Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 1-2: Khách trọ



1. Lăng Tiêu

Ngay khi Lăng Tiêu vừa bước vào tòa nhà, hắn đã ngửi thấy một mùi hương rất kỳ quái.

Chủ nhà cũng ngửi được liền cau có đi tới chỗ ngoặt của cầu thang rồi nhấc túi rác đã chảy nước lên. 

“Cậu đợi tôi một chút.” Chủ nhà cầm túi rác đi tới cửa chống trộm. Sau khi ra ngoài, ông ta còn phải đi thêm một đoạn mới tới chỗ thùng rác. Không ít hộ gia đình thấy bất tiện nên luôn vứt rác ngay ngoài cửa, thậm chí còn nhét luôn dưới chân cầu thang.

*Cửa chống trộm: Là cửa sắt được lắp thêm bên ngoài cửa chính.

Lâu dần, một thứ mùi khó ngửi đã tràn ngập trong hành lang.

Hầu hết các vùng ngoại thành đều như thế này, Lăng Tiêu cũng không ngạc nhiên.

Hôm nay hắn đến xem phòng, sau khi nói một vài yêu cầu về phòng mình muốn thuê thì chủ nhà dẫn hắn lên lầu năm. Đây là một phòng đơn khá rộng rãi, có ban công ngập tràn ánh nắng, thậm chí còn có cả toilet riêng.

“Cậu có muốn giữ cái giường này không? Là của khách thuê trước để lại đấy.” Chủ nhà chỉ vào cái giường đặt ở góc tường. Nói nó là giường nhưng thật ra đó chỉ là một cái khung sắt chống đỡ cho một cái nệm cao su mà thôi.

Nệm vẫn còn khá sạch sẽ, sau khi Lăng Tiêu đi một vòng cũng cảm thấy rất hài lòng với căn phòng này.

Vừa tiện nghi lại thoải mái dễ chịu, quan trọng nhất là rất gần công ty.

Lăng Tiêu nhanh chóng quyết định ký hợp đồng thuê phòng.

Sau khi chuyển hết đồ vào phòng thì trời đã tối đen. Lúc Lăng Tiêu treo sào phơi đồ thì phát hiện ngoài ban công có treo một cái gương nhỏ. 

Đằng sau việc treo gương để tránh ma quỷ vốn cũng là có lí do cả.

Trước kia ở những vùng thôn nghèo chưa có đèn đường, vì để đề phòng xe tông vào nhà, người dân thường treo một cái gương trên cửa để phản quang. Khi tài xế nhìn thấy sẽ tự động lái xe tránh đi, vì vậy treo gương ngụ ý cho việc tránh tai họa bên ngoài ập tới, mà việc treo gương trên ban công cũng có ý nghĩa tương tự. Dần dà, tránh tai họa biến thành trừ tà, vẫn còn rất nhiều hộ gia đình vẫn giữ thói mê tín này.

Nhưng có điều, tấm gương này hơi đặc biệt một chút, nó không chiếu ra ngoài mà chiếu ngược lại.

Mặt gương hướng vào phòng.

Lăng Tiêu nhìn tới nhìn lui, hắn cảm thấy đây là điềm vô cùng xấu liền đi cà nhắc tới lấy gương xuống. Lúc lấy xuống được rồi lại cầm không chắc khiến mặt gương đập xuống đất đến xoảng một cái rồi bể nát.

Gió chợt nổi lên kèm theo một tiếng xoạt như có tờ giấy vừa rơi xuống đất.

Sau khi Lăng Tiêu dọn xong tất cả các mảnh vỡ thì định đi nhặt tờ giấy kia lên. Hắn cảm thấy đó có thể là giấy tờ hoặc ghi chú bị thổi rơi nhưng tìm tới tìm lui mãi mà ngay cả một góc giấy cũng không thấy.

Lúc Lăng Tiêu vẫn còn đang buồn bực tìm kiếm trong phòng thì lá bùa nằm yên tĩnh trên hành lang ngoài cánh cửa đóng chặt đã bị một cơn gió thổi bay lên rồi rơi xuống bên cạnh túi rác, bị thứ nước màu vàng đục ngầu dưới sàn thấm ước. Lá bùa cũng co lại thành một cục, cuối cùng biến thành một phần của túi rác vừa bẩn vừa thối…

2. Lư Mộng Mộng

Đêm khuya, cuối cùng Lư Mộng Mộng cũng trở về.

Còn mấy tháng nữa là đến ngày thi công chức, ngày nào Lư Mộng Mộng cũng gió mặc gió mưa mặc mưa mang tài liệu giảng dạy tới lớp ôn tập. Cô là người đến sớm nhất cũng là người về trễ nhất. Lòng (hăng hái/ nhiệt huyết) đi sớm về tối mỗi ngày của cô hiện giờ tuyệt không thua kém hồi thi đại học chút nào.

Cô mở cửa chống trộm, mùi hôi thối mục nát vẫn tràn ngập trong hành lang mờ tối, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng loạt xoạt loạt xoạt của túi nhựa không biết vang lên từ đâu. Một con ngài bay lòng vòng trên đỉnh đầu cứ đâm vào bóng đèn mấy lần. Chỉ một lát sau nó đã lảo đảo rơi xuống đất rồi co quắp bất động.

Rất bất thường.

Hành lang này có vẻ rất kì quái.

Ngay lúc này một cảm giác nguy hiểm vô hình tràn ngập trong hành lang. Lư Mộng Mộng cũng cảm nhận được nhưng lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Cô đi nhanh qua hành lang tới bên đầu cầu thang.

