Đối với số lượng lớn người tu chân tiến vào Thượng Hải, có thể nói là gần trăm năm nay là năm mà người tu chân giới tiến vào thế tục giới là nhiều nhất. Thượng Hải đột nhiên có thêm nhiều người lai lịch không rõ, mỗi người đều mặc trang phục thời cổ đại, người không biết còn tưởng đây là những người thích model thời cổ. Điều này cũng làm cho quốc an cục tại Thượng Hải rất đau đầu, lai lịch những người này đều không rõ, trong cả nước chẳng có chút tư liệu nào của bọn họ. Càng làm cho họ phiền não chính là đặc công mà quốc an cục từng phái đi theo dõi những người cổ quái này, kết quả là không có một ai có thể hồi đáp lại được, thứ nhất là không cách nào theo dõi, nếu không phải lạc mất, thì là báo rằng mình đã thấy người bay trên không trung. Loại tình huống hồi báo này làm cho phân cục trưởng của quốc an cục ở Thượng Hải đều mắng cho máu trào lên não.Theo thời gian trôi đi, càng ngày càng có nhiều đặc công báo cáo tình huống như nhau. Trong vòng một ngày có hơn mười lần, nếu chỉ là một, hai người thì cục trưởng căn bản sẽ không tin tưởng, nhưng lúc này hắn không thể không tin. Phân cục trưởng đối với những người đột nhiên xuất hiện này đều bắt đầu hoài nghi bọn họ là người ngoài hành tinh, nếu không làm sao có thể bay được. Hắn lập tức hồi báo lên thượng cấp Trương Vân Phong. Trương Vân Phong thông qua sự hình dung của phân cục trưởng, hơn nữa hắn còn nói những người này mặc loại trang phục của người Trung Quốc cổ đại. Trương Vân Phong khẳng định bọn họ chính là người tu chân mà Long Ba đã nói, Trương Vân Phong rất muốn nhìn thấy những thế ngoại cao nhân này, hắn phân phó phân cục trưởng, bỏ qua sự theo dõi bọn họ.Phân cục trưởng mặc dù không biết Trương Vân Phong có tính toán gì không, nhưng lệnh đã xuống, hắn chỉ có vô điều kiện chấp hành, còn những đặc công đã nhìn thấy người bay trên không trung, cũng ra lệnh không được tiết lộ.Lưu Vũ Phi còn đang trong mật thất nói chuyện với Tĩnh Huyền, phân tích xem môn phái nào nổi lên lòng tham lam đối với linh dược của Lưu Vũ Phi. Tĩnh Huyền nói cho Lưu Vũ Phi trong những môn phái này, Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông cũng có thể có, ngoài ra những môn phái nhỏ hơn cũng đã phái nhiều người tới đây. Tĩnh Huyền giải thích nguyên nhân trong đó cho Lưu Vũ Phi nghe: " Côn Lôn phái, Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông bọn họ mặt ngoài thì xã giao rất tốt, nhưng gần mười năm nay tranh đấu bên trong rất nhiều, Phi Thiên Tông và Hỏa Vân Tông đều cũng muốn khiêu chiến quyền uy của Côn Lôn, kỳ vọng có một ngày, đệ nhất bài danh của tu chân giới rơi vào môn phái của họ.Côn Lôn phái vì tự mình muốn giữ vững ngôi vị đứng đầu tu chân giới, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp gia tăng tu vi của đệ tử. Phi Thiên Tông và Hỏa Vân Tông vì muốn rút ngắn sự chênh lệch của mình với Côn Lôn phái, cũng không ngừng dùng biện pháp tốc hành, tăng tu vi của môn hạ lên cao. Trong đó phương tiện nhanh nhất chính là dùng thiên tài địa bảo để chế luyện đan dược để phục dùng. Nhưng những môn phái này số lượng đệ tử đông đảo, tự mình chế luyện linh dược không đủ để cung cấp. Dưới tình huống như vậy, bọn họ muốn cướp đoạt linh dược của những môn phái nhỏ là lẽ đương nhiên.Lần này ba phái này có mưu đồ, chính là vì Lưu Vũ Phi không phải là