Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 62: Ta tìm sư huynh con

[cáo] từ chap này cáo sẽ dùng từ hán việt ti nha, chữ này có nghĩa là cơ quan liên quan, ví dụ âm phủ ti, thành hoàng ti, thổ địa ti, tức là cơ quan nha môn của âm phủ ý ^^

******

Huống Chí Minh kỳ thực cũng không quá xác định, anh làm đạo sĩ mười mấy năm, cộng thêm đời cha mẹ tổ tiên, chưa bao giờ đụng phải một đồng hành kỳ diệu đến như vậy.

Tựa hồ bắt đầu từ khi quen biết Thái Thương Tông, nhân sinh quan của anh vẫn luôn được đổi mới.

Nhận được câu trả lời của Huống Chí Minh, Vệ Tây lập tức cảm thấy bản chứng thư trên tay mình cực kỳ hữu dụng.

Cậu có thái độ thận trọng như vậy là có nguyên nhân, từ khi xuống núi thành lập Thái Tương Tông đến bây giờ, Vệ Tây từ từ hiểu được thế giới bên ngoài núi kỳ thực không dễ dàng lăn lộn như cậu tưởng. Trước sau trái phải nơi nơi đều có quy củ, mở công ty phải nộp thuế phải xin giấy phép, thuê công nhân thì phải có ngũ hiểm nhất kim. Đoàn Kết Nghĩa nói những thủ tục này tất cả những người khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều phải trải qua, ai bảo Thái Thương Tông không có chỗ dựa chứ?

Chỗ dựa...

Sau đó Vệ Tây đã nghiêm túc suy nghĩ xem chỗ dựa rốt cuộc là cái gì, sau đó cậu phát hiện không phải chính là được chính phủ ủng hộ sao...

Giống như đám heo rừng tinh kia, ngày xưa chính là thức ăn nhưng bây giờ đỉnh cái danh "động vật được quốc gia bảo hộ" thì không thể tùy tiện ăn nữa, dám tùy tiện bắt giữ còn bị phạt tiền.

So với tông môn nhà mình, chỉ vì không có thẻ ngành mà ngay cả gia nhập hiệp hội đạo giáo cũng thực khó khăn.

Một đồng tiền làm khó anh hùng, mới đầu Vệ Tây cứ nghĩ rằng trùng chấn tông môn cực kỳ dễ dàng, hiện giờ nhìn lại số lượng tín đồ nhà mình, lại nhìn cung quan của các vị đạo trưởng khác thì nhận rõ thực tế, muốn danh chấn thiên hạ thực sự khó lại càng khó.

Vì thế Vệ Tây cẩn thận gấp chứng thư lại đưa cho nhị đồ đệ: "Mau cất đi, đừng làm mất."

Nhị đồ đệ vừa nãy thực cảnh giác nhìn chằm chằm minh soa cũng vì sự cố tiếp đó mà có chút phức tạp, anh trầm mặc mở chứng thư ra xem một hồi rồi mới cất đi.

Các vị đạo trưởng khác ở trong phòng thì cũng lâm vào tình trạng ngơ ngác như Huống Chí Minh.... tình huống bây giờ là sao a...

Lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên kia truyền tới.

Đoàn Kết Nghĩa khiếp sợ hỏi sư đệ: "Sư đệ, vậy là sư phụ chúng ta làm quan rồi hả?!"

Sóc Tông: "... ừ."

Đoàn Kết Nghĩa: "Ôi trời ơi, còn là xử trưởng a, cấp bậc lớn lắm đúng không? Có biên chế không?"

Sóc Tông thật sự không biết nên giải thích thế nào, lúc này minh soa chen vào nói: "Biên chế nhất định phải có a, trực thuộc nha môn thành hoàng bản xứ chính là cơ quan chính quy a."

Đoàn Kết Nghĩa chộp ngay trọng điểm: "Có tiền lương không?"

Minh soa: "Khẳng định có a, sẽ được chuyển tới."

"Wow wow!" Đoàn Kết Nghĩa vội vàng truy hỏi: "Một tháng được bao nhiêu?"

Minh soa: "Lãnh đạo cấp chính xử trong nha môn chúng tôi, không tính tiền thưởng thì lương cơ bản mỗi tháng cỡ tám trăm ngàn..."