Dường như có người đang đứng ngay ở khúc ngoặt phía bên trên.

Không nghe được tiếng bước chân, cũng chẳng nhìn thấy bóng, cảm giác như thể có người đang núp trong bóng tối.

Lư Mộng Mộng nhìn qua khúc ngoặt, cô cảm thấy chỉ một giây sau sẽ có một cái đầu lén lút nhô ra.

Cô mạnh mẽ bước từng bước đi tới rồi dẫm mạnh xuống đất một cái!! Bụp, dường như đèn điều khiển bằng âm thanh bị chập mạch nên nhấp nháy vài lần rồi không sáng lên nữa.

Nhà trọ ở ngoại thành khác với ở trong thành phố ở chỗ là không có thang máy. Lư Mộng Mộng ở lầu 7, mà lầu 7 là lầu cao nhất. Cách duy nhất để lên lầu chính là đi bằng cầu thang, mà muốn đi cũng phải đi qua khúc ngoặt rồi gặp người kia.

Cô nhíu mày sau đó liền lấy điện thoại ra chiếu sáng, càng đi lên lại càng cảm thấy rợn tóc gáy nhưng không có thứ gì có thể ngăn cản cô. Thời gian không còn sớm, cô muốn trở về ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm tiếp tục ôn bài.

Một ngày nối tiếp một ngày, dù trời có sập cũng không liên quan gì tới cô.

Không có việc gì quan trọng hơn việc thi công chức.

Một lần thi chỉ lấy mười mấy người trong một vạn người. Chỉ cần thi đậu, chén vàng lập tức đến tay, đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh, cũng không cần lo lắng cho nửa đời sau nữa. Lư Mộng Mộng lưng đeo kỳ vọng của gia đình, lại một lần nữa trải qua cảm giác thi đại học. Nhưng đeo một lần lại đeo suốt nhiều năm, cô đã bỏ công việc cũ, tập trung vào công việc mới. Dù thi rớt hai lần nhưng cô vẫn quyết tâm nhất định phải thi đậu.

*Chén vàng (金饭碗): công việc lý tưởng

Cô liều mạng, mà người liều mạng thì không biết sợ.

Lúc đi qua khúc ngoặt, Lư Mộng Mộng xem như không có việc gì đi ngang qua, tiếp tục bước lên lầu.

Ở đó trống không, không có ai.

Quả nhiên chỉ là ảo giác của mình, đúng không nhỉ?

Người đứng trong bóng tối kiểu gì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ có thứ gì đó ẩn núp trong bóng tối sẽ từ tiến đến gần rồi hà hơi vào người mình. Lúc Lư Mộng Mộng đang suy nghĩ lung tung thì chợt run bắn lên. Lần này cô nghe thấy tiếng bước chân ở ngay sau lưng cô thật. Lư Mộng Mộng cảnh giác xoay người, hét lớn một tiếng: “Ai?!”

Hai người đàn ông sau lưng cô cũng giật nảy mình.


Chàng trai mặc áo trắng nghe cô quát vẫn chưa hết sợ hãi, cậu che ngực thở hổn hển: “Lạy hồn! Cái cô này! Đừng có nửa đêm nửa hôm dọa chết tôi chứ!”

Còn chàng trai mặc áo đen thì như một bóng ma. Lư Mộng Mộng dời điện thoại qua chiếu lên người y, người mặc áo đen nhíu mày: “Có thể dời đèn pin qua chỗ khác không?”

Lư Mộng Mộng hùng hồn chặn trước mặt bọn họ rồi lạnh lùng hỏi: “Mấy người là ai?”

Chàng trai mặc áo trắng lịch sự lễ phép cười nói: “Chào cô, tôi là Bạch Nguyệt, vừa mới dọn tới hôm nay. Còn đây là bạn của tôi, Lý Trình.”

Bạch Nguyệt vừa thanh tú vừa sạch sẽ, dáng người tiêu chuẩn. Mà người tên Lý Trình cũng rất đẹp trai, có điều sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.

Lư Mộng Mộng bình tĩnh lại, cô thoải mái sờ sờ cằm Lý Trình rồi cúi đầu quan sát một lượt.

Lý Trình cười lạnh: “Đây có cằm, có chân, không phải quỷ.”

Lư Mộng Mộng thu hồi tầm mắt. Cô cúi đầu xin lỗi vì đã hoá giải được hiểu lầm. Đang lúc định rời đi, dù đã đi được vài bước, cô lại đột ngột quay người lại giơ điện thoại lên chĩa thẳng vào hai người đằng sau.

Hai người đang im lặng đi phía sau lại bị ánh sáng chiếu vào khiến bọn họ giật bắn mình.

“Thế sao tôi không nghe thấy tiếng cửa chống trộm?” Lư Mộng Mộng quyết không sờn lòng.

Lúc mở cửa chống trộm ra sẽ phát ra tiếng ‘kít’, mà sau khi cửa tự động đóng lại cũng sẽ có thêm một tiếng ‘kít’ nữa.

Lầu một không có phòng ở, cũng chẳng có cửa sổ mà chỉ có một lối đi kín mít nhỏ xíu, mới nãy lúc cô đi, cả không gian kính mít không có bất kỳ người nào.

Vậy hai người này từ đâu đến?

Không đợi bọn họ trả lời, Lư Mộng Mộng đã vươn tay sờ cằm Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Cô à… Tôi cũng là người.”

