- Dưới giếng còn một cái xác nữa, xin lão gia cho lệnh.
Bành Công bảo:
- Ngươi xuống lần nữa vớt nốt cái xác ấy lên đây!
Người ấy lại xuống vớt lên. Xác này không có đầu, nhưng là của một người đàn ông. Bành Công sai nghiệm xác, người nghiệm xác xem xét xong tới trước mặt Bành Công thưa:
- Xác đàn bà là do bị thừng thắt cổ, xác đàn ông là do bị dao chém chết. Xin trình để lão gia định đoạt.
Bành Công nghe xong thấy lòng rung động, đoán chắc Tiếu Lâm Trương Hưng không phải là hung thủ giết người, trong chuyện này tất có duyên cớ chi đây. Đang khó nghĩ thì bỗng nghe có người kêu oan. Bành Công nói:
- Đưa người kêu oan vào đây?
Lát sau nha dịch đưa người kêu oan vào quỳ trước bàn Bành Công ngồi. Người ấy kêu:
- Tiểu nhân oan uổng quá!
Bành Công nhìn người kêu oan. Đó là ông già khoảng ngoài lục tuần, nhưng tinh nhanh quắc thước, mặc bộ quần áo vải màu nguyệt bạch, giày xanh tất trắng, quỳ mọp trên đất, nước mắt đầm đìa, nói:
- Tiểu nhân là Tưởng Đắc Thanh, người ở thôn Hà. Nhà có hai vợ chồng, sinh được một con gái là Cúc Nương, gả cho Diêu Quảng Trí ở bản thôn làm vợ, vợ chồng rất hòa thuận. Hôm nay con đến thăm con gái, thấy cửa buồng nó mở toang, trong nhà không có một ai. Con nghĩ hẳn là con gái về nhà thăm vợ chồng con nên lại về nhà, nhưng con gái con cũng không có ở nhà. Con vội vàng đi các nơi tìm song đều không thấy. Con rể con mở quán trà ở trạm Hợp Hòa, con đến quán tìm cũng không thấy, chồng nó cũng không biết việc của vợ. Con nghe nói lão gia đang nghiệm xác ở đây, con cũng vào xem cho vui nào ngờ xác đàn bà ấy chính là con gái con, không biết vì sao bị người nào thắt cổ đến chết. Xin quan lớn báo thù cho con gái của con.
Bành Công nói:
- Tưởng Đắc Thanh, ông đến cạnh xác kia xem xác đàn ông không đầu. ông có nhận ra người đó là ai không?
Tưởng Đắc Thanh đến bên xác đó xem xét rồi trở về thưa:
- Con không quen biết người này.
Bành Công gọi:
- Người đâu, gọi chức dịch địa phương là Lưu Thăng, Lý Phúc lên đây, bỏ xác vào quan tài quàn lại để xem xét sau.
Bành Công lên kiệu trở về huyện Tan Hà, vào nha môn nghỉ ngơi, rồi cho người gọi Mã Thanh và Đỗ Minh. Hai người đến, Bành Công nói:
- Hai người dẫn theo Diêu Quảng Lễ tới trạm Hòa Hợp bắt tên Diêu Quảng Trí về đây cho ta xét hỏi.
Hai người vâng lời, dẫn theo Diêu Quảng Lễ ra khỏi nha môn, đi thẳng tới trạm Hòa Hợp. Tới quán trà, người hầu trà ra nhìn, chào:
- Ông Ba Diêu đã đến, hay quá! Mời các ông vào uống trà.
Diêu Quảng Lễ hỏi:
- Chú tư ta đi đâu rồi?
Người hầu trà nói:
- Ông Tư đang ở nhà họ Hoàng ở phía đông, nhà thứ sáu kể từ đây, phía bắc đường là nhà ấy.
Quảng Lễ nói:
- Chúng ta đến đó tìm!
Nói xong đưa hai viên nha dịch đến phía bắc đường đằng đông, nhìn xem thì đó là nhà lầu có tường bao quanh, cửa ván đóng kín, trong sân có ba gian nhà ngoảnh về phía bắc. Diêu Quảng Lễ lấy tay đập vòng cửa gọi, bên trong có tiếng đàn bà ỏng ẹo hỏi:
- Tìm ai đấy?
Nói rồi ra mở cổng. Vừa thấy Diêu Quảng Lễ và hai người nữa liền hỏi:
- Họ tên mấy ông? Đến tìm ai?
