Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 51: Tắm chung nè

Kỳ thực Phương Tiểu Kiệt diễn không tệ, sau khi được Vương đạo diễn phê bình nó vẫn luôn cố gắng tiến bộ. Xét về cảnh tượng, độ chân thật hay diễn viên thì đều xuất sắc hơn hẳn bộ quỷ giếng đầu tiên của nó.

Vệ Tây thực nghiêm túc thưởng thức, ngay sau đó màn hình TV đen thui, tiếng rên rỉ ngừng lại, căn phòng tĩnh lặng như chết.

Vệ Tây quay qua nhìn nhị đồ đệ đang cầm điều khiển: "Sao vậy?"

Nhị đồ đệ nhanh chóng bật dậy rút đĩa CD ra, dáng vẻ như muốn ném vào thùng rác, Vệ Tây thấy vậy thì vội vàng từ trên giường bò dậy cản: "Làm gì đó? Vẫn chưa xem xong mà!"

Răng rắc một tiếng.

Đĩa CD trong tay nhị đồ đệ bể thành hai mảnh, âm thanh của đồ nhi tựa hồ từ kẽ răng truyền ra: "Nên nghỉ ngơi."

Ánh mắt Vệ Tây lộ rõ ý tưởng "đứa bé này sao lại phản nghịch như vậy".

Nhị đồ đệ đối diện với cậu, không giải thích thêm gì. Ánh đèn lóe sáng một cái, cũng không biết có phải nhìn nhầm hay không, Vệ Tây cứ cảm thấy mình nhìn thấy một vành tai đỏ ửng.

TV mặc dù đã tắt nhưng hình ảnh và âm thanh cứ như chưa tan biến, vẫn còn quanh quẩn trong đầu người xem. Vệ Tây yên lặng ngồi một hồi, có lẽ vì cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao nên nhị đồ đệ đã hiểu ý hạ thấp điều hòa xuống hai độ.

Vệ Tây nhìn đồ đệ cởi bỏ áo khoác, kéo kéo cổ áo, tựa hồ bị chiếc áo siết tới khó thở. Sau khi cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi chữ T đen rộng thùng thình làm người ta nhịn không được lo lắng: "Đồ nhi không lạnh à?"

Nhị đồ đệ không thèm để ý tới cậu, trầm mặc bỏ áo khoác qua một bên, vừa xắn tay áo lộ ra cánh tay đầy vết sẹo dữ tợn vừa đi về phía cửa phòng.

Vệ Tây hỏi: "Đi đâu đó?"

Sóc Tông mở cửa phòng, lúc đóng cửa lại, âm thanh nghiến răng nghiến lợi theo khe hở truyền vào phòng: "Đi thu thập một thứ."

Thu thập cái gì? Thu thập hành lý à?

Vệ Tây không hiểu lắm, cũng may đồ nhi đi không quá lâu, chừng nửa tiếng đã quay lại, dáng vẻ như vừa vận động một phen, cánh tay lộ ra dưới ống tay áo nổi lên vài cọng gân xanh.

Lúc cửa mở ra Vệ Tây mơ hồ nghe thấy mấy tiếng kêu khóc, nghe có chút quen tai.

"Đóng kỹ cửa lại." Nhị đồ đệ trấn định nói: "Không còn sớm nữa, trong núi bắt đầu nổi gió rồi."

****

Trước giờ Vệ Tây chưa từng nghi ngờ lời đồ đệ, ồ một tiếng rồi nhanh lẹ đóng cửa phòng: "Không còn sớm nữa, nếu đồ nhi không muốn xem phim thì ngủ sớm đi."

Sóc Tông liếc nhìn chiếc giường đôi ở sau lưng, lại nhìn hai cái chăn phân biệt đặt trên giường, gật đầu.

Sau khi ra ngoài một chuyến, tâm tình của anh đã bình ổn hơn, bầu không khí mờ ám trong phòng cũng không còn, không có bộ phim quỷ quái của Phương Tiểu Kiệt, tối nay có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa...

Chờ... chờ đã...

Sóc Tông nhìn chằm Vệ Tây: "Em làm gì vậy?"

Vệ Tây cởi bỏ chiếc áo khoác, lộ ra chiếc áo dài tay màu trắng rộng thùng thình ở bên trong, sau đó nắm ống tay áo, ung dung cởi chiếc áo cuối cùng trên người, cả thân trên trần trụi, chỉ còn lại chiếc quần jean đậm màu, cậu đặt tay trên lưng quần, quay đầu lại đương nhiên hỏi: "Đồ nhi không tắm à?"