Lư Mộng Mộng hơi buồn bực, cô không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề xuất phát từ đâu.

Có lẽ mình mệt mỏi quá nên nghi thần nghi quỷ?

Hay là cách nhận ra ma quỷ của mình sai?

Lý Trình tức giận kéo tay Bạch Nguyệt đi vượt qua Lư Mộng Mộng lên lầu. Vừa đi cậu vừa giễu cợt: “Cô cho rằng ai mở cửa cũng phát ra âm thanh giống cô à?”

“Trông anh không giống người có văn hóa.” Lư Mộng Mộng cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Trình.

Gương mặt tái nhợt của Lý Trình bị chọc tức càng trắng hơn.

Bạch Nguyệt bình tĩnh kéo Lý Trình lên lầu. Lư Mộng Mộng cũng cầm điện thoại chậm rãi theo sau. Lúc đến lầu sáu, Bạch Nguyệt lấy chìa khoá ra mở cửa.

Bóng dáng một đen một trắng nối đuôi nhau vào phòng, ‘xoạch’ một tiếng đóng cửa lại rồi khóa trái.

Hóa ra là một nhà mới chuyển vào thật.

Lư Mộng Mộng thở phào nhẹ nhõm. Nhắc tới cũng kỳ, tất cả đèn từ lầu sáu trở xuống đều bị hư mà lúc lên lầu 7, không đợi cô dậm chân đèn đã tự động sáng.

Nhưng mà chuyện vừa rồi không quan trọng.

Tóm lại cô phải nhanh chóng về ngủ, mai còn phải dậy sớm ôn tập.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng viên bi lộc cộc va chạm với sàn nhà đột nhiên truyền tới từ lầu trên. Tiếng động rất đều đặn lại nhỏ vụn cứ cạch, cạch, cạch, cạch, cạch… Cách mấy giây lại truyền tới một lần, vẫn cứ cạch, cạch, cạch, cạch, cạch…

Đứa trẻ bướng bỉnh như không biết mệt mà chơi đùa với viên bi, vừa bắt được nó trong tay lại thả ra để viên bi rơi xuống đất.

Trong đầu Lư Mộng Mộng chỉ có các loại đề thi chồng chất. Cô đang lo mình ngủ không được nên tiết tấu đều đều kỳ lạ này chỉ như một bài hát ru được trời ban cho cô. Cô không rảnh quan tâm đứa nhỏ nào chơi bi trên lầu, nhập gia tùy tục, cô cố gắng ngủ giữa tiếng bi rơi nhưng không ngờ nghe nghe một hồi lại thật sự có thể chìm vào giấc ngủ.

3. Lăng Tiêu

Lăng Tiêu mở to mắt, hắn không ngủ được.

Tiếng trẻ con chơi bi trên lầu vang lên lạch cạch, vô cùng ầm ĩ.

Hắn trở mình. Đúng lúc này trong một góc hẻo lánh nào đó, tiếng nước sôi ùng ục ùng ục từ bình đun nước vang lên. Lăng Tiêu nặng nề mở mắt ra. Trong tầm mắt lờ đờ, hắn nhìn thấy máy bình đun nước bốc hơi nhưng vẫn lặng yên không nhúc nhích.

Tiếng bi vang lộc cộc cũng biến mất, sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng. Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, hắn nhắm mắt đi ngủ. Mấy giây sau đầu hắn lại đau như muốn nứt ra lần nữa. Thằng nhóc trên lầu bắt đầu chạy bộ. Nó chạy bịch bịch bịch, bịch bịch bịch, rồi lại rầm một tiếng, như thể nó vừa té ngã, sau đó lại bịch bịch bịch, bịch bịch bịch…

Lăng Tiêu trùm mền che đầu.

Thằng nhóc trên lầu như quyết tâm không cho hắn ngủ, cứ chạy bịch bịch trên đầu hắn!!! Hết chạy rồi nhảy…

Chạy CMM chứ nhảy! Thằng nhãi nào nửa đêm nửa hôm còn không chịu ngủ! Tại sao cha mẹ nó không quản mà mặc kệ để nó quậy phá vậy hả?! Biết mấy giờ rồi không mà còn nháo! Sáng sớm tôi còn phải đi làm, làm ơn thương tôi chút đi mà!!

Lăng Tiêu nhanh chóng vén chăn lên rồi xuống giường sau đó chạy một mạch lên lầu sáu. Tìm suốt nửa buổi vẫn không tìm được chuông cửa vì thế hắn quyết định cứ đập lên cửa luôn.

Cửa sắt ‘Koooong!’ mọt tiếng vọng khắp hành lang trống trải. Bạch Nguyệt ngái ngủ ra mở cửa thì nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng trước cửa phòng bên cạnh phòng mình liền hỏi: “Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Xin lỗi vì quấy rầy cậu.” Lăng Tiêu dừng lại, cười gượng, “Tôi ở lầu năm, con của hộ gia đình này quá ồn nên tôi mới…”

Một bóng đen tựa ngay cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh nói: “Lầu sáu chỉ có mỗi nhà chúng tôi thôi.”

“Hả?”

“Hơn nữa, nhà chúng tôi không có trẻ con.” Lý Trình chỉ Bạch Nguyệt, bổ sung, “Tôi với cậu ta là đồng nghiệp, cùng thuê nhà mà thôi.”

Bạch Nguyệt gật đầu.

