Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 23

“Mong rằng tương lai tiểu Ngư Vi sẽ gả vào nhà chúng ta.”

***

Sáng hôm sau, lúc Ngư Vi thu vở bài tập đầu giờ, Bộ Huy hai tay nhét trong
túi quần thong thả bước vào lớp ngồi xuống bên cạnh cô. Ngư Vi cảm thấy
mình cúp cua hai buổi tự học như vậy có chút không phải nên nói với hắn
sau này sẽ không bỏ học nữa.

Bộ Huy dán mắt nhìn cô chằm chặp hồi lâu mới quay đi, nhưng thấy hơi lo lắng nên khẽ liếc mắt nhìn cô hỏi: “Cậu thiếu tiền sao?”

Ngư Vi đang xếp lại chồng vở bài tập sững sờ nhìn Bộ Huy, chỉ thấy được cái nốt ruồi lệ màu nâu nhạt bên mắt phải, nghe giọng nói ẩn chứa sự quan
tâm đó, cô lập tức hiểu ra, có lẽ tối qua Bộ Huy đã nhìn thấy cô mặc
trang phục cosplay hoạt hình phát tờ rơi trên đường, cô cũng không có gì phải phủ nhận nên gật đầu: “Ừ, muốn mua mấy thứ.”

Sau đó, cô rủ hàng mi dài tiếp tục đọc sách văn học, Bộ Huy vẫn trầm tư suy nghĩ không biết cô cần mua gì mà phải đi làm thêm như vậy, vì quần áo
cô mặc hiện giờ không còn chật vật như trước nữa, rất nhiều đồ mới xinh
xắn phù hợp với lứa tuổi.

Kể từ khi Bộ Tiêu đổi hết số tiền ông nội Bộ gửi cho chị em Ngư Vi ra
thành quần áo, vật dụng hàng ngày, Ngư Vi đã có một sự biến chuyển long
trời lở đất không ai có thể phủ nhận.

Dáng vẻ cô ngày một rực rỡ, cũng cao lên rất nhiều như cọng cải thảo sau một đêm vươn mình khoe sắc, làn da trắng hồng mịn màng, mái tóc đen tuyền
như vẩy mực ngày một dài ra không còn cắt ngắn nữa. Cô như bước ra từ
bức ảnh chụp với khẩu độ lớn nhất nhận hết ánh mặt trời và màn kính lọc
che mờ đi cảnh vật xung quanh khiến cô sáng bừng rạng rỡ, trở thành nữ
thần được cả trường công nhận.

Thật ra từ trước đó rất lâu rồi, Ngư Vi luôn là đề tài khiến đám con trai
xôn xao bàn tán, đa phần đều gọi cô cái gì mà ‘mỹ nhân lạnh lùng’, có
người còn mượn tên của tài nữ trứ danh tuyệt sắc thời kì Vãn Đường Ngư
Huyền Cơ* đặt cho cô cái biệt danh ‘Cá Ấu Vi’, hiện giờ Ngư Vi ngày càng xinh đẹp rực rỡ, cái tên ‘Ấu Vi’ trong miệng bọn họ xuất hiện ngày một
nhiều hơn, âm điệu cũng càng lúc càng thô bỉ.

(*Ngư Huyền Cơ: tự Ấu Vi, là một trong bốn tài nữ trứ danh tuyệt sắc thời kì Vãn Đường của TQ.)

Thời gian gần đây, mỗi khi Ngư Vi từ phòng vệ sinh về lớp học, cánh tay luôn bị cánh tay nhỏ nhắn của Kỳ Diệu quấn lấy, trên đường ngang qua cánh
cửa mấy lớp khoa học tự nhiên, lúc nào cũng có từng tốp nam sinh vây
quanh đứng nhìn.

Hôm nay cũng hệt vậy, trên hành lang đầy tiếng xuýt xoa trầm trồ, có người
gọi tên cô, có tiếng trêu chọc nói yêu thương nhung nhớ, Ngư Vi lọt thỏm trong những ánh nhìn chăm chú nóng bỏng suốt cả đoạn đường dài. Nhưng
cho đến lúc về tới phòng học, ánh mắt cô vẫn phẳng lặng như mặt hồ chẳng chút gợn sóng, chưa một lần nhìn những nhóm người như rào chắn đó, bình thản kéo Kỳ Diệu vào lớp.


