Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 15

“Trên cổ tay truyền đến nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng, khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại, mọi thứ bất động.”

***

Từ hôm đó trở đi, lúc nào Kỳ Diệu cũng quấn lấy Ngư Vi hỏi xem rốt cuộc người cô thích là ai.

Dĩ nhiên Ngư Vi không thể nào nói ra được, năm lần bảy lượt như vậy, cô
nàng Kỳ Diệu đã nuôi dưỡng thành công một thói quen xấu, hễ nghe được
bất kỳ cái tên bạn học nam nào phát ra từ miệng Ngư Vi, cô nàng đều xếp
người ta vào hàng ngũ đối tượng tình nghi. Nên khi nghe Ngư Vi nói chủ
nhật này sẽ tới nhà Bộ Huy dự sinh nhật của hắn, hai mắt Kỳ Diệu liền
sáng rực lên, nói mình cũng muốn tham gia, bảo Ngư Vi hỏi Bộ Huy xem có
thể dẫn cô nàng đi cùng được không.

Bảo Ngư Vi đi hỏi, thật ra thì, quả thật có chút khó khăn.

Tuy nói ngồi cùng bàn cũng đã hơn một tuần lễ rồi, nhưng tổng cộng mấy lời
cô và Bộ Huy nói với nhau, dùng hai bàn tay đã đếm xong hết.

Bộ Huy này cũng không phải người ít nói, lúc hắn ở cùng một chỗ với nhóm
con trai thì trò chuyện rất sôi nổi, thậm chí còn là nhân vật trung tâm
nổi bật trong nhóm, nhưng đối với bạn học nữ…. quả thật là một chữ cũng
ngại nhiều.

Có một bạn học nữ tên là Phó Tiểu Thiều ở lớp bên cạnh dường như có tình
cảm với Bộ Huy, thỉnh thoảng khi tan học thường tìm Bộ Huy mượn sách bắt chuyện mấy câu, nhưng lần nào cũng đụng phải cái đinh lạnh.

Nhưng Ngư Vi biết, Bộ Huy chính là người mặt lạnh tim nóng, kể từ hôm cô bị
tụt huyết áp ngất xỉu, mấy ngày sau lúc đi học hắn thường mang theo bánh mì và sô cô la đặt trong hộc bàn nhưng không ăn mà cứ để đó. Trước kia
hắn chưa từng mang theo thức ăn bao giờ, tuy rằng đến cuối cùng hắn cũng không mở miệng hỏi cô có ăn không chỉ âm thầm quan sát cô mà thôi,
nhưng Ngư Vi biết mấy thứ đó hắn chuẩn bị cho cô.

Quả nhiên, hắn chỉ làm vậy có ba ngày, sau này thấy cô đã ăn cơm trong nhà ăn rồi, hắn không mang theo nữa.

Nên Ngư Vi cảm thấy Bộ Huy này là một người tốt, tuy bề ngoài luôn tỏ vẻ
lạnh lùng, không nói không rằng nhưng kỳ thực trong lòng là một người
rất ấm áp… Cũng giống như đối với Phó Tiểu Thiều, tuy hắn luôn có vẻ khó chịu không kiên nhẫn khi bị cô nàng quấn lấy, nhưng hết lần này tới lần khác đều cho con gái nhà người ta mượn sách.


Vì vậy, lúc Ngư Vi hỏi có thể dẫn Kỳ Diệu cùng đến dự tiệc sinh nhật của
hắn không, Bộ Huy quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, sau đó xoay
mặt đi chỗ khác, gật đầu.

Bộ Huy có mái tóc khá đặc biệt, màu tóc nhạt không giống với phần lớn mọi
người, gần như là màu nâu, hơi xoăn tự nhiên, nếu hôm trước ngủ không
ngay ngắn thế nào hôm sau cũng sẽ rối bù.

Nếu bỏ qua mái tóc này, chỉ nhìn một bên sườn mặt của Bộ Huy mà nói, các
góc cạnh của gương mặt hắn thật sự có mấy phần rất giống với Bộ Tiêu.