Một đen một trắng chen chúc đứng cạnh cửa sững sờ nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu gượng cười hai tiếng. Nếu lầu trên không có người ở vậy vừa rồi là ai đang chơi bi? Thứ gì chạy tới chạy lui giậm bịch bịch bịch?

Lăng Tiêu nằm trên giường mở mắt đến rạng sáng.

Từ sau khi lên lầu gõ cửa, lầu trên cũng yên tĩnh trở lại. Rốt cuộc hắn cũng có một đêm yên tĩnh. Nhưng đó không phải mơ, hắn gần như có thể khẳng định có thứ gì đó tồn tại trên lầu nhưng hắn lại không nhìn thấy cũng không sờ được.

Ngoài cửa sổ, một tia nắng chiếu vào phòng. Cuối cùng đêm tối cũng kết thúc, một ngày mới lại bắt đầu.

Ngủ không đủ giấc, lúc đi làm cũng mệt mỏi.

“Này, đang gọi cậu đấy Lăng Tiêu? Lăng Tiêu?”

Cảm giác đụng chạm truyền đến từ cánh tay, Lăng Tiêu vội lấy lại tinh thần: “Ừm… Hả?”

Đồng nghiệp Tiểu Lưu nháy nháy mắt với hắn, lúc này Lăng Tiêu mới cảm thấy phòng họp yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tất cả lãnh đạo xung quanh đều cúi đầu không dám chớp mắt. Duy chỉ có vị trí ghế dựa, nơi ông chủ đang ngồi đấy với ánh mắt tràn đầy quan tâm, ánh mắt sáng ngời cực kỳ có hồn nhắm ngay Lăng Tiêu. Lăng Tiêu bị tia điện mạnh mẽ bắn trúng lập tức toát mồ hôi.

Nguy rồi, mình vừa thất thần, lúc nãy ông chủ nói gì vậy?

“Lăng Tiêu, cậu không khỏe à?” Ông chủ không mặn không nhạt hỏi.

Tiểu Lưu kịp thời ra dấu “cầm” dưới mặt bàn. Lăng Tiêu chợt hiểu ra, thoải mái cầm lấy báo cáo, hắng giọng một cái: “Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi, suy nghĩ của tôi về dự án này là…”

Nghe Lăng Tiêu đọc báo cáo, cuối cùng sắc mặt của ông chủ cũng giãn ra một chút.

Mối nguy hiểm được hóa giải, Lăng Tiêu cảm động nhìn Tiểu Lưu đến nỗi suýt nước mắt rơi đầy mặt.

Tiểu Lưu từ tốn vỗ vai hắn: “Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần cám ơn tôi đâu, bữa trưa hôm nay đãi tôi một phần cơm gà rán ở Tiên Tung Lâm là được.”

Cơm gà rán ở Tiên Tung Lâm có giá năm mươi đồng một phần. Lăng Tiêu cầm lấy túi tiền khô quắt của mình mà thật muốn khóc ra máu.

*Gà rán Tiên Tung Lâm.




//


Tiêu Tùng Lâm





Tiểu Lưu bưng lấy hộp cơm nóng hổi, ra vẻ thần bí nói với Lăng Tiêu: “Đều là đồng nghiệp nên tôi nói cho cậu biết một tin, tôi nghe nói khách hàng chiều nay của cậu xem bói cực kỳ chính xác.”

Buồn cười, một ông chủ quầy rượu biết xem tướng? Lăng Tiêu trợn mắt nhìn Tiểu Lưu, đúng lúc này, bút kẹp trên văn kiện chợt trượt xuống đất. Lăng Tiêu xoay người cúi xuống nhặt, Tiểu Lưu nhướn mày: “Mau bình thân, đều là đồng nghiệp, không cần đa lễ.” Nói xong còn cười lớn cầm lấy phần cơm trưa Tiên Tung Lâm với giá trên trời nghênh ngang rời đi, Lăng Tiêu vuốt chiếc bút, khịt mũi coi thường sự vô sỉ mặt dày của Tiểu Lưu.

Lăng Tiêu làm trong bộ phận thiết kế, có một vị khách nhìn trúng hắn trong một dự án, nhưng vị khách này quá bắt bẻ, có nhiều chỗ vẫn chưa hài lòng. Vì thế ông chủ ra lệnh cho hắn chiều nay tự mình qua đó đàm luận với khách.

Nhà thiết kế và khách hàng mặt đối mặt, nên sửa thì sửa, nên nói thì nói, hợp đồng cũng được ký kết ổn thỏa.

Huống hồ, một vị khách có tiền thế này, dù có bực cỡ nào cũng không thể dẫn qua tay người khác! Hiện tại ông chủ có việc bận, không có cách nào đi cùng hắn vì thế ông ta thở dài vỗ vai Lăng Tiêu, trịnh trọng nói: “Tôi tin cậu sẽ làm được.”

Cái vỗ này, đập đến mức Lăng Tiêu nhiệt huyết sôi trào, lập tức biểu thị mình sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông chủ, khí thế hùng hồn chạy đến chỗ mục tiêu.

Quán bar nằm ở tầng cuối cùng trong cao ốc ở trung tâm thành phố, một nơi sầm uất phồn hoa như thế, vừa nhìn đã biết tiền mặt bằng không thấp. Bên ngoài nhìn vào thấy quán bar cũng không lớn lắm. Vừa đẩy cửa ra thứ chạm mắt đầu tiên là một cái gương lớn, ánh đèn lờ mờ, đột nhiên không biết dưới chân đạp phải cái gì khiến Lăng Tiêu la lên một tiếng đầy khí thế rồi va mạnh vào gương.

