Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 48

Mười năm anh lớn hơn em chính là dùng để dỗ dành chiều chuộng em.”

***

Vì không bật điều hòa nên toàn thân Ngư Vi ướt đẫm mồ hôi, cô không biết
nó túa ra từ cơ thể mình hay từ trên người Bộ Tiêu, hai cơ thể quyện
chặt vào nhau, những nơi da thịt đi qua cảm giác dinh dính quyến luyến
càng khiến người ta khó tách rời. Mãi hồi lâu sau, anh mới gục sấp trên
người cô lắng lại nhịp thở, nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Tiêu lại lần dò
tìm cánh môi Ngư Vi, cô có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi len vào
môi mằn mặn.

Anh trao cô nụ hôn dịu dàng ẩm ướt đầy vuốt ve nhẫn nhịn tựa âu yếm vỗ về,
nhưng dường như ngọn lửa hừng hực trong lòng vẫn như thiêu như đốt,
những nhẹ nhàng đó không thể khiến anh thỏa mãn, tóc mai ướt đẫm mồ hôi
của anh lướt trên gò má cô, nụ hôn ngày càng mất kiểm soát. Ngư Vi có
thể cảm thấy nơi nào đó của anh lại nổi lên phản ứng.

Cô vội đẩy anh ra, khẽ thì thầm: “Đã mấy lần rồi anh, dừng lại đi, em không chịu nổi…”

Bộ Tiêu nghe thấy giọng nói của cô yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào, đành phải ngoan ngoãn dập hỏa khí, tự hạ nhiệt chính mình. Anh mở chăn ra ôm Ngư Vi vào lòng, gối đầu cô lên khuỷu tay mình rồi mỉm cười xấu xa nhìn cô đăm đắm.

Bộ Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, yêu chiều xoa mái tóc
đen ướt nhẹp mồ hôi, thấp giọng nói: “Bảo bối, vừa rồi em ngoan lắm, có
đau không em…”

Anh bảo cô gọi tên anh, cô liền ngoan ngoãn hé mở cánh môi trong suốt non
mềm như giọt sương mai, khẽ lộ ra những chiếc răng trắng nhỏ như vỏ sò,
ánh mắt đắm đuối mà mê ảo, nhíu chặt hàng mày, cất tiếng gọi ‘Bộ Tiêu,
Bộ Tiêu’, âm thanh dịu dàng nữ tính thường ngày lẫn trong tiếng nghẹn
ngào nức nở bị anh ức hiếp quả thật muốn rút cạn linh hồn anh.

Cô tựa quả đào mật tươi non mộng nước đầy trêu ngươi cám dỗ treo lủng lẳng trên cành, khiến anh chỉ muốn ăn vào bụng, ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Ngư Vi bị Bộ Tiêu ôm chặt vào lòng, lại nghe thấy anh thì thầm bên tai vô
số những lời hư hỏng, nào là ‘Bảo bối vừa rồi em ẩm ướt quá…’, ‘Em siết
chặt khiến anh ngây dại’, ‘Em hét lên thật gợi cảm, anh muốn phát điên
vì em’…..Cô nghe thấy xẩu hổ không biết giấu mặt vào đâu, liền đưa tay
che miệng anh lại: “Đừng nói nữa mà.”

Kết quả anh được voi đòi tiên, thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô
day mút từng đầu ngón tay, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô mỉm cười,
giờ Ngư Vi mới biết, khoảnh sân đầy nắng ngoài kia và căn phòng này thực chất là động hồ ly của anh, cô đã sa chân vào rồi đừng hòng bước ra
ngoài.


Ngư Vi rút ngón tay khỏi miệng anh, Bộ Tiêu cười toét miệng nhả ra, cánh
tay đang ôm thắt lưng cô siết chặt hơn, chớp chớp mắt nhìn cô chăm chăm, càng nhìn càng mê mẩn.

“Em chưa bao giờ dám nghĩ anh và em sẽ làm thế này…” Ngư Vi cũng nhìn vào mắt anh thì thầm.

“Hửm?” Bộ Tiêu không hiểu nhíu mày.

“Trước kia, em luôn gọi anh là chú Bộ, sao dám nghĩ đến… bị anh đè xuống làm
chuyện này…” Ngư Vi lại liều chết quăng một câu thẳng đuột.

Bộ Tiêu dở khóc dở cười vỗ vỗ trán: “Không phải em nói em nằm mộng xuân thấy anh sao?”

