Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 55: Áo rồng

[*] áo rồng là loại trang phục trong hí khúc, có vằn hổ

*****

Pháp khí rối rít hiện thế, trong sự vây xem của nhân viên đoàn phim, nhóm đạo trưởng bắt đầu làm pháp.

Bởi vì hiềm nghi Phương Tiểu Kiệt bị loại bỏ, mọi người không rõ đoàn phim [Tiếng Thét] rốt cuộc gặp phải phiền toái gì, vì thế sau khi bàn bạc, mọi người quyết định tiến hành lễ cầu siêu siêu độ vong linh lẩn quẩn trong núi, thật ra chuyện này có căn cứ khoa học rõ ràng, sau khi siêu độ vong linh xong thì sẽ không còn quỷ quái quấy phá nữa.

Phương Tiểu Kiệt biết tin lễ siêu độ này, sớm đã chạy đi đâu không biết, trốn so với cún còn nhanh hơn, trước khi trở thành đại minh tinh, cậu ta không muốn đi đầu thai.

Một hàng đạo sĩ đứng chung một chỗ, vốn là tình cảnh dở khóc dở cười nhưng các vị ở đây đều là đạo trưởng có năng lực thật sự, mọi người trầm tĩnh đứng nghiêm nghị, ánh mắt sâu xa, tình cảnh phong kiến mê tín trở nên trang trọng kỳ dị. Khâu Quốc Khải không có ý định giấu diếm tin tức, vì thế có nhân viên đoàn phim lôi di động ra lén quay lại.

Đoạn thời gian trước đoàn phim có ma quỷ lộng hành gây ra sóng gió không nhỏ, ảnh hưởng không tốt cho đoàn phim, fan hâm mộ cũng có chút oán giận, vì thế sau khi hỏi ý Khâu Quốc Khải đã có không ít người lớn mật đăng hình lên mạng xã hội.

Một phần là lấy đề tài, một phần là muốn nhóm fan hâm mộ an tâm.

****

Hình vừa post lên quả nhiên nhận được vô số bình luận của fan hâm mộ, rất nhiều người??? đầy mặt.

Ôi trời, đoàn phim [Tiếng Thét] thật sự siêu tưởng nha, cư nhiên mời nhiều đạo sĩ như vậy tới làm pháp.

Phần lớn nhóm fan hâm mộ không quá chú ý tới tài khoản của nhân viên đoàn phim đều biết gần nhất đoàn phim phát sinh chuyện gì, chuyện ma quỷ lộng hành mặc dù nghe rất khó tin nhưng nhóm fan vẫn đặc biệt chú trọng, thần tượng nhà mình vẫn còn đang ngây ngô trong đoàn phim, lỡ như gặp chuyện thì làm sao...

Nhất thời fan hâm mộ cùng nhóm blogger rối rít share tin, có người cảm thấy thú vị, có người vô ngữ, sau khi tin tức lan rộng thì có người chú ý tới vài gương mặt xa lạ thực bắt mắt trong nhóm đạo dĩ.

Ba thầy trò Thái Thương Tông đứng trong đám người, không mặc đạo bào (sự thật là không có), dáng vẻ có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Đoàn Kết Nghĩa thì còn tạm, mặc dù có thể xem là cao lớn đẹp trai nhưng xếp vào vòng giải trí thì không tính là quá bắt mắt, thế nhưng gương mặt anh tuấn của Vệ Tây cùng Sóc Tông thì không thể nào ẩn giấu được, cho dù xung quanh đứng đầy minh tinh thì bọn họ vẫn là người nổi bật nhất. Mỗi nhân viên đoán phim quay chụp với góc độ bất đồng, bất kể là góc nghiêng hay chính diện đều được chụp lại, thực sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, quả thực làm nhóm bạn mạng giật mình...

Hai người này là ai? Diễn viên đoàn phim à? Sao lúc họp báo phim không thấy giới thiệu?

Gương mặt của Sóc Tông thật sự không có người nhận ra, thế nhưng Vệ Tây thì khác, sau khi tin tức lan rộng thì bắt đầu có người nhận ra...

Này không phải chưởng môn Thái Thương Tông nổi tiếng trên weibo gần đây à? Sao lại chạy đi đóng phim?

Lập tức có người tự cho là nhận ra chân tướng bắt đầu châm chọc...

"Tôi nói mà, Thái Thương Tông gần nhất tự nhiên nổi rần rần, ngày nào cũng có người khen bán bùa linh nghiệm, nói cứ như thật ấy, hóa ra đang quảng cáo cho phim!"