Một tiếng bịch, tấm gương bình phong lung lay. May mà chưa sập xuống…

“Ngài, ngài không sao chứ?” Nữ phục vụ che miệng nín cười.

Trên quầy bar có vài vị khách không nhịn được cười đến sặc rượu, tiếng ho xen lẫn tiếng cười ha ha vang vọng chập trùng.

Lăng Tiêu đỏ mặt, cái trán liên tục co rút vì đau nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là tấm gương bình yên vô sự là tốt rồi, hắn cẩn thận lau lau, hầu hạ tấm gương này cho đến khi nào sạch sẽ mới thôi.

Con bà nó, thứ này từ đời nấm mốc nào rồi! May là nó không vỡ! Chứ nếu không dù mình có bán thân cũng không đền nổi!

“Không bị thương chứ?” Một người đàn ông cao gầy đi tới, sau khi ngắm nghía tấm gương thì ánh mắt rơi xuống gương mặt của Lăng Tiêu.

“Cám ơn đã quan tâm.” Lăng Tiêu chỉ muốn mau chóng quên đi chuyện khó xử này, tay gấp lại sau đó đưa ra một tấm danh thiếp, “Tôi tên Lăng Tiêu, là nhà thiết kế của công ty Giang thị, phụ trách dự án thiết kế quy hoạch. Không biết ngài Âu Dương có ở đây hay không?”

Nữ phục vụ nghe thấy ngài Âu Dương, cuối cùng không nhịn được nữa phì một tiếng bật cười.

Người đàn ông cao gầy phất tay đuổi người: “Đi đi đi, không cho cười, mau đi làm việc.” Sau đó chuyển hướng sang Lăng Tiêu, “Là tôi.”

Tên ngốc này là ông chủ quán bar? Không thể nào, rốt cuộc cậu ta bao nhiêu tuổi vậy?! Tốt nghiệp chưa? Thế mà đã lên làm ông chủ? Cậu khiến người làm công ăn lương như tôi chịu sao nổi hả!

Trong căn phòng xa hoa, một tấm danh thiếp màu vàng kim rực rỡ được đưa tới, hoa văn phức tạp, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, chỉ là một tấm danh thiếp đã kéo dãn khoảng cách giữa đẳng cấp với hạ cấp, khí thế ban đầu của Lăng Tiêu lập tức giảm mạnh, rụt rè tiếp nhận.

Âu Dương Huy, giám đốc quán bar My night (Đêm của ta) …

ĐM, ngay lúc này mình được gặp cao phú soái trong truyền thuyết đây hả?!

*Cao phú soái = cao ráo – giàu có – đẹp trai

Lăng Tiêu sờ lên danh thiếp mãi vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng có hàng vạn con ngựa chạy rầm rầm rầm: “Ngài Âu Dương…”

“Kẻ hèn này họ Âu.” Âu Dương Huy nhíu mày, “Họ Âu, tên Dương Huy.”

Đờ phắc, đây không phải chém gió đấy chứ! Gọi Huy thôi không được sao, còn phải gọi là Dương Huy! In cái danh thiếp xa hoa này còn chưa tính! Giờ lại còn tách họ ra viết chung với tên?!

Lăng Tiêu rủa xả một hồi trong lòng, trên mặt đổi thành nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, đổi giọng: “Ngài Âu, đây là bản thiết kế dự án, ngài xem một chút.”

Một chồng văn kiện được đật trên mặt bàn, cây bút kia lại không nghe lời trượt dài rơi xuống đất. Lăng Tiêu lúng túng cúi người nhặt lên, lúc đứng lên đụng phải cái bàn, ly cà phê lung lay nghiên qua một bên, ngay lúc nó sắp lăn xuống thì Âu Dương Huy nhẹ nhàng vươn tay giữ vững cái ly ngo ngoe muốn rơi xuống.

Bút rơi mấy lần, cuối cùng đến lúc phải dùng nó thì nó quyết định nghỉ việc.

Nét chữ đứt quãng không viết được hoàn chỉnh, Lăng Tiêu lại khó xử lần nữa, mặt mũi hôm nay ném đi được rồi, đợt cũ chưa dứt mà đợt mới lại tới! Bro à, chơi thế này không hay đâu nhá!

Một chiếc bút máy màu vàng kim được đưa tới: “Dùng của tôi này.”

Lăng Tiêu bày vẻ mặt đau khổ, chỉ nhìn trọng lượng với xúc cảm của chiếc bút này thôi đã biết đây là bút máy ngòi vàng hàng thật giá thật đó! Cũng không biết anh giai cao phú soái đại gia này dùng hãng mực nào, đỏ rực trôi chảy, nhìn câu chữ bay múa uốn lượng, thật là có cảm giác như giáo viên đang chấm bài tập, chỉ có điều… Mùi mực này có gì đó lạ lạ?

“Là mực carbon cao cấp.” Âu Dương Huy cười rực rỡ chỉ bản vẽ, “Chỗ này trang trí không đẹp, nên đổi, cậu có thể tham khảo một vài kiểu thiết kế theo phong cách Châu Âu, còn chỗ này, phong cách không hợp, nên đổi, chỗ này… Nên to ra một chút…”

Trong đêm, Lăng Tiêu cầm bản vẽ khóc không ra nước mắt.

Bản vẽ bị quẹt quẹt quẹt sửa đổi một chút, một đống nét đỏ rực mọc lên như nấm, rực rỡ bắt mắt.

