Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 43

“Con có bạn gái…”

***

Buổi sáng, Ngư Vi và ông cụ Bộ chơi cờ với nhau, cô liên tiếp bị đánh cho
tan tác, thua tơi tả, hoàn toàn không phát huy được chút nào trình độ
thường ngày, rốt cuộc đến ông cụ Bộ cũng nhìn ra: “Nha đầu, hôm nay con
rất thiếu kiên nhẫn đó.”

Cô đâu chỉ mất tập trung thiếu kiên nhẫn, tính cách cô vốn trầm tĩnh nhẫn
nại, lớn như vậy đây là lần đầu tiên tâm trí cô loạn nhào thành ra thế
này. Rõ ràng là hai mắt đặt trên bàn cờ với hai màu trắng đen, nhưng
trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn những hình ảnh vừa rồi anh đã
làm trong phòng như thước phim chiếu chậm cứ mãi lặp đi lặp lại.

Nụ hôn đầu tiên, trên cánh môi anh có vị táo… Thì ra loại chuyện hôn nhau
này thật sự có thể không học tự thông, mặc dù cô không có kinh nghiệm,
nhưng cảm thấy khoảnh khắc môi anh chạm vào, ngọn lửa nơi đó bỗng nhen
nhóm rồi bùng lên thiêu cháy khắp cơ thể, mỗi lần anh nhẹ nhàng mút vào
rồi chầm chậm liếm lên là một lần Ngư Vi như bị hàng trăm con côn trùng
gặm cắn, giờ hồi tưởng lại dáng vẻ anh lúc ham muốn dâng trào ánh mắt mê đắm cuồng loạn nhìn cô, cô quả thật đứng ngồi không yên.

Ngư Vi đặt quân cờ trắng xuống, viện cớ không khỏe muốn nghỉ ngơi một lúc,
ông cụ Bộ đã sớm nhìn ra hôm nay tâm tư cô không đặt trên bàn cờ, lập
tức bảo được.

Ngư Vi vừa mới ra khỏi cửa thư phòng, chưa kịp phản ứng đã bị một thân hình cao lớn đứng cạnh cửa dang rộng cánh tay kéo chặt cô vào lòng.

Bộ Tiêu nãy giờ đứng tựa người vào vách tường cạnh phòng ông cụ ôm cây đợi cá, vừa thấy cô đi ra, lập tức kéo mạnh ôm chầm vào ngực mình.

Ngư Vi giật mình suýt nữa đã kêu lên, còn chưa kịp phát ra tiếng miệng đã
bị chặn lại. Bộ Tiêu cúi xuống, hôn vào gáy cô, nụ hôn ẩm ướt đầy mê
đắm, vì cô ngọ nguậy nhanh chóng thoát khỏi tay anh, nên nụ hôn đó chỉ
lướt qua mấy giây ngắn ngủi đã kết thúc. Cô hoảng hồn thở hổn hển, đứng
thẳng người dậy, nhìn thấy Bộ Tiêu đang dựa vào vách tường, vẻ mặt phúc

hắc xấu xa, ánh mắt khóe môi đều ngời sáng, cúi đầu nhìn cô đầy yêu
chiều.

Đang ở ngay sát cửa thư phòng của ba anh, cửa lại đang mở, lá gan của anh cũng thật lớn mà.

“Hôm nay em đánh cờ rất thiếu kiên nhẫn à? Bộ Tiêu kéo cô gần lại, cúi xuống cọ vào vành tai cô thì thầm: “Là anh đã dạy em vậy sao?”

Giọng nói của anh rất nhỏ rất thấp, ngữ điệu lại hư hỏng. Ngư Vi vừa bị hoảng hốt, giờ hít thở vẫn còn thấy khó khăn, vì vậy phát hờn duỗi tay đấm
lên ngực anh hai cái.

Nào ngờ anh lại bật cười đến cao hứng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại
của cô. Đúng lúc này, trong phòng ông cụ Bộ bất chợt vang lên âm thanh:
“Ai đang ngoài cửa đó? Có phải lão Tứ không? Thằng nhãi ranh nhà anh lại lén lén lút lút làm gì đó hả?”

