Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 109: Nhân loại sợ atula

Biểu hiện của Đoàn Kết Nghĩa hưng phấn như vậy làm mọi người như gặp phải đại địch thật sự không biết phải làm sao, Phong Bá Thủy Sư độc miệng: "Đúng là dốt nát không biết sợ, mi có biết ma giới là sự tồn tại thế nào không mà dám nói mấy lời khoác lác không biết ngượng mồm đó?"

Đoàn Kết Nghĩa không hiểu ma giới lắm, nghe vậy thì có cảm vẻ không dễ giải quyết cho lắm, nhiệt huyến tràn trền muốn học hỏi sư phụ bảo vệ thế giới rốt cuộc cũng phai nhạt một chút: "Atula gì đó trước kia tôi chưa từng nghe qua, rõ ràng là danh tiếng không bằng sư phụ, Thái Thương Tông chúng ta dầu gì cũng có hơn ngàn nhân viên...."

Phong Bá trợn trắng mắt: "Giới atula có hơn triệu ma la, bọn họ không có danh tiếng là vì sau khi Ba Tuần bị thiên đình đông tây liên thủ tiêu diệt, ma giới mất đi đầu lĩnh, không đấu được tinh túc đông đảo, lúc này mới co đầu rụt cổ ở ma giới suốt mấy ngàn năm qua, không tạo thành quá nhiều tai họa cho nhân gian. Sự thật là nếu không có thiên đạo, hơn triệu ma la tràn vào có thể lật đổ nhân gian, bản lĩnh của Ba Tuần lợi hại vượt khỏi sức tưởng tượng của mi, ngay cả Phật tổ cũng không làm gì được hắn. Đừng tưởng Thái Thương Tông chữa được bệnh phù chân là vô địch thiên hạ, đối kháng với ma giới đông đạo thì sư phụ sư tổ mi phỏng chừng cũng không dám nói bậy nói bạ, một nhân loại nho nhỏ như mi thì tùy tiện thả một con ma thú chỉ táp một phát là ngỏm."

Phong Bá thực phiền Đoàn Kết Nghĩa, người này đặc biệt bảo hộ lợi ích của người nhà, bởi vì sau khi gia nhập Thái Thương Tông hắn cùng Thủy Sư phân chia công việc với Vệ Đắc Đạo nên Đoàn Kết Nghĩa có cơ hội liền léo nhéo. Hơn nữa cũng không biết tiếp nhận nền giáo dục gì lớn lên mà tam quan đặc biệt kỳ quái, rõ ràng làm ăn phong kiến mê tín, bình thường rất cung kính cung phụng dâng hương cống phẩm cho Đắc Đạo thiên tôn nhà mình, thế nhưng đổi thành tinh túc bọn họ thì hoàn toàn không có chút kính trọng nào của người phàm đối với thần linh.

Vì thế Phong Bá mỗi khi có cơ hội cũng đặc biệt thích châm chích Đoàn Kết Nghĩa.

Đoàn Kết Nghĩa quả nhiên lộ ra biểu tình do dự.

Thủy Sư biết rõ tính khí vị hợp tác nhà mình, nghĩ tới gần đây Đoàn Kết Nghĩa liên tục ra tay giúp người liền nhịn không được mở miệng khuyên Phong Bá: "Ông việc gì phải nói móc hắn như vậy, là người tu hành, lòng mang thiên hạ, vô luận năng lực cao thấp đều đáng giá kính trọng mà."

Kết quả Thủy Sư vừa dứt lời chưa tới ba giây, chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa kéo vạt áo sư phụ nhà mình: "Sư phụ, con thấy hay là thôi đi, mấy chuyện vặt như nhặt di động bắt trộm này nọ vậy mà được hồi báo lớn, làm nhiều một chút nói không chừng còn có thể lên tin tức, còn có lợi ích tuyên truyền cho tông môn. Còn đối thủ lợi hại như vậy, bỏ công nhiều lợi lại ít, nói không chừng còn gây ra thương vong cho nhân viên, lỡ như không cứu được thì ngay cả danh hiệu liệt sĩ quốc gia cũng không lấy được, xét theo góc độ kinh tế học thì không được lợi cho lắm."

Phong Bá: "..."

Thủy Sư: "..."

Lập trường chính nghĩa hỗn loạn của người này là học được xã hội tư bản sao? Vậy rốt cuộc trước kia liều mạng làm người tốt rốt cuộc là vì cái gì?

Đoàn Kết Nghĩa hăng say đánh đường lui, Phong Bá thực vô ngữ, sau hai lần bị Vệ Tây đánh, hắn thực sự không tin tưởng ý tưởng Vệ Tây liều lĩnh giải cứu thế giới: "Mi an tâm đi, sư phụ mi không có tính toán này đâu."

