Một ngày mới bắt đầu, bệnh viện Tế Sinh vẫn như thường lệ đông nghịt bệnh nhân ra vào, bác sĩ cùng y tá bận rộn đi qua đi lại.
Một màn bắt bớ kịch liệt, lại ở trong phòng nghỉ của y tá trình diễn
“Bác sĩ Diệp Quảng Nho, lập tức theo ta đến phòng khám.”
Diệp Quảng Nho đang hạnh phúc ăn đồ y tá Lâm tự tay làm, bị thanh âm trầm thấp đột nhiên lọt vào tai làm kinh hách thiếu chút nữa là nuốt chửng, “Phòng khám? Tại sao phải tới phòng khám?! Ta không đi!”
“Còn dám nói không với ta? Lại đây!”
“Buông tay! Oa, cứu mạng a!”
Hù dọa toàn bộ các nữ y tá trở nên ngây ngô, không hề nhân nhượng lôi Diệp QuảngNho vào phòng khám, Giang Nhất Thiên đóng sầm cửa phòng lại.
Xoay người, đối diện với khuôn mặt tuấn tú đang tức giận bất bình của Diệp Quảng Nho.
“Giang Nhất Thiên, đầu ngươi lại bị nước vào sao? Ta cảnh cáo ngươi, phòng khám không phải để cho ngươi…”
“Còn đầu ngươi thì bị phân tiến vào! Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, chưa được bản chủ nhiệm cho phép, cấm ngươi sử dụng bất cứ dụng cụ y tế nào, ngươi dám đem lời ta như gió thổi qua tai! Ta hỏi ngươi, dụng cụ rửa ruột sao lại bị phá hỏng?”
“Dụng cụ rửa ruột cái gì chứ?” Diệp Quảng Nho lặng đi một chút.
“Đừng giả ngu với ta! Dụng cụ rửa ruột, bệnh viện mới mua, dành riêng để rửa ruột trước khi kiểm tra và phẫu thuật, ngươi cũng dám lộn xộn? Muôn tìm đến cái chết có phải không?”
“Ngươi mới muốn chết! Dụng cụ rửa ruột cái gì? Ta ngay cả hình dạng nó thế nào cũng chưa thấy. Nếu ta nhìn thấy, sớm dùng nó rửa cái đầu heo của ngươi rồi!”
“Các bác sĩ của khoa trăm miệng một lời đồng thanh nói là ngươi phá hỏng.”
“Bọn họ nói láo!”
“Ngươi thật sự không phá hỏng dụng cụ rửa ruột?”
“Ai phá hỏng nói, tiểu dương v*t của người đó nát bét như súp lơ!” Diệp Quảng Nho thề thốt như đinh đóng cột.
Đôi mắt sắc bén của Giang Nhất Thiên quét qua hắn.
Vẻ mặt này, không giống là đang nói dối
Diệp Quảng Nho suốt ngày làm cho khoa biến thành gà bay chó chạy, bác sĩ trong khoa lại đối với hắn có thành kiến rất nặng nề, có thể là không có bằng chứng rõ ràng, liền dựa vào phỏng đoán đem trách nhiệm đổ lên đầu Diệp Quảng Nho.
Tuy rằng rất bất mãn với đủ loại hành vi không chuyên nghiệp của Diệp Quảng Nho, nhưng khi phát hiện Diệp Quảng Nho có thể đã bị đổ oan, trong lòng Giang Nhất Thiên cũng không thoải mái.
Bất quá, tóm hắn đến phòng khám, ngoài chuyện dụng cụ rửa ruột, còn có nguyên nhân khác.
“Chuyện dụng cụ rửa ruột trước để qua một bên, chờ ta điều tra rõ ràng thì nói tiếp. Chính là hiện tại, ngươi giải thích cho bổn chủ nhiệm một chút về chuyện phòng nghỉ của y tá đi.”
“Giải thích cái đầu ngươi a! Ta đang ở trong phòng nghỉ y tá ăn chưa đến một nửa, vô duyên vô cớ liền bị đồ điên là ngươi bắt đi ra, thiếu chút nữa hù cho ta đau dạ dày, ngươi mới phải giải thích cho ta.”
“Chỉ ăn thôi? Ta thấy vốn là muốn thân cận nữ nhân đi, Diệp Quảng Nho, cái mũi của ngươi đều sắp cọ xát vào cổ người ta rồi!” Ánh mắt hàm chứa tức giận lạnh thấu xương, đâm thẳng tới nam nhân tuấn mỹ ngang ngạnh trước mắt.
Diệp Quảng Nho bị nam nhân nhìn chăm chú lạnh gáy một trận, nhưng —- nam nhân lãnh ngạo nghiêm túc, kỳ tài kiệt ngạo bất tuân của giới y học này, cư nhiên lại hẹp hòi chuyện ăn uống trong phòng nghỉ y tá?
Sâu trong đáy lòng, giống như bị cỏ đuôi chó cọ cọ, ngứa ngáy, tràn ngập khoái cảm chọc giận ma vương mạc danh kỳ diệu.
