Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 60

Nhất định rồi thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất”

***

Mái tóc đen nhánh mượt mà của Kỳ Diệu đã được cắt ngắn rồi, kiểu tóc ngang tai năng động đầy cá tính này rất hợp với cô ấy. Trên dái tai trắng nõn còn đeo một viên trân châu nhỏ, khoác lên người bộ trang phục mùa hè đầy tươi sáng, đang hớn hở chạy tới chỗ Ngư Vi.

Quả nhiên cô ấy đã thay đổi đôi chút, trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, Ngư Vi phát hiện Kỳ Diệu vẫn rộn rộn ràng ràng như xưa, tinh thần thể lực hết sức dồi dào. Vì rất lâu rồi không gặp, vừa bước vào đã nhào tới ôm chầm lấy Ngư Vi, vô cùng phấn khích không thể nào kiềm chế.

“Đuôi, lâu lắm không gặp sao cậu biến thành dạng này rồi!” Kỳ Diệu thả cánh tay đang ôm Ngư Vi ra ngồi xuống ghế đối diện, đầy hiếu kỳ quan sát bạn thân mình từng li từng tí, phát hiện ra rất nhiều thay đổi.

Ngư Vi thật không biết mình thay đổi chỗ nào, chỉ nghe thấy Kỳ Diệu làu làu như đang đếm của gia bảo liệt kê từng điểm một, chỉ rõ chỗ nào cô không giống với trước kia, cuối cùng túm gọn lại: “Bây giờ cậu tràn đầy nữ tính, chậc chậc, suýt chút nữa tớ không nhận ra cậu luôn, con người ta đúng là có tình yêu có khác, đúng rồi, cậu với cái ông chú xấu xa kia sao rồi? Đến giai đoạn nào rồi hả?”

Đột nhiên nghĩ tới Bộ Tiêu, Ngư Vi cảm thấy tâm trạng của mình như rơi thẳng xuống đáy cốc, anh vừa đi có một ngày thôi mà cô đã thấy như cả năm dài đằng đẳng… Ngư Vi hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, suy nghĩ nên trả lời Kỳ Diệu thế nào, cuối cùng liều chết nói thẳng đuột: “Cái gì nên làm, đều đã làm rồi.”

Kỳ Diệu đang uống một ngụm nước đá thiếu điều muốn phụt ra, ho khan cả buổi, trừng to mắt: “Cậu và anh ta đã làm cái kia cái kia hả?”

Ngư Vi gật đầu, Kỳ Diệu bây giờ vẫn còn rất ngây thơ, bò sát lại gần, hạ giọng đến mức thấp nhất hỏi cô cảm giác thế nào, đôi mắt to chớp chớp nháy nháy y hệt một cục cưng hiếu kỳ.

Ngư Vi bâng quơ trả lời mấy câu, đối với đáp án đầy tính trừu tượng này cô nàng Kỳ Diệu rất không hài lòng, hờn giận bảo Ngư Vi chỉ nói cho có lệ, còn hỏi mấy câu rất ‘trong sáng’ nào là đêm đầu tiên, rồi thì cảm giác lên đỉnh thế nào. Ngư Vi miệng đắng lưỡi khô uống sạch ly nước, vội vàng đưa thực đơn qua để dời đi sự chú ý của cô nàng. Quả nhiên, Kỳ Diệu lập tức bị các món tráng miệng thu hút, gọi liền hai món bánh mousse và kem thuyền chuối mà mình thích nhất, còn có cả một ly thức uống lạnh.

Đã lâu rồi hai người không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện muốn nói. Kỳ Diệu vừa ngồi xuống là cái miệng thoăn thoắt không có khép lại, tán gẫu một hồi, Kỳ Diệu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, có phải cậu và Bộ Huy đang mâu thuẫn không?”


Ngư Vi ngẩn ra: “Sao cậu biết?”