Sóc Tông nhìn vách thủy tinh trong suốt của phòng tắm cùng lồng ngực trắng nõn của đối phương: "......... không."

Vệ Tây có chút rầu rĩ, đồ nhi không để ý vệ sinh a, rõ ràng trên người toát mồ hôi.

Cuộc sống ngoài núi tiện lợi hơn trong núi rất nhiều, lúc ở trong núi Vệ Tây rất thích nước, bởi vì lười cộng thêm không sợ lạnh nên thường nhảy vào suối tắm, thỉnh thoảng vì Vệ Đắc Đạo đặc biệt yêu cầu mới nhóm lửa nấu nước nóng. Bất quá sau khi xuống núi, ý thức được nước nóng rất dễ lấy nên ở Vệ gia đã tập thành thói quen tắm cả sáng và tối.

Vệ Tây muốn nói lại thôi nhìn đồ đệ, muốn làm gương tốt chỉnh sửa thói quen vệ sinh của đối phương, thế nhưng đồ đệ không hề tiếp nhận giáo dục, sau khi cự tuyệt thì quay đầu nhìn ra cửa sổ, cảnh núi non trong bóng đêm đen ngòm tựa hồ ẩn giấu cảnh trí gì đó tuyệt đẹp.

Vệ Tây thay đổi suy nghĩ một chút, thôi kệ vậy, Vệ Đắc Đạo cũng không thích tắm, còn không thích thay quần áo, nhân loại luôn có sở thích riêng của mình.

Thế là cậu không xoắn xuýt nữa.

Sóc Tông tính toán sẽ không nhìn, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm núi non nhưng tai thì tựa hồ có ý thức của riêng mình, thu nhận hết tất cả âm thanh trong phòng, kể cả những âm thanh nhỏ nhất.

Tiếng vải ma sát lúc bị cởi ra, tiếng khóa kéo quần jean chạm vào vật liệu bằng gỗ, tiếng bước chân, đại khái là Vệ Tây không đi dép nên lúc đi phát ra tiếng lạch bạch lạch bạch rất nhỏ, ngay sau đó là tiếng nắp nhựa bật mở làm người ta liên tưởng tới hình ảnh cậu tò tò đưa từng loại lên mũi ngửi ngửi.

Vệ Tây giống như một đứa nhỏ hiếu kỳ với mọi thứ.

Trước kia không phải như vậy.

Sóc Tông chống bệ cửa sổ, anh mở cửa sổ, cơn gió núi mùa đông lạnh lẽo phả vào mặt làm anh nhớ tới rất nhiều chuyện.

Từ rất lâu rất lâu trước kia, thế giới vẫn chưa phải là thế giới bây giờ, núi vẫn không thay đổi, thế nhưng thời đó, rừng rậm thường được dùng làm động phủ.

Ai cũng có vài chỗ như vậy để cất giấu kỳ trân dị bảo của mình, cẩn thận thủ hộ, duy chỉ có Vệ Tây là bất đồng.

Trước giờ cậu không hề tồn trữ bất kỳ thứ gì, vì thế động phủ vẫn luôn trống rỗng, chỉ lẻ loi một kẻ xấu xa là cậu ta, thế nhưng vì thiên tính mà cậu ta luôn cướp đoạt khắp nơi, cướp được cái gì liền ăn cái ấy.

Không hề cố kỵ, hung ác tàn bạo, lý trí ít ỏi, Hạ Thủ Nhân đánh giá rất có lý. Vệ Tây thậm chí còn không sợ chết, vì thế nơi nào cũng dám xông vào, đuôi Hạ Thủ Nhân cũng vì thế mới bị cắn.

Còn anh?

Sóc Tông nhớ lại, thực không đếm hết số lần giao chiến của anh và Vệ Tây. Hai bên có trách nhiệm bất đồng, lập trường tương khắc, khi đó sức mạnh của đối phương vượt xa bây giờ, mỗi lần đánh nhau đều là sinh tử giao tranh, vì thế hai người luôn xem nhau là tử địch, mỗi lần động thủ là muốn đập đối phương hồn bay phách tán.

Anh thậm chí còn từng chất vấn Thiên Đạo, vì sao lại để thứ như Vệ Tây ra đời, cho đến một lần...

Nghĩ tới đây, chân mày Sóc Tông nhíu chặt.

Ngay lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới động tĩnh không đúng lắm, anh mãi suy tư nên quên mất tâm tình tránh né vừa nãy, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

"..."