Ngư Vi thấy Bộ Tiêu nhìn cô cười xấu xa một cái rồi buông tay cô ra, đi vào cửa cất tiếng đáp: “Ông lão, lâu rồi không có bồi ông chơi cờ, hôm nay
hai người chúng ta đánh một ván nào.”

Thấy anh đi vào thư phòng ông cụ, Ngư Vi cúi đầu mím môi cười đi xuống lầu.

Mười lăm phút trước giờ cơm trưa, Bộ Tiêu và ông cụ Bộ mới ra khỏi thư
phòng. Cơn giận của ông cụ lại phừng phực, nói bị con trai nhỏ đánh cho
tan tác thua liền một lúc mấy chục ván, khuôn mặt rầu rĩ không vui, giận đến dựng hết râu tóc. Đợi cả nhà ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, ông cụ lại không nhịn được mắng tiếp lần nữa.

“Thằng nhóc anh đầu óc thông minh, tính toán quanh co lắt léo, nào có ai đánh
cờ như anh? Anh đúng là tà đạo!” Ông cụ Bộ nhớ lại mấy bàn thua lúc nãy
tức tối nói.

Bộ Tiêu ngồi bên cạnh Ngư Vi cứ mãi mỉm cười, không trả lời ông cụ nói
đúng sai, mà nhướng mày đáp: “Tà đạo hay Vương đạo*, có thể thắng đều là chính đạo. Ông lão người thua không dậy nổi rồi à?”

(Vương đạo: theo quan điểm Nho giáo, là đường lối dùng nhân nghĩa để cai trị thiên hạ.)

Ông cụ Bộ hừ hừ: “Anh suốt ngày chỉ biết ngâm mấy bài thơ không đứng đắn,
hạ mấy ván cờ quanh co, viết mấy bức chữ nghiêng ngả, một chuyện đứng
đắn cũng không có! Cái cô tiểu Tôn gì lần trước, anh và cô ấy sao rồi?
Năm nay phải lập tức kết hôn cho ta!”

Nghe ông cụ nói thế, Diêu Tố Quyên bưng chén cơm cúi đầu cười trộm, hai vai
bần bật run hết lên. Ngư Vi bất giác chột dạ, vùi đầu vào gẩy cơm, đột
nhiên nghe thấy Bộ Tiêu ngồi bên trái nói: “Có thể đừng nhắc tới nước
trong veo được không? Con có bạn gái rồi…”

Anh nhẹ nhàng buông thả một câu vậy mà tựa có sóng to gió lớn quét qua bàn
ăn. Phàn Thanh bị sặc canh, khụ khụ ho khan mấy tiếng vội vàng rút khăn
giấy ra lau. Bộ Tĩnh Sinh đang gắp thức ăn, đôi đũa khựng lại giữa không trung, trợn to hai mắt. Con ngươi trong mắt ông cụ chợt lóe bừng lên,
vẻ mặt nghiêm túc. Tim Ngư Vi nháy mắt bùm bùm nhảy loạn xạ, hai chữ

‘bạn gái’ anh nói sảng khoái như vậy, chính cô bây giờ còn chưa cảm nhận được mình là bạn gái của anh.

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều bị lời nói của anh làm cho kinh động, bên
dưới bàn, tay trái Ngư Vi đang đặt trên đầu gối bỗng bị bàn tay phải Bộ
Tiêu nắm chặt lấy.

Cô vội ngước mắt lên nhìn anh, Bộ Tiêu không nhìn cô chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, vẻ mặt vừa trầm mặc lại vô cùng nghiêm túc, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô. Ngư Vi liền cảm nhận được hơi nóng và cảm giác thô ráp trên mu bàn tay mình, các khớp xương rõ ràng mạnh mẽ, ấm nóng.