Kỳ Diệu cầm cái muỗng nhỏ khoét một miếng bánh ngọt, lơ đãng nói: “Không phải lâu lắm rồi ba đứa mình không gặp nhau sao, tối qua tớ gọi điện hẹn hắn, bảo hắn trưa nay đi ăn cơm với cậu và tớ, kết quả hắn không thèm nói gì từ chối thẳng. Hơn nữa, tớ còn thấy ảnh chụp của Bộ Huy do đám anh em trong nhóm Cường Điện đăng lên, hắn trở nên rất quái dị á, tóc cạo sạch, không phải thứ hắn để ý nhất chính là đầu tóc của mình sao…”

Tim Ngư Vi lộp bộp rơi xuống, chuyện của Bộ Huy luôn khiến cô cảm thấy như có một quả cân ngàn tấn đè nặng lên tim mình.

Vừa vặn có cơ hội này, Ngư Vi có thể tâm sự với Kỳ Diệu, kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra gần đây, quả nhiên trút được nỗi lòng rồi mọi thứ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Còn có chuyện này sao?” Đây là lần đầu tiên Kỳ Diệu nghe nói Bộ Huy thích bạn thân nhất của mình, vừa nghe xong cô nàng hết sức kinh ngạc, nhưng sao đó bỗng hiểu ra: “Chẳng trách lúc trước có một khoảng thời gian, hắn cứ đi theo hỏi tớ chuyện của cậu! Còn có, thì ra ảnh Cường Điện đăng là có ý đó…”

Ngư Vi nhíu mày không hiểu cô ấy nói gì, Kỳ Diệu liền lấy di động mở danh sách bạn bè Cường Điện đưa cho cô xem một loạt ảnh chụp. Ngư Vi nhìn lướt qua, mặc dù xung quanh tối đen như mực nhưng dưới ánh sáng của đèn đường có thể nhận ra đó là khung cảnh dưới nhà cô. Bộ Huy ngồi cạnh bồn hoa, ánh đèn rọi vào sườn mặt nghiêng của hắn, hắn cúi đầu nên không thấy rõ được nét mặt.

Rồi nhìn những dòng status, Ngư Vi gần như đã hiểu tất cả, ‘Bồi anh em tốt một đêm thất tình”… Thì ra, cái đêm Bộ Huy bị cô từ chối, hắn đã ngồi dưới nhà cô suốt đêm.

“Chậc, đại ca Huy cũng thật đáng thương mà, thích cậu, kết quả cậu và chú Út hắn yêu nhau… Trước đây có một khoảng thời gian, mọi người còn tưởng cậu thích Bộ Huy, cậu đan cho hắn khăn quàng cổ lại luôn theo sát kèm hắn học, ai cũng có thể nhận ra cậu thật lòng muốn tốt cho hắn, muốn hắn tiến bộ hơn, nếu không với cái thành tích nát bét đó của hắn sao có thể đậu vào đại học G?” Kỳ Diệu chậc chậc lưỡi ngồi cảm khái những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi.

Khi Ngư Vi nhìn thấy những tấm ảnh đó, trong lòng không rõ dư vị gì. Bộ Tiêu đi rồi, có lúc cô oán trách đổ hết lỗi cho Bộ Huy, nhưng cô biết cô vĩnh viễn không bao giờ có thể đứng ở góc độ của hắn mà cảm nhận những gì hắn phải trải qua, tựa như cái đêm đó khi hắn ngồi dưới nhà cô suốt đêm, hắn đã nghĩ gì?

Nhất định rồi thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất, nó sẽ im lìm không tiếng động vô hình thay đổi mọi thứ, một ngày nào đó nó sẽ xoa dịu tất cả những nỗi đau mà người ta đã trải qua.

Thêm một chuyện khác cuối cùng cũng có kết quả. Trong những ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, vì Bộ Tiêu rời đi nên tâm trạng của Ngư Vi cũng phiền muộn đi theo anh. Kỳ Diệu đến nhà chơi, ngồi nấu lẩu với Ngư Na trong phòng khách, cô nhìn thấy nhưng chẳng muốn nếm thử chút nào.

“Chị, rốt cuộc có cần kiểm tra thử không, chu kỳ của chị vẫn chưa tới hả?” Ngư Na nhìn thấy dáng vẻ uể oải không muốn ăn của cô, không nhịn được hối thúc cô kiểm tra thử.