Diêu Quảng Lễ nhìn người đàn bà này thấy tuổi chừng đôi mươi, người thon thả, tóc xức dầu chải bóng lộn, son phấn tô nhạt lông mày vẽ nhỏ, mình mặc chiếc áo vải màu lam nhạt như màu trời hửng sau mưa, áo trong màu xanh mướt như lá hẹ, chân dận đôi giày hoa bằng đoạn đỏ, gót sen ba tấc nhọn thon thon, vừa gầy vừa nhỏ; da mặt trắng trẻo, mắt hạnh đượm tình má thơm cười nụ. Diêu Quảng Lễ nhìn rồi nói:
- Tôi họ Diêu, tên Quảng Lễ, tới tìm chú em họ là Diêu Quảng Trí.
Người đàn bà quay vào trong gọi:
- Ông Tư ơi, có người đến tìm ông, ông ra mà mời vào nhà.
Diêu Quảng Trí từ phía trong đi ra, thấy là Quảng Lễ, nói:
- Anh Ba, anh từ đâu đến đây? Vào nhà ngồi chơi đã!
- Chú Tư, chú đến đây, nay tôi vâng lệnh lão gia đến bắt chú!
Mã, Đỗ hai người nhìn rồi nói:
- Ngươi là Diêu Quảng Trí phải không? Ngươi phạm pháp rồi!
Liền lấy xích sắt ra khóa luôn Diêu Quảng Trí. Người đàn bà sợ quá nói:
- Chuyện gì thế?
Mã, Đỗ hai người nói:
- Nhà chị cũng trốn không thoát đâu!
Rồi cũng khóa luôn cả người đàn bà, giải cả hai về thẳng huyện Tam Hà.
Gặp đúng lúc Bành Công thăng đường, Mã, Đỗ điệu Diêu Quảng Trí vào, nói:
- Chúng tôi đã đưa Diêu Quảng Trí ở trạm Hòa Hợp về đây. Còn một người đàn bà nữa ở cùng với hắn, chúng tôi cũng giải về để lão gia thẩm vấn.
Bành Công nói:
- Ta biết rồi?
Ông nhìn xuống Diêu Quảng Trí ở phía dưới thấy người này khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặt trắng trẻo, người dong dỏng cao, mình mặc áo lụa màu lam, giày xanh tất trắng, lông mày thanh tú, hai mắt tinh nhanh, là loại đẹp trai. Ông lại nhìn người đàn bà thì người này càng xinh đẹp. Xinh đến nhường nào? Có thơ làm chứng:
Nghiêng mái tóc mây trâm phượng cài,
Long lanh châu ngọc cánh hoa tai.
Phấn son thoa nhạt, trời cho đẹp,
Thật đúng phong lưu niên thiếu tài.
Bành Công nhìn xong, hỏi:
- Kẻ quỳ dưới kia có phải Diêu Quảng Trí không?
Tiếng bên dưới vang lên:
- Thưa vâng.
- Nhà ngươi ở đâu? Buôn bán gì?
- Tiểu nhân ở thôn Hà, có mở một quán trà trên phố tại trạm Hòa Hợp, cách nhà ba dặm. Cha mẹ đều đã mất, chỉ còn một mình con, lấy vợ là Tưởng Thị. - Diêu Quảng Trí đáp.
- Vợ ngươi là Tưởng Thị bị người nào thắt cổ chết, vứt xuống giếng? - Bành Công hỏi.
Diều Quảng Trí thưa:
- Hôm nay tiểu nhân ở quán trà mới nghe nói, tiểu nhân đang định lên báo quan. Cúi mong lão gia thi ân, báo thù cho vợ tiểu nhân. - Nói xong hai mắt đỏ hoe, dân dấn nước mắt.
- Người đàn bà kia là thế nào với ngươi? Sao hôm nay ngươi lại ở nhà chị ta? - Bành Công hỏi.
Người đàn bà nói:
- Tiểu phụ nhân là Lý Thị, người ấy cùng chồng con là anh em kết nghĩa.
Bành Công gõ đánh chát thước gỗ trên bàn, mắng:
- Đừng có lắm lời, bao giờ ta hỏi đến ngươi hãy nói.
Nha dịch ba ban đứng hai bên đều hô vang ra oai, khiến người đàn bà kia giật mình sợ hãi. Diêu Quảng Trí vội vàng nói:
- Tiểu nhân là bạn với chồng cô ta Hoàng Vĩnh. Người ấy buôn bán ở Thông Châu, thường đem trà từ Thông Châu về cho con. Hôm nay con đến nhà người ấy để hỏi có mang trà về hay không thì vừa hay gặp lúc anh Ba con là Diêu Quảng Lễ đến tìm, lại có cả quý nha dịch của lão gia tới còng con và cô ta cùng giải về đây. Mong lão gia thả người đàn bà ấy vì cô ấy vô can.
Bành Công nghe xong thầm thấy sự việc đã rõ, bèn hỏi người đàn bà:
- Chồng ngươi buôn bán gì? Ở nhà còn có ai khác không?