Đoàn Kết Nghĩa bị con số này chấn động tới trợn tròn mắt, sau đó nghe thấy minh soa nói nốt nửa câu sau: "... vàng mã."

Đoàn Kết Nghĩa: "............"

Đoàn Kết Nghĩa bình tĩnh ồ một tiếng, tám trăm ngàn tiền âm phủ có thể làm cái quỷ gì chứ.

***

Minh soa rõ ràng cũng bất mãn với mức lương căn bản, nói tới chuyện này liền cảm khái: "Mấy năm nay dương gian in ấn tiền âm phủ ngày càng nhiều, bên dưới lạm phát cực kỳ lợi hại, thế nhưng lương cơ bản trong thể chế nha môn hơn mười năm nay không hề thay đổi, chút tiền này có thể làm được gì chứ."

Cán bộ cấp xử còn như vậy thì nhân viên tầng chót như ông lại càng gian nan hơn, vì thế nhóm minh soa phụ trách câu hồn ở dương gian đều nghĩ cách kiếm thêm chút thu nhập. Lần này được Ngọc đạo trưởng của Thần Tiên mời tới hoàn hồn chính là một loại kiếm thêm thu nhập, tiền giấy được đốt sẽ không được ghi chép vào sổ công, nó chính là thu thập thêm của ông, những đồng nghiệp khác cũng có cách mò tiền của riêng mình, nếu làm tốt thì thu nhập cũng kha khá, bất quá ít nhiều cũng có vài con đường không sạch sẽ, bằng không ông cũng làm rồi.

Nghĩ vậy, minh soa nhất thời có chút hiếu kỳ: "Vệ xử trưởng, tông môn của ngài cung cấp công việc cho hơn bảy trăm miệng quỷ, đãi ngộ như thế nào vậy?"

Vệ Tây thành thật nói ra một con số, minh soa liền lộ ra biểu tình hâm mộ: "Dương gian quả nhiên là thời đại kinh tế thị trường, làm công không bằng làm tư a."

Nhóm đạo trưởng nghe tới đây: "..."

Đoàn Kết Nghĩa nói đùa: "Công ty chúng tôi tuyển dụng dài hạn, minh soa đại nhân có hứng thú tham gia không?"

Vốn Đoàn Kết Nghĩa chỉ nói đùa mà thôi, nào ngờ minh soa nghe vậy thì thật sự rục rịch, do dự một hồi mới thở dài: "Gần nhất dương gian xảy ra mấy vụ tai nạn lớn, tôi có hơi bận, chờ qua tết rảnh rỗi một chút tôi sẽ dẫn vài đồng nghiệp tới xem thử. Từ chức là không được, mức độ cạnh tranh ở dưới chẳng thua kém gì trên này đâu, phải cố gắng lắm mới lên được vị trí hiện giờ. Bất quá nếu làm thêm thì không phải không được."

Cái đề tài quan thương cấu kết này thật sự hủ bại.

Các vị đạo trưởng nghe thấy toàn bộ câu chuyện cảm thấy không tốt chút nào.

***

Sau khi hồn quay trở về, cô bé nằm trên giường khẽ giật bắn một cái, phát ra tiếng rên khe khẽ như mèo kêu, lúc này Ngọc đạo trưởng của Thần Tiên Cung mới đột nhiên tỉnh hồn, tiến tới kiểm tra.

Cô bé ngây ngây ngốc ngốc, rõ ràng có chút khó tiêu hóa những trả nghiệm vài ngày nay của mình, cô bé nhìn chằm chằm đám người xa lạ mặc đạo bào trong phòng, biểu tình sợ hãi.

Ngọc đạo trưởng sớm đã có chuẩn bị, ông dán một lá bùa để cô bé ngủ thiếp đi rồi dẫn mọi người rời khỏi phòng.

Bất quá trạng thái của ông cũng không tốt hơn cô bé bao nhiêu, rõ ràng đã bị Vệ Tây kích động tới ngơ ngác.

Lão đạo trưởng đáng thương bị dọa tới ngơ ngác nhưng đầu sỏ Thái Thương Tông lại không hề ý thức được mình đã tạo ra thương tổn, duy chỉ có cậu nhị đồ đệ trông bình thường nhất cũng không có ý trấn an bọn họ, chỉ lạnh lùng cất đi tờ chứng thư mà Vệ Tây quý trọng.