“Em chỉ thấy anh hôn em thôi.” Ngư Vi thật thà, cô chỉ mơ thấy hôn nhau.

“Vậy mà cũng gọi là mộng xuân hử?” Bộ Tiêu quả thật hết chỗ nói rồi, bị cô
chọc cho bật cười không ngừng, hung hăng hôn lên môi cô một cái, khàn
giọng nói: “Rốt cuộc em thuần khiết đến mức nào vậy chứ? Đấu thêm một
hiệp nữa đi, anh sẽ phun mực nhuộm đen em luôn, để sau này em nằm mơ
thấy anh sẽ có nhiều tư liệu sống một chút.”

Thế là anh lại nhào tới, Ngư Vi căn bản nghỉ ngơi chưa được bao lâu, hiệp thứ ba đã tuýt còi lên sàn.

Gần năm giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, Bộ Tiêu mới ôm cô đi vào phòng
tắm rửa, nói là tắm cho hoa mỹ vậy thôi. Anh mở nước đầy bồn, vung rắc
cánh hoa khắp mặt nước, ôm cô vào lòng ngồi vào trong, lại bắt đầu một
vòng vân vê nhào nặn, ngâm thật lâu trong bồn rồi mới mặc quần áo đi ra.

Ngư Vi mặc áo sơ mi trắng của Bộ Tiêu, chân trần bước ra ngoài. Hai chân
vừa xót vừa mềm nhũn, những nơi khác trên cơ thể cũng rất nhức mỏi, vừa
đi được mấy bước đã phải vội vàng ngồi xuống giường.

Trên giường là một đống hỗn độn, nhìn đâu cũng thấy chăn mền, gối đầu, quần
áo ngổn ngang, trên drap giường trắng tinh như lông ngỗng có một vết đỏ
tươi nở rộ như cánh hồng, rải rác khắp nơi là bao cao su chưa sử dụng.

Bộ Tiêu thương cô, không nỡ để cô uống thuốc có hại cho sức khỏe nên làm
rất tốt công tác bảo vệ. Có điều khi Bộ Tiêu cầm chiếc túi nylon đựng
mấy món này ra, Ngư Vi nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là túi đồ lần
trước anh mua ở cửa hàng tiện lợi nơi cô làm. Năm hộp bao cao su, hai
gói Lan Châu đen, túi đựng bên ngoài cũng không đổi, thuốc lá đã không
cánh mà bay, nhưng mấy món đồ không phù hợp trẻ em này vẫn y hệt lúc
trước được nhét vào ngăn tủ quần áo, lúc anh cầm ra cô ngạc nhiên giật
cả mình.

“Không phải anh nói cái này mua cho bạn sao ạ?” Lúc này Ngư Vi đã ngồi xuống
bên giường nhặt một hộp bao cao su lên, hết sức thắc mắc hỏi.

Bộ Tiêu để trần nửa thân trên, tay cầm ly nước vừa mới rót cho cô đi tới,
cười xấu xa: “Lúc mua căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần
muốn trêu em. Sau đó anh nghĩ, tại sao phải đưa cho bọn họ, giữ lại cho
mình, đợi đến khi tóm được em trong tay rồi, anh và nàng dâu nhỏ của anh cùng nhau dùng…”

Tâm trạng Ngư Vi có chút phức tạp, không ngờ anh đã chuẩn bị từ rất sớm
muốn cùng cô dùng mấy thứ này? Mấy chữ ‘tóm được em trong tay’ trong lời nói của anh cũng khiến cô có chút khó chịu, cô có phải là đồ vật gì
đâu… Vì vậy, lần đầu tiên Ngư Vi nổi tính khí trẻ con làm loạn, lành
lạnh hỏi: “Vậy anh chưa từng nghĩ sẽ dùng với người phụ nữ khác sao?”

Bộ Tiêu nhíu mày, lời nói của cô có vẻ như đang giận rồi, anh đưa ly nước
cho cô, cười dỗ dành: “Người phụ nữ nào cũng không phải là em, có ai

xinh đẹp được bằng một phần vạn cô vợ nhỏ của anh không? Em vừa thuần
khiết lại siết chặt như thế…”

Anh không nói còn tốt, nói ra toàn mấy lời hạ lưu… không thể lọt tai mà,
còn chưa dứt câu, Ngư Vi đã muốn phát hỏa. Nhớ tới bữa tiệc lần trước
anh cười nói đùa giỡn với rất nhiều phụ nữ thành thục, những người đó
còn nói muốn qua đêm với anh nhưng anh không thèm để ý, thì ra do anh
thích thuần khiết. Cô quay mặt đi chỗ khác không để ý tới anh nữa cũng
không cầm ly nước anh đưa tới.