Tinh túc mặc dù không giao thiệp với phàm trần nhưng có nghe qua hung danh của thao thiết, hiện giờ vì trấn an mà phải liệt nó vào danh sách thụy thú đã đủ buồn cười rồi, còn trông cậy nó vì nhân gian mà đối kháng ma la?

Thế nhưng làm Phong Bá kinh ngạc chính là Vệ Tây không chỉ lập tức tiếp nhận đề nghị rời khỏi đế đô của Đoàn Kết Nghĩa, ngược lại có chút suy tư: "Nói vậy là chúng vừa gây hại nhân gian, lại không được thiên đạo bảo hộ, là đối thủ mà Thần Phật gặp cũng muốn diệt? Cũng không biết với sức của một mình sư phụ có thể giải quyết được bao nhiêu."

Lời này vừa nói ra, đừng nói Phong Bá Thủy Sư, ngay cả Sóc Tông cũng lập tức nhìn qua Vệ Tây.

Phong Bá Thủy Sư cực kỳ kinh ngạc, con thao thiết này uống lộn thuốc sao? Cư nhiên thật sự có ý tưởng bảo vệ nhân gian?

Trong mắt Sóc Tông cũng lóe lên ưu tư phức tạp, thực muốn đưa tay xoa đầu Vệ Tây, bất quá cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, không khích lệ Vệ Tây phấn đấu vì sự nghiệp thụy thú: "Tôi biết em muốn làm gì, thế nhưng số lượng ma la đông đảo, đều sinh ra từ ác niệm thế gian, thực lực cường hãn, phần lớn đều có thân bất tử bất diệt, khi xưa thiên đình đông tây dốc hết toàn lực cũng không thể hoàn toàn lật đổ bọn chúng, em không cần có ý niệm không thiết thực này."

Vệ Tây nghe thấy lời của đồ đệ thì lộ ra biểu tình tiếc nuối.

Cuối cùng Sóc Tông vẫn nhịn không được vỗ đầu Vệ Tây.

Xem ra em ấy thật sự rất thích làm thụy thú.

So sánh mình với sư phụ, trên mặt Đoàn Kết Nghĩa lộ ra chút xấu hổ, nghĩ tới mấy lời châm chọc của Phong Bá thì tức giận trừng mắt: "Cái loại bỉ ổi tiểu nhân này, ông làm sao hiểu được nhân đức của sư phụ tôi chứ!"

Phong Bá: "..."

Phong Bá hiếm khi không tức giận, ngược lại bị mắng mà có chút sợ sệt.

Không ngờ hung thú thượng cổ lại có thể vì nhân gian mà làm tới nước này, so ra, thần linh vì không có tín đồ mà lựa chọn đọa ma như bọn họ quả thực quá thấp kém.

Không khí an tĩnh, Vệ Tây tiếc nuối khóa màn hình di động ẩn đi hình ma la.

Thứ ma la này mặc dù đã mở ra linh trí, thế nhưng nếu thần linh được quyền giết thì thụy thú như cậu cũng giết được đi. Vừa hại nhân gian lại không phải động vật bảo hộ thật sự không nhiều, ác quỷ là một trong số đó, thế nhưng số lượng lại quá ít ỏi, quả thực rất khó gặp, thế nhưng đám ma la kia thì có cả triệu.

Người chụp hình có nói phần tử này cao ít nhất hai mét, những người khác tuy không chụp được nhưng cũng nói đối phương rất cao. Xem ra nhóm ma la ma giới này đều có dáng người rắn chắc.

Vệ Tây quay đầu liếc nhìn đại đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa cũng cao cỡ hai mét nhà mình, ánh mắt đảo qua thân thể rắn chắc không thể che giấu dưới lớp áo khoác dày mùa đông.

Đồ đệ đương nhiên không thể ăn, thế nhưng ma la thì có thể, dáng người của Đoàn Kết Nghĩa.... thay vào mặt mũi của đám ma la kia...

Thân thể rắn chắc, mỡ đẫy đà, nướng chín lên rồi rắc thêm chút muối tiêu, khẳng định rất ngon.

Đoàn Kết Nghĩa xúc động, vô thức run lẩy bẩy, ngay sau đó liền đối mặt với ánh chuyên chú thâm ảo khó lường của sư phụ nhà mình.

Cảm giác rùng mình kia lập tức bị quên béng mất, Đoàn Kết Nghĩa xúc động lộ ra nụ cười ngọt ngọt ngốc ngốc----- sư đệ rõ ràng đang ở đây, thế nhưng sư phụ vẫn không quên chú ý mình, biểu tình lại ôn nhu như vậy.

Quả nhiên thân là đại đồ đệ đời thứ sáu mươi ba của Thái Thương Tông, sư phụ vẫn rất quan tâm mình.

***

Ban ngành truyền bá tin tức quốc gia nhanh chóng phản ứng, không bao lâu sau không ít tài khoản cải chính tin đồn bắt đầu lấn át các bài viết suy đoán thân phận của nhân vật thần bí gây xôn xao khắp nơi kia.