Nói đổi, chi bằng thiết kế lại cho rồi.

Không còn cách nào khác, muốn giày vò thì cứ giày vò đi, ai bảo người ta là khách hàng lớn của công ty chứ…

Lúc Lăng Tiêu cầm bút lên vẽ sơ đồ phác thảo mới phát hiện mình đang cầm cây bút ngòi vàng kia.

Ây da, quên trả cho cậu ta rồi, thôi kệ, vật tận kỳ dụng, đã tới tay tức là có duyên phận! Con bà nó không dùng thì phí quá! Để mình xài cho sướng tay cái đã, chừng nào gặp thì trả lại là được…

*Vật tận kỳ dụng: xài cho đúng tác dụng

Trong quán bar, Âu Dương Huy sờ tấm gương bình phong, trên bình phong hiện đầy dấu tay to nhỏ, dưới ánh sáng mờ tối, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra.

Người già, người lớn, trẻ con, đủ loại bàn tay trãi đều trên mặt kính.

Người đàn ông tên Lăng Tiêu kia không chỉ có ấn đường biến thành màu đen mà còn mang theo một đống đồ chơi này!

Rốt cuộc hắn đã chọc phải thứ gì?

4. Lư Mộng Mộng

Đêm khuya, Lư Mộng Mộng trở về.

Cửa chống trộm đang đóng lại phát ra một tiếng lạch cạch, lần này ngay cả đèn trong hành lang cũng hỏng. Nó lập lòe vài cái sau đó hoàn toàn tắt ngúm, không gian kín mít bị bóng tối lấp đầy trở nên khó thở chật chội, một ngọn gió không biết thổi tới từ đâu, vừa âm hiểm vừa lạnh lẽo.

Lư Mộng Mộng bình tĩnh lấy đèn pin ra chiếu sáng, lúc đi lên lầu đột nhiên trong đầu câu nhảy ra một ý nghĩ, cô đứng ngay khúc ngoặt trên cầu thang, tắt đèn pin, để bản thân hòa mình vào bóng tối.

Quả nhiên, cô không đợi bao lâu thì có tiếng bước chân truyền đến từ đầu bậc thang đang đi lên lầu.

“Tại sao phải tăng ca chứ? Tôi không làm!” Một giọng nói lạnh lùng.

“Đây là công việc, nếu không hoàn thành thì tất nhiên phải tăng ca thôi!”

“Cậu thích thì làm một mình đi.” Lại thêm một tiếng hừ lạnh.

“Đừng vậy chứ… Đây là công việc của hai chúng ta… Ối ba má ơi!” Một tiếng la kinh hoảng vang lên, Bạch Nguyệt nhảy lên lùi đến góc tường. Lý Trình lấy điện thoại chiếu ngay vào bóng đen trước mắt.

“Xin lỗi vì đã hù hai người.” Lư Mộng Mộng thoải mái chải mái tóc dài.

Bạch Nguyệt kinh hãi che ngực vẫn chưa hồi thần, Lý Trình đỡ cậu ta, không nói một lời vượt qua Lư Mộng Mộng, đi lên lầu.

Lư Mộng Mộng mở đèn pin đi phía sau hộ tống.

Rõ ràng có tiếng bước chân lên lầu, tại sao mãi không nghe thấy tiếng nói của bọn họ suốt dọc đường đi? Ngay cả cửa chống trộm cũng không vang lên, rốt cuộc bọn họ vào bằng cách nào?

Bay vào? Hay xuyên tường?

“Tôi cảm thấy hai người không phải người.” Lư Mộng Mộng thăm dò hỏi câu.

“Không phải người chẳng lẽ là quỷ?” Lý Trình tức giận đốp lại.

“Đúng, là quỷ.” Dáng tiếc cô đi phía sau nên không nhìn thấy nét mặt của bọn họ.

Một đen một trắng, là loại quỷ nào nhỉ? Đầu trâu mặt ngựa? Không giống. Ác quỷ? Không không. Nếu là ác quỷ phải mặc đồ đỏ mới đúng.

“Chẳng lẽ là vô thường?” Hắc Bạch Vô Thường? Lư Mộng Mộng cúi đầu như đang suy nghĩ. Nếu là Hắc Bạch Vô Thường hẳn phải cầm theo lưỡi hái, mang mũ cao mới đúng.

Cô không nhìn thấy cơ thể của hai người đi phía trước đột nhiên cứng đờ, nhưng bọn họ lại lập tức giả vờ như không có việc gì tiếp tục đi tiếp.

Hai nam một nữ lặng lẽ đi lên lầu. Lý Trình cảm thấy mình phải nói gì đó: “Cô gái, trí tưởng tượng của cô phong phú thật.”

“Anh quá khen, chỉ là ngày thường tôi thích đọc vài cuốn sách truyện.”

“Chúng tôi đến rồi, cám ơn cô đã hộ tống.” Lý Trình đứng cạnh cửa trào phúng một câu.

“Không cần khách sáo, đều là hàng xóm cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lư Mộng Mộng nói câu này khiến sắc mặt Lý Trình càng trở nên trắng bệch.

Ầm một tiếng, cánh cửa vô tội gánh chịu cơn thịnh nộ của Lý Trình, run rẩy đáng thương.

Lư Mộng Mộng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên lầu 7 trong ánh đèn leo lét.

