Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 5

Không biết xe chạy trong bóng đêm bao lâu.

Khi đầu bị đụng vào cửa kính, Ngư Vi bất ngờ giật mình tỉnh dậy.

Bỗng nhiên bị thức giấc, Ngư Vi mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ngủ, nhất thời
không biết mình đang ở đâu, sau một lúc quan sát xung quanh, mới nhớ
mình đang ngồi trên xe Bộ Tiêu.

Lúc này, chiếc xe màu đen của anh đang dừng ở ngã tư đường, phía trước có hai chiếc xe đang đứng xếp hàng chờ đèn đỏ, anh vẫn đang ngồi bên trái cô, tay nắm vô lăng, nghe tiếng
cô động đậy, đôi mắt ngậm cười ngắm nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”

Anh
hỏi xong, thu tầm mắt lại hướng ra đèn giao thông trước mặt, lúc này Ngư Vi mới để ý không biết chiếc áo khoác đen anh vẫn mặc đã biến đi đâu,
trên người anh chỉ còn lại chiếc áo trắng ngắn tay.

Ngư Vi cúi đầu xuống, quả nhiên cô đang đắp áo của anh…

Chiếc áo này thật sự rất cũ kỹ, kích cỡ cũng lớn, kiểu dáng đã lỗi thời,
nhưng mỗi khi anh mặc lại mang đến hương vị hoài cổ chiếc áo khoác đen
dài thuở xưa.

Ngư Vi nhớ rất lâu trước đây có lần cô đã hỏi anh,
‘Lẽ nào cứ mặc mãi một chiếc áo hết năm này sang năm khác như vậy?’ anh
chỉ cười nói có người tặng, không bỏ được.

‘Người’ anh nói là ai? Với khuôn mặt này của anh rất khó để anh mở miệng nói ra, có lẽ đã chôn sâu đáp án kia thành ẩn số cả đời không lời giải đáp, nhưng có thể
biết, nhất định là một người vô cùng quan trọng với anh.

Tám phần là phụ nữ….

“Sắp tới rồi, không có gì khác muốn nói với chú sao?” Lúc đèn xanh bật lên, Bộ Tiêu khởi động lại xe, tựa như tình cờ hỏi.

Ngư Vi hiểu rõ ý anh, nhưng vì mới tỉnh ngủ, hơn nữa đã về gần đến nhà,
bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi đến tột cùng, ngay cả sức lực để ngụy

trang cũng không còn.

“Quả thật bọn họ đối xử với cháu không tốt lắm, nhưng cháu vẫn có thể tự mình giải quyết được.” Ngư Vi tựa người ra sau nói.

Bộ Tiêu nghe câu trả lời của cô vẫn như trước, hoàn toàn là giọng điệu
không muốn phiền người khác, anh thầm nghĩ trong bụng không biết cô nhóc này học đâu ra cái tính bướng bỉnh, vừa cứng đầu vừa đáng ghét hệt như
ông cụ nhà mình, cái kiểu tám trăm con bò cũng không kéo lại được, nếu
xét theo phương diện này, cô quả thật hệt như cháu ruột ông cụ Bộ.

Khung cảnh bên ngoài ngày càng lộn xộn phức tạp hơn, xe đi vào khu vực các
tòa nhà chung cư cao tầng san sát nhau, xung quanh là một quảng trường
thương mại, về đêm ánh sáng lập lòe muôn màu muôn vẻ, gần đó có một siêu thị rất lớn và một loạt cửa hàng thức ăn nhanh hai mươi bốn giờ, xa xa
phía trước, ven đường bày đầy biển hiệu của các quầy hàng và các quán ăn ven đường, náo nhiệt tưng bừng, hoàn toàn là dáng vẻ không nghỉ không
ngủ.

Đợi thanh chắn bảo vệ từ từ nâng lên, Bộ Tiêu lái xe vào cư
xá, cuối cùng dừng lại trước lối lên cầu thang, Ngư Vi nói tạm biệt xong đang chuẩn bị xuống xe, dây cặp xách đang đeo trên vai đã bị kéo lại.

“Đợi đã.” Anh ở phía sau gọi một tiếng, Ngư Vi quay đầu lại.

Trừ lần đầu tiên gặp mặt, Bộ Tiêu có gọi qua tên cô một lần, sau đó vẫn
luôn gọi cô là ‘nhóc con’, ‘cô nhóc’ hoặc gọi bằng biệt danh anh đã đặt
cho cô ‘dằm cá nhỏ’.