Có một tốp năm sáu nam sinh vóc dáng cao lớn đang đứng tựa cửa sổ đối diện lan can hành lang tán gẫu hăng say, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi khi Ngư Vi và Kỳ Diệu xuất hiện dường như tất cả ánh mắt của sinh vật phái mạnh đó không chút che giấu chăm chú quay lại nhìn hai người.

Bộ Huy chống hai tay lên thành cửa sổ tựa người vào bàn cũng ngước mắt về
phía Ngư Vi, nhìn bước chân cô nhẹ nhàng đi về lớp, xuyên qua kính cửa
sổ, chậm rãi bước qua rồi trở về chỗ của mình ngồi xuống, từng động tác
đều từ tốn nhẹ nhàng mà tao nhã.

Đám rào chắn bên cạnh lập tức nổi lên tiếng rầm rì thô bỉ, đám nam sinh vóc dáng cao lớn nhóm Bộ Huy thường tập trung thành một đội chơi bóng rổ
với nhau, gần đây mỗi lần nhìn thấy Ngư Vi đều lôi Bộ Huy ra đùa giỡn.

Dạo này, tiết tự học buổi tối nào Ngư Vi cũng kéo Bộ Huy cùng làm bài đọc
sách, trưa thứ bảy sau khi tan học, mọi người còn thấy hai người cùng
lên xe rời đi, trong lớp đã sớm truyền ra tin đồn Bộ Huy và Ngư Vi yêu
sớm, đã ra mắt người lớn trong nhà.

Thật ra, ngay từ đầu Bộ Huy chẳng quan tâm gì tới mấy chuyện này, nhưng thời gian càng dài ngày này qua ngày khác, hắn bắt đầu mơ hồ suy đoán liệu
có phải Ngư Vi có tình ý gì với mình hay không… dần dần hắn cảm thấy
hình như khi đối mặt với Ngư Vi hắn có gì đó không ổn. Nhiều lúc chỉ cần có sự xuất hiện của cô, hắn liền cảm thấy cả người không thoải mái,
ngay cả đi đứng cũng mất tự nhiên, đến giờ thể dục hay chơi bóng rổ cũng chú ý rất kỹ tư thế xuất phát và ném bóng. Rồi vì cô thường xuyên xem
lại bài kiểm tra của hắn, hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với việc học.

Ngư Vi và Phó Tiểu Thiều hoàn toàn không giống nhau, cô như gần như xa tồn
tại mơ hồ trong thế giới của hắn, như một bức tranh tĩnh lặng, thế nên
tuy mỗi tối cuối tuần hai người bọn họ đều cùng nhau học bài, nói chuyện ngày một nhiều hơn, nhưng hắn luôn cảm thấy cô xa xôi vời vợi.

Mãi đến tận chiều thứ năm hôm đó đã xảy ra một chuyện mới khiến Bộ Huy và
Ngư Vi thật sự nói với nhau những thứ khác ngoài việc học tập.

Buổi chiều có tiết thể dục, lúc nhảy bật xa Ngư Vi té ngã bị thương ở chân,
được Kỳ Diệu dìu một bên nhảy lò cò xuống phòng y tế, bác sĩ nói không
bị tổn thương xương cốt bên trong nên cho thuốc về thoa.

Tối đó sau khi học xong tiết tự học, Ngư Vi không muốn làm phiền Kỳ Diệu
nên nói dối mình sẽ gọi taxi về, dù sao trời cũng tối muộn, để Kỳ Diệu
đạp xe đưa mình về rồi quay lại cô không an tâm.

Tiễn Kỳ Diệu về rồi, Ngư Vi không đón taxi mà chầm chậm đi bộ, đi được một
đoạn mới phát hiện thật sự không ổn. Cô vốn cảm thấy vết thương nơi mắt
cá không có gì lớn nhưng khi chạm chân xuống đất lại đau dữ dội, cố khập khiễng đi tới trạm xe buýt, nhưng chỉ được mấy bước, cô đau đến không
thót tim, mồ hôi túa khắp đầu, lúc kéo ống quần lên thì thấy mắt cá chân phải đã sưng rất to.

Đây là lần đầu tiên cô bị trật chân, không biết lại nghiêm trọng đến vậy,
Ngư Vi vội nhảy lò cò từng bước khó khăn tới trạm chờ xe buýt, dù sao
đau cô có thể chịu được nhưng nếu để lỡ chuyến xe cuối cùng này, cô sẽ
phải đi bộ về nhà.

