Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 47

Em muốn biết gì nào? Nằm yên là được rồi.”

***

Tình cảnh rối rắm đó chỉ thoáng qua mấy giây đã được Na Na lanh trí hóa giải xong, sau đó cô nàng còn đặt biệt khách khí mời ‘anh rể’ vào nhà uống
trà. Thế nên tâm tình Bộ Tiêu rất tốt nghênh ngang đi vào, còn thật sự
ngồi trên sofa đợi Ngư Na pha trà mang ra.

Rạng sáng ba giờ, Ngư Vi đi vào nhà dưới ánh mắt nóng bỏng của Bộ Tiêu. Cô
sửa sang lại cổ áo sơ mi, nhưng vì nút áo đứt hơn phân nửa, căn bản
không thể nào mặc được. Ánh mắt anh cứ chằm chặp dán vào phần da thịt
tuyết trắng nơi bầu ngực cô. Ngư Vi thấy Na Na đi vào bếp bưng trà, liền nói với anh muốn vào phòng thay quần áo, Bộ Tiêu tóm chặt tay cô: “Đừng thay, nhìn rất tuyệt…”

Dù sao em gái đang ở ngay bên cạnh, Ngư Vi không thèm để ý tới mấy trò
ranh mãnh của anh, đi nhanh vào phòng ngủ thay đồ. Lúc thay xong quần áo mặc nhà đi ra, Bộ Tiêu đang ngồi trên sofa uống trà, Na Na lấy một cái
ghế nhỏ hết sức thành thật ngồi bên cạnh, hai người đang nói chuyện
phiếm.

“Ở trường học em có thích cậu bé nào không?” Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu mở
miệng chính là cái câu bát nháo như vậy, cô bước tới đập anh một cái,
nhỏ giọng chặn lại: “Anh hỏi gì vậy chứ…”

Ngư Na nhìn thấy một màn này, cảm thấy hai tròng mắt thiếu điều bị mình
trừng sắp lọt luôn ra ngoài. Chuyện này là sao, hai người này bắt đầu từ khi nào, sao có cảm giác y hệt vợ chồng già thế này?

“Sao nào, không phải từ lúc mười bốn tuổi em đã thích anh rồi sao?” Bộ Tiêu thì thầm với Ngư Vi: “Em vợ cũng mười bốn…”

Ngư Na ngồi gần đó nghe không sót chữ nào, nghĩ thầm hai người này ân ân ái ái không còn nhìn thấy ai nữa rồi, cô thật sự không nên ở đây làm bóng
đèn. Ngư Na cảm giác trên đầu mình đang phát ra ánh sáng rừng rực chẳng
khác gì đèn cao áp, con bé vô cùng hiểu chuyện đứng dậy tính đi về
phòng: “Anh rể, anh cứ tự nhiên đừng khách khí, em rút lui trước đây.”

Bộ Tiêu mỉm cười lấy hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu lên miệng rồi đứng
dậy, rốt cuộc vẻ mặt cũng có chút đứng đắn: “Anh không tự nhiên được
rồi, giờ đi liền đây.”

Sau đó Bộ Tiêu nói tạm biệt lần nữa rồi cầm áo khoác của mình lên sải chân
ra cửa. Ngư Na cũng nhanh chóng đi theo ra tiễn, cô bé nhìn thấy Bộ Tiêu đi tới cửa rồi đứng lại, ánh mắt đầy yêu chiều vuốt ve tóc Ngư Vi rồi
mới xoay người xuống lầu.

Đợi Ngư Vi đóng kín cửa lại, tâm trạng Ngư Na vô cùng kích động vui thay
cho chị, ôm chầm lấy Ngư Vi: “Chị, em biết ngay mà! Buổi tối em ra ngoài ăn cơm về, nhìn thấy chú Bộ, à không, anh rể, xe anh rể đậu dưới nhà mà không thấy bóng dáng hai người đâu, em đã đoán là có chuyện tốt rồi!”

