Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 12: Đại thiếu gia đại nghịch bất đạo

Quản gia đau đầu gọi người tới quét dọn nước tiểu của Mic, Vệ Tây bình tĩnh nhìn con chó béo uốn éo mông chạy đi, sau khi quẹo vào một góc quanh thì biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Vệ Tây tiếc nuối dời mắt đi.

Anh em Lục Văn Thanh không tiện ở lâu, sau khi thả Vệ Tây cùng Đoàn Kết Nghĩa xuống liền rời đi, lúc đi Vệ Tây đột nhiên phát hiện Sóc Tông ngồi ở ghế sau liếc mắt nhìn mình, thế nhưng không nói tiếng nào quay đầu đi, vẻ mặt có chút phức tạp cùng ngưng trọng.

Lưu lại Đoàn Kết Nghĩa mờ mịt ôm gùi trúc.

Ngoại hình cùng trang phục của Đoàn Kết Nghĩa quả thực quá khác người, nếu gặp trên đường chắc chắn sẽ làm người ta có xúc động bưng kín túi tiền, quản gia nhịn không được xúc động muốn gọi bảo an, thấy ánh mắt đối phương, Vệ Tây giải thích: "Đây là đại đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa của tôi."

Đột nhiên tới một nơi hoàn toàn xa lạ, Vệ Tây ngược lại không hề sợ sệt, ngay cả lúc sáng mới tới Bắc Kinh cũng chỉ có chút cảnh giác mà thôi, dù sao cậu có xác định rất rõ ràng về thức ăn của mình, đối với cậu thì những người xa lạ này chẳng khác gì củ khoai.

Cứ dùng thái độ đối xử như với đám chuột lông vàng là được, dù sao kia cũng là tiểu đệ của sơn đại vương.

Vệ Tây bình thản phân phó: "Tìm phòng cho tôi và anh ta nghỉ ngơi."

Quản gia: "............?"

Quản gia họ Chu, đã làm việc ở Vệ gia gần hai mươi năm, cơ hồ nhìn hai anh em Vệ gia trưởng thành, trong trí nhớ của ông thì đại thiếu chưa từng hất hàm ra lệnh như vậy, nhị thiếu thì không sai biệt lắm.

Này cũng không kỳ quái, sau khi mẹ qua đời cha liền cưới vợ khác, sau đó nhanh chóng có một đứa em cùng cha khác mẹ, địa vị của Vệ Tây ở Vệ gia từ nhỏ đến giờ vẫn khá lúng túng. Cha Vệ Tây, Vệ Thiên Di mặc dù là gia chủ nhưng quá bận rộn với sự nghiệp, rất ít khi quan tâm tới cuộc sống của hai đứa con trai, mẹ kế Thư Uyển Dung bình thường đối xử với Vệ Tây cũng rất tốt, thế nhưng chung quy vẫn không phải là con ruột, làm gì có ai không đề phòng cùng xa cách. Ở Vệ gia, từ đó tới giờ chỉ có em trai Vệ Thừa Thù có thể chân chính sống mà không cố kỵ gì, ngay cả chó cũng hoành hành ngang ngược. Nhìn lại Vệ Tây thì từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác, tính tình nhẫn nhịn khiêm tốn, đối với người hầu trong nhà cũng rất khách khí, cho dù bị chậm trễ, bị chó hù dọa cũng chỉ cười cười không truy cứu. Hoặc nên nói là không có năng lực truy cứu.

Chu quản gia đồng dạng cũng phân biệt đối xử với hai vị thiếu gia trong nhà, lúc này nghe Vệ Tây nói vậy thì có chút không kịp thích ứng. Thế nhưng nghiêm túc thì đối phương quả thật chính là một trong các vị chủ nhân của mình, khách khí hay không khách khí phân phó thì ông cũng không có quyền cự tuyệt, vì thế chỉ có thể mỉm cười làm theo: "Vâng, tôi sẽ bảo người chuẩn bị phòng khách cho Đoàn tiên sinh."