“Thiệt hay giả vậy?” vẻ mặt Kỳ Diệu khiếp sợ nhìn cái tình hình này: “Đuôi, cậu có hả?”

Ngư Vi chỉ đơn giản cảm thấy không ngon miệng, gần đây dạ dày của cô quả thật không thoải mái, có điều chu kỳ kinh nguyệt cũng đã trễ khá lâu, cô không thể không nghe theo lời khuyên, đành mặc áo khoác vào đi xuống tiệm thuốc dưới nhà mua que thử thai.

Ngư Na và Kỳ Diệu cũng ngốc người ra, còn căng thẳng hơn cả Ngư Vi, ồn ào không ngừng giúp cô xem cái này sử dụng thế nào. Cô đi vào phòng vệ sinh rồi, mà hai người bên ngoài vẫn còn đang tranh cãi nên đặt tên bé con là gì cho độc đáo, còn giao hẹn trước Kỳ Diệu sẽ làm mẹ nuôi.


Ngư Vi cảm thấy mình đúng là điên thật rồi, cô vậy mà lại râm ran hy vọng sẽ nhận được kết quả bất ngờ, nếu như thật sự nhìn thấy hai vạch hồng có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc…

Nhưng rốt cuộc, Ngư Vi thấy mình đã bị chính thân thể mình đùa bỡn rồi, lòng bỗng chùng xuống.

Nhìn một vạch trơ trọi kia, không có gì cả…

Vốn dĩ cô nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng thời khắc này cô cảm thấy dường như mình đã đánh mất thứ gì đó, trong lòng trống trải ném que thử thai vào thùng rác.

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, sau đó nhìn thấy Ngư Vi đi ra, hai người ngoài cửa vẫn đang kích động ôm chằm lấy nhau, Kỳ Diệu hỏi ngay: “Con trai hay con gái hả?”

Ngư Na phọt cười: “Chị Kỳ Diệu, chị thật sự cảm thấy cái này có thể dò ra giới tính hả?”

“Đúng ha, chị vui quá mê sảng, ha ha” Kỳ Diệu lại bắt đầu ầm ĩ: “Đuôi, tớ đã đặt cho cục cưng một cái tên rất tuyệt, ba ba nó họ Bộ, vậy thì gọi nó là Bộ Tiểu cậu thấy sao?” (Tiểu: nhỏ)

Ngư Vi nhìn hai người này đang hào hứng ôm nhau hét ầm ‘quá tốt quá tốt’, cô dội ngang một chậu nước lạnh: “Không có gì hết, chỉ là gần đây sức khỏe của tớ không tốt thôi.”

Kỳ Diệu và Ngư Na lập tức lặng lẽ thu quân, ủ rũ mất hết khí thế, nhưng khi đến bàn ăn nhìn thấy vẻ mặt đầy cô đơn của Ngư Vi, Kỳ Diệu đành phải khuyên nhủ: “Vốn dĩ không nên có mà, cậu chỉ mới năm nhất đại học, còn chưa đủ tuổi kết hôn. Nhưng kỳ thật vừa rồi tớ đã nghĩ, tạm nghỉ học một năm có bé cưng cũng không có gì không tốt, quan trọng nhất ông chú xấu xa đó chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm!”

Sau khi chuyện nhỏ này đệm ngang qua, ba người lại tiếp tục vùi đầu ăn lẩu, chủ đề vẫn là nếu cô thật sự mang thai thì sẽ thế nào.

Nếu có con, Bộ Tiêu nhất định sẽ lập tức trở về, ba mươi tuổi làm cha, có vẻ… rất tốt. Ngư Vi nghĩ ngợi lung tung một hồi, cũng trôi qua hết ngày.

Quả nhiên mấy ngày sau, kỳ nghỉ lễ tuy dài nhưng cuối cùng vẫn chấm dứt, tất cả mọi chuyện đều không có gì thay đổi, cho dù không có Bộ Tiêu thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, nhưng buồn và dài thê lê như mãi không bao giờ đến điểm cuối.

Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh chớp mắt đã qua hết, rất nhiều người trở lại thành phố đi làm, nhưng Bộ Tiêu vẫn không về bên cô, đã một tuần Ngư Vi cố thích ứng nhưng không thể nào quen với sự trống vắng này.

Mỗi ngày vẫn tiếp tục nhận được hoa của anh, thỉnh thoảng cô gọi xe đến ‘Vô Bảo Trai’ ngồi một lúc. Trong sân vườn, chú Hoàng vẫn dùng chiếc máy hát đĩa kim rất cổ kia mở những bài hát giai điệu nhẹ nhàng, nhưng không có ai duỗi tay về phía cô mời cô nhảy. Những ngày hạnh phúc của cô và Bộ Tiêu chỉ ngắn ngủi một tuần lễ, nhưng đó là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời cô được thỏa sức tung hoành tự do nếm trải từng giây phút vui vẻ ngọt ngào. Mỗi ngày cô đều hồi tưởng lại, gặm nhấm từng chút một đến trăm nghìn lần.


Cô cũng biết, mười tám năm trôi qua với quá nhiều đau khổ mệt mỏi, đột nhiên nếm được hương vị ngọt ngào nên rất dễ thỏa mãn. Cô không sợ khổ, cho dù vất vả đến đâu cô cũng chịu được, điều duy nhất cô không cách nào vượt qua, đó là cô thật sự rất nhớ Bộ Tiêu.

Đối với cô, anh không chỉ đơn thuần là người yêu, anh là điểm tựa là nơi cô ký thác tinh thần. Những ngày gần đây sau khi Bộ Tiêu đi, cô thường xuyên nằm mơ, trong mơ xảy ra rất nhiều chuyện hỗn độn không đầu không cuối, nhưng trong những giấc mơ đó cô luôn là cô bé con gọi anh ‘chú Bộ’, hy vọng anh có thể đến tìm cô, cứu giúp cô, ở bên cô, giải thoát cô khỏi những đau khổ.

Mặc chiếc áo khoác đen cũ sờn bao năm không đổi kia, trên miệng ngậm điếu thuốc, khi cười rộ lên vừa xấu xa lại hư hỏng, cô thật sự rất nhớ anh…

***

Lễ mừng Quốc Khánh năm nay, Bộ gia chưa bao giờ lặng lẽ đến vậy.

Trên bàn ăn hôm đó, lão Tứ đã thông báo chuyện rời khỏi thành phố G, nhưng suốt kỳ nghỉ trôi qua, Bộ Huy vẫn không một lần trở lại Bộ gia.

Bình thường chỉ một trong hai người không có mặt trong nhà đã rất vắng vẻ. Lúc này, bỗng nhiên cả hai chú cháu cùng biến mất, ngôi nhà cổ càng hoang vắng buồn tênh, không khí lễ hội cách thật xa ngoài cánh cửa, trong nhà phủ đầy không khí ảm đạm quạnh hiu.

Hôm nay, ông cụ quả thật không thể nào chịu nổi nữa, trong nhà tĩnh lặng khác thường. Ông cụ hỏi Diêu Tố Quyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cháu trai không về nhà, rõ ràng chú Út của hắn đã bị ba hắn ép rời đi rồi, hắn còn muốn đọ sức gì nữa. Tối đó, Diêu Tố Quyên gọi điện cho con trai bảo hắn ngày mai nhất định phải về nhà một chuyến, nói chuyện với nhau mấy câu trong điện thoại, bà mới biết, Bộ Huy hoàn toàn không biết chuyện Bộ Tiêu đã rời khỏi thành phố G.

“Chuyện khi nào vậy ạ?” Bà nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy kinh ngạc của con trai mình ở đầu bên kia.

“Trước lễ Quốc Khánh, ơ, hóa ra con không biết hả?” Ba con quả là thiên tài mà, chuyện ép người đi thôi không nhắc, người đã đi rồi cũng không nói cho con biết…” Diêu Tố Quyên mắng luôn Bộ Tĩnh Sinh trong điện thoại, hận không thể xem ông như cái di động mà bóp chết cho rồi. Nghĩ lại, lão Tứ chính là bị hắn bức phải đi, ông chồng không nóng không lạnh cứ ì ì như quả bí đao của bà chắc chắn cảm thấy rất xấu hổ khi phải nói với người khác chuyện này.

