Sau khi Trương Dương tiếp nhận khẩu súng lục tinh xảo, trước hết là dùng tay cân sức nặng một chút, sau đó bắt đầu tháo súng, từng bộ phận lung lay trong tay hắn, tay hắn tựa như linh xà mềm mại không xương, ánh mắt tràn ngập sự tập trung, động tác thuần thục vô cùng, nước chảy mây trôi (nv:lưu thủy hành vân), tựa như một bậc thầy súng ống.Trong ánh mắt Tiêu Viễn Hành tràn ngập khiếp sợ!Trong ánh mắt người thanh niên tràn ngập khiếp sợ! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnTrong ánh mắt hai người bảo tiêu cũng tràn ngập khiếp sợ!Mà mấy tay đánh lén ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó cũng là vẻ mặt kinh hãi, động tác thuần thục của Trương Dương, vẻ mặt tập trung đã không phải biểu hiện của một người bình thường, ngay cả mấy tay đánh lén đang ẩn núp cũng tự thẹn không bằng.Thời gian dường như vô cùng dài, lại dường như vô cùng ngắn ngủi, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên đôi tay linh động kia, nhìn từng bộ phận đều ngay ngắn đặt trên bàn đổ, vị trí đặt chỉ có mấy tay đánh lén đang ẩn nấp mới rõ ràng, đó là vị trí đặt tốt nhất, có thể ngay lập tức đem súng lắp ráp một lần nữa.Việc khiến cho mọi người khiếp sợ còn chưa hết, lúc Trương Dương đem khẩu súng biến thành một đống linh kiện, hắn bắt đầu nhắm hai mắt lại, từng bước mò mẫm, đây là phương pháp kiểm tra lão đầu hiệu sách đã nói cho hắn, đôi mắt con người ta rất dễ dàng lừa gạt chính mình, mà xúc giác lại rất chân thật, tuyệt đối sẽ không tự lừa dối chính mình, làm một sát thủ, quen thuộc súng ống của mình phải giống như quen thuộc thân thể của mình.Cuối cùng!Trương Dương mở mắt, trong khi mọi người còn đang trợn mắt há mồm, hai tay hắn ở trong không trung múa may kịch liệt, đám người xem hỏa cả mắt, năm giây, bẩy giây?Tốc độ thật sự quá nhanh, mấy tên đánh lén đang ẩn núp đều quên đếm giờ, vẻ mặt mê hoặc……."Đại ca, không vấn đề gì!"Trương Dương đặt một viên viên đạn vào bên trong rồi sau đó đưa súng cho Tiêu Viễn Hành."Ân, tốt lắm, nếu ta lần này không chết, ngươi sẽ theo ta."Tiêu Viễn Hành vẻ mặt tán thưởng vỗ vỗ vào bả vai Trương Dương, sau đó nói với người thanh niên: "Ngươi là khách, ta là chủ, ngươi tới trước đi.""Sảng khoái!"Người thanh niên đưa súng cho bảo tiêu ở phía sau, bảo tiêu xoay bàn một lần sau đó đưa cho người thanh niên."Ngươi hối hận còn kịp."Họng súng người thanh niên chỉ lên trán của Tiêu Viễn Hành."Mở súng đi"Tiêu Viễn Hành cắn cắn răng, từ trên trán lăn xuống từng giọt mồ hôi to bằng hạt đầu, hắn đột nhiên có chút hối hận, mình có quá lỗ mãng hay không?Mình rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn có thể giết chết đối phương, tại sao lại chọn loại phương thức ngu xuẩn này?Nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống!Kỳ thật, Tiêu Viên hãnh không hiểu rõ chính mình, đầu tiên hắn lo lắng cho muội muội của mình.Nếu bây giờ giết chết đối phương, ông chủ phía sau đối phương khẳng định sẽ gây bất lợi cho hắn và muội muội hắn. Sau lưng thanh niên này tuyệt đối có một thế lực khổng lồ, có lẽ, bọn họ chính là chờ đợi mình không giảng đạo lý. Sau đó để cho danh dự của hắn mất sạch, sau đó lại tấn công các hướng, và rồi cướp lấy cả bầu trời thành phố C là giang sơn mà Tiêu Viễn Hành hắn vất vả gầy dựng lên.Nếu buông tha cho hắn còn không bằng chết……."Cạch…….."