Dưới ánh mắt của cả nhà, anh vụng trộm nắm tay cô dưới bàn, chợt nghe thấy
ông cụ trầm ngâm hỏi: “Chỉ mới là bạn gái qua lại cũng chưa chắc ăn,
thằng nhóc anh định khi nào thì kết hôn?”

“Uhm…” Bộ Tiêu trầm ngâm một lúc, ở dưới bàn, từ từ mở bàn tay nhỏ nhắn mềm
mại của Ngư Vi ra, từng ngón từng ngón len vào, từng bước từng bước
chiếm giữ, khi mười ngón tay đan chặt vào nhau, bờ môi nở nụ cười dịu
dàng: “Hai năm nữa, cô ấy mới có thể gả cho con.”

Ngư Vi chỉ cảm thấy hơi thở lạc mất rồi, không thở được nữa. Góc mặt
nghiêng của anh quá quyến rũ, lời nói của anh quá dịu dàng, còn trước
mặt nhiều người như vậy, ngay lúc cô sắp bị những ngọt ngào đó thiêu
cháy, Bộ Tiêu khẽ quay mặt sang, hai đồng tử nhìn sâu vào mắt cô, mỉm
cười xấu xa buông tay cô ra, duỗi cánh tay dài, nhẹ chạm vào thắt lưng
cô một cái rồi tức thời thu lại.

Tất cả hành động đều là lén lút chạm vào nhau, làm xong thỏa mãn rồi, Bộ
Tiêu đặt tay lên bàn tiếp tục ăn cơm. Ngư Vi bị anh trêu chọc đến hồ đồ
không biết phải ăn gì, tim cứ nhảy cuồng loạn lên cổ họng, sao còn nuốt
nổi.

Phàn Thanh khẽ mỉm cười thắc mắc: “Chú Út, rốt cuộc là con gái nhà ai, làm công việc gì? Vậy mà có thể trị được chú…”

Ánh mắt Bộ Tiêu bỗng trầm xuống, sau đó nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi cười nói: “Đợi tiểu Huy về rồi nói sau.”

Diêu Tố Quyên nghẹn nãy giờ, rốt cuộc cũng bùng nổ: “Ôi chao ôi, có bạn gái
xong không còn là chú nữa rồi! Còn phải đợi cả nhà có mặt đông đủ mới
trịnh trọng tuyên bố, chậc chậc…”

Nói xong, bà dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Ngư Vi, chỉ thấy Ngư Vi ngồi đó
mặt đỏ tới mang tai thiếu điều chỉ hận lỗ tai không thể bốc khói, nghĩ
thầm nha đầu này có lẽ đang hạnh phúc đến ngây ngốc luôn rồi, từ sáng
đến giờ đều mơ mơ màng màng. Đột nhiên nghe thấy ông cụ hạ một câu, suýt chút nữa sặc cười phun cả cơm.

“Hừ, còn gả cho anh, anh cũng không nhìn lại xem bộ dạng thằng khốn kia của
anh,” ông cụ Bộ mắng: “Cô gái này, mắt nhìn người chắc hỏng nát rồi, mới nhìn trúng một đứa lưu manh hư hỏng như anh!”

“Ha ha ha…” Diêu Tố Quyên cười đến thiếu điều muốn té ghế, được ông xã đỡ

lấy, cười chảy cả nước mắt: “Ai vậy ta, ai mà ánh mắt nát dữ vậy?”

Bộ Tiêu nghe vậy cúi đầu nhíu mày nhàn nhạt cười, nghĩ thầm nàng dâu nhỏ
nhà anh mắt không những không nát, mà còn sáng long lanh đáng yêu vô
ngần đó.

Ăn cơm trưa xong, vì buổi chiều Ngư Vi còn có một lớp dạy kèm đã gần sắp
đến giờ, cô vội chào tạm biệt ông cụ Bộ. Ông cụ bảo Diêu Tố Quyên lái xe đưa cô đi, nhưng Diêu Tố Quyên khoác tay nói: “Ba, người quên rồi sao,
lúc nãy con uống rượu, để lão Tứ đưa đi!”

