Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 74: Tình cảnh cực kỳ lúng túng

[cáo] thưởng minigame 1.2.20

****

Lúc này Vệ Tây đang ở miếu thành hoàng bản xứ, cách đây không lâu minh soa giao chứng thư cho cậu trước đó đột nhiên xuất hiện lần nữa, nói lãnh đạo đơn vị đã từ Phong Đô tới. Quan hàm của đối phương lớn hơn Thái Tương Tông, nghe nói là bộ trưởng, Vệ Tây thân là cán bộ cấp xử nghe theo đề nghị của đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa, tuân thủ quy tắc quan trường, dẫn hai đồ đệ đi nghênh đón, cũng coi như biểu hiện coi trọng lãnh đạo.

Nhang khói miếu thành hoàng đế đô nhiều hơn Thái Thương Tông rất nhiều, mặc dù không phải lễ lộc nhưng khắp nơi đều là người, nhang khói lượn lờ mịt mờ.

Vệ Tây thấy vậy thì thực hâm mộ: "So với nơi này, nhang khói của quan Huống đạo hữu cũng không đủ nhìn a."

Phải biết trước đó cậu rất hâm mộ Liên Đô Quan, thế nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Thái Thương Tông so ra chỉ là một con tôm bé nhỏ.

"Đương nhiên rồi." Nghe sư phụ nhà mình cảm khái, Đoàn Kết Nghĩa thành thạo giải thích: "Miếu thành hoàng chính là đơn vị lâu đời ở bản xứ, còn có chính phủ chống đỡ, có chi nhánh ở khắp mọi nơi đất nước, Liên Đô Quan chỉ có ở đây thôi, danh tiếng khẳng định không so được a."

Lại là danh tiếng, Vệ Tây nghe vậy lại càng muốn làm quảng cáo, không có danh tiếng thì không khác nào không có tín đồ a? Nói thật thì Đoàn Kết Nghĩa cũng khá động tâm, buổi sáng sau khi khuyên sư phụ xong còn đặc biệt gọi điện cho người trong giới này là Khâu Quốc Khải hỏi thăm, đáp án nhận được khi đó là: "............ tỉnh lại đi."

Nội dung liên quan tới phong kiến mê tín không được công chiếu trên TV, đó là vấn đề căn bản mà đại lão có tiền trong giới như Khâu Quốc Khải cũng không giải quyết được: "Có bộ văn hóa cùng bộ khảo hạch quảng bá tồn tại, cậu căn bản đừng có nghĩ tới chuyện viễn vông đó! Đừng nói đạo quan, năm ngoái công ty chúng ta có quay một bộ phim, tuy không có quỷ nhưng vì nhân vật chính không đủ giá trị quan về nòng cốt chủ nghĩa xã hội mà đến bây giờ vẫn chưa được duyệt kìa."

Vệ Tây biết được hai tổ chức thần bí cao không thể với tới là bộ quảng bá và bộ văn hóa. Hai bộ này giống như Boss trùm vậy.

Nhìn khách hành hương đông đúc của đơn vị bạn, Vệ Tây không khỏi nghĩ tới kế hoạch đang chìm sâu cùng tông môn chi chi chít chít gào khóc đòi ăn, không khỏi nhíu chặt mày: "Cũng không biết làm thế nào để được bọn họ cấp phép."

Đoàn Kết Nghĩa cười hắc hắc: "Dù sao cũng không có giao dịch PY, chỉ có thể trông cậy có vị lãnh đạo nào đó trở thành hội viên của tông môn chúng ta."

Sóc Tông: "..."

Cặp sư đồ ngu ngốc này thực sự bất cứ phút giây nào cũng phát huy khả năng đổi mới tam quan của anh.

Vệ Tây hồi phục tinh thần, ơ một tiếng: "Minh soa kia nói đi đón người, sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại?"

"Với lại người ở khu vực này cũng nhiều quá rồi đi?" Đoàn Kết Nghĩa mê mang nói: "Lãnh đạo từ nơi nào đi ra? Ban ngày nơi này có nhiều tín đồ như vậy, hắn xuất hiện không sợ hù người sao?"