Lý Thị thưa:
- Tiểu phụ nhân Lý Thị, chồng con tên Hoàng Vĩnh, năm nay hai mươi bốn tuổi, cha mẹ chết sớm lại không có anh em, lấy con làm vợ, hai vợ chồng sống với nhau. Nhà con buôn bán ở Thông Châu về mặt hàng lương thực.
Bành Công hỏi:
- Cửa hàng lương thực đặt tên là gì, chồng ngươi ra khỏi nhà hôm nào?
Lý Thị tái mặt đi, vội vàng thưa:
- Chồng con đi sau tết Đoan Ngọ tháng Năm năm nay, chưa được mấy ngày.
- Chồng ngươi một năm về nhà mấy lần? - Bành Công hỏi.
- Chồng con về nhà hai ba lần, vào những ngày lễ, Tết. - Lý Thị nói.
Bành Công lại hỏi Diêu Quảng Trí:
- Tưởng Thị vợ ngươi bị người thắt cổ đến chết, vứt xác xuống giếng ở trạm Hòa Hợp là vì sao?
- Tiểu nhân không biết. - Diêu Quảng Trí đáp.
Bành Công cười nhạt:
- Ta phải đánh cho đồ tội hạm đáng chết này! Trước mặt bản huyện đây mà ngươi còn chưa chịu nói thật. Người đâu, lôi xuống vả miệng cho ta!
Nha dịch ba ban vâng lời, lôi Quảng Trí xuống, vít cổ vả cho bốn chục cái, nhưng Quảng Trí vẫn không chịu khai, chỉ kêu oan uổng. Bành Công nói:
- Vợ ngươi bị ai thắt cổ chết, ngươi khai thật đi!
- Quả thật con không biết! - Quảng Trí vẫn chối.
- Lôi xuống đánh nữa cho ta! - Bành Công ra lệnh.
Lại đánh tám chục hèo mà Diêu Quảng Trí vẫn nói là không biết. Bành Công nhíu mày nghĩ ra một kế, phán:
- Diêu Quảng Trí, ngươi hàm oan thật rồi. Bản huyện có sai đánh ngươi, vậy ta đền cho ngươi năm lạng bạc, ngươi lo thu xếp mai táng tho vợ, chờ bản huyện bắt được hung thủ báo thù cho ngươi. Ngươi cứ việc buôn bán, đừng để xảy ra việc gì nữa.
Rồi Bành Công cho thả cả Lý Thị, hai người rạp đầu nói:
- Lão gia đã gia ơn! - Nói xong ra về.
Bành Công nói nhỏ vào tai Lý Thất Hầu:
- Lý tráng sĩ, tráng sĩ cứ làm như thế, như thế!
Lý Thất Hầu gật đầu, ra khỏi nha môn, lén đi theo Diêu Quảng Trí, thấy hai người này đi thẳng về nhà Hoàng Vĩnh ở trạm Hòa Hợp. Trời đã tối, Thất Hầu thay quần áo, lưng giắt đơn đao, đứng chờ nơi không người ở trạm Hòa Hợp. Chờ đến canh một thì nhảy lên mái nhà, đi tới nhà Hoàng Vĩnh, rồi từ nhà trên phía bắc nhảy xuống, thấy trong phòng có ánh đèn.
Lý Thất Hầu thầm nghĩ: "Ngày hôm nay đám công sai làm việc sơ suất quá, chưa chi đã bắt ngay người đàn bà tới nha môn. Nếu chúng là gian phu dâm phụ thì không nói làm gì; nếu là người tốt thì chẳng phải đó là ỷ thế quan ăn hiếp dân lành hay sao? Hôm nay lão gia cử ta bí mật theo dõi việc này, không biết thật, giả ra sao?". Đang nghĩ như thế thì nghe trong phòng có tiếng đàn bà, chính là Lý Thị. Thất Hầu đưa đầu lưỡi thấm ướt giấy dán cửa sổ, làm thủng một lỗ nhìn vào thấy trên giường lò trong nhà đặt một cái bàn thấp, trên bàn bày mấy món ăn, Diêu Quảng Trí ngồi phía đông, Lý Thị ngồi phía tây. Lý Thị cười hi hi nói:
- Chàng uống thêm vài chén rượu đi, vô cớ mà hôm nay bị mấy trận đòn. Họ đánh đến nỗi em thấy đau lòng quá!
Diêu Quảng Trí nói:
- Ngày mai đem cái vật ở gầm giường lò vứt đi, có thế thì tôi mới hết lo. Nàng hạ thủ ghê thật đấy, một nhát đã giết chết hắn, thế là tâm bệnh của tôi cũng trút đi được!