Chu quản gia đi trước dẫn đường, Vệ Tây bình tĩnh đi theo, ánh mắt quét nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám khó lường, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với đại thiếu vẫn luôn vui vẻ chào hỏi mọi người, không chỉ không chủ động chào hỏi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn tới.

Chu quản gia có chút khó hiểu, sau đó rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không đúng, vài lần quay đầu lại vô tình chạm phải ánh mắt Vệ Tây thì vô thức phát hiện mình túa mồ hôi lạnh.

Ông cũng không nghĩ nhiều, mặc dù khí chất của Vệ Tây sắc bén hơn rất nhiều nhưng dáng vẻ hoàn toàn không có gì khác biệt, thái độ cũng không lạnh nhạt, chẳng qua ông vẫn không khỏi thầm suy đoán vài tháng mất tích vị đại thiếu này đã xảy ra chuyện gì lại có thể biến đổi một người trẻ tuổi mềm yếu biến thành dáng vẻ hiện giờ.

Lúc này Chu quản gia ứa mồ hôi lạnh đầy người, không dám sơ ý, thậm chí còn chủ động giúp Vệ Tây mở cửa phòng, còn không quên giải thích: "Mấy tháng nay cậu không về nhà, không ai dám vào phòng nên trong phòng có chút bụi bặm, tôi sẽ lập tức bảo người tới quét dọn."

Này dĩ nhiên là Chu quản gia nói bừa, chủ nhân không có nhà mấy tháng liền không quét dọn phòng, nếu đổi lại là những thành viên khác của Vệ gia thì khẳng định không có khả năng phát sinh. Cũng may Vệ Tây không rõ chuyện này, chỉ tùy tiện ừ một tiếng, sau đó thực tự nhiên ra lệnh: "Dẫn đồ đệ tôi đi nghỉ ngơi, thuận tiện mang chút thức ăn tới cho tôi."

Ăn cơm trong phòng cũng là yêu cầu chưa từng có của vị đại thiếu gia vẫn luôn tuân thủ khuôn phép, Chu quản gia lau mồ hôi, liên tục đáp ứng, sau khi an bài Đoàn Kết Nghĩa xong thì vội vàng chạy xuống lầu, túm người hầu phụ trách dọn dẹp tới trách cứ: "Bà xem phòng đại thiếu bụi bặm cỡ nào rồi! Suốt khoảng thời gian này lười biếng không chịu quét dọn, bà còn muốn làm việc ở đây nữa không vậy?"

Dì quét dọn ù ù cạc cạc ăn mắng, thầm nói mấy tháng nay tôi không quét dọn căn phòng kia không phải ông đã biết từ ngày đầu tiên à, giờ đột nhiên chạy tới mắng người là sao?

**

Vệ Tây quan sát căn phòng mình vừa tiến vào, có vài thứ có thể hiểu được, tỷ như diện tích không lớn, nằm hướng nam, màu sắc nhạt nhẽo, toàn thể có thể nhìn ra chủ nhân căn phòng này có tính cách không thích tranh đua. Thế nhưng cũng có rất nhiều thứ không hiểu, tỷ như cái thứ pháp khí mà cậu từng bị khiêu khích ở Lâm gia, chẳng qua kích cỡ nhỏ hơn.

Vệ Tây không có ấn tượng đặc biệt gì với thứ này, đề phòng nó đột nhiên cắn người, cậu không tới gần nó, ngược lại đi tới tủ sách cạnh cửa sổ, tùy ý rút một quyển.

Cậu biết chữ, có lẽ là Vệ Đắc Đạo dạy, tóm lại là từ khi có ý thức cậu đã hiểu những thứ này.

Thế nhưng quyển sách này mặc dù có kiểu chữ rõ ràng chỉnh tề nhưng lại thiếu tay thiếu chân, mặc dù kích cỡ khá lớn nhưng vẫn làm người ta đau đầu. Vệ Tây xem vài tờ liền mất hứng thú đổi qua quyển khác, lần này là một quyển trắng như tuyết, bên trên không có chữ, tất cả đều là hình vẽ trắng đen. Bút tích đơn giản nhưng trông rất sống động, từ đầu đến cuối vẽ một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dưới góc phải mỗi bức vẽ đểu có chữ viết cùng ký hiệu. Ký hiệu này Vệ Tây không nhận ra, bất quả kết hợp trên dưới thì có thể đoán được đại khái là đang thống kê số lượng, vì thế Vệ Tây đoán bừa, mơ hồ nhìn ra dòng chữ ở bức sau cùng đại khái là...

