Độ Ta Không Độ Nàng

Chương 1 : Hồi nhỏ

Trong gian nhà trúc nhỏ phía sau chùa Kim Bát.


Trên chiếc giường nhỏ ,một cô bé nhỏ nhắn dễ thương đang nằm nghỉ bỗng mở mắt nhìn mọi vật xung quanh lạ lẫm đang tự hỏi thì cửa được đẩy ra bước vào là một tiểu hòa thượng đang cầm bát cháo hoa nóng hổi.


- Ai !? " cô bé nhìn ra cửa giọng đanh lại, nếu là kẻ xấu thì nên chạy sớm.


- Thí chủ tỉnh rồi...à...là ta....à không là tiểu tăng " tiểu hòa thượng mất tự nhiên gãi đầu không có cọng tóc nào của mình biểu cảm ngại ngùng 😳.


Nhìn đến vẻ mặt và hành động của tiểu hòa thượng cô bé che miệng cười khúc khích.
- Ngươi hảo ngốc a! ".


- A...haha tiểu tăng luôn như vậy....a thí chủ ăn bát cháo này đi " chợt nhớ ra bát cháo trên tay liền đi tới đặt trên bàn sau đó quay người nói với cô bé.


- Ừm...là ngươi cứu ta sao?" Cô bé bước lại bàn ăn ngồi xuống nhìn tiểu hòa thượng.


- Phải...à không...không người cứu thí chủ là sư huynh của tiểu tăng ,tiểu tăng chỉ kéo thí chủ lên bờ thôi" tiểu hào thượng lúng túng gãi đầu giọng lắp bắp.


- Vậy là ta nợ ngươi ân cứu mạng rồi, mẹ ta nói người cứu mình phải lấy thân trả ơn ,đợi ta lớn lên sẽ thành thân với ngươi a!" cô bé hồn nhiên chớp mắt nhìn tiểu hòa thượng.


- a...sư phụ nói người xuất gia không thể có thê thϊế͙p͙ ", tiểu hào thượng giật mình nhìn cô bé.


- A...không sao a, ta quyết định rồi lớn lên sẽ gả cho ngươi", cô bé cũng ngạc nhiên sau đó không để ý mỉm cười nhìn tiểu hào thượng tuyên bố.


- A, được ", nghĩ chỉ là cô bé nói đùa nên tiểu hào thượng cũng không để ý gật đầu đồng ý mà không biết lại vì cái gật đầu hôm nay mà sau này phải hối hận.


- Ngươi tên là gì ? Ta là Tiểu Linh a", cô bé nhìn tiểu hòa thượng mong chờ.
- Tiểu tăng pháp tự là Vô Trần", tiểu hòa thượng chắp một tay lại giới thiệu.


- Vậy a, ngươi sau này gọi ta là tỷ tỷ ta gọi ngươi là tiểu hòa thượng được không? " Tiểu Linh mỉm cười nhìn tiểu hòa thượng.


- a, tiểu tăng nhìn cũng lớn hơn tuổi thí chủ mà" tiểu hòa thượng không đồng ý nhìn Tiểu Linh.
- A, ta mặc kệ ta muốn làm tỷ tỷ ". Tiểu Linh phồng miệng trông đáng yêu vô cùng làm tiểu hòa thượng đỏ mặt.


- A, tiểu hòa thượng ngươi đỏ mặt kìa " như nhìn thấy mĩ cảnh tiểu Linh chạy đến trước mặt Vô Trần cười lớn.


- Hòa thượng mà cũng đỏ mặt sao ?" tiểu Linh cười khúc khích làm Vô Trần càng xấu hổ hơn vội chắp tay lại chào tạm biệt với tiểu Linh rồi chạy nhanh ra ngoài.
- Đồ ngốc ".


Tiểu Linh nhìn Vô Trần đi nhanh mà như chạy thì mỉm cười rồi quay lại ăn hết bát cháo hoa đã hoi nguội rồi sau đó đi dạo xung quanh tìm trụ trì nói ra thân phận rồi được phụ thân đến đón về nhà, hóa ra nàng là tiểu quận chúa sống gần chùa do mải mê nghịch nước nên bị ngã xuống sông lại không biết bơi nên bị hôn mê sau đó được sư huynh và Vô Trần đi gánh nước thấy Vô Trần biết bơi nên kéo nàng vào còn sư huynh của Vô Trần thì cõng nàng về vì phận là nữ nhi không được ở trong chùa nên ở ngôi nhà trúc của Vô Trần.