Đang nhảy tới phía trước, bỗng có một luồng gió mát xẹt qua rất nhanh, Ngư
Vi ngẩng đầu nhìn thấy Bộ Huy đang lướt như bay trên chiếc xe đẹp leo
núi của mình, bên cạnh là Lý Hạc Nhân cũng đang lao vun vút.

Lý Hạc Nhân nhìn thấy Ngư Vi, lập tức kêu to: “Chao ôi! Đại ca Huy, hoa hồng trắng của cậu bị cà nhắc rồi!”

Bộ Huy thấy hắn gào to, quay đầu lại lướt qua Ngư Vi, mái tóc xoăn bị gió
đêm thổi rối bời, áo khoác phồng to như con diều căng gió, hắn chỉ khẽ
liếc một cái rồi quay đi.

“Không thèm quan tâm Ấu Vi thật à?” Lý Hạc Nhân hỏi hắn.

Bộ Huy lại phóng xe đi, nhưng chỉ một lúc sau rốt cuộc cũng giảm tốc độ

lại, thật ra trước đó hắn đã hỏi Ngư Vi sẽ về thế nào, cô nói sẽ gọi
taxi, thế nào mà giờ lại nhảy loạn tưng tưng trên đường như cương thi,
tốc độ kiểu này lúc nào mới tới được trạm xe buýt?

Bộ Huy thắng xe dừng lại nghiêng đầu nhìn Ngư Vi, chỉ thấy vóc dáng nhỏ bé của cô khập khiễng dưới ánh đèn đường, đi mấy bước lại lò cò mấy bước,
rất đáng thương.

Bộ Huy bảo Lý Hạc Nhân về trước còn mình quay lại, Lý Hạc Nhân ở phía sau
léo nhéo ai oán: “Đại ca Huy, rốt cuộc thì Ấu Vi cũng rơi vào tay cậu
rồi!”

Bộ Huy không thèm để ý tới mấy lời nhảm nhí nhăng cuội của hắn, cầm chiếc
cặp đang để ở yên sau đeo chéo lên vai, vốn là một học sinh ‘mẫu mực’,
trong cặp của hắn ngoài trống trơn chỉ có một quyển sách bài tập vật lý
đang làm dang dở, đeo nó lên người nhẹ hẫng chẳng có chút trọng lượng
nào.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đạp leo núi đã dừng trước Ngư Vi, Bộ Huy chống
chân xuống đất dừng lại, xoay đầu gọi cô: “Lên đây, tớ chở cậu.”

Ngư Vi không nghĩ hắn sẽ quay lại tìm mình, có điều tình huống hiện giờ do
cô đánh giá sai vết thương nên thật sự rất cần sự giúp đỡ, vì vậy Ngư Vi nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Làm phiền cậu quá.”

Bộ Huy khẽ thở nhẹ một hơi như có như không, kéo cái cặp trên vai ra phía
trước, vịn chặt tay lái đợi Ngư Vi ngồi lên. Lúc này đại não của hắn
đang dồn dập lấp đầy đủ loại hình ảnh những chuyện sắp xảy ra, chính là
những thước phim thanh xuân đã được diễn đi diễn lại nát nhừ, cô gái
ngồi sau lưng người con trai mình thầm mến, ôm thắt lưng thon gầy, áp
mặt vào lưng người đó…

Nào ngờ, sau khi Ngư Vi ngồi lên, Bộ Huy chạy tới phía trước cả hơn trăm
mét cũng không thấy cô duỗi tay ôm hắn, hai tay luôn nắm chặt đặt trên
chân, Bộ Huy cười thầm, không nghĩ ra cô nàng này còn rất bảo thủ…

Sau đó hắn hỏi cô ở đâu, Ngư Vi đọc địa chỉ, khá gần, theo tốc độ bình
thường của hắn, chỉ khoảng mười lăm phút là đến, vì vậy hắn tăng tốc
chạy nhanh về phía trước, không nghĩ tới hắn càng chạy càng nhanh, lúc
rẽ vào cua quẹo, Ngư Vi không giữ được thăng bằng, bất ngờ duỗi tay ôm
thắt lưng hắn.

Vốn dĩ Bộ Huy đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý làm nam chính trong phim vườn
trường, nhưng đợi mãi không thấy nữ chính xuống tay liền lơi lỏng cảnh
giác, nào ngờ cô đột nhiên ôm chặt thắt lưng hắn từ phía sau, thân thể
hắn lập tức cứng đờ như có dòng điện chạy qua vô cùng rối rắm, sự tiếp
xúc chân thật này đánh thẳng vào tâm tư hắn.