[Ngày 17 tháng 5 năm 2018, bức vẽ Vương Duyệt đang ngẩng đầu nhìn bầu trời. Duyệt Duyệt, nụ cười của em so với ánh mặt trời ban trưa còn chói mắt hơn, giờ phút này cách ngày chúng ta đính hôn còn 338 ngày.]

***

Vệ Tây nhét quyển sách khó hiểu này vào kệ, tiếp đó tìm thấy một căn phòng nhỏ thực quỳ quái. Trong phòng lót đầy gạch đá sáng bóng loáng, trên tường treo một mặt gương mà cậu chưa từng thấy qua, nó rõ hơn gương đồng rất nhiều, Vệ Tây nghiêng người quan sát dáng vẻ của mình thật lâu, nhìn một hồi liền nhịn không được cào cào tóc.

Gương mặt của tiểu quỷ xui xẻo rất giống cậu, đối với chuyện này cậu không có gì không hài lòng, chẳng qua không hiểu sao tóc lại cứ xoắn xít lại thành từng lọn, xốc xếch rối bù, kéo thế nào cũng không thẳng. Cào cào mớ lông xoắn trên đầu, thoạt nhìn cứ như vừa tỉnh ngủ lại, khí thế ngang ngược ác liệt cũng vì thế mà giảm bớt rất nhiều.

Vệ Tây trợn mắt nhìn con ngươi đen lúng liếng của mình, suy tư một lát liền quyết định kiếm thứ gì đó cắt phăng mớ lông xoăn này, thế nhưng liếc nhìn xung quanh lại không tìm được dao kéo, trên mặt bàn lõm xuống phía trước tấm gương chất đầy chai lọ. Vệ Tây tiện tay đụng một cái, lòng bàn tay xuất hiện một vệt chất lỏng màu trắng sữa dinh dính, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, cậu tò mò cúi đầu liếm thử, nhất thời từ đầu lưỡi đến đầu óc đều thơm lừng.

Vệ Tây giật mình, sau đó biểu tình thực khó xử, thứ này cũng không quá khó ăn, thế nhưng vị có chút là lạ...

Cũng không biết đụng trúng thứ gì, cái ống có hình dáng kỳ lạ phía trên hố lõm đột nhiên ùng ục một tiếng, bắt đầu chảy nước!

Vệ Tây vừa sợ vừa hiếu kỳ, bắt đầu vòng quanh vòi nước kia vài lòng, sau vài lần lần mò thì phát hiện mình đụng trúng tay cầm ở bên cạnh, chỉ cần gạt nó lên trên thì nước sẽ tự động trào ra.

Vệ Tây oa một tiếng, lập tức nhoài người tới quan sát. Lúc ban đầu vì kiếm nước cho Vệ Đắc Đạo uống, cậu phải đi múc nước từ dòng suối mang về rót đầy chậu nước trong sân, thế nhưng có cái này thì việc gì phải phiền toái vậy nữa? Người ngoài núi thật thông minh!

Suy nghĩ một hồi, Vệ Tây vội vàng cúi người uống vài hớp, uống xong chẹp chẹp miệng, mùi vị có chút tanh tanh, không bằng nước suối trên núi. Bất quá bình thường Vệ Tây cũng không quá kén chọn mùi vị nên vẫn có thể tiếp nhận, thực vui sướng quyết định sau này sẽ tới đây uống nước.

Hóa ra đây là nơi uống nước!

Vệ Tây rời khỏi căn phòng nhỏ, lúc này Chu quản gia đã dẫn người tới quét dọn, trên bàn bày thức ăn Vệ Tây yêu cầu, liếc nhìn một chút, là một chén cháo trắng với chút thức ăn.

Chu quản gia ấp úng giải thích: "Ông chủ cùng phu nhân không có nhà nên không chuẩn bị sẵn thức ăn..."