Vệ Tây vẫn chưa bắt đầu tắm, xuyên qua mặt kính thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng cậu đang nằm úp trên bồn rửa mặt, mở vòi nước, há miệng uống.

Con mẹ nó...

Sóc Tông bị một màn chấn động này đập tan hết hồi ức, anh bước nhanh vào phòng khóa vòi nước lại, bởi vì chuyện Vệ Tây uống nước máy mà bừng lên cơn phẫn nộ đã lâu không thấy: "Em làm gì vậy?"

Kết quả Vệ Tây thấy nước bị tắt thì không hề hay biết mình làm sai chuyện, sau khi đứng dậy vẫn thực tốt tính nhường đồ nhi: "Đồ nhi cũng khát à? Vậy đồ nhi uống trước đi."

Đối diện với ánh mắt Vệ Tây, từ thái độ của cậu dần dần hiểu ra gì đó, nháy mắt cảm thấy hành vi nghiêm túc hồi ức lại quá khứ của mình đúng là ngu xuẩn.

Anh vô ngữ nhìn trần nhà một hồi, trừ bỏ than thở thì chẳng muốn làm gì khác, qua một lúc lâu mới đi ra ngoài lấy một chai nước suối nhét vào tay Vệ Tây: "Nước máy không thể uống, sau này khát thì nói với tôi."

Không biết Vệ Tây có nghe thấy hay không, cậu chậm rãi cắn nắp chai, nốc cạn.

Trước giờ cậu ăn cái gì cũng giống như ăn cướp, thói quen này ngược lại không hề thay đổi, tốc độc nuốt không theo kịp tốc độ nước chảy, một phần nước theo khóe miệng tràn ra, theo cái cằm thon gầy chảy xuống cần cổ thon dài, lướt qua trái cổ, chậm rãi đọng lại ở phần xương quai xanh, dần dần tích thành vũng.

Ánh mắt Sóc Tông đuổi tới đây, thấy được chút màu hồng thì giống như bị phỏng mà vội vàng dời tầm mắt, lúc này mới ý thức được tình huống.

Vệ Tây đã cởi bỏ quần jean, chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác màu trắng đứng trên nền gạch men, chân trần, eo nhỏ, chân thon dài. Có lẽ vì lượng vận động lớn nên phần phụng bằng phẳng mơ hồ có đường nét cơ bắp không quá rõ ràng, thế nhưng cả người đặc biệt trắng nõn, dưới ánh đèn phản chiếu tựa hồ lóng lánh quang mang.

Sóc Tông thở hắt một hơi, cảm thấy nhiệt độ trong phòng vừa mới hạ xuống tựa hồ lại một lần nữa tăng cao.

Chỉ thấy Vệ Tây uống nước xong thì vứt bỏ cái chai, quay ra sau nhìn bồn tắm, vừa cúi người mở nước ấm vừa quay lại hỏi mình: "Đồ nhi, tắm chung không?"

Sóc Tông không nhìn tới vị trí đường cong nào đó lộ rõ rền rệt lúc Vệ Tây khom người, quẳng lại một câu không muốn rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Vệ Tây than thở, dáng vẻ đồ nhi cứ như tránh rắn rết ấy, sao lại không thích tắm như vậy chứ?

Sau khi ra ngoài Sóc Tông mới phát hiện tình huống vô cùng tệ hại, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, hơi nước làm mặt kính thủy tinh trở nên mông lung, thế nhưng lúc ánh mắt liếc nhìn về phía mặt kính thì chẳng cảm thấy cải thiện chút nào. Bởi vì tác dụng của ánh đèn, hết thảy hành động của Vệ Tây hóa thành hình chiếu, lúc nhìn không rõ, tưởng tượng lại càng dữ dội hơn.

Sóc Tông xoay chuyển tầm mắt, ngay sau đó nhìn thấy chiếc CD bị vỡ thành hai mảnh trong thùng rác, anh rút khăn giấy ném vào che nó lại, sau đó mệt mỏi nằm lên ghế sô pha.

Một làn hơi nước hệt như âm hồn bất tán chui ra khỏi khe cửa, mang theo mùi thơm của sữa tắm, không khí ẩm ướt ấm áp từng chút quấn quanh thân thể.

Anh nhắm mắt lại.

*****

Vệ Tây tắm xong đi ra thì nhìn thấy nhị đồ đệ ngồi trên ghế sô pha, quần áo cũng không chịu thay, dáng vẻ tựa hồ đã ngủ.