Bất quá một đám đạo sĩ xuất hiện trong bệnh viện vẫn rất bắt mắt, lúc đi trên hành lang thu hút rất nhiều ánh mắt của người nhà bệnh nhân cùng nhân viên bệnh viện.

Vệ Tây không hề để tâm, thấy minh soa kia sau khi rời khỏi phòng thì tựa hồ có ý muốn rời đi, đột nhiên cậu nghĩ tới gì đó nên gọi đối phương lại: "Chờ chút."

Minh soa rất khách khí với Vệ Tây, lập tức dừng lại: "Vệ xử trưởng, sao vậy?"

Vệ Tây lấy giấy viết ra viết ngày sinh tháng đẻ cùng tên của Vệ Đắc Đạo, đưa cho minh soa hỏi: "Ông làm việc ở dưới, có từng thấy người này không?"

Huống Chí Minh ở bên cạnh hỏi: "Vệ đạo trưởng cũng muốn tìm hồn phách à?"

Vệ Tây gật đầu: "Ông ta đã biến mất rất lâu, không biết đã đi đâu."

Huống Chí Minh hỏi: "Biến mất ở gần đế đô à? Là thất lạc hồn phách hay sao? Có lẽ chúng ta có thể giúp tìm về."

Vệ Tây lắc đầu: "Ông ta tới dương thọ, chết ở Phượng Dương, hẳn là đi đầu thai rồi, tôi chỉ muốn xem xem ông ta bây giờ thế nào thôi."

Tình huống này rõ ràng khác với tình huống của Ngọc đạo trưởng, Huống Chí Minh lập tức cảm thấy không dễ làm: "Phượng Dương cách đế đô cũng ngàn km, lại còn là chết tự nhiên, thành hoàng thổ địa ti* bản xứ chỉ sợ..."

Huống Chí Minh còn chưa dứt lời, chỉ thấy minh soa không chút áp lực nhận lấy tờ giấy: "Không sao không sao, mấy năm nay âm phủ ti tham khảo công nghệ tiên tiến ở dương gian, đề xướng công khai thông tin giữa các khu vực thành hoàng, quỷ khẩu cũng vừa mới hoàn thành xong, tra một quỷ thì dễ ấy mà."

Huống Chí Minh: "..."

Minh soa dứt lời thì giơ tay lấy ra một quyển sách, dựa theo bát tự bắt đầu lật xem, lật lật một hồi rồi ô một tiếng: "Vệ xử trưởng, bát tự ngài ghi không có ghi chép a, có phải viết sai không?"

Vệ Tây trầm mặc, câu trả lời của đối phương nằm trong dự liệu của cậu.

Lúc này nhị đồ đệ ở bên cạnh nhích tới gần hai bước, im lặng đứng bên người cậu, Vệ Tây lấy lại tinh thần, cũng không giải thích gì, lúc thu hồi tờ giấy nghĩ ngợi một chút rồi lại viết một chuỗi bát tự: "Còn cái này thì sao? Cũng chết ở Phượng Dương."

Đây là bát tự của cậu nhóc xui xẻo được cậu siêu độ ngày đó, Vệ Tây bị cưỡng ép tiến vào thân xác, cũng không rõ tình huống của đối phương thế nào.

Lần này minh soa rốt cuộc cũng tra được tin tức, ông nói: "Ồ? Là hộ khẩu đế đô đúng không? Theo thông tin thì sau khi chết cậu ta được thành hoàng ti Phượng Dương chuyển giao về nha môn bản địa, hiện giờ đang xếp hàng chờ đầu thai. Cậu nhóc này mới chết gần đây, phỏng chừng còn xếp hàng lâu lắm, bất quá gần nhất vừa nộp đơn xin vào thành hoàng ti, cậu nhóc này cũng có chí dữ. Ô? Không được phê duyệt? Trình độ học vấn rõ ràng rất tốt a, để tôi xem nguyên nhân..."