Bộ Tiêu bị dọa hết hồn, ưỡn mặt tới nghiêm túc nhìn thẳng vào Ngư Vi,
không ngờ thấy cô đang vểnh cái môi bé xíu cáu kỉnh rồi, đôi mắt to ngập nước, dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến anh muốn nổ tung, nháy mắt như
có hàng trăm móng vuốt cào cào tim, miệng đắng lưỡi khô ừng ực nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống vội vàng dỗ dành: “Em giận rồi
sao?”

Ngư Vi trưởng thành rất sớm, tính cách luôn điềm đạm vững vàng, gặp chuyện
gì cũng không sợ hãi mất kiên nhẫn, dường như Thái sơn có đổ sập xuống
cũng không khiến cô hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên Bộ Tiêu thật sự nhìn thấy cô lộ ra dáng vẻ nên có của một thiếu nữ ở lứa tuổi này, đột nhiên anh cảm thấy chúng sinh điên đảo rồi, lại nhìn cô dường như sắp bị anh
chọc khóc, khiến anh lo đến phát sốt, giọng nói hạ xuống tông thấp nhất
mềm nhũn nài nỉ: “Bảo bối ơi, đừng giận mà, anh sai rồi, anh nhận sai,
em nói đi, em muốn phạt anh sao đây? Sau này anh sẽ không bao giờ… mê
sảng nữa, bằng không thì anh đi quỳ ván giặt đồ nha?”

Ngư Vi cũng đâu muốn giận, nhưng cô thật sự để tâm, nghĩ tới lẽ nào Bộ Tiêu muốn làm chuyện đó với cô nên mới gạt cô? Vậy giờ anh đã ‘tóm được cô
trong tay’ rồi, tình cảm vừa bắt đầu nên còn nồng nhiệt hừng hực như lửa đốt nhưng đợi khi cảm giác mới lạ qua đi, anh cũng sẽ dần nhàm chán
ghét bỏ cô, sẽ không còn coi trọng cô nữa…

Ngư Vi càng nghĩ càng khó chịu, thậm chí ngay cả chuyện anh bội tình bạc
nghĩa, chuyện cô bị anh vứt bỏ não cũng phóng ra rõ ràng như chiếu phim
điện ảnh. Hóa ra con người thật sự lòng tham không đáy, càng nhận được
nhiều, càng đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày trước đây thôi,
nguyện vọng duy nhất của cô là ánh mắt Bộ Tiêu có thể nhìn thấy cô, đến
giờ, cô lại muốn cả đời anh chỉ nhìn mình cô, đừng nhìn ai khác nữa.

Bộ Tiêu lúc này sốt ruột gấp muốn chết rồi, đầu tóc bị anh vo rối bời,
trút hết lời ngon tiếng ngọt trong bụng ra dỗ dành đều vô ích, cẩn thận
ngẫm lại, mới thấy bản thân mình quả nhiên có chút không biết xấu hổ,
mới nói chuyện yêu đương ngày thứ ba đã dụ dỗ ăn sạch người ta, thêm vào đó lúc nào cũng nói mấy câu không đáng tin, nói ra… anh quả thật đúng
là tay lưu manh.

“Anh đối với em thật sự không dám có chút suy nghĩ xấu xa nào, cái này anh
có bằng chứng, em muốn xem không?” Ngư Vi đã không còn giận nữa, hiện
tại chỉ là không biết làm sao, đang rối rắm đột nhiên nghe Bộ Tiêu nói
một câu như thế, sau đó cảm giác được anh đứng lên đi tới bàn cầm thứ gì đó lại, ngồi bám dính lấy cô, dịu dàng nói: “Nhìn một cái đi, nhìn rồi
sẽ biết anh đối với em tuyệt đối không phải t*ng trùng đột nhiên xông
lên não, từ trước đây rất lâu rồi anh vẫn luôn nghĩ tới em…”

Ngư Vi không nén được tò mò, khẽ liếc đuôi mắt qua, khoảnh khắc nhìn thấy
thứ Bộ Tiêu cầm trên tay cô bất giác sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay
mặt sang chỗ khác khẽ mím môi mỉm cười.