5. Lăng Tiêu

Lăng Tiêu xoa xoa cặp mắt đau buốt nhức mỏi, ném cây bút ngòi vàng lên bàn cùng với tấm danh thiếp rực rỡ, hai món đồ vật cao cấp đặt giữa đống đồ rẻ tiền tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Hắn rửa mặt xong, tắt đèn đi ngủ.

Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hắn đã có một đêm không mộng mị mà ngủ say li bì cho đến rạng sáng.

Lúc chuẩn bị đi làm, hai mắt hắn mơ mơ màng màng, nhét hết toàn bộ sơ đồ phác thảo vào túi rồi chạy đến công ty, lúc đến nơi hắn bị thứ vàng óng lấp lánh lóe lên thu hút thì mới phát hiện mình sơ suất vơ luôn cả cây bút ngòi vàng cùng với tấm danhh thiếp rực rỡ kia theo.

Mang theo thì mang theo thôi, để chỗ nào cũng như nhau.


Hắn mở ngăn kéo, nhét hết toàn bộ vào trong.

Sáng nay có cuộc họp hội nghị, ông chủ lớn lại tọa trấn lần nữa tự mình giám sát các hạng mục thiết kế công trình lớn, trong đó có dự án thiết kế quán bar của Lăng Tiêu.

Ông chủ lớn rất chú trọng những bản thiết kế này, hội nghị kéo dài từ sáng đến tối. Một ngày này Lăng Tiêu gần như ngồi suốt trong phòng họp. Lúc tan tầm nhoáng cái trời đã tối muộn.

“Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai không cần đến sớm đâu.” Ông chủ vung tay lên, tốt bụng phê duyệt nửa ngày nghỉ cho bọn họ.

Cuối cùng cũng được ngủ nướng!

Lăng Tiêu đi ăn khuya về mừng rỡ mở cửa chống trộm.

Đù móa! Sao tối thế!

Trong hành lang một chút ánh sáng cũng không có, tối đến nỗi vươn tay không thấy năm ngón. Hồi trước lúc tan tầm còn có sao trời xuyên qua cầu thang chiếu vào, nhưng giờ thì Lăng Tiêu chưa từng phát hiện nơi này lại tối đến mức đáng sợ như vậy.

Càng đáng sợ hơn chính là, đèn đường bên ngoài cũng chớp nháy vài cái như chung vui tham gia náo nhiệt.

Từng cơn gió lạnh kéo đến, mập mờ lay động. Lăng Tiêu hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra cẩn thận từng li từng tí đi trong hành lang.

Cửa chống trộm xoạch một tiếng mở ra, ngăn cách hoàn toàn không gian hắc ám, Lăng Tiêu dùng di động soi sáng xung quanh. Tất cả đều tối đen như mực khiến người ta dễ suy nghĩ lung tung. Trong hành lang trống rỗng có gió thổi qua, Lăng Tiêu luôn cảm thấy như thể có rất nhiều người đang đứng xung quanh.

Thúi thế, là nhà nào không chịu vứt rác vậy hả? Ý, hồi trước chỗ vách tường này có dấu tay sao? Úi, từ bao giờ ở đây có nhiều vết cắt thế này…

Biến hóa xảy ra quá đột ngột, hành lang ban đêm cũng không giống ban ngày, thần kinh Lăng Tiêu căng cứng vừa nhìn quanh bốn phía, tai cũng nghe tám phía. Đột nhiên ở một góc hẻo lánh truyền đến tiếng túi nhựa sột soạt sột soạt, ánh sáng điện thoại lập tức lia tới, hóa ra chỉ là một con chuột nhỏ chạy vào hốc tường.s

Xoạch một cái, cửa chống trộm mở ra, một chùm ánh sáng mạnh mẽ phá vỡ bóng tối, chiếu vào người Lăng Tiêu.

“Chào anh.” Lư Mộng Mộng gió mặc gió, mưa mặc mưa ôm mọt chồng sách, ra hiệu, “Tôi có đèn pin, anh lên trước đi, tôi chiếu đường cho.”

Lời còn chưa dứt, cửa chống trộm xoạch một tiếng mở chốt, lại xoạch một tiếng mở ra.

Bạch Nguyệt với Lý Trình sững sờ đứng cạnh cửa.

Bạch Nguyệt ném một ánh mắt cho Lý Trình: Nhìn đi, tôi đã sớm nói nên đi bằng cửa này, đúng chứ!”

Lư Mộng Mộng gật đầu, ra hiệu: “Mọi người đi trước đi.”

Mặt Lý Trình đen thui, cố ý đóng cửa chống trộm một cái ầm! Một tiếng vang thật lớn, rồi mới cố ý giẫm mạnh bước chân đùng đùng đi trên lối vào nhỏ hẹp.

Bạch Nguyệt bất đắc dĩ đuổi theo.

Tiếng bước chân của hai người vang vọng dọc theo lối đi nhỏ, Lăng Tiêu cũng đi theo bọn họ lên cầu thang, Lư Mộng Mộng cầm đèn pin hộ tống phía sau, chiếu đường cho bọn họ.

Lăng Tiêu bình an trở về lầu năm, nói tiếng cám ơn với Lư Mộng Mộng. Không hiểu sao gió hôm nay lớn hơn bình thường, lúc Lăng Tiêu mở cửa trong nháy mắt cảm thấy đụng phải thứ gì đó, Bạch Nguyệt hơi do dự muốn đi qua nhìn xem nhưng bị Lý Trình kéo lại.

“Giờ không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Lý Trình nói với Lăng Tiêu nhưng thực ra là nói cho Bạch Nguyệt nghe.