Cánh tay Ngư Vi nhỏ nhắn mềm mại, vì suýt nữa bị văng khỏi yên xe nên khi ôm thắt lưng hắn đã khá dùng sức. Bộ Huy bỗng hoang mang rối bời, trong
đầu chỉ còn nghĩ được một chuyện, không sao, hắn là nam sinh tiêu biểu
môn thể dục, có cơ bụng.

Bộ Huy cúi đầu nhìn thoáng qua, hai cánh tay trắng ngần như tuyết đang giữ chặt eo mình, là cánh tay mảnh mai không xương mềm mại mang hơi thở
riêng của con gái.

Lúc hắn cố ổn định lại tinh thần, bỗng nghe thấy sau lưng mình truyền đến
một âm thanh rất nhẹ: “Bộ Huy, cậu có thể chạy chậm một chút không?”

Trời tối đen thăm thẳm, trong ánh sáng âm u của đèn đường, lần đầu tiên kể
từ khi sinh ra trên đời Bộ Huy cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, liền
quanh co không đầu không đuôi mấy câu rồi thả tốc độ chậm lại. Rốt cuộc
Ngư vi cũng lấy lại được thăng bằng liền rút tay lại, giữ lấy quai đeo

túi xách của Bộ Huy.

Bộ Huy đưa Ngư vi về đến dưới cư xá, hỏi cô có cần đỡ lên lầu không, Ngư
Vi thấy đã làm phiền hắn quá nhiều, sao có thể không biết xấu hổ mà bảo
hắn đưa tới cửa, liền nói mình lên bằng thang máy rồi bảo hắn mau về đi. Lúc sắp chia tay, trời bỗng đổ tuyết nhỏ, những bông hoa tuyết lác đác
rơi xuống, Ngư Vi khập khiễng đi được mấy bước như chợt nhớ điều gì,
liền xoay lại gọi Bộ Huy.

Hắn vừa quay đầu xe chuẩn bị rời đi, nghe tiếng cô gọi liền xoay lại nhìn,
Ngư Vi nhảy lò cò đến gần đưa cái bao tay đang đeo trên cổ cho Bộ Huy.

Hôm nay lúc ra về, Bộ Huy để quên bao tay trong hộc bàn, lúc này trời bắt
đầu đổ tuyết, gió lạnh thấu xương, bàn tay hắn đỏ lạnh đông cứng chỉ có
thể đón nhận ý tốt của Ngư Vi, lúc đeo bao tay vào, hắn mới phát hiện nó khá nhỏ, bên trên còn có hình con mèo, rất bà thím.

Vì đưa Ngư Vi về nên về đến nhà trễ hơn bình thường gần nửa tiếng, vừa
bước vào cửa, Diêu Tố Quyên đang đứng trong sân, hùng hùng hổ hổ nói với Bộ Tĩnh Sinh, biết vậy sẽ không đồng ý cho Bộ Huy tự đi xe đến trường,
đường núi nguy hiểm như vậy, đang um sùm thì nhìn thấy trong bóng đêm ào ào tuyết phủ con trai đã về tới, Diêu Tố Quyên vội chạy ra đón.

Vẻ mặt đầy âu lo sốt ruột hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Bộ Huy chống xe dưới cây ngô đồng trong sân, con chíp bông điên cuồng nhào tới sủa
inh ỏi, hắn đạp nhẹ nó một cước, lúc khom lưng cái bao tay len trên cổ
rủ xuống, con chíp bông ngửi thấy mùi lạ, nhảy dựng lên sủa tiếp.

Hai hàng chân mày Diêu Tố Quyên nhíu lại: “Hơ, cái này không phải bao tay
lão Tứ mua cho nha đầu Ngư gia sao? Sao lại treo trên cổ con?”

Bộ Huy hấp tấp lấy bao tay xuống nắm chặt trong lòng bàn tay, lúc đi vào
nhà không qua nổi sự điều tra tỉ mỉ của Diêu Tố Quyên, đành phải kể ra
chuyện đưa Ngư Vi về.

Diêu Tố Quyên nghe xong không khỏi thầm mừng trộm trong lòng, đưa tay phủi
hết tuyết bám trên vai con trai cười nói: “Con trai tôi, không ngờ lại
trượng nghĩa như vậy!”