Mấy năm trước, giai đoạn mẹ cô bệnh tình
nguy kịch, anh từng tận mắt chứng kiến Ngư Vi đánh nhau với một đám phụ
nữ trong bệnh viện, nói đúng ra là quậy nháo nhào, kéo tóc, cắn người,
dùng móng tay cào lên mặt, chiêu thức nào cô cũng làm, vì vậy mới đặt
cho cô cái biệt danh tương xứng như vậy….

Lúc này đèn trong xe đã sáng lên, ánh sáng rọi qua sườn mặt Bộ Tiêu khiến khuôn mặt anh có vẻ
trắng hơn, mái tóc cũng đen hơn, anh từ từ thu cánh tay đang nắm dây cặp cô lại, lấy trong túi quần dài màu đen ra một vật nhỏ đưa cho Ngư Vi.

“Cho cháu.’ Bộ Tiêu nghiêng mặt qua, nhìn Ngư Vi mỉm cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

Anh có đôi mắt to, nếp mí rất rõ, ánh mắt có hồn sâu thăm thẳm.

Ngư Vi mở tay ra đón lấy, chỉ thấy cảm xúc mát lạnh truyền đến lòng bàn
tay, trọng lượng rất nhẹ, nhìn kỹ lại, thì ra là một chiếc vòng đeo tay
bện dây thừng màu đen, hai đầu nối với nhau bằng móc khóa khắc hình con
cá nhỏ bằng bạc, trong đêm tối ánh đèn xe chiếu vào hiện ra phong cách
cổ xưa không quá nổi bật.

Lúc Ngư Vi nhìn thấy vòng tay này, hai mắt sáng ngời, lập tức ngước mắt nhìn Bộ Tiêu, muốn nhìn thấy vẻ mặt anh.

Cho đến giờ cô chưa từng nghĩ, Bộ Tiêu sẽ mua tặng cô một món quà đầy hơi thở thiếu nữ thế này.


Quả nhiên anh ngồi đó, tắt máy xe, vẻ mặt lộ ra tia trêu chọc, không khí
bỗng trở nên yên tĩnh, anh phát âm từng chữ rất rõ: “Nhanh lên lầu đi,
dằm, cá, nhỏ.”

*****

Ngư Vi không biết Bộ Tiêu rời đi lúc
nào, khi cô vào thang máy lên đến tầng tám, từ cửa sổ hành lang nhìn
xuống, chiếc Audi màu đen của anh vẫn đang đậu trước lối ra vào dưới
lầu, anh không bật đèn, thân xe đen bóng ẩn mình thâm trầm trong bóng
tối, gần như bị mấy bóng cây trong vành đai xanh che khuất lấp, cô dừng
lại bên cửa sổ muốn đợi anh rời đi rồi mới vào nhà, nhưng cánh cửa 802
đã bị kéo ra, tiếp theo đó tiếng khóa chống trộm ken két vang lên, dãy
đèn cảm biến âm thanh trong hành lang đồng loạt sáng bừng.

Phòng
khách nhà họ Chu không bật đèn, ánh sáng ngoài hành lang rất chói mắt,
rọi vào người phụ nữ đang đứng bên trong cánh cửa, cái bóng bị ánh sáng
kéo dài méo mó, rất quỷ dị.

Cửa vừa mở mùi thức ăn lập tức thoát
ra ngoài, hòa lẫn với không khí dơ bẩn trong nhà, có lẽ buổi tối mấy
người Chu gia đã ăn hải sản, Ngư Vi chỉ ngửi thấy một mùi tanh nồng xộc
thẳng vào khoang mũi.

“Còn không vào nhà định đứng ngoài này làm
trò quỷ gì hả?” Giọng nói Từ Ấu Oánh rất bén nhọn, tựa như mèo bị giẫm
phải đuôi thét ra.

Ngư Vi bình thản khẽ lướt mắt nhìn xe Bộ Tiêu đang ở dưới lầu, rồi cúi đầu đi theo dì nhỏ vào nhà.

Bóng tối bao trùm khắp phòng khách, chỉ có ánh huỳnh quang từ tivi rọi ra,
ông dượng Chu Quốc Khánh đang ngồi trên sofa xem tivi, vừa xem vừa cười
ha hả, tivi đang chiếu phim truyền hình tám giờ, sau khi thấy Ngư Vi đi
vào, ánh mắt hắn ta gắt gao nhìn cô chằm chằm.

Từ Ấu Oanh ‘bập’
một tiếng mở đèn phòng khách lên, ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên khiến khuôn mặt bà ta tựa như phớt qua một lớp nước sơn, lộ ra nụ cười khẩu
phật tâm xà, hé răng hỏi: “Hắn có cho mày tiền không?”