Cũng có người từng là fan hâm mộ nhận ra gương mặt Vệ Tây, xúc động tới chảy nước mắt nước mũi, trời ạ, thần tượng nhà mình cư nhiên có mặt ở đoàn phim [Tiếng Thét], chẳng lẽ là tín hiệu muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp nghệ thuật sao?

Hai nhóm người này nhanh chóng tranh luận kịch liệt, nhân viên đoàn phim thấy vậy thì ngây ngốc, mặc dù không rõ tình huống lắm nhưng vẫn vội vàng cầm di động giải thích...

"Các vị đại sư này không phải thành viên đoàn phim, bọn họ giống như các vị đạo trưởng khác, mặc dù mặc đồ thường nhưng chính là đạo trưởng được mời tới làm pháp sự!"

Hai nhóm người đang tràn ngập khói súng nhất thời ngừng công kích: "........."

Sau khi được giải đáp, nhóm fan hâm mộ chìm vào hoảng hốt, rất nhiều người từng cho rằng Vệ Tây mở Thái Thương Tông cho vui vậy thôi, thế nhưng bây giờ được mời tới làm pháp sự thì rõ ràng là đang làm đạo quan thật...

Người giễu cợt biết được chân tướng cũng cảm thấy bị vả mặt, đồng thời cũng cảm thấy thực nghi hoặc, từ diễn viên trực tiếp chuyển thành đạo sĩ thực sự có hơi thái quá một chút, chức nghiệp có thể đổi một trời một vực vậy sao?

Chuyện này thực khó tin, cộng thêm trong lòng vốn có hoài nghi nên lập tức khẳng định... "Nhất định là bịp bợm!!"

Kết quả không bao lâu sau lại tiếp tục bị vả mặt phát nữa, bởi vì nhóm quần chúng ăn dưa hóng bát quái của đoàn phim đã rối rít trổ tài, bắt đầu truy ra lai lịch của nhóm đạo sĩ đông đảo ở hiện trường.

Có người thậm chí còn đăng hình chụp hiệp hội đạo giáo bản xứ thủ đô để tiến hành so sánh, trừ bỏ nhóm Vệ Tây tạm thời không tra được chi tiết, vị trưởng lão ngoài cùng bên trái là người của Chí Di Quan thành tây thủ đô, ngoài cùng bên phải là trưởng lão Phong Niên Quan thành đông, những người đứng giữa cũng không quá xa lạ, Liên Đô Quan, Thần Tiên Cung... toàn là đạo quan nổi danh ở thủ đô được quốc gia thừa nhận, chính quy đến mức không thể nào chính quy hơn.

Còn Thái Thương Tông...

Mặc dù không biết từ khi nào thành lập đạo quan nhưng có thể làm pháp sự cùng nhóm đạo sĩ chính quy như vậy, theo hình cùng video thì hoàn toàn không bị bài xích, rõ ràng không thể nào là đám bịp bợm.

Mọi người bỏ đi hoài nghi, trọng điểm lập tức lệch hẳn, bắt đầu điên cuồng quét comt kiểu "đầu năm nay yêu cầu xuất gia cao vậy sao?" "đạo trưởng đẹp trai nhất lịch sử, pháp sự siêu hấp dẫn".

Thế nhưng bất luận thế nào, rõ ràng mọi người đều thừa nhận tính chân thực của Thái Thương Tông.

Ngay cả nhóm fan hâm mộ trên weibo vẫn luôn sư phụ ngắn sư phụ dài cũng kinh ngạc không kém, mặc dù bọn họ không xem Thái Thương Tông là tổ chức vớ vẩn nhưng chưa từng nghĩ tông môn ù ù cạc cạc xuất hiện lại có tác phong làm việc quỷ dị này thực sự là tông môn đứng đắn có địa vị rõ ràng trong nhóm tông môn lớn.

****

Vệ Tây tự nhiên không biết môn phái mù không có thẻ ngành nhà mình tự dưng được công chúng thừa nhận.

Bất quá nói môn phái mù cũng chẳng sai chút nào, Thái Thương Tông không có thẻ ngành thì thôi đi, ba thầy trò thậm chí còn không có đạo bào, pháp khí đều là Đoàn Kết Nghĩa ra chợ tùy tiện mua về, đứng giữa nhóm đạo sĩ chính quy thì thực sự không biết lấy tự tin từ đâu.