Một hồi lâu sau minh soa ồ một tiếng dài: "Nguyên nhân tử vong là tự sát, phỏng chừng vì cái này mà bị kẹt lại, hiện giờ quỷ xin việc rất nhiều, thí sinh tự sát rất khó thông qua vòng sơ tuyển, cơ hội dự thi rất mong manh. Vệ xử trưởng biết cậu nhỏ này sao?"

Vệ Tây ừ một tiếng.

Minh soa nghe vậy thì lộ ra biểu tình vui vẻ: "Vậy a, vậy để tôi nói với nha môn một tiếng, xem xem có thể phá lệ cho cậu nhỏ này cơ hội dự thi hay không. Trình độ học vấn của cậu nhỏ thật sự rất xuất sắc, loại bỏ thì quá đáng tiếc."

Dù sao cũng chỉ là cơ hội dự thi mà thôi, thi cử vào thành hoàng ti rất khó, nếu năng lực cá nhân quá kém thì sớm muộn gì cũng bị loại bỏ thôi.

Vệ Tây không để tâm gật đầu, thân thể này vốn không phải cậu muốn chui vào, cậu cũng không cảm thấy mình nợ nần gì thằng nhỏ xui xẻo kia, chỉ là hôm nay người nhà của nó đã là môn nhân Thái Thương Tông, thuận tiện giúp một chút cũng không phải không thể.

Một người một quỷ đang nói chuyện, trong số đám người ở xung quanh rốt cuộc có người chịu không nổi.

Vệ Tây nghe thấy một tiếng hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy trong một căn phòng bệnh ở phía trước, một người nam trung niên mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường bệnh.

Bốn mắt nhìn nhau, người nọ lại càng tỏ ra ghét bỏ hơn, mày nhíu chặt: "Bệnh thần kinh! Giả thần giả quỷ!"

Vệ Tây thay đổi hướng suy nghĩ một chút thì cũng hiểu được, người bình thường chưa khai mở âm dương nhãn không thể nhìn thấy minh soa đang nói chuyện với cậu, vì thế đại khái chỉ thấy hình ảnh cậu lẩm bẩm lầu bầu một mình, hơn nữa bên cạnh cậu lại có nhiều đạo sĩ như vậy...

Huống Chí Minh ở bên cạnh thấy Vệ Tây nhìn chằm chằm người bệnh vô cớ mắng người kia, nhớ tới tính tình Vệ Tây rất nóng nảy, vội vàng tiến tới khuyên: "Vệ đạo hữu, cậu đừng để ý làm gì, làm nghề như chúng ta sớm muộn cũng quen với mấy chuyện này thôi, người không tin thì vĩnh viễn sẽ không tin..."

Còn chưa nói hết câu đã nghe minh soa bên cạnh Vệ Tây ôi chao một tiếng, giơ danh sách trong tay lên đối chiếu với người nam trung niên vừa lên tiếng kia một chút, sau đó lôi xiềng xích ra nói: "Hóa ra là ở đây, đúng dịp a!"

Huống Chí Minh: "..."

Mọi người: "..."

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh xôn xao hỗn loạn, nhân viên bệnh viện chạy hối hả.

Ngoài cửa phòng bệnh----

Huống Chí Minh: "..."

Mọi người: "..."

Hồn phách bệnh nhân trung niên bị minh soa xích: "..."

Vệ Tây suy nghĩ một chút, cảm thấy là một mối làm ăn, liền hỏi: "Muốn mời Thái Thương Tông tụi tôi làm pháp sự không?"

Hồn phách bệnh nhân trung niên ngây ngốc đối diện với ánh mắt Vệ Tây, một hồi lâu sau yếu ớt mở miệng: "...làm phiền ngài."

******

Người nam trung niên này say rượu suốt năm suốt tháng, cuối cùng dẫn đến nhồi máu não, theo thường lệ khó tiếp nhận hốt hoảng một trận rồi chảy nước mắt bị minh soa kéo đi trong tiếng than khóc của người nhà.

Trước khi đi vị minh soa kia có nói rảnh rỗi sẽ tới thăm Thái Thương Tông một chuyến, sau khi tạm biệt đối phương, Vệ Tây dẫn theo hai đồ đệ đi tìm tiệm đúc tượng thần tiên.