Bộ Tiêu cầm quyển sách, sau đó lật mở lấy tờ giấy bản bên trong ra, trên
đó là nét chữ bút lông ‘Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng
nay,’ cô viết vào dịp thả đèn Khổng minh lễ giáng sinh năm ngoái, cô chỉ tùy tiện viết nháp thôi vậy mà anh lại lén cất đi giữ gìn như vật quý…

Bàn tay Bộ Tiêu dịu dàng ôm hai gò má Ngư Vi xoay cô lại. Cô thấy đôi mắt
đen láy của anh im lặng chăm chú nhìn cô, trên mặt ẩn hiện nụ cười xấu
xa, ánh mắt đầy nịnh nọt xin tha thứ: “Hết giận chưa? Em tùy tiện viết
mấy chữ rồi quăng đó, vậy mà anh giữ gìn xem như bảo bối, ngày ngày nhìn nó nhớ em, nếu em nghĩ rằng anh chỉ muốn ăn em, vậy thì hiểu lầm anh

quá…”

Bộ Tiêu nói nói một hồi lại lòi ra cái giọng vô lại, anh vuốt ve đỉnh đầu
cô, tiếp tục dụ dỗ: “Tuy anh không phải người tốt, nhưng với em tới giờ
anh chưa từng lạc lòng, có ‘sắc’ có ‘thịt’ cũng chỉ duy nhất với một
mình em, anh cũng không phải là cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, tà hỏa
hai mươi tám năm để dành đã bị em châm ngòi, thế nào đi nữa thì em cũng
phải để anh cháy ba ngày ba đêm, rồi em tự mình chịu trách nhiệm dập lửa chứ?”

Ngư Vi có chút xấu hổ, cô chưa bao giờ ầm ĩ giận dỗi kiểu trẻ con thế này,
cô nép sát lại rúc vào trong ngực anh, vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Em
xin lỗi, em làm quá rồi.”

Giọng nói của cô mềm mại lại ngọt ngào, đáng yêu tột cùng, khiến Bộ Tiêu lại
muốn vò nát cô ra nuốt hết vào bụng: “Nói bậy gì thế? Em như vậy rất
đáng yêu… anh yêu chết đi được, chuyện này đều là lỗi của anh, là anh
nói hươu nói vượn, nhưng cho dù một ngày nào đó em cố tình gây chuyện,
anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để em cáu kỉnh trút giận, mười năm anh
có mặt trên cõi đời này trước khi em sinh ra chính là dùng để dỗ dành
chiều chuộng em.

Chuyện nhỏ này cứ thế trôi qua, Ngư Vi bất chợt hiểu ra, cảm giác thật sự khi
yêu anh là như vậy, rất nhiều rất nhiều ngọt ngào, ngẫu nhiên cũng sẽ có chút chuyện rối rắm, nhưng phần tâm tình không ổn định này chỉ thoáng
qua vài giây ngắn ngủi rồi tan biến ngay trong sự yêu chiều của anh.

Ngày hôm đó, Ngư Vi ở lại ‘Vô Bảo Trai’ ăn tối, chú Hoàng làm cơm vô cùng
ngon miệng, ông cụ người còn nấu cho cô và Bộ Tiêu một bát canh, nói cái gì mà ‘sinh âm bổ dương’ hàng siêu cấp. Bộ Tiêu cười xấu xa nói buổi
tối còn phải cố gắng nổ lực uống liền hai chén lớn. Quả nhiên, anh có
chút không tình nguyện đưa cô đến quán bar, ngồi bên cạnh nhìn cô chằm
chằm suốt đêm, đợi sau khi cô làm việc xong, liền cùng cô trở về nhà
thuê.

Ngư Na đã về trường học, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, lại là hai giờ
sáng, anh nghĩ anh muốn làm càn cỡ nào thì thiên thời địa cũng lợi, thế
là đêm đó ngủ ngay trong phòng cô, giường của Ngư Vi khá nhỏ so với anh, nhưng anh hết sức hài lòng.

“Không thể làm nữa đâu anh, không tốt cho sức khỏe.” Ngư Vi đẩy anh ra, nhưng
ngón tay Bộ Tiêu đã mò vào cởi xong móc áo ngực của cô.