“Ta thân cận nữ nhân liên quan cái thí gì đến ngươi?” Diệp Quảng Nho không biết sống chết, liền cãi
“Diệp — Quảng — Nho! Ngươi nhắc lại lần nữa xem?”
“Giang Nhất Thiên, đừng tưởng rằng lên giường với ta một lần là có thể bắt ta chịu trách nhiệm nha?” Diệp Quảng Nho chậm chậm lắc đầu, “Mọi người đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện mà. Tục ngữ nói, huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo, về phần đối tượng tình một đêm, cũng không khác gì với tiết dục cho lắm, a a a a… Ngươi làm cái gì đó!”
“Giúp ngươi sửa chữa cái đầu bị hỏng.” Đem Diệp Quảng Nho vừa nói xong đang nghĩ lén chuồn đi ấn ngã vào giường bệnh.
“Đầu ngươi mới hỏng — Oa oa! Sửa đầu thì sửa đầu, tại sao lại lột quần của ta?”
“Ai bảo cái đầu ngươi mọc ở trên mông?” Giang Nhất Thiên đánh một cái thật mạnh, đánh vào cái mông trắng nõn đã bị lột trần.
Thật sự là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết cũng không chưa mà
Giang Nhất Thiên bị chọc giận đến muốn nổ tung rồi.
Hôm qua y còn rất phẫn nộ lão cha nhốt Diệp Quảng Nho vào hòm, hôm nay hắn hận không thể tự tay đem hỗn đản này nhốt trở lại hòm đi.
Cư nhiên có dũng khí coi hắn là đối tượng tiết dục?!
Bất quá tức giận vẫn là tức giận, cặp chân thon dài trần trụi phía dưới áo blu kia, vẫn làm cho lòng người rung động.
Nghĩ đến lần trước Diệp Quảng Nho bị hắn thao đến chết đi sống lại, da thịt ướt đẫm mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn nửa khép nửa mở rên rỉ dâm mỹ, tiểu đệ đệ giữa hai chân lập tức hăng hái đứng thẳng lên như chào cờ.
Tức giận cùng tình dục thiêu đốt thành ngọn lửa dị sắc hừng hực.
Giang Nhất Thiên đại y sư không chút do dự bắt đầu “Phương án trị liệu” của y.
Băng vải y tế, một lần nữa thành đạo cụ trói hai cổ tay lại.
“Trước hết khám bệnh một chút, xem rốt cuộc bệnh tình nghiêm trọng đến mức nào.”
Giang Nhất Thiên cầm lấy ống nghe ở trước ngực, đem đầu ống nghe hình tròn không cho Diệp Quảng Nho cự tuyệt liền nhét vào trong cúc huyệt.
“Không… Không nên a! Nhanh lấy ra đi, có ai cho ống nghe vào mông bệnh nhân không chứ? A! Ô…”
“Câm miệng, không được làm phiền bản chủ nhiệm chẩn bệnh.” Mang theo ý khiển trách, đầu ống nghe lạnh như băng bị y dùng đầu ngón tay đè tới địa phương sâu bên trong thân thể, Giang Nhất Thiên bày ra phong thái chuyên nghiệp người khác không thể sánh được, “Ân, bệnh tình quả nhiên rất nghiêm trọng, bất quá cũng may, còn chưa tới mức không có thuốc chữa.”
“Ngươi mới hết thuốc chữa — Oa a! Đừng nhét vào bên trong nữa! Cứu mạng a — “
“Lảm nhảm, cơ thể bệnh trạng nghiêm trọng, còn dám cản trở các sĩ chẩn đoán?”
Tại đầu ngón tay nam nhân đẩy mạnh vào, đầu ống nghe triệt để xâm nhập vào địa phương mềm mại chưa từng thăm dò qua.
Tràng nhục bao vây lấy đầu ống nghe lạnh như băng, thông đạo gian nan mở rộng ra.
Hình dạng đầu ống nghe tròn dẹp áp vào dũng đạo, cảm giác kỳ lạ khi bị đạo cụ mãnh liệt thao lộng, làm cho Diệp Quảng Nho hô hấp dồn dập hỗn loạn.
“Đừng… Đừng lại —- a a —- là ta sai rồi, còn không được sao? Ân ô — thật là khó chịu… Ô —- Giang… Chủ nhiệm Giang, ngài là đại nhân thì không nên chấp tiểu nhân… A a a —”
Đầu ống nghe chôn trong cơ thể đột nhiên bị lôi ra phân nửa, cây kim hung hăng cọ vào dũng đạo non mềm, làm cho hai tròng mắt Diệp Quảng Nho đã ươn ướt.
“Ân? Ta bây giờ lại thành chủ nhiệm Giang rồi? Không phải là đối tượng tình một đêm, tiết dục một lần thôi sao?”
“Không không… Ô đừng… Ta… Ta mới là đối tượng tiết dục, vậy là được rồi đi? A a! Đừng lại — ô a!”