Ngủ ngồi sao được chứ? Cậu vội vàng đi tới lắc lắc đối phương: "Lục Khuyết? Đồ nhi?"

Đồ đệ bị lay tỉnh lập tức giật bắn ngồi thẳng dậy, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào, lúc ánh mắt chạm vào người cậu thì nhanh chóng dời qua chỗ khác, âm thanh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "...mặc quần áo vào."

Bình thường khi không đủ quần áo, Vệ Tây còn ở truồng săn thú trong núi, lúc này đứng trước mặt đồ đệ cũng không hề thấy xấu hổ. Bất quá nếu đồ đệ đã yêu cầu thì làm thôi, cậu cầm khăn lông lau lau mái tóc vẫn còn nhỏ nước của mình, xoay người đi tới mép giường mở hành lý, cúi người lục lọi, đồng thời hỏi đồ đệ phía sau lưng: "...sư huynh con để quần sư phụ ở đâu vậy?"

Sóc Tông nhìn hai cánh mông nhỏ không chút đề phòng lắc lư trước mặt mình: "........."

Sau lưng vang lên một âm thanh thật lớn, Vệ Tây không nghe thấy câu trả lời, quay đầu nhịn lại thì chiếc ghế sô pha phía sau đã không còn bóng người, chiếc bàn trà nhỏ đặt trước chiếc ghế không biết bị thứ gì đụng phải mà lệch hẳn, đồ đệ nhà cậu bước nhanh như gió phóng về phía phòng tắm.

Vệ Tây ngẩn người: "Đồ nhi, đi đâu đó?"

Cửa phòng tắm đóng sầm lại, giọng điệu nhị đồ đệ có vẻ khá nóng nảy: "Tắm!"

Không phải vừa nãy nói không tắm à?

Tiếng xối nước rất nhanh liền truyền ra, Vệ Tây nghi hoặc không bao lâu thì chuyển thành cao hứng, túm cái quần lót rốt cuộc cũng tìm ra, vẫn là mình dạy giỏi a.

****

Hai chiếc chăn trên giường được trải ngăn ngắn, Vệ Tây dĩ nhiên chọn vị trí bên ngoài, tình huống trong núi chưa rõ thế nào, làm sư phụ phải luôn bảo hộ đồ đệ a.

Vệ Tây cởi bỏ chưởng môn lệnh đeo trên cổ, vốn định đặt lên đầu giường nhưng đột nhiên cầm lấy tỉ mỉ quan sát.

Phía sau ngọc bội có chạm trổ chú văn phức tạp, ngón tay Vệ Tây nhẹ nhàng vuốt ve chú văn.

Thứ này hôm nay đã nóng lên.

Là Vệ Đắc Đạo lưu lại sao? Vệ Đắc Đạo đã đi đâu rồi? Vệ Tây nhớ rõ, ngày lão đầu chết, cậu không tìm được chút hồn phách nào ở trong núi.

Vệ Tây cố gắng suy nghĩ hiện tượng khác thường này, thế nhưng hiểu biết của cậu về phương diện này quá ít, trí nhớ khá hỗn loạn, không thể tìm được tin tức nào hữu dụng. Mà chẳng sao cả, Vệ Đắc Đạo nói cậu trước kia chính là cô hồn dã quỷ, cô hồn dã quỷ thì làm sao biết được mấy thứ này chứ?

Bất quá Vệ Tây mơ hồ cảm thấy miếng ngọc bội từ khi xuống núi tới nay vẫn luôn ảm đạm tựa hồ sáng bóng hơn một chút.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu đặt ngọc bội ở bên cạnh gối.

Đại khái là nhìn nhầm đi?

***

Rất nhanh nhị đồ đệ đã tắm xong, mặt không biểu cảm từ phòng tắm đi ra, Vệ Tây bị hơi nước lạnh như băng từ người đối phương phả tới làm hắt xì một cái: "Đồ nhi tắm nước lạnh à?"

Đồ đệ ừ một tiếng, không nói thêm gì, đi thẳng tới cuối giường leo lên, nằm sát vào bên trong, cách cậu một khoảng xa xôi như rãnh trời.

Vệ Tây không khỏi hoài nghi mình rốt cuộc đã làm gì, nhị đồ đệ không nhát gan như đại đồ đệ, từ khi thu nhận vào tông môn tới nay, trải qua nhiều pháp sự như vậy cũng chưa từng lộ ra tư thái căng thẳng như bây giờ.