Ngư Vi nhẹ nhàng mỉm cười, nghĩ thầm con bé này đúng là thông minh tinh
ranh như người lớn lại có mắt nhìn. Cô đi tới bàn trà thu dọn ly cầm đến bồn rửa, chợt nhớ ra phải dạy dỗ con bé: “Nhưng em cũng hư lắm đó, tuy

ngày mai được nghỉ, nhưng hơn ba giờ sáng còn chưa ngủ, em mà ham chơi
quá sẽ bị ngốc đó…”

Ngư Na chẹp chẹp miệng, nghĩ tới bây giờ mình đã có anh rể làm chỗ dựa, tóm ngay trọng điểm nói một câu nghẹn luôn Ngư Vi: “Chị cũng rất quá đó
nha, đang ở trong hành lang mà dám hôn anh rể, anh ấy còn xé áo chị, chị nói có phải cũng ‘quá’ không?”

Ngư Vi bị chặn nguyên cục đá tảng câm nín, biết rõ đêm nay một tiếng ‘anh
rể’ này của con bé đã làm cho Bộ Tiêu nở hoa trong lòng, từ nay về sau
nó và Bộ Tiêu sẽ ở cùng chiến tuyến, đang có ý định nổi loạn không nghe
mình dạy dỗ nữa đây, cô nhàn nhạt nói: “Chuyện người lớn, trẻ con không
được nói bậy.”

Ngư Na thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô, không nhịn được trợn tròn mắt,
nghĩ thầm chị gái mới mười tám tuổi mà đã có bộ dạng thế này, đến khi
hai mươi tám tuổi không lẽ còn nghiêm chỉnh hơn cả thủ tướng đi nhậm
chức sao trời?

Sau khi dọn dẹp xong, Ngư Na liền đi tới bắt đầu quấn lấy Ngư Vi, bảo cô kể chuyện sao cô và Bộ Tiêu bỗng thành ra như vậy. Ngư Vi nói thoáng qua,
lúc về phòng nằm ngủ, Na Na lại bò vào chăn Ngư Vi, còn cọ cọ khắp người cô ra sức đánh hơi, ranh mãnh thì thầm: “Ha ha, chị, mùi hương trên
người chị bây giờ không phải của chị, rốt cuộc anh rể đã làm gì chị rồi? Có phải là chuyện không thích hợp cho trẻ em nghe không!”

Na Na nghịch ngợm ầm ĩ một hồi, rốt cuộc không chịu nổi nữa ngủ thiếp đi.
Ngư Vi vẫn còn thao thức, trong phòng chỉ có một màu đen nhánh, cô vụng
trộm mím môi cười, mãi đến khi vào giấc ngủ rồi mà khóe môi vẫn còn cong veo như mảnh trăng non.

Ngư Na nói không sai, từ năm mười bốn tuổi cô đã bắt đầu mơ những giấc mơ
đẹp nhất về anh, ngày hôm qua đột nhiên mọi thứ đều trở thành sự thật,
đến giờ cô vẫn ngỡ mình đang ở trong mơ, hạnh phúc đến không thật.

Ngày hôm sau, quả nhiên Ngư Vi thức dậy muộn. Ngư Na được nghỉ học nên vẫn
còn nằm nướng trên giường. Sáng nay Ngư Vi có tiết học, vừa tỉnh dậy
liền đi vào phòng tắm tắm rửa. Cô cởi bỏ đồ ngủ ra, nhìn những vết hôn
trên người mình, đã cách một ngày mà vẫn còn nhàn nhạt lưu lại, cơ thể
cô cũng đôi chút thay đổi, chạm vào thật mềm mại, bầu ngực cũng có chút
không giống trước, cô nghĩ thầm không lẽ những lời Nghi Lam nói ‘lần thứ hai trở thành phụ nữ’ là thật sao…

Ngư Vi không nghĩ ngợi nhiều, vội sấy tóc, thay quần áo, cầm túi xách đi
xuống lầu, nhưng vừa ra khỏi cửa chung cư, đã nhìn thấy chiếc xe màu đen của Bộ Tiêu vẫn còn đậu ở đó.