Nhưng khuôn mặt của Bộ Tiêu rắn rỏi sắc sảo hơn, toát ra vẻ anh tuấn phong
trần, đường nét của Bộ Huy nhìn có vẻ trong sáng, làn da cũng sáng hơn
da anh một chút.

Ngư Vi cứ vô thức nhìn chằm chằm gò má của Bộ Huy hồi lâu, Bộ Huy quay mặt sang, cau mày nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Ngư Vi giật mình xoay mặt đi chỗ khác, thu ánh mắt lại đặt vào vở bài tập
toán trước mặt, ngây ngốc một lúc sau mới lí nhí nói: “Cậu … và chú Út
cậu thật giống nhau.”

*****

Chủ nhật hôm nay, Ngư Vi cũng không dậy quá sớm, vì cô thật sự không có gì để chuẩn bị.

Ngư Vi kiểm tra lại quà sinh nhật đã được gói cẩn thận đang đặt gọn gàng
trong cặp sách, đó là một chiếc khăn quàng cổ cô đã dành ra ba buổi tối
tự tay đan cho Bộ Huy. Vì mới mua điện thoại nên Ngư Vi thật sự không
còn tiền để mua món quà nào có giá trị, những món đồ ít tiền mà đem tặng thì có vẻ miễn cưỡng như tặng cho có lệ, cô đành phải làm cái này.

Còn chuyện sẽ mặc gì, Ngư Vi lại càng không phải bận tâm suy nghĩ, ngoại
trừ đồng phục cô không có bộ quần áo nào thích hợp để mặc đến các bữa
tiệc, tất cả đều đã rất cũ, kiểu dáng cũng không còn phù hợp nữa. Mấy
hôm trước cô đã chọn ra bộ đồ tốt nhất mà mình có, dự định sẽ mặc hôm
nay, tuy không còn mới nữa nhưng cô đã giặt ủi rất sạch sẽ, cũng xem như có chút thể diện.

Nhưng sáng nay, sau khi thức dậy, Ngư Vi tìm cả buổi vẫn không thấy đâu, bộ
quần áo cô đã gấp ngay ngắn vốn đặt ở đầu giường hiện tại đã không cánh
mà bay. Ngư Vi chạy ra ban công liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi và cái
quần tây ướt nhẹp đang nhỏ nước lỏn tỏn trên dây phơi đồ.

Cô quay lại nhìn Từ Ấu Oánh đang ngồi xem tivi trong phòng khách, chỉ thấy khóe miệng bà ta nhếch lên tia cười khẩy, Ngư Vi lập tức hiểu ra. Từ
trước đến giờ, quần áo của Chu gia đều do một tay Ngư Vi giặt giũ, hôm
nay Từ Ấu Oánh lại đột nhiên tốt bụng làm giúp, rõ ràng không có ý tốt.

Đi về phòng, Ngư Vi lại lấy hết đống quần áo cũ ra xem, thật sự không có
cái nào có thể mặc được, cô đành mặc bộ đồng phục học sinh quen thuộc.


Lúc đi ra cửa Từ Ấu Oánh âm dương quái gở nói: “Hắn bao nuôi mày vì mày là
học sinh, chơi đùa học sinh mà không mặc đồng phục thì còn ý nghĩa quái
gì nữa?”

Ngư Vi không muốn quan tâm tới nữa, chỉ quay lại lạnh lùng nhìn bà ta một cái.

Từ Ấu Oánh thấy ánh mắt rét lạnh đó của Ngư Vi, điên người không nhịn được lập tức chửi ầm lên. Bà ta đương nhiên nhìn ra dạo này Ngư Vi ở bên
ngoài được ăn uống rất đầy đủ, sắc mặt gầy đây cũng hồng hào hơn, vì
được ăn ngon nên bà ta thấy dường như cô cao lên không ít, trổ mã càng
xinh đẹp rực rỡ, ngày càng giống hệt người chị gái đã mất sớm của bà ta. Càng nhìn càng thấy như cái gai trong mắt, tức run người nhưng lại
không cách nào trút giận được, đành phải đi kiếm chuyện.

Mấy hôm trước, thành phố G có một đợt khí lạnh bất ngờ tràn về kéo theo mưa rào và giông khắp nơi, sau trận mưa đó nhiệt độ giảm xuống rất thấp gần không độ.