Đáng tiếc Vệ Tây nghĩ một hồi vẫn không hiểu, chỉ có thể kết luận là đồ đệ không thích tắm nên tắm xong mới không vui như vậy.

Thế là Vệ Tây yên tâm thoải mái nằm nhích vào bên trong, lần này cậu có thể khẳng định đồ đệ khẩn trương, bởi vì đối phương lập tức phát hiện động tác của cậu, nhíu mày nhìn qua: "Sao vậy?"

Vệ Tây suy tư một chút, cũng không biết làm sao trấn an đồ đệ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Sư phụ đói."

Nhìn ánh mắt phản chiếu ánh đèn lóng lánh, qua một lúc lâu mới đưa tay tới: "Tới đây."

Thế nhưng sau khi đưa tay tới anh mới ý thức được tình huống đút ăn hơi khác với bình thường, trước kia hai người đều đang đứng, còn bây giờ lại đang nằm trên cùng một cái giường, Vệ Tây lại không hề chú trọng tới tư thế ăn...

Quả nhiên, thấy được đồng ý, Vệ Tây lập tức chui ra khỏi chiếc chăn của mình, cũng không để ý tới cánh tay đồ đệ đưa tới, ngược lại cả người lập tức sáp tới, đơn giản thô bạo dán sát người Sóc Tông hít một hơi thật dài.

Sóc Tông mặc sơ mi chữ T, làn da lạnh như băng bị chóp mũi ấm áp của Vệ Tây nặng nề lướt qua, cả người lập tức cứng ngắc.

Vệ Tây hoàn toàn không cảm thấy mình quá đáng, hít xong tựa hồ còn chưa thỏa mãn cọ tới cọ lui, bởi vì tư thế đang nằm nên cọ một hồi liền cọ tới bên gáy cổ đồ đệ.

Trên cổ rải rác động mạch chủ, huyết dịch dâng trào, là một trong những vị trí dương khí thịnh vượng nhất trên cơ thể con người, hít dương khí ở đây có cảm giác hoàn toàn bất đồng với lòng bàn tay. Vừa mới tiến tới gần, Vệ Tây liền cảm thấy bản thân bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng dương khí nồng đậm nhấn chìm, cảm giác giống như đứng bên bờ biển, vốn chỉ định dùng chân nghịch nước nhưng kếu quả lại bị cơn sóng cao quá đầu nhấn chìm.

Cơn thèm ăn bị dẫn dụ mãnh liệt, ánh mắt Vệ Tây trở nên đỏ ngầu.

Sóc Tông cảm thấy Vệ Tây đột nhiên kích động, ngay sau đó vùi mặt dính sát vào cổ mình, cọ loạn, hơi thở nóng tới mức sắp làm tổn thương làn sa rắn rỏi như tường đồng vách sắt của mình.

Anh trợn mắt, bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, giơ tay muốn đẩy Vệ Tây nhưng nào ngờ lại chụp trúng mái tóc xoăn có chút ẩm ướt của đối phương. Khoảnh khắc đầu ngón tay luồng vào lớp tóc, lực đạo trên tay anh theo bản năng thả lỏng, trở nên mềm nhẹ không ít: "Vệ Tây?"

Vệ Tây nghe thấy tiếng gọi, thấp giọng ừ một tiếng. Mặt áp sát làn da, dưới da chính là động mạch tràn đầy sức sống, nếu người này không phải đồ đệ thì cậu đã lập tức há miệng cắn một ngụm, không quản đối phương sẽ sống hay chết.

Thế nhưng cố tình lại chính là đồ đệ, cậu không nỡ cắn, thế nhưng cảm giác ăn không đủ no thật sự làm người ta nóng nảy. Vệ Tây cơ hồ dán cả mặt mình lên, cảm giác khó chịu không giảm bớt chút nào, da cùng da tiếp xúc sinh ra nhiệt độ thiêu cháy lý trí, làm cậu dần dần mơ hồ, cuối cùng bị cơn thèm ăn điều khiển, vô thức há miệng.

Khoảnh khắc chiếc răng cứng rắn chạm vào da, Sóc Tông lập tức phát hiện, trong lòng nhất thời rét run.

Ngay một giây trước khi cắn xuống, Vệ Tây bị bản năng người thầy kéo lại lí trí, gắng gượng dừng động tác lại.

Cậu ngậm lấy phần da kia, gặm lại không thể gặm, nhất thời nóng nảy không thôi, dứt khoát lè lưỡi nặng nề liếm láp.