Đoàn Kết Nghĩa vẫn nhớ cảm giác âm phong trùng trùng trong bệnh viện khi minh soa câu hồn ở bệnh viện lần trước, cũng không biết vị lãnh đạo này có phô trương thanh thế hay không, đang êm đang đẹp tự dưng nổi âm phong nhất định sẽ hù người a.

Đang nói, sau lưng bọn họ truyền tới một giọng nam trong trẻo: "Vị này chính là Vệ xử trưởng sao?"

Đoàn Kết Nghĩa theo bản năng cùng sư phụ nhà mình quay đầu nhìn lại, sau đó: "........."

Chỉ thấy ngoài chánh điện miếu Thành Hoàng, một người nam trẻ tuổi đang chắp tay sau lưng đứng phía sau bậc cửa, trên người mặc âu phục màu đen, quần áo thẳng thớm, giày da sáng bóng, tóc vuốt ngược, đeo kính mắt gọng vàng, khí chất chẳng thua kém gì cái đầu uốn xoăn tít của Vệ Tây.

Khách hành hương đang tiến vào điện dâng hương nhìn thấy người này đều nhịn không được ghé mắt, bởi vì người này căn bản không phù hợp xuất hiện ở nơi như miếu Thành Hoàng, càng giống như boss trong giới thương nghiệp CBD hoặc là một cậu sinh viên du học một ngành nào đó thuộc lĩnh vực chủ nghĩa duy vật.

Nhóm khách hành hương vừa lén nhìn vừa chà chà tay hỏi đồng bạn bên cạnh: "Trong đại điện sao lại lạnh như vậy a?"

Dĩ nhiên là lạnh rồi, Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ, mấy người có biết bên cảnh người nam này có bao nhiêu minh soa không hả? Lúc mấy người đi xuyên qua cơ thể bọn họ, bọn họ còn quay đầu lại trừng mấy người kia kìa!

Vệ Tây bình tĩnh gật đầu với đối phương: "Là tôi."

Người nam kia lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng đi tới, rốt cuộc cũng lộ ra quan uy: "Xin chào Vệ xử trưởng, tôi là Phạm Vô Cữu, phó bộ trưởng âm phủ ti thành hoàng."

Vệ Tây cùng đối phương bắt tay, có chút không rõ lắm, Đoàn Kết Nghĩa thì có chút sửng sốt: "Cái tên này hình như có chút quen tai..."

Sóc Tông há miệng nhìn người nam mặc âu phục ở trước mắt, cũng cảm thấy thực khó tưởng tượng: "...anh có thể gọi hắn là Hắc Vô Thường."

Đoàn Kết Nghĩa: "............ wow wow, thật không tưởng tượng được."

Quả thực không giống minh soa bình thường, thoạt nhìn rất có tiền, âu phục Armani, dây nịt da Hermes...

Hắc Vô Thường thấy Đoàn Kết Nghĩa nhìn chằm chằm dây nịt da của mình, tựa hồ sợ bị hiểu lầm liền vội vàng giải thích: "Đó là quà rút thăm trong cuộc họp âm phủ ti hàng năm, không phải tín đồ tặng."

Đoàn Kết Nghĩa xúc động: "Âm phủ ti thật có tiền a..."

Hắc Vô Thường cười ha hả: "Mấy chục năm nay quỷ khẩu gia tăng, GDP tăng trưởng cũng khá nhanh, đều là anh em cùng ngành, nếu cậu có hứng thú, cuộc họp năm nay có thể xuống tham gia cùng a."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Hắc Vô Thường nói xong cũng không để tâm tới biểu tình ngây ngốc của Đoàn Kết Nghĩa, một lần nữa nhiệt tình bắt tay với Vệ Tây: "Xây dựng tân địa phủ chính là muốn giải quyết vấn đề quỷ khẩu đình trệ, chúng tôi rất cần nhân sĩ có kiến thức như Vệ xử trưởng, dương gian cùng âm phủ cùng cố gắng mới có thể chân chánh phát triển được chủ nghĩa xã hội khoa học a! Vệ xử trưởng ra tay hỗ trợ như vậy thật sự giải quyết được vấn để sức lao động dư thừa của chúng tôi."