người của tu chân giới, cho dù bị họ cướp sạch, những môn phái khác của tu chân giới cũng sẽ không thể nói gì. Lưu Vũ Phi bây giờ đã có chút rõ ràng vì sao Tĩnh Huyền lại nói về ba đại môn phái này, nhất định sẽ khởi lòng tham với linh dược của hắn. Lưu Vũ Phi hỏi Tĩnh Huyền, Tinh Nguyệt Cung tại sao lại không có lòng tham, Tĩnh Huyền nói cho Lưu Vũ Phi, Tinh Nguyệt Cung và Tam Thanh Giáo giống nhau, mặc dù bài danh trong năm đại phái của tu chân giới, cũng không phải nói có bao nhiêu môn đồ, tựa như Tam Thanh Giáo cũng chỉ có khoảng một trăm người, Tinh Nguyệt Cung thì lại càng ít, chính là trong môn phái chỉ có mười hai người có tu vi đạt tới Đại Thừa kỳ, hơn nữa linh dược tự chế luyện cũng tự mình đủ dùng. Đối với linh dược trên tay Lưu Vũ Phi, Tĩnh Huyền vừa cao hứng vừa lo lắng. Cao hứng chính là bằng vào thực lực của Lưu Vũ Phi thật sự không cần lo lắng linh dược này sẽ bị mất ra ngoài, khiến cho người tu chân cướp đoạt. Như vậy có thể tránh cho việc các môn phái phân tranh, lo lắng chính là sợ cho những người muốn cướp linh dược của Lưu Vũ Phi, dưới tình huống không cướp được sẽ nảy ra hành vi kích động rồi đưa tới sự trả thù của Lưu Vũ Phi, vậy sẽ có kết quả thế nào, Tĩnh Huyền thật không dám tưởng tượng.Tĩnh Huyền nói với Lưu Vũ Phi: " Tiểu hữu, bần đạo cầu ngươi một việc xem thế nào?"Lưu Vũ Phi tưởng rằng Tĩnh Huyền cũng muốn xin linh dược, vì vậy gật đầu." Nếu người của tu chân phái xúc phạm đến ngươi, tiểu hữu có thể nể mặt bần đạo, hạ thủ lưu tình."" Tại sao vậy, đạo trưởng không phải muốn người ta đạp lên đầu ta rồi, mà ta cũng không hoàn thủ hay sao, như vậy cũng không phải tính cách của ta. Bất quá đạo trưởng yên tâm, chỉ cần bọn họ không quá đáng, ta cũng sẽ để cho bọn họ đi thôi."Trong lòng Tĩnh Huyền thầm than: " Điều này không phải là nói nhảm hay sao, bọn họ nếu không có được linh dược, còn không cướp đoạt mới là lạ." Tĩnh Huyền thở dài: " Tiểu hữu, ta biết việc này là làm khó cho ngươi, nhưng trong đó có nguyên duyên lớn lao, nếu không phải sang năm có trăm năm chi ước, bần đạo cũng không vì bọn họ hướng ngươi cầu tình đâu."" Trăm năm chi ước? Đây là ý gì, cùng bọn họ cướp linh dược của ta có quan hệ gì?"Tĩnh Huyền trả lời: " Là bần đạo sơ sót, quên tiểu hữu không phải là người của tu chân giới, nếu tiểu hữu muốn biết ta sẽ nói rõ ra."Nguyên lai một trăm năm trước, ở Phương Đông Cổ Quốc đại môn, bị tám nước liên quân dùng đại pháo bắn tan. Lúc ấy các đại môn phái của tu chân giới cho rằng những chuyện của thế tục giới xảy ra đều là ý trời, bọn họ là người thế ngoại thật sự không thể can thiệp vào chuyện của thế tục giới. Nhưng làm cho người tu chân nghĩ không ra chính là những điều này đều có thế lực ẩn sau lưng tám nước thúc động. Bọn họ vì phân hóa tín ngưỡng của Trung Hoa dân tộc để mình càng có thêm nhiều tín đồ, đầu tiên là lợi dụng lực lượng của thế tục tiến vào Trung Quốc. Lúc ấy người tu chân đối với những chuyện truyền giáo của họ cũng không để ý. Sự thật những người này cũng không kém người tu chân nhiều lắm, lúc ấy đối với người ngoại quốc tới truyền giáo cũng vô cùng hoan nghênh. Những người này cứ nghĩ rằng, muốn cho người Trung Quốc tín ngưỡng bọn họ thì cần phải phá hủy tín ngưỡng cổ xưa của người Trung Quốc. Vì vậy Quang Minh Giáo Đình, Âu Châu Hắc Ám Nghị Sự Đoàn, Đông