Buổi sáng lúc Lục Văn Thanh gọi điện tới, ông liền dựa theo trước kia bảo nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn cho đại thiếu, giờ xem lại thì quả thực quá đơn giản.

Vệ Tây không biến sắc gật đầu, thầm nghĩ, cuộc sống ở Vệ gia quả nhiên không tốt như cậu đoán, Chu quản gia không nhìn ra vui giận từ phản ứng của Vệ Tây, áp lực trong lòng lại càng lớn hơn, lúc này dưới lầu vang lên tiếng chuông điện thoại, ông vội vàng mượn cớ chạy đi.

Vệ Tây hai ba hớp uống cạn cháo, lại lột trứng vịt muối nhét vào miệng, cảm thấy chút thức ăn này không đủ nhét kẽ răng, xem ra muốn ăn no phải tự ra ngoài tìm.

Chu quản gia mới đi không lâu đã vội vàng chạy trở lại, đứng ngoài cửa phòng gọi: "Đại thiếu, ông chủ gọi điện về, nói cậu xuống nghe máy."

Vệ Tây hiển nhiên nghe không hiểu, thế nhưng cho dù không hiểu cũng không thể hỏi bậy, vì thế bình tĩnh theo đối phương xuống lầu.

Chu quản gia dẫn Vệ Tây tới phòng khách, cầm thứ gì đó trên chiếc bàn nhỏ cạnh sô pha đưa qua, thứ kia có màu xám đen, hình dáng kỳ quái, tay cầm rất dài, hai đầu tròn vo, dưới đáy có một sợi dây cong queo uốn khúc nối với một cái hộp trên bàn.

Vệ Tây không thấy vị ông chủ mà quản gia đã nói, thuận tay nhận lấy thứ kia đưa tới trước mắt nhìn một chút, nhìn không ra kết quả gì, liền theo bản năng hỏi Chu quản gia: "Làm gì?"

Nào ngờ giây tiếp theo, Chu quản gia còn chưa kịp mở miệng, một đầu tay cầm trong tay cậu đã oang oang vang lên một giọng nam trầm trầm phẫn nộ: "Làm gì? Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi à? Cậu có bản lĩnh thì quay về nhà làm gì? Sao không chết ở bên ngoài luôn đi?! Hả? Tôi sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con ngỗ nghịch như cậu!"

Âm thanh bừng bừng phẫn nộ kia đột nhiên vang lên, Vệ Tây vừa kinh hãi lại ủy khuất, tự nhiên sao lại vô duyên vô cớ mắng chửi người!

Vì thế cậu mất hứng mắng: "Im miệng!"

Vật khi quả nhiên yên tĩnh một chốc, sau đó giống như bị chọc giận, bắt đầu gầm thét cuồng loạn hơn nữa: "Cậu nói cái gì?! Cậu lặp lại lần nữa xem?! Cái thằng nhóc con..."

Vệ Tây thấy mình không thể hù dọa đối phương thì càng đề phòng hơn nữa, muốn vứt bỏ thứ đồ trong tay đi, nào ngờ không cẩn thận dùng lực quá lớn, trực tiếp bẻ gãy thành hai khúc.

Vệ Tây: "?"

Bất quá sau khi tay cầm bị gãy, tiếng quát mắng kia rốt cuộc cũng ngừng lại, Vệ Tây cảm thấy mình đã giải quyết được vấn đề, liền bình tĩnh đưa ống nghe lại cho Chu quản gia, tỏ vẻ mình sẽ bảo vệ tiểu đệ, không cần sợ: "Cho ông này, tôi bảo ông ta an tĩnh rồi."

Chu quản gia: "..............."

Chu quản gia biến sắc theo bản năng nhận lấy, đến khi nhìn rõ thứ trong tay là gì thì mê mang.

Chờ, chờ chút... vừa nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Đại thiếu mới bảo ông chủ im miệng à?!

Sau đó bởi vì ông chủ không chịu im nên dứt khoát phát hư điện thoại luôn?!