Khách hành hương đi ngang qua nhìn đám người chắn ngoài cửa đại điện: "... Có thể cho tôi qua không? Tôi muốn vào bái lạy Vô Thường Gia."

Hắc Bạch Vô Thường gọi chung là Vô Thường Gia, Hắc Vô Thường vừa thấy là tín đồ của mình, lại nhìn cây nến siêu to trong lòng đối phương, biểu tình không khỏi vui thích: "Cám ơn ủng hộ."

Tín đồ: "........." Bệnh thần kinh a!

Đoàn Kết Nghĩa một lời khó nói hết nhìn bóng lưng vị khách hành hương kia, thầm nghĩ, dì ơi, dì có tin được không, dì mới trực tiếp gặp được Hắc Vô Thường bản thật đó a.

***

Vệ gia, nam mặt rỗ có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao tự dưng lại ngã?

Thế nhưng không chờ hắn kịp hiểu, nam cao gầy đã uy nghiêm mở miệng: "Đừng chậm trễ thời gian, mau bắt đầu đi."

Hắn cầm pháp khí đi một vòng lại một vòng trong phòng, khí thế có chút bức người, dưới đất bằng vẫn luôn có âm phong cuồn cuộn nổi lên, Vệ Thiên Di chưa từng thấy qua trận địa này nên lòng nghi ngờ ngày càng suy giảm, cán cân dần lệch về phía mê tín. Chỉ thấy đạo trưởng cao gầy nhẹ nhàng phiêu phiêu đột nhiên dừng lại, mở miệng nói với ông: "Đưa bát tự cả nhà ông cho tôi."

Vệ Thiên Di theo bản năng hỏi: "Đó là thứ gì?"

Nam cao gầy suýt tức chết, con mẹ nó cái đạo quan này còn đòi mạng hơn hắn tưởng! Người trong quan ngay cả bát tự là cái gì cũng không biết!

Nam béo không khỏi thở dài: "Aizz!"

Tiếng thở dài này có ý nghĩa cực kỳ sâu xa, nam cao gầy cảm nhận được cảm giác nhục nhã nồng đậm, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm nén cơn giận: "Là ngày sinh của cả nhà ông."

Vệ Thiên Di ngốc ngốc trả lời: "À, vẫn còn sớm a."

Nam cao gầy: "........."

Ai con mẹ nó muốn biết sinh nhật ông chứ?

"Bảo ông đưa thì cứ đưa đi! Mau lên!!!"

Vệ Thiên Di không khỏi nhíu mày, mặc dù tạm thời cảm thấy người này có bản lĩnh nhưng vẫn không quá quen bị người ta vênh mặt hất hàm sai khiến, vị đạo trưởng này sao lại có thái độ như vậy chứ?

Hình Khải ở bên cạnh thấy tình thế không ổn vội vàng tiến tới khuyên can: "Chú Vệ, đạo trưởng cần để làm pháp, chú cứ mau mau đưa cho đạo trưởng đi."

Vệ Thiên Di mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái: "Hắn muốn làm pháp gì? Sao cần lấy sinh nhật cả nhà chú chứ?"

Nam cao gầy cắn răng: "Hoặc chỉ đưa sinh nhật đứa con lớn của ông thôi cũng được."

Vệ Thiên Di vẫn cảnh giác: "Cần sinh nhật nó làm gì?"

Nam cao gầy biết không dễ dàng, liền kiên nhẫn nói: "Ông cứ đưa cho tôi trước đi, có việc cần dùng."

Vệ Thiên Di nửa tin nửa ngờ, quay đầu hỏi Thư Uyển Dung: "Sinh nhật Vệ Tây là ngày nào vậy?"