Diệp Quảng Nho hét ầm lên.
Xấu xa đem đầu ống nghe nhét trở lại trong cúc huyệt, lại trò cũ đột nhiên rút ra, cường ngạnh đem nó chen vào cửa động chật hẹp.
Diệp Quảng Nho bị lăn qua lăn lại lã chã khóc.
Công tử y gia trẻ tuổi tuấn mỹ bị cột hai tay sau lưng, nằm sấp trên giường vốn dùng để khám bệnh, trên người mặc áo blu rộng thùng thình, phía dưới lại trần như nhộng. Cặp mông tròn trĩnh mang theo đầu ống nghe sâu trong cơ thể, không cách nào khống chế mà run cầm cập.
Đây là cảnh tượng cực độ dâm mỹ.
Ba!
Đầu ống nghe kim loại rốt cuộc bị rút hẳn ra, tách khỏi nội bích, phát ra tiếng vang rất nhỏ làm người khác không chịu đựng nổi.
“Ô —” Diệp Quảng Nho bị đè ngã trên giường bệnh bởi vì kích thích mà thân thể run rẩy dữ dội.
“Ngươi không phải là đối tượng tiết dục.” Thanh âm gợi cảm của Giang Nhất Thiên truyền vào tai, khàn khàn trầm thấp mang theo một tia ôn nhu khó tin, “Ngươi là bệnh nhân lớn nhất của ta, Diệp Quảng Nho. Vừa phải thường xuyên trông coi ngươi, lại còn phải đọc kinh sám hối cho mấy người bệnh bị ngươi cho sai thuốc.”
Y bắt đầu hôn mút nụ hoa vừa bị đầu ống nghe bị chà đạp sưng đỏ.
Cơ vòng cảm thấy thện mà co rút mãnh liệt, cảm giác bị đầu lưỡi đẩy vào làm cho đại não Diệp Quảng Nho gần như tê liệt.
Diệp Quảng Nho giãy giụa khóc nức nở, “Không… Ô — không nên hôn nơi đó…”
“Suỵt, yên lặng nào.” Giang Nhất Thiên ôn nhu trấn an, nhưng lại nói ra lời làm cho người ta kinh hãi, “Này có thể xem như là thuốc tê trước khi chữa bệnh đi, trước cho cái mông dâm đãng của ngươi hưởng thụ một chút, kế tiếp mới tiến hành trị liệu thâm nhập.
“Cái — Cái gì trị liệu? Đã đủ rồi đi…”
“Sau khi kiểm tra, đương nhiên cần tiến hành trị liệu.”
Dùng sức nắm lấy cặp mông đáng yêu, sau khi dùng nước bọt làm cho cửa động hoàn toàn ướt át, Giang Nhất Thiên lấy hai ngón tay đi vào khuếch trương.
“Ân ân — ô —”
“Ngươi cố gắng hưởng thụ quá trình trị liệu đi.”
côn th*t đã sớm cương đến phát đau, Giang Nhất Thiên không còn kiên nhẫn trì hoãn nữa, sau khi khuếch trương tạm ổn, rất nhanh thay thế ngón tay bằng thứ cứng rắn đang dâng trào, đi vào thẳng một mạch.
Diệp Quảng Nho lập tức run rẩy phát ra tiếng nức nở.
Trừ bỏ cảm giác bụng trướng đến không chịu nổi, khí quan của nam nhân khác cắm vào mông của chính mình, lại trừu động mãnh liệt giống như dã thú, còn cảm thấy đau đớn nhục nhã cùng khoái hoạt khó có thể hình dung.
“Ô — Ân… Ân ân — a ân — Bụng… bụng cũng bị xuyên thủng rồi… Ô ân —”
Tuyến tiền liệt bị côn th*t ra vào đè lên, từ thắt lưng trở xuống, cũng sinh ra khoái cảm như muốn vỡ tan.
Bị sảng khoái dẫn dắt, dương khối cơ hồ trắng nõn cũng khẩn trương dựng thẳng, trên đỉnh chảy ra niêm dịch càng ngày càng nhiều, chảy xuống ra giường tơ tằm màu trắng.
“Chỉ vừa mới bắt đầu, đã chảy ra nhiều dịch như vậy, sách.”
côn th*t cắm vào cái mông vểnh lên, Giang Nhất Thiên đưa tay ra chơi đùa tiểu đệ đệ ươn ướt của Diệp Quảng Nho.
Diệp Quảng Nho hai tay bị trói ngược sau lưng, thở hổn hển cảm thụ dâm mỹ vuốt ve y mang lại. Thân thể sắp bị thao hỏng, truyền đến cảm giác vừa rõ nét vừa mông lung.
Phía trước cùng phía sau đều bị nam nhân xấu xa này đùa bỡn, nhưng lại thấy ngọt ngào không hiểu được.
“Dịch thể lần này chảy ra nhiều hơn lần trước, dịch ruột phân lượng cũng không ít a.” Nhiệt khí đùa cợt thổi vào tai, “Xem ra ngươi rất thích được đầu ống nghe xuyên vào mông mà.”