Bộ Huy đưa tay phủi tuyết bám trên tóc, trong tiếng trêu chọc bát quái
quyết đuổi cùng giết tận không tha của Diêu Tố Quyên đi về phòng mình.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo ngủ, Bộ Huy ngồi trước bàn làm bài tập vật
lý, ánh mắt lại rơi vào đôi bao tay len đang nằm yên lặng trên chồng
sách kia, nó bị tuyết bám vào vẫn còn hơi ẩm, nhiệt độ phòng ấm áp tỏa
ra một mùi hương thoang thoảng.

Suy nghĩ hắn mông lung trôi lạc vào vùng đất rất lạ, Diêu Tố Quyên gõ cửa,
cũng không đợi có tiếng đáp lại đã mở cửa ra đi vào, Bộ Huy quả thật
phiền đau cả đầu bỏ cây bút trên tay xuống, vừa quay đầu lại nhìn thấy
Bộ Tĩnh Sinh cũng đang theo vào, hắn biết ngay sắp có một cuộc đàm thoại không ngắn rồi.

Lần trước, ba mẹ hắn đã thảo luận qua chuyện đưa hắn ra nước ngoài học, dù
sao thành tích của hắn không có gì đặc biệt, tuy thời gian gần đây đã
tiến bộ hơn rất nhiều nhưng bước vào kỳ thi trước mắt cũng có chút khó
khăn, bản thân hắn cũng không muốn hồi tâm chuyển ý tập trung hết vào
chuyện học, nên thỏa thuận nói đi du học ở Mỹ.

“Con trai, đừng có đi Mỹ mà, mẹ thấy bên đó lộn xộn lắm! Đi Châu Âu, ôi
chao, Châu Âu cũng loạn lắm… Nếu không hay là đi Nhật?” Diêu Tố Quyên
bàn mãi.

Cuối cùng quá trình bàn bạc cũng đã cho ra kết quả, hai bên cùng lùi một
bước, mãi đến khi Bộ Tĩnh Sinh ngồi trên giường con mình ngủ gà ngủ gật, hai mẹ con mới đạt được thỏa thuận, đi Anh.


Từ nhỏ tới lớn Bộ Huy chưa bao giờ khiến Diêu Tố Quyên an tâm cho được,
gần đây thấy con trai chín chắn hơn nhiều, đều nhờ công của Ngư Vi, giờ
nghe nói bé con này bị thương ở chân nên sáng sớm hôm sau, Diêu Tố Quyên đã bảo tài xế đưa Bộ Huy đi học tiện đường đón Ngư Vi đến trường, buổi
tối sau khi kết thúc lớp tự học đưa Ngư Vi về trước rồi mới đưa Bộ Huy
về.

Sắp xếp xong chuyện này, trong lòng bà thầm vui vẻ, nghĩ tới viễn cảnh tươi sáng, biết đâu Bộ Huy đi theo Ngư Vi quyết tâm dồn sức học hành, nói
không chừng cái đầu hạt dưa của hắn được khai mở có thể đạt được điểm số yêu cầu, kỳ thi vào trung học trước đó không phải cũng là liều chết một phen rốt cuộc cũng qua được đó sao?

Vì tài xế đã đưa Bộ Huy đi học, nên sáng nay Diêu Tố Quyên nghỉ ở nhà
không đến công ty. Hơn mười giờ, trong sân vang lên tiếng động, bà ngẩng đầu nhìn thấy cái người đang đi vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ‘rốt
cuộc cũng tóm được chú’, hai tay khoanh trước ngực đứng dậy…

Bộ Tiêu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, anh không bẻ cổ áo xuống mà để dựng đứng thẳng, tác phong rất nhanh nhẹn vô cùng anh tuấn phóng
khoáng, đi vào phòng khách ngẩng đầu lên thấy chị dâu cả đang nhìn mình
không khỏi ngạc nhiên, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt: “Ơ, chị
dâu.”

“Đừng có cười với chị, cho dù hôm nay chú có khen chị hoa nở trên mặt thì chị cũng không tha cho chú đâu!” Diêu Tố Quyên ngồi xuống sofa nhìn bộ dáng hồ ly đang nhướng mày, ánh mắt bà dừng lại trên chiếc khăn đang quàng
trên cổ: “Ông trời ơi, hôm nay ông mọc hướng nào vậy? Chị chưa thấy chú
quàng khăn bao giờ, không phải người yêu bé nhỏ đan cho chứ? Có người
yêu còn giấu diếm không nói cho mọi người biết, mệt chị còn tìm người
giới thiệu cho chú, chú thấy chị rảnh lắm phải không, đúng là con sói
không có lương tâm mà.”