Ngư Vi chỉ mặc đồng phục học sinh nên rất lạnh, chân tay gần như tê cóng,
cô ôm chặt hai cánh tay, chỉ thấy từng cơn gió lạnh buốt thổi xuyên qua
bộ quần áo mỏng manh cô đang mặc trên người, quật thẳng vào xương tủy.

Ngư Vi lên tàu điện ngầm đi tới Bộ gia, vì trước đó cô nhận được tin nhắn
của Bộ Tiêu bảo cô đến sớm hơn mọi người một chút, nên hôm nay cô không
đi cùng Kỳ Diệu mà chỉ đi một mình.

Dưới màu xám xanh bàng bạc như men sứ của ngày trời vào đông, Bộ gia vẫn như trước, lặng lẽ nằm bên sườn núi, nép mình dưới những tán cây dần hiện
ra trong tầm mắt Ngư Vi. Lúc Ngư Vi đến nơi mới chỉ khoảng chín giờ, vừa mở cánh cửa cổng con tai nhọn đã nhào ra chạy lòng vòng bên chân cô sủa inh ỏi. Ngay sau đó, cửa chính bên trong thoáng hiện một bóng người
duyên dáng, là Diêu Tố Quyên ra đón cô.

Đã lâu rồi không gặp, Diêu Tố Quyên rất nhớ cô bé con này, vừa nhìn thấy
Ngư Vi liền ân cần rối rít quan tâm, hỏi cô chỉ mặc đồng phục như vậy có lạnh lắm không, vừa nói vừa dắt tay Ngư Vi vào phòng khách ngồi xuống
sofa tán gẫu mãi một lúc vẫn chưa hết chuyện. Lúc Bộ Huy xuống lầu, thấy Ngư Vi đã đến, Ngư Vi liền nói: “Chúc mừng sinh nhật,” hắn chỉ ‘ừ’ một
cái đi tới tủ lạnh lấy một lon coca rồi xoay người lên lầu.

Vì hôm nay trong nhà có một đám nhất quỷ nhì ma tới dự tiệc sinh nhật, ông nội Bộ ngại ồn ào nên đã bảo người con trai thứ ba vừa đi công tác ở
nước ngoài về đưa ra ngoài giải khuây, dĩ nhiên Phàn Thanh cũng đi cùng. Lúc này trong nhà rất yên ắng, Ngư Vi hỏi thăm bác cả, Diêu Tố Quyên
rót cho cô một ly nước: “Thời gian này, ông ấy còn có thể ở đâu nữa,
đang ở trong phòng lễ Phật.”

Bộ Tĩnh Sinh hướng Phật, trước đó Ngư Vi đã được nghe chuyện này, lần
trước lúc ăn cơm, ông cũng chỉ ăn chay, trên tay có đeo một chuỗi tràng
hạt. Cô cũng từng nghe Bộ Tiêu kể chuyện anh có thỉnh cho anh trai mình
một bàn thờ Phật, nên bây giờ nghe nói ông đang ngồi thiền lễ Phật cô
cũng không có gì ngạc nhiên.

“Vậy còn… chú Út… ạ?” Ngư Vi nhớ lần trước anh đã đồng ý với cô hôm nay sẽ ở nhà, nhưng lúc này lại không thấy anh đâu khiến cô cảm thấy có chút mất mát.

“Lão Tứ ốm nặng, sáng nay thức dậy chỉ ăn được một chút liền trở về phòng,
bây giờ chắc đang ngủ rồi.” Vẻ mặt Diêu Tố Quyên không có gì căng thẳng, nhưng lại dọa Ngư Vi hoảng hốt không thôi, mặt mũi cũng sắp trắng bệch
ra.


“Chao ôi, không có chuyện gì đâu, nhiều năm rồi hắn không phát bệnh, có thể
do mấy hôm trước nhiệt độ đột ngột hạ xuống nên hắn bị nhiễm lạnh, đêm
qua về tới nhà bị sốt nhẹ, không biết lúc này đã hết chưa, lát nữa cháu
lên xem thử đi.” Diêu Tố Quyên thấy vẻ mặt Ngư Vi đầy lo lắng liền giải
thích, bất chợt nhớ tới điều gì đó, nét mặt lại vui vẻ nói: “Trái lại,
hắn đó, mua cho cháu cả đống đồ, đi, thím dẫn cháu lên lầu xem thử!”