Chánh Giáo, Đức Lỗ Y Giáo Phái, Âm Dương Sư của Nhật Bản, mấy thế lực này bọn họ hợp thành một liên quân cường đại, hướng tới các đại môn phái của tu chân giới phát ra chiến thư.Năm đó tất cả môn phái của tu chân giới kể cả Ma Tông cũng đều phái ra những thành viên có thể chiến đấu của mình, hợp thành một liên minh. Lúc ấy trận chiến đó có thể nói là một trận hạo kiếp của tu chân giới, song phương kịch chiến bảy ngày bảy đêm, tạo thành thương vong rất lớn của các môn phái. Trong đó còn có người tự bạo nguyên thần, cùng địch nhân đồng quy vu tận. Người bị hủy thân thể càng nhiều không kể xiết. Bởi vì nhân số của đối phương quá nhiều nên cứ như vậy nhân số của các đại phái đã giảm bớt, tất cả cơ hồ đã tuyệt vọng.Ở thời khắc cuối cùng đột nhiên có năm vị hòa thượng và tám người trẻ tuổi xuất hiện. Mười ba người này tự nhiên xuất hiện biến thành mấu chốt cuối cùng, chính là sự xuất hiện của bọn họ đã làm thay đổi kết quả. Mười ba người này đối địch với năm mươi ba người thực lực cực mạnh của đối phương. Cuối cùng cướp hết tín vật của bọn họ, cuối cùng những người này không thể không rút lui, nhưng khi bọn họ rời đi thì có nói sau một trăm năm sẽ quay lại để đoạt lại năm mươi lăm kiện pháp khí.Điều này cũng làm cho tu chân giới tránh thoát được kiếp nạn lớn nhất của mấy ngàn năm qua. Đánh một trận này, thực lực chính thức của tu chân giới giảm xuống một nửa, mặc dù trong trăm năm nay các đại phái cũng đã khôi phục được cho những tu sĩ có thân thể bị hủy diệt năm đó. Nhưng thực lực bây giờ của tu chân giới không bằng năm đó, đó cũng là nguyên nhân các phái không tranh đấu cùng Ma Tông. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLưu Vũ Phi đối với việc mười ba người cuối cùng xuất hiện cảm thấy rất hứng thú, không ngừng hỏi Tĩnh Huyền bọn họ là ai. Tĩnh Huyền nói cho Lưu Vũ Phi, trong mười ba người nọ có năm hòa thượng vẫn tự xưng mình là người của Bàn Nhược Tông, còn có bảy người khác là Bổ Thiên Cung, mấy người này báo ra tên môn phái làm cho người tu chân sống hơn một ngàn năm này mơ hồ, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe qua trong tu chân giới có hai môn phái như vậy, hơn nữa thực lực của mấy người này đều vượt qua Độ Kiếp kỳ, đã đạt tới tu vi của tiên nhân. Cuối cùng một người nói là xuất thân từ Hiên Viên gia tộc, người tu chân của Hiên Viên gia tộc ai cũng biết, nhưng vì gia tộc của bọn họ rất thần bí, cũng chưa từng có sự qua lại với các môn phái.Đến bây giờ cũng không ai biết được vị trí chính thức của Hiên Viên gia tộc, cả gia tộc có bao nhiêu thành viên. Đợi đến khi các thế lực đều rời đi, thì mười ba người này cũng tự rời đi, khi bọn họ rời đi thì mang theo hơn năm mươi món pháp khí, hứa hẹn một trăm năm sau, bọn họ sẽ mang pháp khí này quay lại. Từ đó về sau cũng không có ai gặp bọn họ, còn truyền thuyết về bọn họ cũng được viết lại trong điển tịch của các môn phái.Từ năm ấy bắt đầu, tất cả môn phái của tu chân giới đều gọi những người này là " Bọn Họ" ( thời gian chính thức mà tám nước liên quân xâm lấn Trung Hoa là năm 1900, canh tử năm, dùng hành động quân sự tiến công vào Trung Quốc, có Anh, Pháp, Đức, Nga, Mỹ, Nhật, Ý, Áo. Cuối cùng Trung Quốc cầu hòa, cùng các nước ký hiệp ước ( Tân Sửu điều ước). Thân là người Trung Quốc, ai cũng biết đoạn giáo huấn của lịch sử này.)