“Nói… Nói bậy — a ân — mới không thích… Ô đừng! Hô ha — hô ha —”
Đứt quãng phản bác Giang Nhất Thiên, thân thể lại thành thật làm ra phản ứng bản năng, nghênh hợp va chạm cùng nam nhân.
Động tác giao hợp ngượng ngùng, phát ra tiếng va chạm ẩm ướt.
Rất nhanh tới đỉnh, Giang Nhất Thiên lại đột nhiên dừng đùa bỡn hoa hành.
Khí quan chợt mất đi an ủi, không cam lòng mà dựng thẳng run rẩy đầy khao khát giữa không trung.
“Ân — ô — không… Không nên…” Diệp Nghiễm Nho phát ra tiếng rên rỉ bất mãn.
“Muốn bắn sao?”
Diệp Nghiễm Nho gian nan quay đầu lại, dùng hai tròng mắt ẩm ướt nhìn nam nhân đang thao hắn, “Muốn… Muốn bắn.” Không hề che dấu, khoái cảm khống chế từng dây thần kinh của hắn, hắn thành thật thừa nhận.
Giãy giựa vật cương giữa hai chân, bày ra tư thái khẩn cầu vuốt ve kịch liệt.
Như một con mèo nhỏ đang đói cực kỳ, yêu cầu mỹ vị tiên ngư.
Giang Nhất Thiên mỉm cười sủng nịch.
Thắt lưng tinh tế bao bởi áo blouse bị hai tay giữ lấy, dùng sức xỏ xuyên như muốn phá hư thân thể này.
Mỗi một lần đâm vào, đều đi kèm với tiếng đánh vào da thịt của nam nhân.
Ba! Ba!
“Nhớ kỹ cho ta, sau này, không cho ngươi lại đi tán gái.”
Ba! Ba!
“Không được tùy tiện phá hư dụng cụ đắt tiền.”
Ba! Ba!
“Cũng không cho trêu chọc bệnh nhân.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hảo hảo bổ sung kiến thức y học lại cho ta. Nếu không…”
Ba! Ba! Ba ba ba!
“Đừng trách ta toàn bộ dụng cụ chữa bệnh trong khoa thất đều dùng tới.”
Động thân một cái mãnh liệt cuối cùng, biên độ lớn đến làm cho Diệp Nghiễm Nho khóc kêu lên, tư thế cũng không có cách nào duy trì, hoàn toàn ngã ra giường.
Tinh dịch màu trắng sữa phun ra. Làm ướt cả ra giường.
Bọn họ đồng thời bắn.
Mượn phòng vệ sinh độc lập trong phòng khám để tẩy rửa sạch sẽ, sau đó lại sửa sang chiếc áo blu trắng ở trên người, hai người đang rời khỏi khỏi phòng khám bệnh
Vừa bước ra đến cửa của phòng khám, hai chân có chút như nhũn ra làm cho Diệp Quảng Nho có hơi hơi chao đảo
Giang Nhất Thiên ngay lập tức từ phía sau đỡ lấy hắn
“Thế nào?” Hắn trầm giọng hỏi
Diệp Quảng Nho quay đầu lại nhìn hắn, mũi nhẹ nhàng thở ra: Không được tốt cho lắm”
Hắn cố gắng đứng thẳng người, như không có việc gì lại tiếp tục đi ra ngoài, Giang Nhất Thiên dùng tay kéo thắt lưng Diệp Quảng Nho lại như không muốn hắn rời đi
“Theo ta đến phòng chủ nhiệm khoa đi” Hắn cầm tay kéo Diệp Quảng Nho hướng tới hành lang ở phía khác
“Uy. Ta xem xét thời gian còn ….”
“Trông bộ dạng ngươi bây giờ không khác gì con mèo, như thế nào lại có thể giúp người bệnh khám bệnh? Toàn bộ đẩy cho ta làm, nghỉ ngơi thật tốt rồi nói sau.”
“Ta? Ta giống mèo? Còn ngươi cũng không khác bộ dạng con chó là bao”
Tuy rằng phát ra những lời kháng nghị bất mãn, nhưng do bị cơ thể Giang Nhất Thiên áp đảo, Diệp Quảng Nho vẫn là bị đưa đến văn phòng của chủ nhiệm
Bệnh viện Tế Sinh không hể danh là bệnh viện hàng đầu, đãi ngộ với những bác sĩ cấp cao cũng tốt lắm, cấp bậc chủ nhiệm khoa không những có được văn phòng làm việc riêng, ở phía sau văn phòng lại còn có một phòng phụ nho nhỏ có kê thêm một chiếc giường để nghỉ ngơi. Nếu gặp tình huống liên tục làm tăng ca, nơi này cũng có thể giúp chủ nhiệm khoa nghỉ ngơi được mấy giờ
“Ta không sao”
“Ngươi mệt mỏi”. Giang Nhất Thiên dùng ngữ khí của bác sĩ để đưa ra kết luận, giống như là đang đưa ra cách chữa trị cho bệnh nhân, nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của Diệp Quảng Nho, hăn hơi nheo mắt lại “ Có phải hay không muốn ta cho ngươi mệt mỏi một chút?”