Ngư Vi bị Diêu Tố Quyên nắm tay kéo lên lầu đi vào một căn phòng, Ngư Vi
nghe bà nói đây là phòng của chị hai Bộ Tiêu, chỉ cần nhìn lướt qua đã
biết ngay lâu lắm rồi không có người ở, nhưng vẫn được lau chùi sạch sẽ, rất sạch sẽ, chỉ có điều không có dấu vết người.

Trên chiếc giường trong phòng, túi nhỏ túi lớn chất chồng đủ thứ, lần trước
lúc nghe Bộ Tiêu nói Ngư Vi đã mơ hồ đoán rằng anh đã mua rất nhiều thứ, nhưng khi thật sự nhìn thấy trước mắt, cô càng cảm thấy không thể tin
nổi.

Diêu Tố Quyên vô cùng hào hứng, cầm mấy bộ đồ ướm thử lên người Ngư Vi cười
rạng rỡ: “Vẫn là lão Tứ thông minh, hôm đó hắn nói với ông cụ đổi hết
tiền thành vật dụng hàng ngày, thím vừa nghe đã thấy rất tuyệt, đúng là ý tưởng hay mà, bây giờ thử xem ai cướp được nữa!”

Đúng là không cướp được nữa, Ngư Vi nhìn từng món đồ trước mặt, văn phòng
phẩm và cặp xách đều là màu hồng phấn… không khỏi cảm thấy buồn cười, có lẽ Bộ Tiêu đã tốn không ít công sức nghĩ xem làm thế nào để Từ Ấu Oánh
không lấy được đồ của cô nữa, anh đã mua những thứ chỉ có cô và Ngư Na
mới có thể dùng.

“Nhiều quần áo như vậy, Ngư Vi tới đây xem thử đi, bên này là của con, bên này cho Ngư Na. Ôi, mấy thứ quần áo thiếu nữ này nhìn thật đẹp mắt, hôm nay con mặc luôn đi…” Trước khi đi ra ngoài, Diêu Tố Quyên nói với Ngư Vi.

Ngư Vi cúi đầu nhìn bộ đồng phục mình đang mặc, nhất thời cảm thấy khá lúng túng.

“Đúng rồi, con qua xem thử lão Tứ sao rồi, đi ra cửa quẹo phải đi thẳng rồi
rẽ trái, phòng đầu tiên, thím xuống lầu xem cơm trưa chuẩn bị tới đâu
rồi.” Lúc ra tới cửa Diêu Tố Quyên còn đặc biệt quay lại dặn dò.

Ngư Vi nói cảm ơn, đợi sau khi Diêu Tố Quyên ra ngoài, liền tùy tiện chọn
một bộ quần áo thay vào, cô nghe nói Bộ Tiêu bị ốm, lòng lo lắng sốt
ruột chỉ muốn thật nhanh nhìn thấy anh.

Thay quần áo xong, Ngư Vi liền đi tới căn phòng Diêu Tốc Quyên đã nói, đứng yên trước cửa.

Ngư Vi chưa vào phòng anh bao giờ nên khó tránh khỏi do dự, cô không biết
anh có ghét người khác tự tiện vào phòng mình hay không, lại sợ anh
không khỏe, cứ lưỡng lự như vậy đưa tay gõ cửa.

Không có người trả lời, Ngư Vi lại dùng sức gõ thêm mấy cái, vẫn như cũ không có âm thanh nào vọng ra.

Nghĩ tới có khi nào anh sốt cao quá bị ngất xỉu rồi không, Ngư Vi bỗng sinh
ra can đảm, xoay tay nắm cửa, quả nhiên cửa không khóa, cứ như vậy bị cô đẩy thẳng vào.

Lúc này, Ngư Vi mới cảm thấy hành động của mình thật không phải phép, cô

thẳng tắp đứng đờ ra bên cửa nhưng ánh mắt lại không chịu nghe theo sự
sai khiến cứ nhìn vào bên trong phòng.