Hiểu ra chuyện vừa xảy ra, Chu quản gia cảm thấy cả người đều không ổn, ông ở Vệ gia mười mấy năm, cho đến giờ đã khắc sâu nhận thức đại thiếu luôn nơm nớp lo sợ trước mặt cha mình, chưa từng thấy tình cảnh nào đại nghịch bất đạo như vậy?!

Ông cứng lưỡi, thậm chí không biết mình nên nói gì bây giờ, Vệ Tây tự giác mình cần phải bảo hộ tiểu đệ, vì thế thực tự nhiên nói: "Được rồi, không cần sợ, ông chuẩn bị nước tắm cho tôi đi."

Cậu muốn tắm rửa một chút, thế nhưng lại không biết chỗ nấu nước.

Chu quản gia thầm nghĩ không phải trong phòng tắm có bình nước nóng sao, sao lại sai mình? Thế nhưng lúc này đối mặt với đại thiếu nhà mình trở nên to gan lớn mật như vậy ông căn bản không có can đảm nói cự tuyệt, ngây ngốc đáp một tiếng rồi buông điện thoại xuống.

Lão Vệ bị quát im lặng rồi bị cúp máy không hề hay biết cuộc sống của mình chuẩn bị được mở sang một trang mới, ở bên đầu dây bên kia quát mắng inh ỏi, lúc này Vệ Tây quyết định trước tiên đi tìm chút đồ ăn.

Lần theo mùi hương tìm tới phòng bếp, trong phòng không có ai, chỉ có một chiếc tủ lớn đặt trong góc tường tỏa ra mùi thức ăn.

Vệ Tây mở cửa tầng trên, cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt, bên trong đặt chai lọ linh tinh cùng rau cải trái cây, thoáng cái đã bị cậu ăn sạch sẽ.

Ăn xong tầng trên, Vệ Tây vừa gặm củ khoai tây cuối cùng vừa mở tủ phía dưới, phần này lạnh hơn, trên vách thậm chí còn đóng băng sương, bên trong chất đầy những túi cứng trong suốt, Vệ Tây mở một túi ngửi thử, phát hiện là gà sống.

Ai nha, thịt!

Cậu vui sướng xếp chân ngồi trước tủ, ôm con gà lạnh gặm răng rắc, gặm thực say sưa.

Bất quá thịt đông trong tủ mặc dù tê răng một chút nhưng cũng không nhiều, ăn chưa được mấy miếng đã hết, Vệ Tây không khỏi rầu rĩ.

Lúc này ở ngoài hành lang truyền tới tiếng động, Vệ Tây ngẩng đầu.

Bé cưng Mic của Vệ gia theo bản năng cảm thấy thiên địch liền cụp đuôi bỏ chạy vào biệt thự, tránh né thật lâu mới dè dặt ló ra nhìn xung quanh, cái người ở trong sân làm nó sợ tới tè dầm đã không thấy đâu nữa, vì thế bộ não của chú chó Husky báo cho nó biết là hết thảy nguy cơ đã qua!

Nó lại tiếp tục ngang tàng như ngày thường, đầu tiên là chà đạp mớ cỏ cây ngoài sân, sau đó đứng ở cổng gầm thét với đám xe cộ chạy ngang qua, gầm gừ xong thì theo cửa chó chui vào biệt thự, vui vẻ nhảy lên phá hoại bộ ghế sô pha.

Thế nhưng lúc này, phản xạ hình cung rốt cuộc làm nó ý thức được có một ánh mắt chăm chú từ phòng bếp tia ra.

Ai đang nhìn mình! Mic run lông đứng thẳng dậy, ô ô hai tiếng, thực oai phong quay đầu.

Giây tiếp theo, chiếc gối dựa tơi tả từ miệng Mic rớt xuống.

Xung quanh rốt cuộc không có người cản trở, Vệ Tây nhai chân gà rôm rốp trong miệng, thèm thuồng vẫy vẫy tay với con chó mập có biểu tình thật phong phú ở bên kia.

"Tới đây."

..*..

[Tác giả] Mic: Ta con mẹ nó có cảm giác ngày tháng tốt đẹp sắp kết thúc rồi.