Trong ánh mắt chứa đầy dục hỏa kia không khỏi làm cho Diệp Quảng Nho nhảy dựng lên
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nằm trên giường, nhắm mắt lại
“Giang Nhất Thiên” Hắn bỗng mở mắt ra
“Ân?”
“Ngươi sẽ ở lại?”
Giang Nhất Thiên gật đầu
Diệp Quảng Nho nhíu nhíu mày, giống như không kiên nhẫn nhìn Giang Nhất Thiên, bất quá hắn nhanh chóng thả lỏng ra, giống như ẩn dấu một chút gì đó không hy vọng bị người ta vạch trần
“Mau ngủ đi” Giang Nhất Thiên nói
Diệp Quảng Nho biết không thể lay chuyển được hắn, cũng không tiếp tục dong dài, lật nghiêng người lại, vươn hai tay giống như một tiểu hài tử ôm búp bê, ôm lấy một bàn tay của Giang Nhất Thiên, xác định Giang Nhất Thiên sẽ không bỏ trốn hắn mới nhắm hai mắt lại
Bệnh viện trung ương nên điều hòa và độ ẩm đều thích hợp, cũng không càn cái gì đồ vật này nọ, nam nhân tuấn mỹ mặc áo blu trắng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, thân thể phập phồng âm luật tạo nên một đường cong nhẹ nhàng, hình thành nên một cảnh đẹp làm rung động lòng người
Giang Nhất Thiên dùng ánh mắt thâm thúy dừng lại trên ngươi kia, quả thực không thể dời
Hai giờ trước, hắn còn bị người này chọc cho nổi một trận lôi đình, hận không thể đem Diệp Quảng Nho đánh một trận
Nhưng hiện tại, khuôn mặt tuấn mỹ có chút sợ hãi của nam nhân này, lại ở trong tầm mắt của hắn lẳng lặng ngủ, giống như trên người tỏa ra một vầng hào quang, tựa như thần Apollo đang ngủ say vậy
Giang Nhất Thiên biết Diệp Quảng Nho cũng không phải cam tâm tình nguyện nằm trên giường, nhưng Giang Nhất Thiên cũng biết Diệp Quảng Nho rất nhanh sẽ rơi vào giấc mộng. Bọn họ ở trong phòng khám bệnh đã làm thật lâu, hao phí rất nhiều thể lực, mà Diệp Quảng Nho so với đứa trẻ 5, 6 tuổi chẳng khác là bao, rõ ràng mệt mỏi lại kêu la không chịu ngủ nhưng nếu thực đem hắn lên giường bắt nhắm mắt lại, lập tức say sưa đi vào giấc ngủ
Giang Nhất Thiên âm thầm cảm thấy mình không thể hiểu được
Hắn đối với nhưng sinh mệnh đều rất hứng thú, từ bỏ đấu tranh kịch liệt giới hắc đạo cũng như trong bệnh viện, cìn có không ít những nữ nhân xinh đẹp chủ động với hắn, cũng không có cái gì có thể làm hắn giống như bây giờ, nháy mắt đã bị cái gì đó làm tan chảy, từ trong ra ngoài đều biến thành hoàn toàn ôn nhu
Diệp Quảng Nho là một tên rất thích sinh sự, nhất định có chỗ nào đó thân kỳ đã bị hắn uy hiếp mà xúc động
Hoặc là…..Là bởi vì vì bộ dạng hắn đáng thương khi bị nhốt vào trong hòm, cuộn mình lại giống như bộ dạng một con mèo nhỏ bị hành hạ
Giang Nhất Thiên còn nhớ rõ chính mình ôm hắn ra khỏi chiếc hòm kia, da thịt mềm mại động lòng người, cơ thê lại hơi run run, rõ ràng đã là một nam nhân trưởng thành, Giang Nhất Thiên vẫn là cảm thấy được chính mình đang đi giải cứu, bất quá là năm đó khi đứa nhỏ kia mới 8 tuổi đã bị chính người mẹ kế nhốt lại trong hòm
Này vật nhỏ……
Bàn tay của Giang Nhất Thiên bị Diệp Quảng Nho ôm chặt, nên dùng tay còn lại nhẹ nhàng giúp Diệp Quảng Nho xoa nhẹ lên mái tóc màu đen
Diệp Quảng Nho thật sự ngủ rất nhanh, lông mi bao trùm những suy nghĩ của con ngươi, hạ xuống thật dài như lưỡi hái của thần chết
Khi ngủ hắn đem tất cả những đều xấu chê dấu, còn bày ra một bộ mặt ngây thơ. Đôi môi có chút mấp máy, khóe miệng như có như không một nu cười
Giang Nhất Thiên cực yêu bộ dạng ngọt ngào Diệp Quảng Nho lúc ngủ, một cái vĩnh viễn không biết cái gì là trách nhiệm, còn cả ngày cho hắn gây sự với ba vị bác sĩ, như thế nào lại có thể có một bộ mặt mê ngươi như thế
Giang Nhất Thiên không dời ánh mắt khỏi nam nhân kia, suy tư xem có nên hay không cúi đầu hôn một cái thật sâu. Hắn dường như đang khao khát nếm thử, cái kia nhất định là phi thường mỹ vị nhưng chính lại sợ Diệp Quảng Nhỏ thức dậy
Đang do dự
Reng reng reng reng!