Phòng ngủ của anh, rèm kéo che kín hết cửa sổ, cạnh đầu giường có chiếc đèn
ngủ tỏa ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt. Tuy bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ,
nhưng trong phòng lại yên lặng tĩnh mịch như đang giữa đêm khuya, anh
nằm trên giường, chăn phủ kín người, đưa lưng về phía cô.

Nghĩ tới Diêu Tố Quyên nói anh bị sốt cao, Ngư Vi sốt ruột không đợi anh
tỉnh dậy mà khẽ bước vào vòng qua cuối giường, đi tới bên cạnh anh.

Cô rón rén bước thật khẽ trong ánh sáng mờ nhạt hệt con mèo nhỏ di chuyển
chẳng phát ra chút tiếng động nào, khi đến trước mặt anh, cô yên lặng
ngồi xổm xuống.

Anh nằm xoay người về phía đèn ngủ, ánh cam dịu nhẹ ấm áp mơ hồ phác họa
từng đường nét trên khuôn mặt anh, khiến Ngư Vi như ngừng thở, tin đập
loạn thật nhanh.

Khi anh nhắm mắt ngủ, dáng vẻ rất đẹp, thì ra lông mi anh dài đến vậy, phủ
rợp như cánh cọ đổ bóng râm xuống đáy mắt, đôi mày rậm như nét vẩy mực
phóng khoáng trong tranh thủy mặc, đôi môi đầy mê hoặc khiến cô quẫn
bách rối bời.

Khoảnh khắc này đến cả hít thở Ngư Vi cũng không dám, cô đưa tay khẽ khàng đặt nhẹ lên trán anh, dòng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay đang buốt lạnh
của cô, lúc này cô mới cảm nhận được, thì ra cô đang chạm vào anh, đó là hơi ấm cơ thể anh.

Chút hơi ấm đó khiến Ngư Vi gần như lạc lối, cô tiến lại gần hơn, tựa mặt
mình vào gối anh, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng
đang đều đặn nhè nhẹ hắt ra.

Vì sao? Rõ ràng cô còn chưa dám chạm vào anh, chỉ có hơi thở mơ hồ của anh khẽ lướt qua khuôn mặt cô, vậy mà lại mang đến cho cô cảm giác rung
động chân thật tựa một nụ hôn sâu lắng chứa đầy sự ngưỡng mộ yêu thích
và cả chút … trách giận.

Nếu có một ngày anh thật sự hôn cô, cảm giác đó sẽ thế nào, trên đời này
thật sự có loại rung động còn mãnh liệt hơn giây phút này sao?

Ngư Vi chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn anh, ánh mắt cô lướt qua đôi mày rậm,
đôi mắt, sống mũi chuyển dần xuống đôi môi mỏng, cái cằm và cả cái hầu
kết đang nhấp nhô. Dường như phần tình cảm thầm lặng trong lòng cô đã là một sự mạo phạm rất lớn đối với anh.

Cô cứ nhìn như vậy, bỗng lý trí như không còn điều khiển được hành động
nữa, cô nhẹ nhàng đặt cổ tay lên thử nhiệt độ nơi trán anh, bất ngờ bị
một bàn tay nóng hập nắm lấy.

Cô giật mình, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn xạ như muốn tung khỏi lồng ngực.


Bộ Tiêu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu đen láy lấp lánh phản chiếu bóng cô trong đó.

Anh đã tỉnh, lặng lẽ ngắm nhìn cô đang đứng trước giường.

Ánh mắt đó phảng phất ngỡ như đang trong giấc mộng hư hư thật thật, rồi như thể tập trung lại, sau đó chợt hiểu ra, đôi mắt sáng rỡ đó bình thản
nhìn sâu vào mắt cô, khiến toàn thân Ngư Vi run lên.

Trên cổ tay truyền đến nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng, khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại, mọi thứ bất động.

Anh như tỉnh như mơ, như vẫn lâng lâng chưa rời khỏi giấc mộng, giọng nói khàn khàn tựa tiếng nỉ non: “Ngư Vi?”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, lần đầu tiên cô biết, tên của cô toát ra từ miệng một người lại dễ nghe đến vậy.