Vừa rạng sáng hôm sau Bộ Huy đã về tới nhà, rất lâu không trở về, từ hôm nhìn thấy chú Út ôm Ngư Vi ngồi trong phòng nhỏ, hắn ở lại luôn trong ký túc xá, chuyện Bộ Tiêu rời khỏi thành phố G, hắn thật sự chưa từng nghe ai nói.

Cho dù thế nào thì người nên rời đi cũng không tới lượt chú Út, sao chú ấy lại phải đi? Bộ Huy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Diêu Tố Quyên chạy ra đón, bao nhiêu ngày không gặp con trai, hốc mắt bà lập tức đỏ hoe.

Bộ Huy không chỉ gầy đi rất nhiều, mà còn cắt đầu húi cua. Trong nhất thời, Diêu Tố Quyên cũng không nhận ra hắn, hắn đã thay đổi hoàn toàn chẳng còn chút gì giống trước. Nhưng có một thứ có thể nhìn ra, những ngày sống bên ngoài tiểu Huy cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhìn thấy hai mắt Diêu Tố Quyên ngập nước, Bộ Huy rất lúng túng, hắn đuổi con chíp bông đang xoắn xuýt dưới chân ra, sải bước vào nhà rồi hạ thấp giọng hỏi: “Sao chú Út lại phải đi ạ?”


Lúc vào tới phòng khách, Diêu Tố Quyên đang đi rót nước cho Bộ Huy, động tác dừng lại: “Vì sao hả? Không phải tại con nói không muốn đi học nữa, muốn đi lái xe, đi bộ đội sao? Ba con không đồng ý, nên nói chuyện với chú Út con, bảo chú ấy đi thôi…”

Bộ Huy cau chặt mày, quả thật mới nghe lần đầu luôn, hắn có khi nào nói mình không đi học chứ?

“Con không có nói không muốn đi học, vất vả lắm mới thi đậu, con bệnh thần kinh sao chứ?” Bộ Huy thở dài, thật không biết ba mình nghĩ thành cái gì, liền giải thích: “Con chỉ muốn tạm nghỉ học, chứ không phải thôi học luôn…”

Diêu Tố Quyên kinh ngạc, lập tức chạy tới sofa ngồi xuống bên cạnh Bộ Huy: “Vậy con nói tạm nghỉ học là có ý gì? Sao con không thể yên ổn mà học cho xong hả? Chú Út con đi rồi, cũng không nhìn thấy hắn và Ngư Vi ở chung một chỗ. Cho dù con có rảnh đi lòng vòng dạo một trăm tám chục vòng trung tâm thành phố này cũng không thấy hắn và Ngư Vi hẹn hò, tại sao vẫn không thể thành thật mà ở nhà hả?”

Bộ Huy nghe thấy bà nổ pháo đùng đùng nói một tràng, khẽ thở dài, âm điệu có chút mệt mỏi: “Con tạm nghỉ học đi bộ đội, đã điền đơn xét duyệt xong hết rồi, học kỳ sau sẽ đi.”

Diêu Tố Quyên trừng to mắt, nhất thời hoàn toàn không biết phải nói gì, cho tới giờ bà chưa từng nghĩ những lời tiểu Huy nói là có ý này… Kiểu này xem ra, hắn bởi vì thất tình, không muốn ở nhà nhìn thấy lão Tứ và Ngư Vi ở bên nhau, nên mới muốn tự mình rời khỏi nơi này để thay đổi hoàn cảnh, thay đổi luôn tâm tình, hắn hoàn toàn không muốn gây trở ngại cho hai người kia. Vậy mà lúc trước bà còn cảm thấy tiểu Huy tùy hứng nông nỗi cố tình gây sự. Kỳ thật, quyết định này của hắn, người không vui vẻ gì chỉ mình hắn mà thôi.