Đạn không vang lên, vận khí thực tốt!Tiêu Viễn Hành cảm giác chân mình đều có chút như nhũn ra, không ai nguyện ý bị người dùng súng chỉ vào đầu, sinh tử trong nháy mắt, người chưa từng trải qua căn bản không cách nào hiểu được."Đến ngươi rồi!"Người thanh niên đưa súng cho Tiêu Viễn Hành, phe phẩy tay, vẻ mặt không tỏ thái độ, căn bản không có đem sinh mạng mình làm chuyện một hồi."Trương Dương, hắn sống hay chết đều trông ở ngươi!"Tiêu Viễn Hành đưa khẩu súng lục cho Trương Dương."Ngươi xác định ngươi sẽ thắng?"Trương Dương tiếp nhận khẩu súng không đáp trả lời của Tiêu Viễn Hành, mà là nhìn người thanh niên hỏi."Tại sao hỏi như vậy?"Vẻ mặt người thanh niên vẫn không chút sợ hãi như cũ."Ta có thể khẳng định, một súng này sẽ lấy đi tính mạng của ngươi."Trương Dương nói."Ngươi khẳng định?"Người thanh niên không khỏi ngẩn ngơ."Đúng vậy!"Trương Dương khẳng định gật gật đầu."Xem ra ta nhất định phải thử, ha ha….."Người thanh niên cười to quái lạ.Trương Dương thở dài một hơi, sau khi lại đem thương cân lại vài lần, kéo bàn xoay kiểm tra một lần sau đó nhắm mắt rồi bất ngờ xoay, trong đại sảnh im lặng cực độ, chỉ nghe thấy thanh âm "ti ti" chuyển động.Cuối cùng, bàn xoay ngừng lại."Cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi trả lại tiền thắng được của đổ trường gần đây, ta có thể an toàn rời khỏi thành phố C!"Tiêu Viễn Hành tiếp nhận khẩu súng lục đôi mắt lạnh lùng nhìn người thanh niên ở phía đối diện, hắn luôn cảm giác người thanh niên này có điểm không bình thường, đây là loại cảm giác cùng với Lữ Phi không giống nhau.Lữ Phi chỉ là thông minh, có chút cuồng vọng, mà người thanh niên này lại càng mang nhiều cảm giác hờ hững.Người như thế phải có thân phận cực kỳ cao quý, phải tay nắm trọng quyền.Trong tiềm thức Tiêu Viễn Hành vẫn không muốn cùng loại người này kết thù, phải biết rằng, nếu đối phương dám đến khu vực thành phố C này cướp đổ trường, không có vài phần thế lực thì đúng là không có khả năng.Bây giờ, Tiêu Viễn Hành chỉ cần người thanh niên này xuống nước với hắn, hắn hoàn toàn có thể không truy cứu.Đến loại thân phận này của hắn không chỉ đánh đánh giết giết, nhiều khi cần phải dùng đầu óc hơn.Người thanh niên nhìn khẩu súng trong tay Tiêu Viễn Hành, trầm mặc một hồi, tựa hồ đang lo lắng."Nổ súng đi, ta bây giờ chỉ muốn biết, vận khí của ngươi có thật sự tốt hay không………"Người thanh niên nhìn thoáng qua Trương Dương sau đó nói."Đoàng"Một tiếng súng vang lên, khi Tiêu Viễn Hành bóp cò súng thì Trương Dương liền nhắm hai mắt lại………..Không đúng, tại sao không có thanh âm thi thể ngã xuống đất?Mở to mắt, không thấy cảnh máu tươi tung tóe, người thanh niên kia vẫn đứng thẳng như cũ, mỉm cười.Không những Trương Dương ngây người, ngay cả Tiêu Viễn Hành cũng ngây ngốc, nhìn khẩu súng trong tay, không rõ xảy ra chuyện gì, đích xác vừa rồi nghe được âm thanh súng, hơn nữa, hắn cũng cảm giác được lực giật của súng, nhưng, người thanh niên vẫn đứng ngay ngắn ở đó.Sự tình có chút quái dị!"Kỳ thật, đây đều là đạn rỗng!"Người thanh niên từ trên bàn đổ cầm lấy năm viên đạn màu vàng rực, thản nhiên nói."Nói cách khác, ngươi lừa bịp ta?"Chứng kiến trên mặt Tiêu Viễn Hành tản phát sát khí nồng đặc, Trương Dương một trận hoảng sợ, cảm giác nhạy cảm của hắn cảm ứng được sát khí của Tiêu Viễn Hành….Ngay khi tâm tư của Trương Dương biến chuyển, tay phải Tiêu Viên Hành đã nhẹ nhàng đỡ dậy…."