Độ Ta Không Độ Nàng

Phần 3 - Chương 6 : Buông tay đôi lúc chính là một kết thúc tốt đẹp !

Giờ ngọ ngày hôm sau nàng mang theo thi thể hòa thượng đến bờ Hồ Nghịch Thủy.


Hồ Nghịch Thủy đúng như tên gọi, bờ hồ không có dòng nước chảy vào bốn bề yên tĩnh nhưng giữa dòng sông nằm sâu dưới đáy hồ là một vòng xoáy cường đại.


Đúng giờ ngọ 3 khắc y tiến đến đừng trước mặt nàng bạch y phiêu phiêu theo gió ,tóc đen tuyền không buông thả như thường ngày mà được bối lên cài một trâm gỗ trong rất giống tiên nhân hạ phàm ,y nhìn nàng lưu luyến lại nhìn thi thể hòa thượng được nàng ôm trong lòng khẽ thở dài bi ai.


" Muốn cứu hắn chỉ có cách truyền tất cả nội công của nàng vào vòng xoáy nước dưới kia để nó nghịch chuyển từ âm sang dương rồi ta sẽ nhận lấy rồi truyền vào người hắn, thời gian là 2 ngày 1 đêm không thể bị quấy phá nên ta đã kêu tất cả nhân lực tiến đến bảo vệ xung quanh ", y nhìn thật sâu lốc xoáy dưới hồ nước thật lâu sau mới bình đạm lên tiếng.


" Vậy mau tiến hành đi thôi ", nàng nôn nóng nhìn y.
" Được, theo ta ", y nhảy lên sau đó lặn xuống đáy hồ nơi có lốc xoáy sau đó nàng cũng ôm theo hào thượng xuống đó.


Để thi thể hòa thượng và hai người nàng bao quanh lốc xoáy tay nàng khẽ vận lực đem nội lực tất cả tuôn ra đem vào lốc xoáy sau mệt mỏi ngã ngời được y đưa lên bờ đem cho thuộc hạ chăm sóc nàng thật tốt rồi y lại vào hồ nhìn hòa thượng.


Giá như y là hòa thượng này thì tốt biết bao.
Khẽ cười tự diễu , hy vọng gì đây nàng vốn dĩ không thuộc về y chỉ là buông tay có chút khó khăn nhưng vẫn phải buông.


Sau đó y vận dụng nội lực đem vào hòa cùng nội lực của nàng đan xen trộn lẫn dẫn tụ đến khi nội lực của nàng biến từ âm sang dương thì y nhận lấy sau đó truyền qua cho hòa thượng, kết thúc cũng đã là 2 ngày hôm sau.


Lôi hòa thượng lên bờ nhìn nàng mặc dù yếu ớt nhưng vẫn đứng đó chờ hòa thượng, ánh mắt trông đợi nhìn y , y gật đầu sau đó đau khổ nhìn nàng đem hòa thượng đi một câu cũng không hỏi thăm chỉ nhận lại được một từ " Đa tạ ", đầy khách sao lại lạnh nhạt.


Khi thấy không còn ai y mới ôm ngực thổ huyết ngã xuống đất ý thức dần dần tam rã sau đó y nhắm mắt lại.


Còn về phía nàng chăm sóc hòa thượng cẩn thận tỉ mỉ rồi chờ thương thế của hòa thượng khá lên mới rời U Minh Cung về chùa của hòa thượng cùng nhau sống.


Trước khi đi nàng muốn gặp y để gửi lời từ biệt nhưng chỉ gặp được U Ảnh bên cạnh y ," Cung chủ đã rời U Minh Cung ngao du thiên hạ không biết ngày về ", đáp lại.


Tuy hối tiếc nhưng nàng vẫn cùng hòa thượng lên chùa kia, có lẽ không thể gửi lời chào được rồi nàng cũng không thể trụ nổi qua một thàng nữa.


Hòa thượng đưa nàng đến gạo trụ trì nói rõ nguyên nhân sau đó để trụ trì chữa thương cho nàng nhưng đổi lại chỉ là một tiếng thở dài.