“Ừm, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Lăng Tiêu cười cười, bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

Đi làm cả ngày nên người đã sớm đổ một thân mồ hôi, Lăng Tiêu giơ cánh tay, một mùi thối kỳ quái bao bọc lấy cơ thể hắn, như thể vừa ôm một đống rác ở lầu một, hắn cởi sạch quần áo bước vào nhà vệ sinh, quyết tâm tẩy rửa một lượt từ đầu đến chân để cả người thơm phức ngào ngạt.

Nói tắm chính là tắm nước lạnh, nhiệt độ nước càng tắm càng lạnh. Cả đầu Lăng Tiêu dính đầy bọt bị nước lạnh xối lên, trôi xuống mí mắt, Lăng Tiêu đành phải từ từ nhắm hai mắt lại. Ngay tại lúc xả nước, hắn cảm giác có gì đó rất kỳ quái, hình như đèn bị tắt.

Lúc đèn sáng, cho dù từ từ nhắm hai mắt lại thì mí mắt cũng cảm giác được chút ánh sáng, nhưng bây giờ, bóng tối bao trùm khiến Lăng Tiêu giật mình, cảm giác này giống như lúc ở lầu một đưa tay không thấy năm ngón. Hắn nhanh chóng lau sạch bọt nước muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa mở mắt ra, quả nhiên, xung quanh một mảnh đen kịt.

Không biết đèn đã tắt từ lúc nào!

Lăng Tiêu mở cửa ra vươn tay tìm mở công tắc đèn trên tường, ấn xuống, ánh sáng lại bao phủ một lần nữa. Hắn rút tay về tiếp tục tắm, tắm tắm một hồi lại cảm thấy không đúng, mới nãy lúc hắn sờ chốt mở, rõ ràng đang ở trạng thái đóng.

Có người tắt đèn trong lúc hắn đang tắm? Hay thật ra đèn vẫn luôn tắt, còn những gì xảy ra trước đó là ảo giác?

Lăng Tiêu lạnh cả người, không gian bịt kín khiến hắn cảm thấy nghẹt thở. Hắn tắt nước vội vàng muốn mở cửa, chợt, tiếng nước ào ào chảy ra từ ống nước truyền xuống từ trên lầu.

Có người đang tắm rửa ở lầu trên?

Trái tim Lăng Tiêu lập tức trầm xuống.

Không phải lầu trên không có ai ở sao?!

Không không không, mẹ nó, lỡ đâu sáng nay có hộ gia đình mới chuyển vào thì sao! Cũng không có gì kỳ quái đúng không!

Lăng Tiêu vừa tìm lý do vừa cố gắng tỉnh táo lại. Là một fan hâm mộ trung thàng của giới vô thần, Lăng Tiêu tôn thờ khoa học, tuyệt đối không tin ba cái chuyện tà ma yêu quái.

Cho nên hắn tự thuyết phục chính mình.

Nhưng đèn nhấp nháy rất biết phá bầu không khí, không gian nhỏ hẹp kín mít lập tức tối sầm.

Cảm giác lạnh lẽo nặng nề ập tới, Lăng Tiêu bình tĩnh mở cửa, lơ mơ bước chân ra ngoài.

Chuông điện thoại di động vang lên, Lăng Tiêu liếc mắt nhìn, hắn không tới nhận điện thoại, rốt cuộc là ai gọi cho hắn?

Không không, không nên nghĩ nhiều, chắc điện thoại bị lỗi không hiện số mà thôi, đừng tự dọa mình như thế chứ…

Kết nối, một giọng nam trầm ổn vang lên trong điện thoại.

Giọng Âu Dương Huy hơi gấp gáp: “Lăng Tiêu, bây giờ cậu lập tức ra khỏi nhà cho tôi.”

“Hả?”

“Đến quán bar của tôi, nhanh, tôi cho cậu mười phút…”

ĐM, mười phút, cậu cho rằng tôi đang nấu mì ăn liền à?!

Lăng Tiêu vừa định rủa xả, một tràng tạp âm cũng truyền đến trong điện thoại.

“Két… rẹt… rẹt…” Có cái gì đó quấy nhiễu cuộc trò chuyện, Lăng Tiêu alo vài tiếng nhưng không thấy đáp lại, vì thế hắn treo điện thoại.

Hắn xem đồng hồ, hiện tại đã gần bốn giờ sáng, nào có ai vô duyên vô cớ hẹn người ta lúc bốn giờ sáng chứ, không để người ta đi ngủ à?

Tiếng nước ào ào vang lên trong nhà vệ sinh ngừng lại, chợt như có gió nổi lên, thổi mạnh vào cửa nhà tắm khiến nó rầm một tiếng đập mạnh vào tường.

Lăng Tiêu đưa lưng về phía nhà vệ sinh, bình tĩnh lại nhanh chóng đi về phía cửa, hắn không dám quay đầu nhìn ra sau, chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình dần dần tới gần mình. Hắn cố gắng giữ vững bình tĩnh, mở cửa, hít sâu một hơi, đóng sầm cửa sau đó chạy một mạch xuống lầu.

Lúc lao xuống khúc ngoặt, Lăng Tiêu nghe thấy tiếng nói ở cửa nhà trọ, dường như có thứ gì đó cũng đi theo hắn ra ngoài. Lăng Tiêu không quay đầu lại, với tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, hắn nắm chặt điện thoại, mạnh như vũ bão lao thẳng xuống lầu…