Đoàn Kết Nghĩa đại khái là người duy nhất trong tông môn biết xấu hổ là gì, thấy nhóm đồng hành* nghiêm túc làm pháp, anh nhịn không được sốt ruột đề nghị sư phụ: "Sư phụ, tiếp tục như vậy không được a, chúng ta không có giấy phép gì cả, lỡ như ngày nào đó bị kiện cáo thì sao?"

Vệ Tây cũng có chút lo lắng, cuộc sống ngoài núi sao lại khó khăn như vậy! Nộp thuế cũng được đi, lại còn chứng nhận này chứng nhận kia, đúng là làm khó người mà! Thực không muốn làm!

Sóc Tông thật sự vô ngữ với trình độ trí chướng của hai thầy trò, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía xa xa, trên đường núi truyền tới tiếng xe hàng đang lái tới, nhóm người phụ trách phục trang thông báo: "Quần áo và đạo cụ tới rồi."

Khâu Quốc Khải gật đầu, sau đó giải thích với nhóm đại sư: "Đây là phục trang cùng đạo cụ cho nhóm diễn viên quần chúng, số phát trước đó đã bị xé rách rồi. Aiz, chi tiêu của đoàn phim vốn rất lớn, công ty muốn tiết kiệm kinh phí phục trang cùng đạo cụ nên đều là đồ thuê muốn, bây giờ bị phá hỏng, chẳng những phải đền tiền mà còn phải tự chi tiền đặt làm mới, vì không muốn trì hoãn tiến độ quay phim nên phải tăng giá để công xưởng gấp rút hoàn thành, lại phải tốn thêm một số tiền lớn a."

Pháp tràng bên kia đã làm xong, Vệ Tây cuối cùng cũng bấm pháp quyết vung tới phía trước, núi non trùng điệp đột nhiên nổi gió thổi bay đám lá khô.

Nhóm diễn viên ở bên cạnh vây xem nghe thấy tiếng gió xào xạc thì lập tức run lẩy bẩy, rối rít xoa xoa tay liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút quỷ dị, đang yên đang lành sao tự dưng lại nổi gió.

Mọi người nhìn nhau, có người nói: "Này, bà có cảm thấy kỳ dị không?"

Người bên cạnh sợ sệt: "Kỳ, kỳ dị gì chứ? Bà đừng có nói bậy bạ."

"Thế nhưng cơn gió này tới cũng quá trùng hợp đi? Tôi cứ cảm thấy giống như có thứ gì lướt qua người mình ấy."

Người nghe thấy câu này đều có cảm giác không tốt, cũng bắt đầu rối rít nghi thần nghi quỷ dòm dòm xung quanh, nhất thời cũng cảm thấy quả thực có điểm kỳ dị.

Lá rụng bên chân bọn họ cứ xoay chuyển trên mặt đất không ngừng, tiếng gió xào xạc không ngừng nghỉ, liếc nhìn xung quanh thì phát hiện không khí tựa hồ cũng có chút vặn vẹo.

Trên, trên đời này làm gì có quỷ chứ?

Bọn họ vừa an ủi chính mình như vậy vừa không thể khống chế bản thân dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía đám Vệ Tây đứng ở giữa pháp đàn.

Trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Vệ Tây vẫn đứng không nhúc nhích híp mắt nhìn về phương xa, gió lạnh thấu xương thổi tung tóc cùng vạt áo, thế nhưng thân hình cậu vẫn bất động.

Thế giới trong mắt cậu hoàn toàn khác biệt với người bình thường.

Trong núi rừng xa xa, vô số âm hồn bị gió núi cuốn bay lên, trong dãy núi trùng trùng điệp điệp này có không ít sinh linh an nghĩ từ xa xưa, những sinh linh này một số thuận lợi đầu thai, một số vẫn cố thủ ở đây. Trên đời này ác quỷ rất ít, còn những sinh linh thủ ở đây rất khốn khổ, phần lớn đều đã biến thành dáng vẻ ngây ngô vô thức. Có người bị mổ bụng, có người tay chân không lành lặn, có người yếu ớt sắp tiêu tán, lúc này được sức mạnh phổ độ của nhóm đạo sĩ thức tỉnh thần trí.

Bên cạnh thành viên đoàn phim đang lo sợ, một con dã quỷ tử trạng thê thảm mê mang lướt đi trên những chiếc lá bị gió cuốn bay.

Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt dã quỷ trở nên tỉnh táo, nó khom người cúi mình với nhóm Vệ Tây, sau đó kéo lê thân mình khuyết tật của mình liếc nhìn về phía thành phố ở xa xa rồi an tường nhắm mắt.