Thư Uyển Dung cũng không biết, chỉ có thể lấy di động ra xem: "Anh chờ chút em tìm bách khoa trăm độ, em nhớ fan của nó có biên tập."

Nam cao gầy: "????"

Nam béo: "Wow, người nhà này thực lợi hại a."

Hai bên giáp công, nam cao gầy gần như tan vỡ: "Các người có ý gì?"

Vệ Thiên Di tưởng đối phương nói mình không biết sinh nhật con trai nên có chút xấu hổ, may mắn mặc dù ông không nhớ nhưng Chu quản gia có cất giữ giấy khai sinh: "Tiên sinh chờ chút, tôi nhớ mình để khai sinh đại thiếu ở trong phòng sách."

Ông vừa nói vừa nhanh chóng lên lầu lục văn kiện, từ bên trong rút ra một tờ giấy mang xuống, Vệ Thiên Di nhận lấy liếc nhìn một cái liền bị nam cao gầy ở bên cạnh nhanh chóng đoạt lấy.

Vệ Thiên Di bị hành vi xúc phạm của đối phương làm có chút mất hứng: "Khánh đạo trưởng, cậu muốn làm gì?"

Lúc này chỉ thấy nam cao gầy có thái độ khác thường, biểu tình vừa mừng như điên lại cực kỳ dữ tợn: "Hắc hắc! Rốt cuộc cũng lấy được rồi!"

Vệ Thiên Di bắt đầu ý thức được không ổn: "Khánh đạo trưởng, cậu có ý gì?"

Ý đồ đã đạt được, nam cao gầy cũng không giả vờ giả vịt nữa, lạnh lùng liếc nhìn Vệ Thiên Di. Người này từ sáng đến giờ vẫn luôn bôi xấu hắn, con mèo ba chân Vệ Tây kia cư nhiên cùng phe với Liên Đô Quan, chủ động khiêu khích Tu Sinh Giáo bọn họ, làm sư phụ bị phản phệ trọng thương, đến giờ vẫn còn nằm liệt giường không dậy nổi.

Thế nhưng may mắn nhẫn nhục cùng mệt mỏi của hắn rốt cuộc cũng có hồi báo! Tờ giấy khai sinh này chính là bùa đòi mạng của Vệ Tây!

Nam cao gầy cười gằn nắm chặt tờ giấy mỏng trong tay, trong ánh mắt kinh ngạc lại có chút kinh hoảng của Vệ Thiên Di cùng Thư Uyển Dung nhanh chóng mở ra xem!

"..............."

Nam béo thò đầu tới liếc nhìn một cái, bình tĩnh phán đoán: "Sư huynh, hình như bọn họ đang đùa anh a."

****

Vệ Tây dẫn Hắc Vô Thường cùng một đám minh soa trở về Thái Thương Tông, còn chưa tới cổng đã nghe thấy một trận ồn ào, cậu có chút sửng sốt đi nhanh tới hai bước, chỉ thấy Vệ Thừa Thù mặt lạnh đứng ở cổng chăm chú nhìn vào trong nhà.

Vệ Tây ló đầu nhìn thì phát hiện bên trong khá bừa bãi, còn có tiếng gầm gừ đã không xuất hiện mấy ngày nay của Vệ Thiên Di. Cậu liền hỏi vệ Thừa Thù: "Chuyện gì vậy?"

Vệ Thừa Thù liếc nhìn cậu một cái, biểu tình chết lặng: "Ba mẹ dẫn một đám đạo sĩ về nhà làm pháp, nghe nói là Hình Khải giới thiệu."

Vệ Tây: "Ơ? Sau đó thì sao?"

Vệ Thừa Thù lạnh lùng nói: "Sau đó bọn họ đánh nhau."

Đoàn Kết Nghĩa nhìn một chút, thoạt nhìn đánh rất dữ dội, mơ hồ còn nghe có tiếng người mắng to: "Mấy người dám giỡn mặt tôi à?!" Còn có Vệ Thiên Di gầm lên: "Đồ bệnh thần kinh!", không khỏi có chút ngơ ngác, tình huống gì đây?