Ông cụ Bộ thấy không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Trưa nay là Diêu
Tố Quyên cố tình uống rượu, lúc này thấy Ngư Vi và Bộ Tiêu chuẩn bị đi
ra, vội vàng đi tới nắm chặt tay Ngư Vi: “Đi đi, tối nay nhớ về nhà ăn
cơm, hôm nay là sinh nhật chị, em không thể nào không uống với chị mấy
ly!”

Ngư Vi ngẩn ra, cô thật không biết hôm nay là sinh nhật Diêu Tố Quyên, vội
vàng chúc bà sinh nhật vui vẻ, nghĩ thầm nếu đã là sinh nhật của chị dâu cả, công việc buổi tối ở quán bar chỉ có thể xin nghỉ, liền đáp lại:
“Dạ, em không có chuẩn bị quà tặng gì, em nấu cho chị mấy món sở trường
được không!”

Diêu Tố Quyên mỉm cười: “Nha đầu ngốc, có tâm là được rồi, buổi tối em tới đây ăn cơm với mọi người, chị thì cần quà gì chứ!”

Tạm biệt xong, Ngư Vi ghi nhớ chuyện này, nghĩ thầm buổi tối trên đường về
sẽ ghé qua chợ mua ít hải sản. Vừa ngước lên, đã thấy Bộ Tiêu đứng tựa
cửa xe đợi mình. Ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác nào một con hồ ly đang
nhởn nhơ quan sát con mồi từng bước từng bước rơi vào vòng vây.

Cuối cùng hai người cũng đã được ở riêng bên nhau, Ngư Vi cắn cắn môi dưới,
cố kiềm chế không để khóe miệng của mình bung nở như quả đậu, đầy mong
đợi ngồi lên xe. Bộ Tiêu cũng mở cửa bước lên, ‘ầm’ một tiếng cửa xe
đóng kín lại, trong cái không gian nhỏ hẹp khép kín này chỉ còn cô và
anh.

Ngư Vi nghĩ ngợi một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được muốn xác nhận chắc
chắn, cất lời: “Em hiện giờ… thật sự là bạn gái của anh sao?”

Bộ Tiêu nhíu mày mỉm cười, nghĩ thầm cô vợ nhỏ nhà anh hỏi gì thế này, xem ra những lời tỏ tình anh nói không đủ rồi, vì vậy quay mặt sang hết sức tự nhiên đáp: “Đương nhiên không phải.”

Ngư Vi kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn anh, Bộ Tiêu bị hai cái đồng tử đen
nhánh của cô chọc cho tâm động tay chân cũng muốn động, liền kề người
qua ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy: “Đó là nói cho người
trong nhà nghe, còn khi không có họ em là vợ anh.”

Tim Ngư Vi đập rộn lên, trong đầu vừa nghĩ gì miệng đã rì rà rì rầm: “Em vẫn cảm thấy như không thật.”


Bộ Tiêu nâng mặt cô lên, một tay vuốt ve mái tóc dài, kề miệng sát vào tai cô, khẽ cắn răng thấp giọng nói: “Ngủ với anh một lần, em sẽ có cảm
giác thật ngay.”

Ngủ với anh một lần… Ngư Vi nghĩ nghĩ, chuyện đó cũng không phải không thể, cả đời này cô chỉ yêu mình anh, nhưng như vậy sẽ có cảm giác chân thật
hay sao?

Bộ Tiêu cười xấu xa buông cô ra, ngồi trở lại trên ghế lái, ngã người vào
lưng ghế, quay mặt sang giọng điệu biếng lười: “Cài dây an toàn cho anh
đi.”

Ngư Vi nhìn nhìn bộ dạng đó của anh, chẳng khác nào đứa nhóc thích chơi
khăm, cô do dự một lúc, rốt cuộc cũng nghiêng người qua giúp anh cài dây an toàn, nhưng vì khoảng cách quá xa, cô đành phải nhấc người khỏi ghế
phụ lái, cơ hồ cả thân thể đều ngã hết về phía anh mới có thể với tới,
nhưng vừa cầm lấy móc khóa, đã thấy bàn tay hư hỏng của Bộ Tiêu trượt
vào trong váy mình.