Người đàn bà nói:
- Chàng và em từ nay có thể làm vợ chồng dài lâu được rồi. Chàng hại một người, em hại một người. May mà chúng ta giấu cái đầu lâu đó đi, nếu không thì nguy rồi còn gì nữa?
Nói rồi cười, tay cầm một cốc rượu đưa đến tận môi Diêu Quảng Trí. - Tứ ca, chàng uống chén rượu này đi!
Lý Thất Hầu nhìn rõ, biết là gian phu dâm phụ rồi, liền quát lên một tiếng, xông vào phòng trói nghiến hai đứa lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, gọi chức dịch địa phương là Lưu Thăng và Lý Đức, dùng xe lôi hai đứa lên nha môn, đúng lúc Bành Công đã thăng đường.
Thì ra do Bành Công truyền gọi, Triệu Đình Tuấn đã đến và ông đang hỏi:
- Triệu Đình Tuấn, vì sao ngươi bán sáu mươi mẫu ruộng cho Lưu Tường ở Thôn Hà?
Triệu Đình Tuấn thưa:
- Vì con cần tiền gấp nên bán cho Lưu Tường sáu mươi mẫu ruộng, hôm qua người mua đặt cọc một trăm lạng bạc là chuyện thật.
Bành Công nói:
- Việc này không liên can gì đến ngươi, thôi về đi!
Lý Thất Hầu giải gian phu dâm phụ tới, Bành Công hỏi Thất Hầu:
- Tráng sĩ làm thế nào bắt được hai đứa?
Lý Thất Hầu kể rõ lại những lời nghe lỏm được. Bành Công gật đầu hỏi Diêu Quảng Trí:
- Ngươi còn dám chối nữa không?
Diêu Quảng Trí mất cả hồn vía, biết lưới trời lồng lộng, thưa mà không để lọt lưới nên vừa nghe Bành Công hỏi đã khai ngay:
- Lão gia, tội con đáng muôn chết. Vì con mê muội nên đã thông gian với vợ Hoàng Vĩnh. Lý Thị bảo con: "Chàng muốn chúng mình làm vợ chồng lâu dài hay làm vợ chồng ngắn ngủi?". Con hỏi lại: "Làm vợ chồng lâu dài thì thế nào, làm vợ chồng ngắn ngủi thì thế nào?". Lý Thị nói: "Nếu muốn làm vợ chồng lâu dài thì giết vợ đi, em cũng giết chồng em, thế chẳng phải được làm vợ chồng lâu dài hay sao? Nếu chàng không nghe lời em thì từ nay chàng bất tất phải sang nhà em nữa!". Con vì nhát gan nên không dám nhận lời. Hôm kia chồng cô ta về nhà, cô ta bảo con mời Hoàng Vĩnh uống rượu. Con mê muội đã mời chồng cô ấy uống rượu ngay tại nhà anh ta. Hai chúng con uống đến canh một thì Hoàng Vĩnh say. Lý Thị bảo con cầm dao giết chồng, con sợ không hạ thủ được, chính cô ta cầm dao giết chết Hoàng Vĩnh, cắt đầu bỏ xuống gầm giường lò. Cô ta xui con thắt cổ vợ. Con nhất thời mê muội đã về thắt cổ vợ là Tưởng Thị, rồi đem vứt hai cái xác xuống giếng.
Lý Thị cũng khai nhận và điểm chỉ vào tờ khai. Bành Công lại sai người đến nhà Lý Thị, lấy cái đầu lâu về rồi cầm bút phê rằng:
Diêu Quảng Trí vì gian dâm mà mưu hại hai mạng, theo luật phải xử trảm ngay; Lý Thị vì gian dâm mà mưu hại chồng mình, theo luật phải tùng xẻo. Hai người là Diêu Quảng Lễ và Trương Hưng, vì đùa bỡn mà thưa kiện, theo lệ đáng phải đánh mỗi người bốn chục hèo, chỉ vì nghĩ đến nỗi dân ngu không biết gì nên miễn cho chịu đòn, tha cho về nhà.
Cũng ngay tại công đường, Bành Công gọi Trương Đắc Thanh đến, nói:
- Bản huyện nghĩ đến tình ông già rồi mà không nơi nương tựa nên cho Diêu Quảng Lễ được cai quản gia nghiệp của Diêu Quảng Trí và cho người ấy làm con nuôi của ông, phụng dưỡng đến già. Nếu không hiếu thuận, ông cứ bẩm quan để quan trị tội. Hoàng Vĩnh không có ai là họ hàng, ruộng vườn nhà cửa cho đứt Tưởng Đắc Thanh để dưỡng lão.
Vụ án thế là được kết thúc.