Vệ Thiên Di mời người về tông môn mình làm pháp đã rất kỳ quái rồi, sao tự dưng lại đánh nhau? Chẳng lẽ có tranh chấp về thù lao? Là đòi quá nhiều hay không chịu chi?

Đoàn Kết Nghĩa liền hỏi Vệ Thừa Thù: "Cậu không vào hỗ trợ à?"

Thư Uyển Dung đã sớm chạy ra bên ngoài, Vệ Thừa Thù hừ lạnh một tiếng, ném thùng sắt đứng tựa lưng vào tường viện, biểu tình không quan tâm.

Vệ Tây có chút khó chịu, tới tông môn cậu làm pháp rồi còn ẩu đả với người trong tông môn của cậu, đám người này rốt cuộc làm soa vậy: "Tới phá quán à?"

Vệ Thừa Thù nghĩ tới dáng vẻ hung thần ác sát của đám vệ sĩ kia, giễu cợt nói: "Tôi thấy càng giống đám bệnh thần kinh hơn."

Nói xong, ánh mắt Vệ Thừa Thù chú ý tới người nam tinh anh lạ mặt ở phía sau Vệ tây, liếc nhìn hai lần, nhíu mày hỏi: "Người này là ai đây? Đồ đệ mới của anh à?"

Hắc Vô Thường thực chuyên chú nhìn tình cảnh trong phòng, cũng không quá chú ý, nghĩ tới Vệ Thừa Thù là người trong tông môn nên kiên nhẫn giải đáp: "Không phải."

Biểu tình Vệ Thừa Thù thả lỏng một chút, giây tiếp theo liền nghe Vệ Tây giới thiệu: "Vị này là phó bộ trưởng âm phủ ti Hắc Vô Thường, hôm nay đặc biệt tới thị sát tông môn chúng ta, cậu vào thông báo cho Chu quản gia chuẩn bị tiếp đãi đi."

Mẹ nó, đúng là không có kẻ nào bình thường hết! Vệ Thừa Thù nháy mắt lạnh mặt: "............ Oh."

Đang nói chuyện thì tình hình hỗn chiến bên trong bắt đầu biến hóa, một người nam cao gầy mặc đạo bào chật vật né tránh khỏi nắm đắm của Vệ Thiên Di, bi phẫn quát lớn: "Ông đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt mà!!!"

Vệ Tây thấy nhị đồ đệ nhà mình nhìn rõ tướng mạo đối phương liền nhướng mày, cậu liền hỏi: "Sao vậy?"

Nhị đồ đệ nhìn cậu: "Tra khắp nơi không thấy, thật không ngờ bọn họ lại chủ động tìm tới cửa, em lập được công lớn rồi a."

"Công gì?"

Nhị đồ đệ: "Bắt được tà giáo."

Đoàn Kết Nghĩa lập tức hiểu được: "Là Tu Sinh Giáo hả?! Cái đám người mời minh soa câu hồn Huống đạo trưởng?!"

Hắc Vô Thường sắc bén nghe thấy trọng điểm, lập tức lấy lại tinh thần: "Minh soa?"

Đoàn Kết Nghĩa vội giải thích: "Là tà giáo của khu vực Tân Nam lén lút tạo quan hệ với minh soa, có thể hiệu triệu minh soa tùy tiện câu hồn phách người ta, gần nhất đã gây ra vài vụ rồi."

Biểu tình Hắc Vô Thường lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét về phía đám minh soa ở phía sau, biểu tình nhóm minh soa lập tức biến đổi, rối rít cãi lại: "Người anh em này, cậu đừng có nói càn như vậy a! Chúng ta câu hồn có quy định có chế độ rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện bắt tay với người khác làm vậy!"

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền tới tiếng gầm thét của người nam cao gầy: "Ông dám đánh tôi hả? Tôi thấy ông không thấy hoàng hà thì không biết sợ mà! Có tin tôi lập tức mời minh soa đại nhân tới câu hồn ông không hả?"