Lần đầu tiên có tín đồ có ý muốn thỉnh tượng về nhà thờ cúng, chuyện liên quan tới Thái Thương Tông, thái độ của Vệ Tây cũng đặc biệt nghiêm túc, xem qua vài nhà mới chọn được, sau khi vào tiệm, ông chủ liền chào hỏi: "Xin hỏi cậu cần gì?"

Vệ Tây: "Đặt làm vài bức tượng tôn thần."

Ông chủ vừa nghe liền hiểu, mấy năm nay những đạo quan miếu thờ nhỏ cũng bắt đầu yêu cầu đặt tượng rồi mang về quan cho tín đồ thỉnh, vì thế ông thuần thục lấy ra một quyển album: "Xin hỏi muốn đặt vị thần nào? Tam Thanh? Vương Trọng Dương? Toàn Chân Thất Tử? Chân Vũ Đại Đế? Tiệm chúng tôi đã kinh doanh rất nhiều năm rồi, cậu muốn vị nào cũng có."

Đoàn Kết Nghĩa tiến tới lật quyển album, lật từ đầu đến cuối cũng không thấy thần tiên nhà mình thờ cúng: "Ông chủ, sao không thấy hình Đắc Đạo Thiên Tôn vậy?"

Ông chủ: "... Đắc Đạo Thiên Tôn?"

Ông lập tức lục lọi trong kho trí nhớ, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ ra nổi vị thiên tôn nào như vậy, đối mặt dáng vẻ "ôi trời ngay cả chuyện này mà ông cũng không biết hả" của của Đoàn Kết Nghĩa, ông chủ không khỏi có chút lúng túng.

Vệ Tây nhìn những bức tượng thần trưng bày xung quanh, hoàn toàn không ý giải thích, cuối cùng vẫn là Sóc Tông nhịn không được mở miệng: "Không cần kiểu cũ, trực tiếp làm theo yêu cầu của chúng tôi là được."

Ông chủ giống như được đại xá lau mồ hôi không ngừng đáp ứng, ông mở tiệm nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng có khách đưa ra yêu cầu như vậy.

Vì thế ông liền lấy giấy bút ra nói: "Vậy cậu tả dáng vẻ cùng động tác đi, tôi sẽ dựa theo yêu cầu của cậu mà vẽ lại."

Vệ Tây nghe thấy yêu cầu của đối phương thì có chút ngẩn người: "Dáng vẻ? Động tác?"

Ông chủ nói: "Nặn tượng theo yêu cầu của cậu thì khẳng định sẽ có điểm khác biệt với tượng cũ, cũng không cần nhiều, cậu chỉ cần tả chút đặc thù bên ngoài là được. Mũi cao bao nhiêu? Mày cao bao nhiêu? Môi có hình dáng gì? Mặc quần áo gì?"

Vệ Tây nhìn cây bút đặt trên trang giấy trắng của đối phương, ánh mắt liếc nhìn những bức tượng có điểm đặc trưng riêng trên kệ, đột nhiên nói: "Lục Khuyết, Kết Nghĩa, ngày khác chúng ta lại tới."

Đoàn Kết Nghĩa đang hưng phấn bừng bừng tưởng tượng dáng vẻ uy phong của Đắc Đạo Thiên Tôn nhà mình, nghe phải rời đi ngay lập tức thì có chút ngây ngốc.

Sóc Tông không thèm để tâm tới Đoàn Kết Nghĩa, nhanh chóng đuổi theo bước chân gấp rút của Vệ Tây: "Em làm sao vậy?"

Vệ Tây nhìn làn xe lao vun vút trên đường, không nói chuyện.

******

Buổi tối Sóc Tông theo thường lệ tìm thấy Vệ Tây ở sân vườn Vệ gia.

Cây cối trong sân sinh trưởng rất tươi tốt, Vệ Tây ngồi xếp bằng trong lùm cây um tùm đủ để che khuất mình, ngẩng đầu không biểu tình ngắm nhìn ánh trăng.

Cả người tỏa ra xúc cảm chán chường, tựa hồ nếu không có ai quấy rầy thì cậu có thể vĩnh viễn ngồi bất động như vậy.

Sóc Tông khẽ nhíu mày đi tới, giống như lần trước ngồi xuống bên cạnh.