Bên hông có tiếng điện thoại reo lên, âm thanh không quá lớn lại làm cho sắc mặt của Giang Nhất Thiên khẽ biến
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để nghe điện thoại, trong bụng hung tợn một trận mắng chửi, nhìn một chút Diệp Quảng Nho, phát hiện ắn còn đang trong giấc mộng đẹp liền an tâm
Ở bên trong sợ khi hắn nói chuyện điện thoại sẽ làm cho Diệp Quảng Nho thức giấc, liền nhẹ nhàng lấy bàn tay trong lòng Diệp Quảng Nho rút ra, bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ
“Chuyện gì?” Đóng cửa lại, Giang Nhất Thiên đối với nghe gọi điện thoại đều dùng khẩu khí không lớn, hiền lành hỏi
“ Chủ nhiệm Giang, phòng C07 có bệnh nhân bỗng nhiên lên cơn sốc “
“ Ta lập tức qua đó” Giang Nhất Thiên như bay hướng đến cửa đi đến
“Ân”
Diệp Quảng Nho nằm ở trên giường vặn vẹo cái thân, chậm rãi mở mắt ra
Ngủ buổi chiều có cảm giác thật không sai, hai tay ôm đồ vật này nọ làm hắn cảm thấy được phần nào an tâm, chính là – vì cái gì tay của Giang Nhất Thiên lại mềm nhũn như vậy
Đem tầm mắt chuyển đến vật thể chính mình đang ôm chặt
Gối ôm?
Diệp Quảng Nho ngạc nhiên, sắc mặt đại biến từ từ trên giường ngồi xuống
“Giang Nhất Thiên?” Hắn thấp giọng gọi, nghi ngờ nhìn xung quanh bốn phía, giọng nói khàn khàn lộ ra được chính mình đang sợ hãi
Không thấy bóng dáng của Giang Nhất Thiên
Hắn là ôm bàn tay của Giang Nhất Thiên đi ngủ, tuy rằng tên ác ma kia hay làm khó dễ hắn, hơn nữa lại lấy việc công ra để trả thù riêng. Chính là cảm giác nhiện độ cơ thể thật sự làm cho người ta yên tâm đi ngủ
Diệp Quảng Nhỏ đã muốn rất nhiều năm không có thử qua như vậy
Từ lần kia, hắn đột nhiên có hơn một ít thứ kì lạ, hắn oán hận tất cả cái hòm, còn cả những phòng hẹp, thậm chí tất cả sẽ làm hắn liên tưởng đến căn phòng tối
Hắn cũng không cho phép có người ở bên giường nhìn mình ngủ, chán ghét đi vào giấc ngủ khi cảm nhận được có người đang vuốt ve nhẹ nhàng
Ngay cả người hắn tín nhiệm nhất là ba ba, phải đứng trước của sổ nhìn hắn cho đến khi hắn đi vào giấc ngủ, nếu không Diệp Quảng Nho sẽ khóc nháo suốt một đêm
Thói quen đó được tiếp diễn đến bây giờ, Diệp Quảng Nho thậm chí còn không có ý thức được cái gì, đã bị Giang Nhất Thiên cường bạo
Nhất định là ở phòng khám bệnh bị áp bức nên suy nghĩ mới biến thành tương hồ như thế này, cho nên mới…..
“Giang Nhất Thiên?” Diệp Quảng Nho vừa phẫn nộ vừa khổ sở, lại nhịn không được tiếp tục gọi tên hỗn đản kia
Một lời khó có thể hình dung, sự tuyệt vọng của hắn giống như mây đen không có âm thanh, cũng không có hơi thở mà bao phủ lấy hắn, Diệp Quảng Nho tự nhủ chính mình không nên sợ hãi, lại phát hiện chính mình bắt đầu run rẩy
Thật là!!