Khoảnh khắc nó trở nên trong suốt rồi tiêu tán, Vệ Tây nhìn thấy vài vệt kim quang nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt, trong đó có một vệt bay thẳng tới ngực mình.

Vệ Tây nhíu chặt mày muốn né tránh, ngay lúc này bả vai bị vững vàng đè chặt, đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm thấp của nhị đồ đệ: "Đừng tránh, đó là công đức."

Công đức?

Vệ Tây đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn kim quang nhập vào thân thể, còn chia ra một phần nhập vào miếng ngọc bội.

Trừ bỏ lần thiện tâm đại phát siêu độ cho tiểu quỷ xui xẻo gặp trong kết giới, đây là lần đầu tiên cậu chủ động siêu độ sinh linh, vệ tây cảm thấy xa lạ lại nghi hoặc với từ ngữ mà mình từ nghe Vệ Đắc Đạo nói tới này.

Cùng lúc đó vong linh được siêu độ ở bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện kim quang, từng vệt từng vệt nhập vào thân thể mọi người, Vệ Tây phát hiện trừ bỏ mình cùng đồ đệ thì những người khác tựa hồ không thể nhìn thấy kim quang, nhóm đạo sĩ ở pháp tràng tựa hồ không có việc gì bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Công đức...

Vệ Tây lấy miếng ngọc bội trước ngực ra, sau khi kim quang nhập vào, miếng ngọc vẫn luôn ảm đạm tựa hồ sáng bóng hơn một chút.

Nghĩ tới hình ảnh kim quang nhập vào ngọc bội khi nãy, Sóc Tông đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội trong tay Vệ Tây, tỉ mỉ quan sát: "Công đức của em sao lại bị chia cho nó?"

Ngón tay Sóc Tông vuốt ve đường vân khắc trên miếng ngọc, đang định cẩn thận kiểm tra một phen thì vị trí đầu ngón tay chạm vào miếng ngọc đột nhiên nóng lên.

Nhiệt độ nóng như lửa than, Sóc Tông bị nóng tới sửng sốt, lập tức muốn buông tay, thế nhưng khoảnh khắc đó lại nghĩ nếu mình buông tay thì miếng ngọc sẽ rớt xuống ngực Vệ Tây nên khựng lại, chuyển thành nắm dây đeo để miếng ngọc lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy hành động của đồ đệ, Vệ Tây nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Sóc Tông cảnh giác nói: "Rất nóng."

Vệ Tây nghe vậy thì theo bản năng đưa tay muốn sờ, Sóc Tông định nói đừng đụng thì chỉ thấy Vệ Tây đã sờ miếng ngọc rồi không chút chướng ngại nắm nó trong lòng bàn tay: "Nóng chỗ nào?"

Vệ Tây chà chà miếng ngọc phà một hơi, gió núi có chút lạnh, thế là dứt khoát dùng hai tay nắm miếng ngọc: "Thật ấm áp."

Sóc Tông: "????"

Anh khó tin đưa tay đụng vào lòng bàn tay Vệ Tây một cái, phát hiện miếng ngọc bội thực sự ấm, nhiệt độ không cao không thấp, vừa đủ để sưởi ấm, cộng thêm kích cỡ phù hợp, nằm trong tay Vệ Tây cứ hệt như một món giữ ấm.

Sóc Tông: "???"

Cục than nóng muốn chết khi nãy đâu rồi?

**********

Vệ Tây ôm đồ sưởi ấm của mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhị đồ đệ nghiêm mặt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.

Vệ Tây nghĩ một chút: "Khuyết nhi, con cũng lạnh à?"

Khóe miệng đồ đệ giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, lúc này khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người bay tới, Vệ Tây quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Phương Tiểu Kiệt quơ tay múa chân bay về phía mọi người.

Thành viên đoàn phim không nhìn thấy, nhóm đạo sĩ cũng chỉ có mấy người dán bùa khai nhãn nhìn thấy liền rối rít nhìn qua, Phương Tiểu cảm nhận được tầm mắt của mọi người, lập tức rống lên...

"Đừng độ a!!! Vệ đại sư!!! Phục trang của đoàn phim lại bị đánh cắp rồi!!!"

Các vị đại sư: "......"

Phương Tiểu Kiệt cực kỳ phấn khởi: "Tôi đã nói là không phải tôi làm mà!!!"