Vệ Tây nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu nhìn lại, con ngươi óng ánh sao trời, lúc đối mặt với nhị đồ đệ là một đôi mắt hắc bạch phân minh.

Không ai nói chuyện, không khí ban đêm lạnh buốt, tầm mắt xung quanh bị cây cối um tùm che chắn, giống như cả trời đất chỉ còn lại hai bọn họ.

Trước kia khi còn ở trong kết giới, Vệ Tây thường xuyên một mình ngồi ngắm bầu trời, cậu cũng không biết bầu trời có gì đẹp mắt, thế nhưng những khi không có chuyện gì làm, trừ bỏ ngắm bầu trời thì không còn thú tiêu khiển nào tốt hơn.

Đó phảng phất như một loại bản năng, vì thế có lúc Vệ Tây sẽ nghĩ, trong quá khứ xa xôi mà mình không nhớ nổi có lẽ chính là cuộc sống như vậy.

Cậu vẫn cảm thấy trống rỗng, thế nhưng hiện giờ nhị đồ đệ ngồi bên cạnh thì đột nhiên cảm thấy không tốt lắm.

Nhị đồ đệ không lên tiếng, vẫn im lặng như bình thường.

Tới khi Vệ Tây tùy tiện bứt một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai, nhị đồ đệ mới nhíu mày quay đầu qua lấy cọng cỏ trong miệng cậu vứt đi.

Vệ Tây bị quản thành thói quen nên cũng không chống cự, một hồi sau mới rũ mắt mở miệng: "... ta hình như đã quên mất bộ dáng của sư tổ con."

Tình tự Vệ Tây nhàn nhạt bình bình nghe không ra tình tự: "Mũi ông ta cao bao nhiêu, lông mày ra sao, ta đều không nhớ được. Ông ta là người mù, cái gì cũng không thấy, sau khi ông ta chết, ta đã ôm ông ta bỏ xuống mộ, ông ta nhắm mắt, bị ta dùng tay lấp đất, ta chỉ nhớ rõ dáng vẻ đó thôi.

Nhị đồ đệ giơ tay an tĩnh vuốt tóc Vệ Tây.

Vệ Tây nhíu mày: "Hôm nay ở trong bệnh viện, người nhà của hồn phách bị minh soa câu đi khóc rất thương tâm. Thế nhưng Khuyết à, lúc sư tổ con chết ta không rơi một giọt nước mắt nào cả. Vì sao ta lại không khổ sở?"

Nhị đồ đệ thấp giọng nói: "Em có."

Vệ Tây suy nghĩ một chút, thực xác định trả lời: "Ta không có."

Chỉ thấy nhị đồ đệ thở dài nghiêng người tới áp trán vào trán mình, trong mắt lóe sáng tình tự làm người ta nhìn không hiểu: "Vệ Tây."

"Hở?"

Khóe miệng nóng lên, bị nhẹ nhàng đụng một cái, nhị đồ đệ bình tĩnh nhìn cậu: "Em có."

Có không?

Vệ Tây trầm mặc một hồi, không quá nguyện ý nghĩ tới vấn đề này, cậu đưa tay đỡ sau gáy đồ đệ, muốn áp môi mình tới.

Đồ đệ cư nhiên né tránh ra sau, đè chóp mũi cậu hỏi: "Em lại đói à?"

Đói? Vệ Tây bị hỏi đến sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được bản thân lại định hút dương khí đồ đệ, điều này làm cậu có chút nghi hoặc. Bữa tối cậu như thường lệ càn quét sạch sẽ bàn ăn trước gương mặt đen xì xì của Vệ Thiên Di, sau khi ăn cơm xong cậu còn ăn thêm không ít bánh trái, mặc dù ăn bao nhiêu thì cái bụng vẫn luôn có cảm giác đói nhưng không mãnh liệt đến mức phải hút dương khí.

Cho nên vì sao vừa nãy cậu lại muốn hút dương khí chứ? Giống như tự nhiên muốn hút vậy.

Vệ Tây có chút nghĩ không thông, bất quá trong tình huống không phải quá đói lại hút dương khí của đồ đệ tựa hồ không tốt lắm.

Dù sao cũng là đồ đệ của mình, Vệ Tây xoắn xuýt một hồi rồi lắc đầu: "Tàm tạm."