Đêm qua anh uống rượu, chắc chắn không thể lái xe về, có lẽ hôm nay anh sẽ
đến lấy xe. Lúc đi ngang qua Ngư Vi không khỏi dừng chân lại, chăm chú
nhìn xe anh, mới chỉ không gặp có một đêm mà cô đã nhớ anh nhớ đến ngơ
ngẩn rồi, Ngư Vi quyết định ‘nhìn xe nhớ người’ một lúc cho bớt bệnh si
ngốc của mình.

Đột nhiên, tựa như giấc mơ không có thật, cửa sổ ghế lái chậm rãi hạ xuống, từ từ lộ ra khuôn mặt cô quen thuộc đến tột cùng. Bộ Tiêu mỉm cười thật tươi ngồi trong xe, trên sống mũi là cặp kính râm, anh gác tay lên cửa
sổ, duỗi ngón tay khẩy kính râm xuống chóp mũi, nhướng nhướng mày trêu
cô: “Mới cách có một đêm mà đã không thèm thu nhận anh rồi sao?”

Ngư Vi há hốc miệng kinh ngạc, bây giờ mới bảy giờ sáng, vậy mà anh đã có mặt dưới nhà cô rồi.

“Sao không trả lời tin nhắn của anh, hử?” Bộ Tiêu phất phất di động trên
tay, ngữ điệu vô lại: “Mới nói chuyện yêu đương có hai ngày thôi mà đã
không còn cảm giác với anh rồi hửm? Được thôi, em cứ lạnh nhạt, phớt lờ
anh đi, anh lại theo đuổi em lần nữa… Bảo bối, có sẵn sàng cho anh hân
hạnh được đưa đón em không?”

Ngư Vi buồn cười, không lẽ ‘lạnh nhạt, phớt lờ’ trong miệng anh chính là

chỉ bốn tiếng đồng hồ không gặp mặt, không trả lời tin nhắn của anh sao? Ngư Vi như chìm trong hũ mật ngọt ngào đi tới ghế trước, vừa mở cửa ra, lại lần nữa ngây người.

Trên ghế lái phụ là một bó hồng rất lớn, còn lấm tấm những giọt long lanh
như sương sớm, đỏ tươi rực rỡ, được bó lại thành một bó rất đẹp, xung
quanh là những cánh baby như ánh sao lấp lánh. Bộ Tiêu ngồi bên ghế lái, nghiêng mặt nhìn cô ung dung nói: “Thời đại nào rồi mà theo đuổi con
gái còn tặng hoa, cái tên đó thật vô vị mà, nhưng người khác tặng, anh
không thể rớt lại phía sau đúng không? Hắn tặng chín cành, anh tặng em
chín mươi chín cành… Đương nhiên, nhiêu đó vẫn chưa đủ, phải là 9999
cành kéo dài một trăm lẻ một ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, còn một
trăm ngày nữa, cái này gọi là ‘đạt tới cảnh giới của tục tức là nhã’.”

Bộ Tiêu nói xong, cười mỉm nhìn Ngư Vi, hoàn toàn là bộ dạng lão hồ ly,
Ngư Vi bị anh làm cho cảm động đến không biết nói gì, cúi đầu cười không khép miệng, mơ mơ màng màng ôm bó hoa vào lòng bước lên xe. Mãi đến khi ngồi xuống rồi mà Ngư Vi vẫn cảm thấy mình như đang lơ lửng bồng bềnh
trôi giữa không trung, phải cột dây an toàn vào mới bám được mặt đất.

Lúc anh khởi động xe, Ngư Vi lấy điện thoại ra xem, vì sáng nay cô dậy muộn mãi loay hoay tắm rửa thay đồ không có thời gian nhìn tới điện thoại.
Bộ Tiêu gửi mười mấy tin nhắn, thời gian bắt đầu từ lúc anh vừa rời khỏi nhà cô, cách quãng đến năm phút đồng hồ trước khi cô xuống lầu.