Cảm giác được quỷ báo tin thực kỳ diệu, thế nhưng mọi người vẫn nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng thương lượng rồi không kinh động đoàn phim, chỉ lén thông báo cho Khâu Quốc Khải cùng đạo diễn chủ đạo Vương đạo, để hai người cùng bọn họ quay về trước kiểm tra.

Có Vương đạo đi cùng, Phương Tiểu Kiệt dẫn đường cực kỳ thận trọng, cả hành trình còn không quên tự tẩy trắng cho mình: "Mau nói với Vương đạo biết, tôi cũng có thể xem là một thành viên của đoàn phim, vẫn luôn giúp đoàn phim trông coi phục trang a!!!"

Vương đạo đang đi thì cảm giác có một trận âm phong quất vào mặt, quay đầu thì thấy nhóm đại sư lộ ra biểu tình một lời khó nói hết nhìn mình, Vương đạo có chút hốt hoảng: "Sao vậy?"

Mọi người: "... không có gì."

Mọi người ùa vào phòng phục trang, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy mặt đất lộn xộn bừa bãi, rương phục trang vừa mới mang tới bị mở bung ra, quần áo bên trong bị kéo ra đầy đất, đạo cụ cũng bị vứt tứ tung, rất nhiều món bị đập nát.

Người ra tay tựa hồ có thâm thù đại hận với mấy món đồ này vậy, một đạo cụ giống cây trúc bị đập thành mười khúc nằm bên cạnh mấy món đạo cụ sứt mẻ, Vương đạo chạy tới nhìn một cái, suýt chút nữa đã tức điên, giận dữ quát mắng: "Này là ai làm a? Ai làm? Vất vả lắm mới đặt đạo cụ phục trang xong cư nhiên lại bị phá thành như vậy! Ngoại cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người chỉ chờ trận tuyết rơi vào tuần sau nữa thôi, chỉ còn có vài ngày, bây giờ làm sao quay đây?"

Pháp sự siêu độ vong linh rõ ràng đã làm rất nghiêm túc, thế nhưng không có tác dụng, nhóm đại sư nhìn thấy tình cảnh này cũng có chút nghiêm nghị. Vệ Tây tiến tới vài bước nhặt mảnh trúc vỡ lên ngửi một cái, không ngửi được mùi người, vì thế liền há miệng...

Ngay lúc này bị nhị đồ đệ túm tay kéo lên.

Vệ Tây đứng im nghi hoặc nhìn đồ nhi, nhị đồ đệ trầm mặc nhìn thẳng mắt cậu một chốc rồi lấy thứ trong tay cậu đi, liếc nhìn một vòng căn phòng rồi dừng lại ở cửa sổ: "Bọn chúng chạy rất vội."

"Đương nhiên rồi!" Phương Tiểu Kiệt đắc ý: "Tôi đuổi theo phía sau chửi rủa, lôi cả mười tám đời tổ tông chúng ra mà chửi, chúng có thể mắng lại tôi sao? Thế là như ong vỡ tổ chạy lên núi."

Nhóm đạo trưởng nghe vậy thì quyết định lên núi tìm kiếm, trên đường đi Đoàn Kết Nghĩa cầm lấy miếng đạo cụ bị bể mà sư đệ định vứt bỏ, quan sát một chút thì nhịn không được há mỏ hỏi Khâu Quốc Khải: "Khâu tổng, đạo cụ đoàn phim sao tệ vậy, này là thứ gì a, nước sơn còn không sơn đều làm sao đưa vào phim được chứ?"

Khâu Quốc Khải lau mồ hôi, nghe vậy thì lộ ra nụ cười gian thương ý là "cậu còn trẻ lắm": "Aiz, cậu không biết rồi, phim điện ảnh bây giờ không dễ quay a, đầu tư nam nữ chính là hết phân nửa tiền đầu tư rồi, số còn lại chia cho các diễn viên khác cùng chi tiêu hằng ngày của đoàn phim. Thứ trong tay cậu là cây trượng của trúc tinh, còn có hồ ly tinh, heo rừng tinh, gà rừng tinh nữa, dù sao cũng chỉ là vai quần chúng áo rồng xuất hiện một hai lần mà thôi, vì thế tôi cũng bảo bọn họ tùy tiện chuẩn bị phục trang là được."

Vừa dứt lời, Khâu Quốc Khải đột nhiên loạng choạng ngã dập mặt.

Khâu Quốc Khải ngọ nguậy từ dưới đất bò dậy, ôm cái mặt bị đập bằm xanh ngơ ngác.

Mọi người: "..."

...*...