Hắn cố gắng giả bộ như không có gì, nhưng trong tận đáy lòng lại cười nhọa chính mình
Cũng không còn ít tuổi nữa. Ở đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho các nữ nhân vì hắn mà chảy nước miếng. Hắn cũng không phải là một đứa trẻ ngu ngốc, nghĩ đến tìm được một tiên nữ giống mẫu thân. Tay của mẹ hắn với Giang Nhất Thiên đều giống nhau, nhiệt độ ấm áp làm cho người khác có chút an tâm. Hắn ôm tay mẹ ngọt ngào đi ngủ, tỉnh lại thì lại chẳng thấy đâu, chỉ có chính mình làm bạn với phòng tối tĩnh mịch
Hôm nay…Diệp Quảng Nho cúi đầu liếc mắt một cái, không thể nói là cái gì cũng không có, ít nhất là còn có một cái gối ôm
Hắn miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, nghĩ muốn phát ra một tiếng cười thoải mái, nhưng mà miệng lại không thể cười nổi, lại phát ra những tiếng khóc nức nở
Diệp Quảng Nho chính mình cũng hoảng sợ, cắn môi dưới
Hắn cắn thật mạnh, môi dưới truyền đến cảm giác đau đớn hòa lẫn mùi máu tươi, lúc đó mới không cắn nữa
“Giang Nhất Thiên là một tên hỗn đản” Diệp Quảng Nhỏ ngẩng đầu, ngước nhìn trần nhà gào lên một tiếng
Nhưng hắn lập tức hối hận, trần nhà chỉ là một hình chữ nhật nho nhỏ, làm cho hắn không tự chủ được liền chú ý đến căn phòng này thiệt là nhỏ
Giang Nhất Thiên mang theo hắn tiến vào, đem hắn đặt lên giường, hắn cư nhiên không chú ý một chút nào cả
Phòng tối!
Diệp Quảng Nho cả người dựng hết tóc gáy, tuy không gian không lớn nhưng vẫn có cửa sổ để cho ánh mặt trời đi vào, so với lần trước ở trong hòm tối ở Giang gia lại càng đáng sợ
Khi mở hòm ra, hắn ít nhất còn có thể ôm lấy Giang Nhất Thiên, Giang Nhất Thiên còn có thể hôn môi hăn, ôm hắn đi đến bồn tắm lớn
Hiện tại, hắn chỉ có một mình
Diệp Quảng Nho tứ chi run sợ, ở trên giường nhảy dựng lên, giống như bị mấy trăm ác quỷ ở đằng sau đuổi theo
Hắn vặn tay nắm cửa, như thế nào lại mở không được
“Mở ra! Nhanh lên, cho ta ra đi!” Hắn lớn tiếng kêu
Phòng nghỉ nối liền với văn phòng của chủ nhiệm, bình thường cũng chỉ có bác sĩ chủ nhiệm ở đây nên chỉ có thể bị khóa từ bên ngoài, Giang Nhất Thiên sau khi nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp khi nãy, không đánh thức Diệp Quảng Nho đã rời phòng nghỉ, thuận tay khóa trái cửa lại
“Mở ra! Giang Nhất Thiên! Ngươi là tên hỗn dản”
Bệnh viện Tế Sinh luôn luôn chọn những vật dụng tốt nhất, và cửa ra vào cũng không ngoại lệ. Diệp Quảng Nho ở phía trong đập cửa thình thịch, rồi lại hung hăng đạp mấy cái vào cửa, chính mình làm chân mình đau nhưng lại không có chút tác dụng gì
Diệp Quảng Nho thở hổn hển, xoay người, làm cho thần hình vô lực dựa vào cửa
Giang Nhất Thiên, Giang Nhất Thiên cùng người đàn bà giống nhau, kêu ta ngủ, sau đó rời đi, đem ta khóa ở trong phòng
Bọn họ thật giống nhau
Lưng toát ra mồ hôi lạnh, dính với cửa, lạnh lẽo đến thấu xương, mặc dù có ánh sáng, Diệp Quảng Nho có cảm giác đỡ hơn nhưng không thể đối mặt với bóng tối, trong bóng đêm không thể nhìn thấy đồ vật này nọ, chính là có tia sáng, hắn chậm rãi tiến lại bức tường, tuyệt không lưu tình, làm cho hắn không thể động đậy được
Diệp Quảng Nho hít một hơi thật sâu, hung hăng nhéo mình một cái, bắt buộc chính mình hướng đến cửa sổ bên kia
Đi được vài bước, hắn đi nghiêng nghiêng ngả ngả
Cuối cùng hắn đụng đến cửa sổ, dùng sức đẩy
“Hô..” gió mát thổi tới làm cho Diệp Quảng Nho thanh tỉnh không ít
Giống như đang trong địa ngục tìm thấy đường tới thiền đường vậy
Diệp Quảng Nho tham lam hít lấy hít để không khí ở bên ngoài, đi đến cửa sổ lớn nhất, sử dụng cả tay cả chân để đi ra ngoài cửa sổ
Ra tới ngoài, thiếu chút nữa buông tay ngã xuống
Vừa rồi thoát ra được sự kích động, không nghĩ đâu vào với đâu, từ trên cao nhìn xuống tầm nhìn có chút lay động