“Cả đêm không ngủ sao anh?” Ngư Vi nhìn thời gian tin nhắn anh gửi, mỗi tin cách nhau rất gần, nên lo lắng anh bị mệt.

“Nhớ em, không muốn ngủ.” Bộ Tiêu trả lời rất, rất thẳng thắn.

Trong phảng phất hương hoa ngào ngạt, Ngư Vi cúi đầu cong môi cười, sau đó hỏi: “Cả ngày anh đều ở bên em, không đi làm sao ạ?”

Bộ Tiêu cầm vô lăng, nhướng mày nói: “Anh sống hai mươi tám năm, cứ đến
đến đi đi, chuyện làm ăn của anh, mỗi ngày ngoài uống trà đến buồn nôn
là bay tới bay lui đến chóng mặt, ngoài ra không còn việc gì khác, nhàm
chán đến hỏng não… Cho nên, kể từ bây giờ cho đến ngày anh và em cùng
nắm tay nhau về thế giới bên kia, tất cả thời gian của anh đều dành cho
em, mỗi ngày đều rảnh rỗi.”

Những lời anh nói anh y hệt như mấy lời khoác lác bịp bợm, ngon ngọt dụ dỗ
người ta, môi miệng như được phủ mật. Ngư Vi bị anh dỗ đến khóe môi cũng cong veo. Xe đi vào đại học G, Bộ Tiêu túm lấy cô hỏi đi hỏi lại hôm
nay cô thật sự sẽ không đến phòng làm việc tìm anh sao. Ngư Vi nói có
tiết học không đi được, anh đành phải dây dưa mãi đến khi chuông vào lớp chuẩn bị reng lên mới thả cô xuống.

“Nhớ trả lời tin nhắn của anh.” Lúc Ngư Vi ôm hoa đi xuống, Bộ Tiêu dặn dò
thêm một câu sau cùng, giọng đáng thương như cún con vẫy đuôi nũng nịu
với chủ. Ngư Vi ‘dạ’ một tiếng rồi đi vào giảng đường.

Cô chậm rãi bước đi, trên tay ôm một bó hồng lớn nên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Ngư Vi không dám đi đến phía trước mà ngồi xuống ở hàng cuối
cùng, giấu bó hoa vào ghế bên cạnh.

Thật ra cô luôn nói dối để trêu anh, chiều nay cô không có tiết học, cô định lén đến tiệm tìm anh, tạo cho anh niềm vui bất ngờ.

Buổi trưa tan học, Ngư Vi ôm hoa về nhà, Na Na đã nấu cơm xong, vừa mở cửa
nhìn thấy bó hồng khoe sắc rực rỡ, cảm giác FA hừng hực dâng trào, nhìn
chị gái phát hờn: “Nỡ nào ngược người khác vậy chứ, hai người cũng quá
kịch liệt mà! Em đại diện cho những người FA tám trăm dặm quanh đây lên
án chị đó!”

Ngư Vi mỉm cười không nói gì, ăn cơm xong, lúc rửa chén Ngư Vi hỏi con bé
buổi chiều có cần cô đưa về trường không. Từ lúc khai giảng đến giờ, Ngư Na đều tự mình đi xe buýt không bao giờ để chị gái đưa đi, nghe mấy lời này, quả nhiên cảm thấy có điều mờ ám, ngồi bật dậy khỏi sofa: “Chị,
chị có tật giật mình nhé, có phải tối nay chị định không về nhà đúng
không? Trời ạ, có phải chị và anh rể tính làm cái kia… cái kia không?”

Cô nàng còn đặc biệt làm mấy động tác ám muội, Ngư Vi đỏ bừng mặt ngăn lại: “Một đứa nhóc như em sao hiểu nhiều thế?”

