người đàn ông.
-Đường đã tận, hà tất gì phải khổ sở cố chấp như thế.
-Xin hỏi… thượng nguồn con suối này. _Hà Thanh thi lễ rồi hỏi vị tăng nhân già.
-Ta khuyên hai người từ bỏ đi, trước đây mấy năm có ác linh nhập gấu hại
người, chính quyền địa phương đã chăng dây phong tỏa, có đi tiếp cũng
không ích gì mà còn hại đến thân đó.
-A, xin lỗi, chúng cháu đi ngay ạ!
Mạc Hiểu Hy biết có hỏi nữa cũng không giải quyết được gì, chưa kể nếu làm
quá có khi ảnh hưởng đến sau này muốn trở lại điều tra thêm cũng không
được nên vội kéo tay Hà Thanh rời khỏi hậu viên. Vị tăng nhân già cùng
tấm áo sờn cũ im lặng nhìn theo hai bóng lưng dần khuất, đôi môi nứt nẻ
vì năm tháng khẽ mấp máy. “Buông tay đi!”.
Gió lại thổi, hậu viên im lặng một lần nữa xáo trộn bởi âm thanh hỗn loạn.
Thân người mờ ảo với mái tóc dài mềm mượt ngồi sụp xuống, đôi tay mảnh
khảnh ôm lấy đầu, bờ vai run rẩy.
“Ta nói buông tay đi!”.
---------------------------
(*)Vào đời nhà Thanh, khi chùa Linh Ẩn được xây lại thì có Đại Hùng bảo điện
là cao lớn nhất với các pho tượng Phật Bồ Tát rất đẹp. Trần của bảo điện cao đến 33,6 mét và tượng Đức Phật Thích Ca ngồi trên tòa sen trang
nghiêm từ bi cũng cao đến 24,8 mét. Đến năm 1949 bị côn trùng phá hủy
nên tượng Phật bây giờ của chùa là do học viện Mỹ Thuật của Triết Giang
thiết kế theo cách của thiền tông đời Đường mà tạo với nghệ thuật tinh
vi hơn. Tượng Phật được điêu khắc bằng gỗ long não, cao 19,6 mét và rất
sinh động.