Ngư Vi không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu.

“Bỏ hết đồ trong túi áo ra, cặp sách cũng để đây luôn.” Từ Ấu Oanh bắt đầu lục soát người cô như thường lệ.


Ánh mắt rét lạnh hệt ánh mắt tử thi của Chu Quốc Khánh chằm chằm nhìn Từ Ấu Oánh lần mò trên người Ngư Vi xem có cất giấu tiền không, tựa hàng trăm con côn trùng nhớp nhúa bò qua thân thể cô, ánh mắt gớm ghiếc đó lần
theo bàn tay bà ta từ trên xuống dưới không mảy may dời đi, nhất là khi
Từ Ấu Oánh kéo cổ áo Ngư Vi ra nhìn vào trong áo lót.

Không tìm
thấy tiền, nhưng cái vòng tay Bộ Tiêu vừa tặng cô đang nhét trong túi áo đồng phục, hiển nhiên đã bị Từ Ấu Oánh lấy ra, có lẽ vừa rồi bà ta luôn đứng trên này theo dõi hành động của bọn họ, thấy Bộ Tiêu đưa cô về còn đưa đồ cho cô, nên hôm nay mới phá lệ lục soát rất lâu.

“Ối dào, tưởng thứ gì tốt, ai dè là mấy đồ chơi con nít rẻ tiền, cùng lắm chỉ
đáng mấy xu, hắn ta không biết xấu hổ sao mà đưa cho mày….” Ngũ quan Từ
Âu Oánh rất bén nhọn, khuôn mặt lộ vẻ dè bĩu, chán ghét như muốn nôn
mửa: “Không phải hắn có tiền sao? Đi xe xịn như vậy, lại mua cái thứ này cho mày? Thiệt thân mày còn muốn bám lấy hắn, nếu hắn thật đã ngủ với
mày, thì mày lỗ nặng rồi.”

Toàn thân Ngư Vi rét run, chỉ cảm thấy chân tóc dựng đứng lên, từng cơn ớn lạnh quét qua khắp lỗ chân lông.

Đây là cái lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến hàm răng cô phát run.

Nhưng cô vẫn không nói gì, cô sợ chỉ một câu phản bác rất nhỏ của mình, Từ Ấu Oánh sẽ đem đồ Bộ Tiêu đã tặng ném thẳng vào thùng rác.

Nhưng bà ta không làm vậy, mà trực tiếp đeo chiếc vòng tay bện dây thừng đen kia lên cổ tay.

“Trả lại cho tôi.” Ngư Vi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Từ Ấu Oánh nói: “Cái này là của tôi.”

Từ Ấu Oánh nghe cô nói, hệt như nghe thấy mấy lời đại nghịch bất đạo tội
ác tày trời, lập tức trợn to mắt: “Mày nói gì? Hàng ngày, tao cho mày
ăn, cho mày uống, cho mày ngủ trong nhà tao, lúc tao tốn tiền quần áo,
chi tiêu cho mày, sao mày không nói đó là của tao hả?”

Bả vai Ngư Vi run run, chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ, lúc này cảm xúc tích tụ như núi đổ sập xuống muốn xé toạc cô ra từng mảnh, thân thể cô khẽ lay
động, rồi nhanh chóng đứng thẳng lại.

Chiếc vòng tay căng ra trên cổ tay núc mỡ của Từ Âu Oánh, sợi dây khá chật, cái móc khóa khắc hình
cá nhỏ kia đâm thẳng vào da thịt bà ta…

Đó là món quà Bộ Tiêu vừa tặng cô, cô thậm chí còn chưa kịp đeo qua.

“Cút đi, xuống bếp rửa hết đống chén cho tao, sau đó nhanh về phòng mày học
bài đi.” Từ Âu Oánh nói xong, quay trở lại sofa ngồi xuống.

Chu
gia không tính là rộng, hơn một trăm mét vuông, ba phòng ngủ một phòng
khách, mỗi phòng đều khá nhỏ. Phòng ngủ lớn nhất là của hai vợ chồng Từ
Ấu Oánh, phòng tiếp theo cũng khá rộng là phòng của em họ Chu Tiểu
Xuyên, hiện đang học lớp ba. Trong phòng, Chu Tiểu Xuyên đang ngồi viết
bài trên bàn, đèn bàn tỏa ra ánh sáng rất hạn chế rọi vào thân hình vốn

béo mập của hắn hắt lên tường tạo thành cái bóng đen to lớn hệt con vật
khổng lồ. Lúc Ngư Vi rửa xong bát đĩa đi về phòng mình ngang qua phòng
hắn, thằng nhóc béo mập đầu húi cua đó quay lại nhìn cô nhe răng nhếch
mép, khuôn mặt bị ánh đèn chiếu vào xám xịt.