Ngư Na cười lăn lộn trên sofa: “Chị, chị làm như ai cũng giống chị, đến tiểu hoàng thư (sách xxx) cũng không xem, chị Kỳ Diệu còn giới thiệu cho em không biết bao nhiêu

quyển ngôn tình máu lửa, chị muốn xem không? Cái loại có thịt đó…”

Ngư Vi càng lúc càng phát hiện, kể từ khi vào trường sống độc lập, cô nhóc
nhỏ này ngày càng không chịu sự quản lý của cô nữa rồi, còn học xem tiểu hoàng thư, Ngư Vi lên lớp cho một trận, kết quả cô còn bị Ngư Na nói
lại đến nóng bừng mặt mũi, lúc đi ra khỏi nhà vẫn còn thấy xấu hổ.

Ngư Vi đi tàu điện ngầm đến góc đông nam thành phố G, quanh đây có rất
nhiều tiệm đồ cổ nối liền với các cửa hàng tranh hoa điểu, những bức
tường trắng ngói đen kiến trúc đầy cổ kính, Ngư Vi nhớ lại con đường lần trước đã đến, rất nhanh sau đó đã tìm thấy ‘Vô Bảo Trai’.

Lần trước cô đến nơi này vào đêm khuya, ký ức đó xa xăm tựa đã mấy đời,
cũng gần một năm rồi. Khi đó anh cứu cô khỏi nhà Từ Ấu Oánh, cô hốt
hoảng lo lắng được anh đưa đến nơi này, bây giờ, anh đã là bạn trai cô.

Ban ngày, hai cánh cổng đen của ‘Vô Bảo Trai’ mở rộng ra, hai bên là bồn
hoa rất lớn, trên thềm đá còn lấp lánh nước đọng như vừa được lau chùi,
nhìn rất sạch sẽ tao nhã.

Lúc rảo bước đi vào, Ngư Vi nhìn thấy một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng sau quầy kính, dáng vẻ quắc thước nhanh nhẹn khỏe mạnh, trên mũi là một cặp kính gọng tròn, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, ông cụ lộ ra hàm răng trắng tinh mỉm cười khách khí: “Cô gái tìm ai?”

Ngư Vi khá ngạc nhiên, mắt nhìn người của ông cụ thật độc, chỉ vừa liếc qua đã biết cô không phải khách cũ, cô vội vàng giải thích: “Cháu tìm Bộ
Tiêu.”

Tròng mắt ông cụ hơi híp lại, sau đó vô cùng khách sáo chỉ tay về phía sau: “Ông chủ ở lầu hai, để tôi đưa ngài đi.”

Xuyên qua dọc dọc tủ kệ kính, Ngư Vi lướt mắt nhìn đám đồ cổ bên trong, có vẻ rất cổ xưa quý giá, dù sao cô cũng không hiểu chứ nói gì đến thưởng
thức. Ngư Vi yên lặng đi theo ông cụ xuyên qua cửa hàng đến khoảng sân
nhỏ phía sau, phía trước sân là hành lang gấp khúc, bên trái là một cầu
thang gỗ lâu đời lên nước đen bóng. Lúc cô rẽ trái lên lầu ánh sáng mờ
ảo hắt vào, cầu thang khẽ vang lên âm thanh kẽo kẹt, có thể mơ hồ nghe
thấy tiếng người trên lầu truyền xuống, nhưng vừa bước lên mấy bước nữa
đã nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào.

Ông cụ người tuy tuổi đã cao nhưng vô cùng nhanh nhẹn rắn rỏi, bước chân
như gió lướt đi phía trước, Ngư Vi nghe thấy ông cất tiếng: “Ông chủ, có khách tìm.”

“Ai vậy?” Âm thanh cà lơ phất phơ của Bộ Tiêu.

“Khách hàng nữ.”

Trên lầu vang lên một trận cười, tiếng nói đùa rộn rã. Lúc này, Ngư Vi đã
bước lên hơn nửa cầu thang, cô nghiêng đầu nhìn lầu hai trang trí rất xa hoa, ánh mắt lướt qua dãy kệ bày đầy đồ cổ, thấy Bộ Tiêu đang ngồi bên
cửa sổ. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, dáng hình cao lớn đưa lưng về ánh
sáng, anh đang uống trà với hai người đàn ông trung niên khác. Cô bước
lại gần thêm mấy bước, đúng lúc đó anh cũng quay đầu lại, nhìn thấy
người đến là cô, anh khựng người sửng sốt giây lát, ngay sau đó dựa lưng vào thành ghế, khóe môi không tiếng động cong đến mang tai, cười đến
mãn nguyện hài lòng, cả lúm đồng tiền sâu hoắm cũng nhảy ra.