Bộ Tiêu ngồi xuống sofa bắt chéo hai chân, chỉ biết im lặng cười, nụ cười
rạng rỡ lan đến đầu mày khóe mắt, anh bị chị dâu cả ào ạt tuôn cho một
tràng nghẹn câm nín.

“Có bạn gái thật sao?” Diêu Tố Quyên thấy anh không ừ hử gì liền trừng to
mắt: “Lão Tứ chú được lắm, im ỉm mà ra tay dữ dội luôn, hôm nào dẫn về
nhà giới thiệu với mọi người đi…”

Bộ Tiêu nghe bà chị nói càng lúc càng không giới hạn, cúi đầu cười: “Không phải bạn gái.”

Vẻ mặt Diêu Tố Quyên càng quỷ dị hơn, lập tức hiểu ngay: “À, nợ đào hoa…”

“Chị dâu, sao chị không làm biên kịch đi?” Bộ Tiêu cúi đầu đốt thuốc, ngẩng
lên thở ra một vòng khói: “Chị mà ra tay, biên kịch mấy bộ phim truyền
hình cẩu huyết kia sẽ ra đường ăn mày hết.”

Diêu Tố Quyên thấy anh không muốn nói còn đánh trống lảng vẻ thần bí, nếu đã cố tình giấu diếm như thế, bà còn gì không hiểu, rõ ràng tên này đã có
người trong lòng, không biết cô gái nào mà có thể trị được hắn, quả đúng là vỏ quýt dày móng tay nhọn. Có điều bà xem như đã biết được tâm sự
của hắn, sau này sẽ không tìm đối tượng giới thiệu nữa. Tán gẫu một hồi, Diêu Tố Quyên đột nhiên vỗ đùi, cười tít mắt kể chuyện tối qua Bộ Huy
đưa nha đầu Ngư gia về nhà.

“Trời ạ, chị không tưởng tượng nổi, tiểu Huy nhà mình lại anh hùng trượng
nghĩa như thế, còn đạp xe đưa cô bé con người ta về nhà, nhìn cảnh này,
cô con dâu chị một lòng trông đợi xem ra có chút hy vọng!” Diêu Tố Quyên nói xong thấy khô miệng, cúi đầu hớp ngụm trà.

Bộ Tiêu nghe nói chân Ngư Vi bị thương khẽ ngẩn người, đôi mắt đen láy
sáng ngời bỗng trầm xuống, nhẹ nhíu mày, sau khi nghe thấy câu tiếp theo của Diêu Tố Quyên, anh thả điếu thuốc vào gạt tàn đứng dậy phủi bụi tro rơi trên áo, cúi đầu như nghĩ ngợi điều gì, lặp lại câu: “Con dâu?”

“Thế nào? Diêu Tố Quyên cười đến không thể thẳng thắt lưng: “Chú không biết
trưởng bối nhà chúng ta và Ngư gia có hứa hôn cho con cháu hai nhà sao?
Tuy thời nay mấy chuyện này không còn thịnh hành nữa, nhưng ông cụ và
chị vẫn luôn hy vọng sẽ thực hiện được! Mong rằng tương lai tiểu Ngư Vi
sẽ gả vào nhà chúng ta.”


Bộ Tiêu dụi tắt thuốc, ngồi xuống vắt chéo hai chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, từng nét trên khuôn mặt góc cạnh, đôi môi và cả đuôi mắt đều toát lên ánh cười, cười đến trầm mặc lạ lùng.

Chiều thứ sáu tan học sớm, như thường lệ hôm nay không có giờ tự học buổi
tối, vì chân Ngư Vi bị thương nên Diêu Tố Quyên cho tài xế đến trường
đón cô và Bộ Huy tan học rồi cùng về Bộ gia. Cô định khi trở về sẽ nhờ
sư phụ tài xế đưa đến trường của Na Na một chuyến, đem quần áo mùa đông
cho con bé, tin thời tiết cảnh báo tối nay sẽ có luồng không khí lạnh
tràn về tuyết sẽ rơi rất dày.

Nhưng hôm nay cô đang theo sau Bộ Huy hướng về phía cổng trường, bỗng thấy Bộ Huy nhìn thoáng người nào đó, nét mặt lập tức rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Chú Út!” Ngư Vi nghe thấy hắn gọi một tiếng, mới giật mình ngẩng đầu lên.

Chiếc Audi màu đen lặng lẽ đậu trước cổng trường, không ngờ lại là anh.