" A di đà phật, Bạch thí chủ đã dùng hết nội công cứu con kinh mạch đứt đoạn không thể sống qua một tháng, một tháng này con hãy chăm sóc tốt cho Bạch thí chủ ".


Hòa thượng nghe tin thì sững sờ nhìn nàng đáp lại hắn là ánh mắt ngây thơ hồi xưa tràn đầy vui vẻ.
" Không sao đâu, ta rất vui vì ngươi đã chú ý đến ta ".


" Nàng có chuyện gì muốn làm không? " hòa thượng lại ổn định tinh thần hỏi.
" Ta có rất nhiều chuyện muốn làm với ngươi, hay là khoảng thời gian này ngươi bồi ta đoạn cuối đi ", nàng tung tăng đứng dậy nhìn hắn.


" Được " hòa thượng đồng ý , sau đó nàng thường dẫn hòa thượng xuống núi ăn hồ lô lại dạo quanh chợ đi chơi chèo thuyền bắt bướm thả diều rất vui vẻ
Đến ngày cuối cùng nàng ôm tay hắn khẽ nói.


" Ta còn một nguyện vọng nữa còn chưa làm được ".
" Nàng muốn làm gì ? " hòa thượng ôn nhu nhìn nàng.


" Ta muốn thành thâm với ngươi, muốn ngươi nhìn thấy ta trong trang phục tâm nương xinh đẹp nhất muốn nhìn thấy ngươi dắt tay ta đi vào muốn nhìn ngươi mặc hỉ phục tân lang " nàng nhìn hắn đầy mong chờ.


"...được " hòa thượng gật đầu.
Sau đó chuyện thành thân được gấp rút chuẩn bị trong một ngày, rất đơn sơ đầy giản dị chỉ là hai người ở bên Hồ Nghịch Thủy nắm tay nhau cùng bái thiên địa.


Lúc hắn mở khăn đỏ của nàng lên nhìn thấy nàng mỉm cười ôn nhu nhìn hắn là lúc màng ngã xuống, miệng đầy huyết trào ra kết hợp hỉ phục đỏ rực thật chói mắt.


Thật ta nàng không thể trụ được lúc cầm tay hắn nhưng nàng vẫn cố chịu đựng muốn hắn nhìn nàng trong trang phục tân nương bây giờ nguyện vọng đã thành nàng vui vẻ buông tay.
" Ly Nhi..." ôm chặt lấy nàng thì thào gọi tên.


Từ phía đối diện xuất hiện một bạch y nhân đứng trong gió tóc phiêu tán bay bay được cố định bằng một trâm gỗ rất thanh thoát.
" Để ta vì nàng lần cuối đi " tiến tới ngồi xếp bằng , nhìn hòa thượng.


Nhìn thấy đôi mắt đầy kiên định không cho phép kháng cự kia của y làm hắn muốn từ chối cũng không được, hán muốn vù đắp cho nàng thật tốt nhưng ...


" Được " giúp nàng ngồi xếp bằng để y lưu chuyển nội lực sang cho nàng, xong việc nhìn thật lâu nàng trong trang phục tân nương rất đẹp rất hợp với nàng nhưng đáng tiếc tân lang không phải là y , sau đó y dứt khoát bỏ đi , y sợ nếu ngoảnh lại sẽ không kìm lòng được mà cướp nàng khỏi tay hắn nhưng y biết nếu làm vậy nàng sẽ không vui.


" Đa tạ " lạnh nhạt lên tiếng nhìn y , người này cũng rất yêu nàng nhưng nàng là của hắn.


" Ngươi và nàng rất giống nhau, chăm sóc nàng thay phần của ta " bước đi thật xa không ngoảnh lại nhìn thật tiêu soái nhưng có ai biết miệng y đã vướng một dòng huyết đỏ thẫm ánh mắt u buồn, đau khổ đến không thể tả người y đau đớn loạng choạng sau đó bước đi thật nhanh ngã xuống bên một gốc đào thụ nhắm mắt buông xuôi , lần này là lần cuối cùng.


Buông tay đôi lúc chính là một kết thúc tốt đẹp.