Thân thể cô run rẩy, nào ngờ động tác trêu chọc này của anh càng lúc càng
lấn tới, bàn tay anh lần mò vuốt ve trong váy, tay kia ôm chặt cô vào
lòng, vùi đầu trong mái tóc khẽ cắn tai cô: “Buổi chiều đừng đi, ở lại
với anh.”

Lúc này, trên mặt anh không còn nét cười thường thấy, mà ẩn chứa một tia
kiềm chế, như thể giây tiếp theo sẽ không nhẫn nhịn được nữa mà đè cô ra ăn tươi nuốt sống, nhiệt độ trong xe lập tức tăng vọt lên. Nhưng Ngư Vi cũng không còn cách nào, buổi chiều cô còn lớp dạy kèm bắt buộc phải đi không thể nghỉ ngang được, vì vậy cô cọ mũi mình vào mũi anh, thả xuống một nụ hôn an ủi, rồi ngồi lại ghế của mình.

Bộ Tiêu bị nụ hôn của cô làm cho hơi thở trở nên nặng nề, anh thở hắt ra
một hơi rồi nhắm mắt mơ màng mỉm cười, hành động có chút chậm chạp, sau
đó mở mắt ra nhìn cô nói: “Em trêu anh đó hả?”

“Không ạ,” Ngư Vi sắc mặt không đổi nói: “Chiều nay em thật sự không rảnh mà, hôm khác đi anh.”

Cái hầu kết nơi cổ họng Bộ Tiêu trượt xuống một cái, lúc lái xe đi đầu óc
vẫn còn nóng hầm hập, anh thổi phù ra một luồng khí nóng rồi bật cười:
“Được, em không ở lại với anh, thì anh đi theo em.”

Anh nói muốn đi theo cô, còn làm thật một tấc không rời. Bộ Tiêu đưa cô đến khu chung cư nơi cô làm gia sư, đậu xe dưới lầu. Ở trên lầu hai, Ngư Vi ngồi ở bàn học hướng dẫn cho đứa bé kia làm bài tập về nhà, bàn học kề
sát bên cửa sổ, phía dưới là chiếc xe màu đen của Bộ Tiêu, cả buổi trưa
anh đều ở đó đợi cô.

Có lúc cô đến gần cửa sổ, xuyên qua những tán ngô đồng xanh tươi nhìn về
phía dưới lầu, Bộ Tiêu bước ra ngoài đứng bên hông xe, tựa lưng vào cửa
hút thuốc, cảm giác được cô đang nhìn mình, anh ngẩng đầu nhìn lên hướng lầu hai, cong khóe môi mỉm cười.

Ánh mặt trời rực rỡ tháng chín hệt như anh, anh sinh ra vào những ngày
tháng chín, nụ cười ngày hôm đó rực rỡ và tươi sáng như ánh mặt trời.
Lúc này đây Ngư Vi mới thật sự cảm thấy, anh thuộc về cô.


Anh ở đó nhìn cô mỉm cười, người anh đang chờ đợi cũng là cô, những tháng
ngày sau này của cô sẽ mãi luôn có anh bên cạnh, thì ra yêu anh và được
anh yêu là cảm giác thế này.

Hai chữ ‘hạnh phúc’ đơn giản không thể nào hàm chứa hết những cảm nhận của
cô lúc này, cô nhìn anh, ước nguyện sao cho tất cả những điều tốt đẹp
nhất trên thế gian này có thể đến với anh và cô, được khỏe mạnh, sống
lâu trăm tuổi, không sầu không lo…

Ngư Vi nhẹ nhàng mím môi nhìn anh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục giảng bài. Sau khi dạy xong lúc tạm biệt ra về, mẹ của đứa bé hiếu kỳ hỏi người đợi cô dưới lầu là ai, lúc này cô mới có phần trịnh trọng đáp: “Anh ấy là bạn
trai em.”