Nháy mắt đầu lưỡi chạm vào làn da, dương khí nồng đậm theo một phương thức hoàn toàn khác với khi hít ồ ạt tràn vào miệng, nồng đậm cuồn cuộn tới mức làm đầu óc Vệ Tây choáng váng, tiếp theo đó là khát vọng lại càng mãnh liệt hơn.

Hiệu suất của cách ăn này thực sự quá cao!

Vệ Tây thỏa mãn đến mức linh hồn cũng muốn bay bổng, đầu óc mơ màng, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu là... ăn thêm chút nữa, ăn nhiều thêm chút nữa.

Sóc Tông bị liếm tới cứng ngắc cả người, chỉ vài giây trống rỗng, trên người đột nhiên nặng nề. Anh theo bản năng đưa tay lên thì phát hiện mình ôm ngang hông Vệ Tây. Vệ Tây đã hoàn toàn leo lên người anh, cách lớp chăn liều mạng củng củng cổ anh, đầu lưỡi liếm đến mức phần da bên cổ đã ướt nhẹp.

Sóc Tông trầm mặc, tay còn lại vẫn luồng trong tóc Vệ Tây, cố gắng câu thông: "Vệ Tây! Tỉnh lại đi! Vệ Tây!"

Nghe thấy âm thanh Sóc Tông, bị hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào tai, Vệ Tây rụt cổ, chậm rãi hé mi mắt nhìn đối phương.

Ánh mắt Vệ Tây tràn đầy thú tính huyết tinh cùng hung ác, cũng không biết bản năng bảo hộ đồ đệ mạnh mẽ tới mức nào, đến bây giờ vẫn chưa há miệng cắn xé.

Sóc Tông bị nhìn tới ngẩn người, ánh mắt này vô cùng quen thuộc, cứ hệt như xuyên qua thời không, ngừng lại ở một thế kỷ khác.

Vệ Tây rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nghe thấy âm thanh thì quay đầu qua, ngược lại nhận ra phạm vi kiếm ăn nhiều hơn. Đầu lưỡi dọc theo làn da động mạch bị mình liếm tới nóng lên, từng chút liếm lên trên, cuối cùng chạm tới cằm đồ đệ, bắt đầu tỉ mỉ gặm cắn, gặm một hồi rồi lại buông ra, dựa theo dương khí ngửi được tìm tới ngọn nguồn nồng đậm nhất.

Vệ Tây liếm khóe miệng đồ đệ, môi đối phương mím chặt, cậu không có cách nào chỉ có thể hé răng gặm cắn môi đối phương, mặc dù vậy, Vệ Tây vẫn cảm thấy mình chưa tìm được phương thức chính xác, chỉ có thể nóng nảy phát ra tiếng kêu rên khàn khàn.

Vệ Tây ngước mắt nhìn lên, biểu tình đồ đệ căng cứng, ánh mắt sắc bén tựa hồ nhìn thấu lòng người, cũng phức tạp đến mức làm cậu nhìn thế nào cũng không hiểu được.

"Khuyết Nhi..." Nhìn thấy mặt đồ đệ yêu thương, Vệ Tây rốt cuộc cũng thanh tỉnh một chút, có chút hoảng hốt nhả ra, người nhích lên một chút, cố chống đỡ lý trí nhẹ nhàng cọ cọ gò má đồ đệ: "...sư phụ đói."

Cậu có thể cảm giác được bàn tay đồ đệ đặt trên đầu mình, ngón tay xuyên qua sợi tóc, cả người cứng ngắc hệt như một bức tượng đá. Nháy mắt cậu mở miệng, lực đạo bàn tay đột nhiên gia tăng, ngay sau đó eo cũng bị siết chặt kéo cậu từ trên chăn trượt xuống.

Tựa hồ không tình nguyện.

Vệ Tây mơ hồ nhớ tới dáng vẻ ki bo của đồ đệ khi đưa tay cho mình hít dương khí trước kia, lúc này đầu óc đã bị cơn đói chi phối, càng ngày càng nóng nảy hơn.

Trên người đột nhiên nặng nề, mùi dương khí vừa mới rời đi không lâu lại một lần nữa nhích tới gần, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt.

Vệ Tây nhìn lên phía trên, gương mặt đồ đệ gần trong gang tấc, biểu tình có chút nóng nảy hiếm thấy, nhìn cậu trừng trừng.

Không khí trong phòng mỏng manh tới mức làm người ta khó thở.

Trước mắt Vệ Tây tối sầm.

Đôi môi vừa nãy kiên quyết không chịu hé mở... rốt cuộc nặng nề áp tới.

...*...