“Cái gì mà khách hàng nữ, bà chủ tới.” Bộ Tiêu nhìn Ngư Vi, dang rộng hai tay đón cô qua.

Ngư Vi vừa đi tới, anh liền duỗi tay ôm chặt thắt lưng cô, kéo cô đến phía
trước mình, ngẩng đầu âu yếm hỏi: “Bảo bối, không phải em nói không đến
sao?”

Ngư Vi có thể cảm nhận rất rõ ba người đàn ông còn lại đang dùng ánh mắt
đầy kinh ngạc quan sát mình, cô có chút lúng túng, quả nhiên Bộ Tiêu
cũng nhận ra, anh lập tức đứng dậy, nói với hai người kia: “Hôm nay
không buôn bán, hôm nào chúng ta tán gẫu.”


Lúc anh dẫn cô xuống lầu, có người trêu ghẹo: “Tứ gia chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, quả nhiên tiêu sái, được, gần một trăm vạn ngài cũng
không thèm để trong mắt, ngày mai chúng tôi lại đến.”

Ngư Vi nghe thấy vậy sợ làm chậm trễ công việc của anh, lúc bị anh kéo vào
nhà liền hỏi: “Em có làm ảnh hưởng việc buôn bán của anh không?”

Bộ Tiêu mỉm cười, ôm chầm lấy cô: “Lạc mềm buộc chặt, lơ họ một ngày, ngày mai nâng giá, không phải em cũng đối xử với anh vậy sao, hờ hững lơ anh lâu như thế, đột nhiên đến, sao anh có thể chịu nổi đây?”

“Đâu có lâu ạ, chỉ tới trưa thôi mà.” Ngư Vi bị anh vạch trần mưu nhỏ vội lảng sang chuyển khác.

Bộ Tiêu nghĩ thầm một buổi sáng của cô vậy mà đối với anh tựa như mấy năm
trời, anh cúi đầu tự phì cười mình. Lúc ôm cô vào nhà, chợt nhớ tới
chuyện gì liền lớn giọng nói với lão Hoàng đang tiễn khách xuống lầu:
“Chú Hoàng, lúc ra ngoài chú nhớ khóa cổng trước luôn, ăn cơm tối xong
hãy trở lại.”

Lão Hoàng mỉm cười gật gật đầu, cười đến thâm ý tràn trề, rõ ràng ông chủ
đây là dọn sân đuổi người, nhìn Bộ Tiêu mang phu nhân vào nhà đóng cửa
lại, ông cụ liền tiễn khách xuống lầu rồi xách lồng chim ra cửa, đem
chim đi dạo tìm bạn chơi cờ, dựa theo dặn dò khóa cửa ngoài đặc biệt cẩn thận.

Ngư Vi bước vào phòng Bộ Tiêu, cô kinh ngạc phát hiện ra phòng anh hôm nay
ngăn nắp gọn gàng tràn ngập ánh sáng, không khí thanh sạch đánh tan hơi
thở đàn ông độc thân nồng đượm trước kia. Chăn gối trên giường đều được
thay mới, vỏ bọc trắng tinh mềm mịn như lông ngỗng, trong phòng còn đang đốt tinh dầu hương thơm phảng phất thoảng bên cánh mũi vô cùng dễ chịu.

Cô đi đến bên bàn đặt túi xách xuống, đột nhiên bị Bộ Tiêu ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ nóng hổi trên người anh vây cô lại, tay anh vòng quanh eo thon siết chặt cô vào lòng, hơi thở nặng nề thô sạn phả vào tai cô:
“Cửa đã khóa rồi, giờ em có hối hận cũng vô ích, anh không phải là thánh nhân quân tử gì đó, mà anh chính là tên vô lại xấu xa, hôm nay còn đặc
biệt xấu xa.”