Đông đảo minh soa ở bên ngoài viện: "......"

Lúc nam cao gầy rống lại bị Vệ Thiên Di đạp thêm vài đạp, phẫn nộ mắng: "Cái tên lường gạt khốn khiếp này!!! Còn dám nói minh soa nữa hả, minh soa cái mẹ mày, tới nhà tao phát điên à, xem xem hôm nay ông có đập chết mày không!!!"

Nam cao gầy thân thể gầy yếu căn bản không đánh lại Vệ Thiên Di, chỉ có thể ôm đầu né tránh, cuối cùng tựa hồ quá giận dữ nên liều mạng móc lệnh bài trong túi giơ lên trời rống to: "Lôi đình hiệu lệnh, cấp như tinh hỏa, thông linh thổ địa, nghe thấy hiệu triệu của tôi, cấp cấp xuất hiện, có chuyện cần bẩm, cấp cấp như luật lệnh!!"

Sau đó, nam cao gầy hướng nam béo ở bên cạnh hô to một tiếng: "Nổi lửa! Lấy nguyên bảo!! Đốt vàng mã cho minh soa đại nhân!!"

Vệ Tây nghe thấy một trận xôn xao ở phía sau lưng, quay đầu lại thì thấy đám minh soa đông đảo phía sau đang gấp gấp phủi quan hệ: "Cái này là triệu hoán thành hoàng Tân Nam, không liên quan tới bản xứ chúng ta! Hào ti bản xứ chúng ta tuyệt đối không có trò này!"

Theo yêu cầu của nam cao gầy, nam mập quả nhiên nhanh chóng đốt giấy tiền vàng mã, tro bụi bay mù mịt, theo khẩu lệnh của nam cao gầy, đất bằng đột nhiên nổi lên một trận âm phong, ngay sau đó có minh soa kéo xiềng xích thật dài chậm rãi hiện ra trước mặt nam cao gầy.

Minh soa kia biểu tình âm trầm, vừa mới xuất hiện, thân hình còn chưa lộ rõ đã bắt đầu tiếp nhận nguyên bảo mà nam béo đang đốt, nhận đầy cả tay mới vừa nhét vào ống tay áo vừa hỏi nam cao gầy: "Là mi gọi ta tới à?"

Nam cao gầy nghe thấy âm thanh thì mừng rỡ, cầm lệnh bài định hướng minh soa nói ra thỉnh cầu, nào ngờ động tác nhét nguyên bảo vào ống tay áo của minh soa chỉ mới lộ phân nửa hình dáng chợt khựng lại.

Sau đó chậm rãi quay đầu nhìn chứng thư treo trên tường của Thái Thương Tông.

Tiếp đó giống như cảm ứng được gì đó từ từ quay đầu nhìn về phía cửa.

Ở thế giới người bình thường không thể nhìn thấy, vô số cặp mắt lúng túng giao hội.

"............"

Nam cao gầy vừa mới lên tiếng thì đột nhiên không cảm ứng được sự tồn tại của minh soa, hắn không khỏi kinh hô: "Minh soa đại nhân! Minh soa đại nhân!"

Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng nguyên bảo cùng tiền giấy lả tả rơi đầy đất, hoàn toàn không còn âm thanh nào khác.

Nam cao gầy cực kỳ kinh ngạc, này là chuyện gì a? Minh soa rõ ràng đã xuất hiện, vì sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa? Hắn không dám tin rút lệnh bài triệu hoán, một lần nữa hướng bầu trời rống to, rõ ràng trình tự giống hệt như trước nhưng lần này ngay cả chút động tĩnh cũng không có.

Nam béo cũng ý thức được gì đó, vẻ mặt đưa đám nói: "Sư huynh, sao càng lúc anh lại càng cùi bắp như vậy a, lần trước chỉ không câu được hồn phách thôi, lần này ngay cả minh soa cũng không gọi được a."

.o.