Từ Ấu Oánh cưng nhất đứa con trai này của bà ta, nghe nói lúc trước hai lần đầu mang thai
con gái, bà ta lén tìm người siêu âm, sau khi biết được giới tính thì bỏ thai đi, vất vả lắm mới sinh được một thằng con trai giúp bà ta có thể
ưỡn ngực thẳng lưng ở nhà chồng, nên đương nhiên cưng chiều nó tận trời, em họ lúc nào cũng đòi ăn thịt, béo núc hệt một con heo.

Lúc Ngư Vi vào phòng mình, Ngư Na đang nép sau cánh cửa đợi cô, chỉ hé một khe rất nhỏ, lộ ra đôi mắt to tròn xoe.

Tháng chín năm nay, Ngư Na mới vừa lên cấp hai, nhờ Bộ Tiêu giúp đỡ, sắp xếp
cho con bé học trường nội trú, mỗi tháng đóng năm trăm tệ tiền sinh hoạt phí, mặc dù ở trong trường không được tốt lắm, nhưng còn hơn để em gái
sống dưới nhà người ta bị khinh miệt như mình.

“Chị, chị mới về sao….” Ngư Na thấy chị mình đi tới, vội mở cửa ra.

“Sao em không học bài đi, đứng đây làm gì?” Ngư Vi vào phòng, chỉ thấy Ngư Na rất nhanh đóng cửa lại.

“Khóa phòng hư rồi, dượng nhỏ không có việc gì cũng cứ nhào vô, lúc nãy em
thay đồ, ông ta cũng vào!” Ngư Na tức giận vểnh môi: “Chị, bình thường
sao chị sống được vậy?”

Ngư Vi liếc nhìn khóa cửa, đã sớm tập mãi thành quen, chuyện này vẫn chưa là gì, cửa nhà vệ sinh Chu gia cũng bị
phá hỏng, cho dù đi tắm hay đi vệ sinh Ngư Vi đều nơm nớp lo sợ phải
dùng ghế ngồi chặn cửa lại, gần đây cố gắng tập thành thói quen không
dùng phòng vệ sinh ở nhà, dù vậy, Chu Quốc Khánh luôn vờ như không biết
trong phòng tắm có người cứ năm lần bảy lượt xông vào nhìn trộm.

“Ông ta nhìn thấy chỗ nào rồi?” Ngư Vi kéo Ngư Na ngồi lên giường rồi hỏi.

“Không sao, may mà bên trong em có mặc áo ba lỗ.” Ngư Na nhìn thấy vẻ mặt Ngư
Vi rất nghiêm túc, thầm nghĩ chuyện này có vẻ nặng nề quá, thêm vào đó
đã hơn một tháng không gặp chị gái, liền líu ríu kể cho Ngư Vi nghe mấy
chuyện trong trường.

“Chị, em thật hết cách với môn toán, chắc
đầu em bị úng mấy con số rồi, nhưng kỳ kiểm tra tiếng Anh tháng này em
được điểm cao lắm đó, đứng thứ ba của lớp.

Ngọn đèn đầu giường
tỏa ra ánh sáng yếu ớt, rắc chút ánh sáng ấm áp dịu dàng lên khuôn mặt
nhỏ nhắn của em gái, vẻ mặt cô bé ngập tràn sự hoạt bát đặc trưng của
một đứa trẻ, con ngươi đen trong suốt sạch sẽ, có lẽ vì đang ở lứa tuổi
học sinh cấp hai, nên vẫn còn rất hồn nhiên ngây thơ. Gần đây ngây người mãi trong trường mấy tháng, hiện tại cũng có chút thay đổi, dường như

trưởng thành hơn lên, trong lời nói có mấy phần đắc chí, không biết học
từ ai.

“Chuyện học tập, cố hết sức là tốt rồi.” Ngư Vi nghe Ngư Na nói xong, bình thản nhẹ nhàng nói với em gái.

“Người khác đều mong đạt thành tích tốt nhất, sao chị lại nghĩ vậy?” Ngư Na trợn tròn mắt hỏi.

Ngư Vi khẽ mỉm cười, đáy mắt dịu dàng, nhưng nụ cười kia nhanh chóng vụt
tắt, dần trở nên xuất thần, âm thanh dường như đang tự nói với chính
mình: “Thành tích không phải là tất cả, quan trọng nhất được sống là
chính mình, như em là Ngư Na, chị là Ngư Vi vậy.”