Ngư Vi còn chưa kịp đáp lại cô tuyệt đối không bao giờ hối hận, đã cảm giác được nụ hôn của anh rơi lên cổ mình, cơ thể không khỏi run rẩy.

Hôn nồng nàn thật lâu, Bộ Tiêu bế Ngư Vi lên giường, đặt cô dưới thân mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngư Vi ửng hồng ướt át, vóc dáng bé nhỏ của cô cũng
không chịu nổi sự trêu chọc, anh chỉ vừa vuốt ve quấn quýt cô đã mềm
nhũn tan chảy.

Khi nụ hôn nóng bỏng của anh triền miên quyến luyến xuống cổ cô, Ngư Vi không thể không hỏi: “Không kéo rèm cửa sổ sao anh?”

Tia mặt trời rực rỡ bên ngoài rọi ánh sáng vào phòng, từng cái khẽ nhíu mày của cô cũng in rõ trong mắt anh, tiếng khẽ khàng rên nhẹ, tiếng thở gấp nôn nóng tắm trong cái vàng ươm nắng trời chân thật đến lạ, khiến ngọn
lửa lòng anh càng bừng bừng như thiêu như đốt.

“Ban ngày mới kích thích…” Bộ Tiêu cúi xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng
hồng của cô, rồi vô cùng nghiêm túc nhưng đầy yêu chiều nhìn vào mắt cô
dặn dò: “Lát nữa đau, em nhớ kêu lên, đừng cố chịu đựng anh thương lắm.”

“Dạ.” Ngư Vi yếu ớt đáp lại một tiếng, hai tay bám chặt cánh tay rắn chắc của Bộ Tiêu, vô cùng căng thẳng: “Nhưng em không biết gì hết…”

Bộ Tiêu nghe vậy bật cười: “Em muốn biết gì nào? Nằm yên là được rồi.”

Sân trước sân sau đều đã được khóa chặt đóng kỹ, ngoài hoa lá cỏ cây, những con côn trùng nhỏ nấp mình trong bụi rậm tránh nắng và những con cá
đang tung tăng bơi lội trong ao ra không còn ai khác. Tuy rèm cửa sổ
không kéo lại nhưng cả đất trời chỉ có anh và cô cùng những bóng lá
ngoài sân đang đong đưa theo gió.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, sợ cô đau anh cẩn thận nâng niu dỗ dành,
đưa cô đắm chìm vào những nụ hôn, vào những cái vuốt ve khi nhẹ nhàng
như gió thoảng khi cuồng nhiệt như sóng trào. Nhưng khoảnh khắc anh hoàn toàn ở trong cô, cơ thể cô vẫn bất giác cuộn lại, những âm thanh không

thể kìm nén được bật khỏi bờ môi, cô đau đến ứa nước mắt khiến tim anh
cũng muốn vỡ ra.

Khoảnh khắc đó, anh rất hối hận vì ánh sáng trong phòng rạng rỡ đến vậy, từng
nét đau đớn giày vò trên khuôn mặt cô đều in hết vào đáy mắt anh. Bộ
Tiêu đưa tay vén tóc mai ẩm ướt của cô ra sau, ngón tay khẽ vuốt ve
những giọt mồ hôi còn đọng lại trên tóc trên trán, dịu dàng nói: “Thả
lỏng đi em.”

Ngư Vi yên lặng nhìn vào mắt Bộ Tiêu, ánh mắt anh đen láy và lấp lánh như
những ánh sao treo giữa trời đêm thăm thẳm, là thứ ánh sáng cô luôn khao khát kiếm tìm, bốn năm qua, cô chưa bao giờ dám nghĩ, có một ngày anh
và cô thuộc về nhau thế này….

Nhưng điều đó thật sự xảy ra, trong ánh mặt trời sáng ngời rực rỡ, từng thứ từng thứ chân thật đến khôn cùng