Đồ đệ nghe thấy câu trả lời thì tựa hồ ngẩn người.

Vệ Tây nhìn đồ đệ, trong đầu thầm nghĩ, dù sao cũng không quá đói, đồ đệ không muốn thì thôi vậy.

Thế nhưng lúc Vệ Tây định rời đi thì ót bị một bàn tay giữ chặt, đôi môi mang theo nhiệt độ nóng bỏng của đồ đệ một lần nữa quay lại, dương khí ngất trời cùng miệng lưỡi dũng mãnh bao lấy cậu.

Hơi thở nóng bỏng phả tới, nóng tới mức Vệ Tây nhịn không được hừ khẽ một tiếng.

Ưu tư quấn lấy cậu cả buổi chiều đột nhiên biến mất một cách kỳ diệu, Vệ Tây do dự không tới hai giây liền tuân theo bản năng chìm đắm trong bàn ăn dương khí.

Trăng sáng sao thưa, xung quanh không có âm thanh, chỉ có hai người an tĩnh hôn, tiếng nước khe khẽ truyền ra từ môi răng quấn quít vang vọng bên tai.

Có thể là vì ăn quá nhập tâm, lúc hai người cuối cùng cũng tách ra, Vệ Tây liếm liếm môi mới phát hiện bản thân vô thức ngồi vào lòng đồ đệ.

Phần đùi tựa hồ có thứ gì đó cấn cấn, Vệ Tây theo bản năng nhúc nhích một chút, còn chưa kịp suy nghĩ xem đó là gì thì đột nhiên bị đồ đệ bóp eo cưỡng ép đứng dậy: "Tốt lắm, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"..." Vệ Tây do dự nhìn đồ đệ tựa hồ đang gặp phải khó khăn mà mình từng gặp: "...Khuyết nhi, con không khó chịu à?"

Gương mặt đồ đệ vẫn không có biểu cảm, bất quá gân xanh trên trán hình như khẽ giật một cái: "Không."

Vệ Tây ăn uống no đủ, thực thân thiết xáp tới: "Sư phụ giúp con."

Sóc Tông: "...không cần, mau về phòng đi."

Thấy đồ đệ quật cường như vậy, Vệ Tây lại càng lo lắng hơn, cứ tưởng đồ đệ không muốn mình hỗ trợ nên đổi đề nghị: "Nếu con không nguyện ý để sư phụ giúp thì có thể gọi sư huynh con tới."

Sóc Tông: "....???"

Nói xong, thấy sắc mặt đồ đệ trở nên đen xì xì thì Vệ Tây có chút ngây ngẩn, cũng phát hiện chính mình cũng có chút không vui.

Bất quá đồ đệ tựa hồ thật sự không muốn người hỗ trợ, cự tuyệt hoàn toàn a.

Mắt thấy đồ đệ mở cửa phòng, Vệ Tây cũng có chút khó chịu nên kéo kéo quần nói: "Được rồi, vậy con nghỉ sớm một chút."

Kết quả cậu vừa kéo quần một cái thì động tác đóng cửa của đồ đệ đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén chuyển lên người cậu: "... em muốn đi đâu?"

Thân thể mặc dù có chút không thoải mái nhưng không mãnh liệt như lần trước, đồ đệ có thể chịu được thì cậu cũng nên nhịn một chút. Bất quá trước khi đi ngủ cậu định tìm đại đồ đệ một chút, bảo đối phương treo chứng nhận mà minh soa đưa hôm nay chung với giấy phép kinh doanh của công ty.

Vì thế Vệ Tây thực tự nhiên trả lời: "Ta đi tìm sư huynh con."

Đồ đệ: "......"

Vệ Tây trả lời xong thì chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ chân vừa mới nhấc lên, cánh tay đã bị túm lại.

Vệ Tây khó hiểu bị đồ đệ kéo vào phòng: "????"

Nhị đồ đệ nhà mình sao cứ luôn thay đổi xoành xoạch như vậy?

.*.

[Tác giả] Sóc Tông: "Đoàn Kết Nghĩa chết rồi!!!"

Đoàn Kết Nghĩa: "Nằm cũng trúng đạn????"

.*.