Diệp Quang Nho bị một trận hoa mày chóng mặt, nhanh nhanh nhắm mắt lại, ở trên cao gió tạt vào mặt, tựa hồ cũng không thể đứng lâu được, nếu ngã xuống thì không thể cứu được
Nhưng là, chẳng nhẽ phải một lần nữa quay về phòng nghỉ kia
Hắn do dự đem ánh mắt nhìn về phía khe hở, nhìn xuyên vào phòng, căn phòng tối tắm làm hắn phát run, lộ ra một tia sợ hãi
Không không, dù có chết cũng không trở về
Chết tiệt ….Giang Nhất Thiên là tên chết tiệt
Diệp Quảng Nho dù đang phải đứng như vậy nhưng không quên mắng chửi Giang Nhất Thiên một trận, cảm giác khổ sở ngược lại làm cho dũng khí tỏa ra
Hắn nhìn trái nhìn phải, khẽ cắn môi, bắt đầu không để ý hậu quả của hành động, nhanh tay nắm lấy thanh song sắt ở lan can, một chút một chút men theo tường phía ngoài mà đi
Liên tục trèo qua hai cái song, lại phát hiện cửa sổ bên trong đã khóa chặt, không thể đi vào
Dưới tình huống như vậy chuyện động từng bước, so với ngày thường chạy 1000 km có khi tiêu hao tinh lực còn nhiều hơn, Diệp Quảng Nho mệt mỏi hai tay hai chân đều nhũn cả ra, cúi đầu nhìn dưới chân mình còn cách khá xa với quảng trường, đành phải chính mình tiếp tục di chuyển
Rốt cục, khi hắn ở ngoài giống như con thằn lằn vậy, di chuyển một bước nhỏ một bước nhỏ chuyển qua cửa sổ thứ ba, rốt cục phát hiện cửa sổ này không có khóa
Cảm tạ ông trời
Diệp Quảng Nho thở phào nhẹ nhõm, chật vật chui qua cửa sổ đi vào
Chân vừa chạm xuống đất, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét kinh hãi “ Trời ạ, bác sĩ Diệ?”
Diệp Quảng Nhỏ vừa thở vừa ngẩng đầu, mắt đã thấy y tá Lâm xinh đẹp đang ngạc nhiên nhìn mình
Nguyên lại, hắn đánh bậy đánh bạ, đi quen về hướng phòng nghỉ của y tá
Y tá Lâm đang bê một khay thuốc, không dám tin là đang nhìn thấy hăn, tới lại gần “ Bác sĩ Diệp, ngươi……ngươi như thế nào lại ở đây”
Diệp Quảng Nho mới vừa được Diêm Vương tha trở về, nỗi khiếp sợ vẫn còn, hắn giật mình nhìn thấy nữ nhân đang nhìn mình kia càng giống như mẫu thân, trên mặt mang theo một chút ôn nhu, bỗng nhiên kìm lòng không được liền vươn tay ra, đem nàng gắt dao ôm vào trong ngực.
“Diệp….Bác sĩ Diệp? Y tá Lâm vừa mừng vừa sợ
“ Không cần rời đi? Diệp Quảng Nho thở hổn hển, thấp giọng nói
“Cái gì”
“Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, không cần gạt ta, không được thừa lúc ta đang ngủ bỏ ta lại một mình”
“Chính là ta, chưa có chuẩn bị gì cả…”
“Đáp ứng ta” Diệp Quảng Nho âm thanh trở nên kích động
Y tá Lâm ngẩn người, lại cảm giác có chút ngọt ngào “ Ân, ta đáp ứng ngươi”
Bác sĩ Diệp ôm ấp, thật là ấm áp
Nàng khẳng định câu trả lời làm cho Diệp Quảng Nho an tâm
Y tá Lâm ở trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn, con ngươi lộ ra tia vui sướng “ Bác sĩ Diệp, ngươi thật sự…thật sự thích ta?”
Diệp Quảng Nho ngây người một lát. Vừa trải qua những việc như vừa xong, đầu óc giống như bị bao vây một tầng mây mù. Một hồi lâu, hắn mới lộ ra biểu tình “ Đương nhiên, ta chỉ thích người, tuyệt đối không thích tên hỗn đản Giang Nhất Thiên, tuyệt đối không có khả năng! Hắn chỉ là đối tượng cho ta đùa giỡn khi nhàm chán thôi”
“Ngươi nói cái gì?”
“Diệp Quảng Nho thề với trời,Giang Nhất Thiến bất quá chỉ là người giúp ta giải quyết, người ta thích thật sự chính là ngươi”. Một hơi nói hết toàn bộ, Diệp Quảng Nho mới cảm thấy không khí hình như có trở nên kì quái
Vừa mới cái kia “Ngươi nói cái gì” âm thanh thật trầm thật lạnh, mang theo tia uất giận của người khác, tuyệt đối không thể phát ra từ y tá Lâm
Diệp Quảng Nho lập tức quay đầu nhìn ra cửa
Một thân áo trắng, quàng ống nghe không ai khác chính là Giang Nhất Thiên
Gương mặt anh tuấn khi phách giờ đây so với đáy nồi còn đen hơn, hai tròng mắt đầy thất vọng và phẫn nộ, lạnh lùng nhìn hắn