Cô thấy như vậy không tốt cho sức khỏe của anh, liền nói mình mệt quá, quả nhiên Bộ Tiêu không động tay động chân nữa, vô cùng thuần khiết ôm cô
ngủ.

Sau ngày hôm đó, mặc dù Ngư Vi và Bộ Tiêu chỉ mới yêu nhau năm ngày, nhưng
đã rơi vào trạng thái nửa chung sống, ban ngày cô đến giảng đường, anh
làm việc của anh, hết giờ học cô đi tìm anh, buổi tối anh ngồi đợi cô
làm xong việc rồi cùng nhau về nhà, rãnh mà nói thì… sáng trưa chiều ba
bữa cơm hai người đều ăn chung với nhau.

Thời gian này, cô biết được rất nhiều bí mật của Bộ Tiêu, chẳng hạn mùi
hương đặc biệt trên người anh, rốt cuộc cô đã tìm ra được nguồn gốc, anh dùng một loại nước ủi quần áo của Pháp, trước khi ủi xịt vào vừa giữ
quần áo thẳng nếp vừa lưu lại hương gỗ tự nhiên hòa vào mùi hương cơ thể anh nên mới đặc biệt như vậy, lãng mạn đầy mê hoặc ẩn nấp trong cổ tay
áo và cổ áo anh, Ngư Vi còn rất si ngốc thường dùng để ủi quần áo của
mình.

Và anh cũng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, như chuyện lần trước chở cô
đi đưa đồ cho Na Na, là anh cố tình để xe bị chết máy, sau khi cô ngủ
anh còn trộm hôn cô; như chuyện vết sẹo sau lưng anh là do bị người ta
chém, khi còn bé anh đặc biệt hồ đồ không làm chuyện gì theo lẽ
thường...v..v


Ngư Vi rất khó hình dung mối quan hệ hiện giờ của cô và Bộ Tiêu là thế nào, ‘tình yêu cuồng nhiệt’ có vẻ không đúng lắm, trái lại khá giống ‘tân
hôn’. Chỉ mới vẻn vẹn có năm ngày nhưng từng cái nheo mắt, nhíu mày, nụ
cười của anh đều in trong lòng cô, chỉ một ánh mắt của anh, cô liền hiểu ngay anh muốn gì, anh đối với cô cũng như vậy.

Chỉ có những con số âm thầm thay đổi trên tấm thiệp mỗi ngày anh cho người
đưa tới 99 đóa hồng đỏ tặng cô, mới nhắc nhở hai người bọn họ chỉ mới
yêu nhau được mấy ngày mà thôi.

Nhưng có một chuyện luôn âm ỉ dưới đáy lòng, Ngư Vi biết ngày đó sớm muộn gì
cũng sẽ đến nhưng cô không muốn suy nghĩ về nó, cô có thể nhận ra Bộ
Tiêu cũng mơ hồ lo lắng như thế, những ngày vui vẻ ngắn ngủi này rồi sẽ
kết thúc, bí mật yêu đương lén lút không phải là giải pháp lâu dài, sớm
muộn gì hai người bọn họ cũng phải về Bộ gia đối mặt với mọi người.

Ngư Vi lo lắng ông cụ Bộ sẽ không dễ dàng chấp nhận, trước kia cô đã chứng
kiến ông cụ tức giận một lần, quả thật rất đáng sợ. Nhưng khi cô đề cập
với Bộ Tiêu, anh chỉ mỉm cười nói ông cụ căn bản không phải là đối tượng cần lo lắng, anh chỉ lo khi Bộ Huy trở về hắn sẽ không cách nào tiếp
nhận được.

“Không sao đâu ạ, trước khi đi Bộ Huy đã không còn để ý tới em nữa, em nhìn
thấy cậu ấy lái xe đưa đón một cô gái trong trường, rất lâu rồi cậu ấy
cũng không có liên lạc với em.” Hôm nay, lúc tưới hoa trong sân ở ‘Vô
Bảo Trai’, Ngư Vi lần nữa nhắc lại chuyện này, như có điều ngẫm nghĩ tư
lự: “Nếu không thì hôm đó em đã không dám gạt hết băn khoăn do dự mà đi
tìm anh thổ lộ như thế.”

Bộ Tiêu nằm trên ghế dựa, vẻ mặt nhất thời có đôi chút phức tạp, anh biết, là Bộ Huy làm theo lời anh ‘lạc mềm buộc chặt’, cố ra vẻ lạnh lùng với
Ngư Vi một thời gian. Kết quả, anh ở đây len vào khoảng trống đó ở bên
cô, hắn trở về nhất định sẽ đại náo với anh một trận không yên.

Anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ cháu trai sẽ tự trách bản thân, nếu hắn thật sự làm loạn lên muốn trở mặt với anh, anh sẽ là người lui một
bước, từ khi tiểu Huy còn rất nhỏ anh đã bắt đầu nuông chiều hắn, anh
không thể nào không nhân nhượng, không cảm thấy áy náy… Đến lúc đó, hắn
muốn giải quyết thế nào thì tính tiếp, anh hiện giờ không nghĩ ra được
biện pháp nào.

Cho nên những ngày này, anh tham lam bám chặt lấy Ngư Vi, giờ giờ phút phút chẳng muốn rời xa, mỗi lần gặp mặt đều hết sức quý giá. Anh sợ lúc mưa
to gió lớn ập tới, sẽ đến mức anh không thể khống chế, không thể làm càn gặp cô như lúc này, trước khi chết anh muốn ôm chặt cơn nghiện này.

Chú Hoàng dùng chiếc máy hát đĩa kim rất cổ mở một đoạn ca kịch, Bộ Tiêu
mỉm cười ngồi dậy nhìn bà chủ nhỏ đang ngồi xổm dưới đất tưới nước cho
hoa, chậm rãi nói với Ngư Vi: “Bé con, biết không? Chuyện gì tới, đặt
hết lên vai anh, một mình anh gánh, em thành thật ở sau lưng anh là
được, cuối cùng em chỉ cần nhớ một điều, cả đời này anh vĩnh viễn không
bao giờ rời bỏ em, bảo bối, tin anh không?”

Dưới ánh mặt trời trong veo, Ngư Vi đang cầm bình phun nước, bỗng nhiên nghe thấy Bộ Tiêu nói một câu nghiêm túc như vậy, cô ngạc nhiên giương mắt
nhìn về phía Bộ Tiêu, anh lại mỉm cười đến xấu xa nhưng vẫn ẩn giấu nét
nghiêm túc, ánh mặt trời như tơ vàng rọi vào đôi mắt anh dịu dàng đầy
say đắm.

“Dạ, dĩ nhiên em tin tưởng anh mà.” Ngư Vi đặt bình phun xuống đứng dậy, cảm thấy đề tài này quá nặng nề liền đổi sang chuyện khác: “Ngày mai sinh
nhật anh, thật sự muốn mang em tới tiệc đính hôn của ông chủ Trương sao
ạ?”

“Chuyện này còn có thể giả sao?” Bộ Tiêu mím môi cười đứng dậy, đi tới cạnh cô: “Lại đây nào, trước tiên anh sẽ dạy cho phu nhân của anh khiêu vũ.”

Bộ Tiêu hướng về phía lão Hoàng gọi to một tiếng, bảo ông cụ tắt ca kịch
mở sang nhạc dance, ông chú Hoàng từ xa đáp lại, một lát sau, điệu waltz du dương trầm bổng truyền tới, tiếng nhạc như tiếng suối róc rách chảy

vào cỏ cây hoa lá tràn đầy sức sống trong khoảng sân nhỏ.

Ánh mặt trời đẹp đến lạ lùng, Bộ Tiêu khẽ nhướng mày, duỗi một cánh tay về
phía cô, vô cùng khinh bạc hỏi: “Vị tiểu thư này, có thể vui lòng nhảy
cùng tại hạ một điệu không?”

Anh làm ra bộ dạng điển trai phong độ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều ẩn chứa
nét cười rất xấu xa, nhìn thế nào cũng giống như thiếu gia lưu manh hư
hỏng khoác lên người bộ cánh nhã nhặn lịch sự để thâm nhập vào vũ hội
hóa trang của tầng lớp quý tộc. Trên người anh mang theo một sự quyến rũ tận sâu trong cốt tủy mà chỉ những ai đủ bản lĩnh trà trộn vào mọi tầng lớp xã hội nhưng vẫn giữ được cái tôi của mình mới có thể nung đúc
thành, vô cùng hấp dẫn.

Ngư Vi mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay cho anh, Bộ Tiêu đón lấy, cánh tay còn
lại của anh vòng qua thắt lưng mảnh mai của cô, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh dìu em, em chỉ cần bước theo anh là được.”