Nhưng Bộ Tĩnh Sinh sẽ đồng ý cho con trai đi bộ đội sao, từ nhỏ đến lớn đều xem như cục cưng bảo bối mà yêu thương hết mực, giờ thả vào quân đội chịu gian khổ dày vò, cũng không được nhìn thấy con mình, chắc hắn đau lòng đến chết. Nhưng có lẽ ông cụ sẽ rất ủng hộ, ông cụ người vốn là quân nhân, lão Nhị cũng ở trong quân ngũ, để tiểu Huy đi rèn luyện cũng là chuyện tốt.

Thấy Diêu Tố quyên im lặng suy ngẫm, Bộ Huy đứng lên nói: “Mẹ đi làm đi, con lên lầu sắp xếp ít đồ đạc.”

Diêu Tố Quyên nhìn tiểu Huy đứng dậy đi lên lầu, đột nhiên cảm thấy ngẩn người như rơi vào ảo giác, dường như đứa bé trai cao một mét tám trước mặt bà bỗng trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt cũng sâu lắng hơn, rốt cuộc cũng đã bắt đầu ra dáng đàn ông rồi.

Bộ Huy lâu rồi không về nhà, vừa mở cửa ra, tất cả vật dụng trong phòng đều đã được thay mới. Mọi thứ trong căn phòng trước kia đã bị chính tay hắn đập phá, cái cảm giác ngày hôm đó vẫn còn chôn sâu trong lòng hắn, chỉ vừa nghĩ tới nó lại trỗi dậy mơ hồ đau đớn.

Hắn đứng ở bên cánh cửa này đấm chú Út một đấm, Bộ Huy chợt nhớ tới lần đó hắn và chú Út so chiêu, hắn hỏi đến khi nào hắn mới có thể đánh thắng chú ấy, không ngờ hắn thật sự đã đánh chú ấy, nhưng lại ở trong tình cảnh đối đầu ngang trái như vậy.

Chú ấy rời khỏi thành phố G, là bị ba hắn bức đi. Chú Út đi, có lẽ Ngư Vi sẽ rất khổ sở phải không? Nhưng đến tận bây giờ, hắn chưa từng muốn chú ấy phải đi, người nên đi phải là hắn. Hắn muốn tìm một vùng trời mới, có một khởi đầu mới viết lại câu chuyện của riêng mình, rồi hắn sẽ gặp gỡ những con người mới quên đi những tình cảm trong quá khứ. Không sai, đó là tất cả những gì hắn nên làm.

Bộ Huy ở trong phòng thu dọn đồ đạc, xếp mấy bộ quần áo sạch mang về trường. Lúc kéo ngăn bàn ra, hắn bỗng nhìn thấy cây bút kia.

Là của Ngư Vi tặng hắn, hắn đã dùng cây bút này thi đậu vào đại học G. Lần đầu tiên trong đời hắn nổ lực hết sức mình, bởi vì thích cô, cũng bởi vì lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái như thế trong cuộc đời, một cô gái có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác ỷ lại, vững tâm đến vậy.


Phía bên dưới cây bút kia là tấm ảnh tốt nghiệp trung học. Bộ Huy lấy ra ngắm nhìn, lại phát hiện quyển sổ lưu bút, hắn lật giở đến trang của chính mình, phía trên tên hắn còn có một nét gạch nhỏ viết ngoáy trên đầu.

Bộ Tiêu nhìn chốc lát, rồi cầm ảnh tốt nghiệp, sổ lưu bút và cả cây bút kia ‘bộp’ một cái ném tất cả vào thùng rác. Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, tay hắn vừa chạm vào cửa, chân bỗng khựng lại, như bị ai đó níu giữ chặt không nhúc nhích được.

Cái khoảnh khắc hắn muốn xoay người lại, hắn siết thật chặt nắm tay, chuyện quay đầu bới tìm thùng rác thật không đáng mặt đàn ông. Thứ quý giá nhất trong cuộc đời này đã không thuộc về hắn, đã nếm cay đắng đến thế này, không cần thiết giữ lại tự làm khổ mình.

Bộ Huy sải chân ra khỏi phòng, ‘ầm’ một cái đóng cửa lại.