Lúc mọi người tới Mậu Hóa, ngay cả đài phát thanh cũng tham gia vào sự kiện này, âm điệu của phát thanh viên thậm chí có chút cười nhạo-----

"Nè Tiểu Hồ (người hợp tác), cậu có biết không, gần nhất có một tin rất đáng giận, nói là có một nhóm thích hóa trang chơi Halloween chưa đủ, gần nhất ăn mặc kỳ quái đi khắp nơi làm kinh sợ nhóm cư dân thành phố."

Người hợp tác liền thở dài-----

"Muốn vui đùa cũng có thể lý giải, thế nhưng vì niềm vui của mình mà hại người khác bàng hoàng thì không tốt, hành vi này nên bị lên án."

"Bất quá mọi người cũng không nên xem thường, tựa hồ có phần tử phạm pháp muốn nhân cơ hội này để gây án, nếu mọi người gặp phải phần tử khả nghi tương tự, nếu không xác định được thân phận thì tuyệt đối đừng tiếp cận, tránh bị bọn họ nhân cơ hội trộm ví tiền."

Sóc Tông ngừng xe, thuận tiện tắt raido, nghĩ cũng biết đơn vị liên quan đã triển khai hành động để tránh khủng hoảng.

Nhận được tin cải chính, dân chúng quả nhiên không còn sợ hãi nữa, những lời bình luận suy đoán hoảng sợ bắt đầu chuyển thành lên án "nhóm người thích hóa trang" này, đề tài từ hóa trang chuyển sang phần tử phạm pháp, sau đó chuyển sang rốt cuộc đặt mua đạo cụ hóa trang ở đâu.

Năng lực tiếp nhận cường đại của nhân loại một lần nữa chiến thắng nỗi sợ.

Nào ngờ ẩn phía sau những lời cười đùa này lại là nan đề làm rất nhiều người bể đầu mẻ trán.

Ninh Thiên dĩ nhiên cũng nhận được tin, toàn bộ thụy thú trong công ty tạm ngưng công việc trong tay tham gia cuộc họp khẩn cấp do ban ngành đặc biệt tổ chức, tiến trình hội nghị được quay video lại gửi qua wechat cho Sóc Tông.

Bởi vì ma giới giỏi che giấu tung tích nên trước mắt hội nghị vẫn chưa cho ra được kết quả thảo luận.

Các vị đạo trưởng ở Mậu Hóa cũng nhận được tin, năng lực của tu hành giả bình thường có hạn, trước giờ không được chọn gia nhập đội hành động cao nhất, vì thế đối với chuyện ma la đột nhiên xuất hiện này cũng thực sự không có cách ứng phó.

So với ma la còn không rõ đang ở nơi nào, nạn hạn hán ở Mậu Hóa hiển nhiên càng cấp bách càng quan trọng hơn.

Huống Chí Minh tới đón đoàn người Vệ Tây mặt như đưa đám: "Thật sự tà môn, Liên Đô Quan cầu không được cũng thôi đi, thế nhưng Quyền lão đạo trưởng vốn rất có bí pháp cầu mưa rất linh nghiệm, nào ngờ chúng ta ở nơi này mở đàn làm pháp suốt một ngày nhưng một giọt mưa cũng không thấy bóng dáng. Theo lý thì Mậu Hóa cách đế đô không xa, năm trước lượng mưa cũng vừa phải, không nên đột nhiên bị hạn như vậy."

Ý của bọn họ tựa hồ là không rõ nguyên nhân hạn hán, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi có chút nghi hoặc hỏi sư phụ nhà mình: "Đạo hiệp không phải có hợp tác với Ninh Thiên sao? Sao lại không biết chuyện Ninh Thiên bắt Phì Di ở đây?"

Hắn sớm đã muốn hỏi, đám đạo trưởng này rõ ràng làm mê tín nhưng tựa hồ lại không biết rất nhiều thứ, tỷ như bọn họ rất cung kính Thanh Long cùng Huyền Vũ, nhưng lại không biết chân thân của nhóm thụy thú cao tầng Ninh Thiên.

Vệ Tây lắc đầu, não của cậu không đủ để suy nghĩ vấn đề thâm ảo như vậy, nhị đồ đệ tựa hồ biết rõ nội tình, chỉ bình tĩnh giải thích: "Nhóm đạo sĩ này mặc dù kinh doanh đạo quan, tự xưng tu hành giả, cũng thông hiểu một ít đạo thuật, thế nhưng thực tế vẫn chưa chân chính tiến vào con đường tu hành chi đạo, chỉ là một đám người phàm nhập thế mà thôi. Biến số của người phàm quá lớn, có vài thứ để bọn họ biết chưa chắc là chuyện tốt."

Sau khi thiên đạo sụp đổ, giới tu hành đã hoàn toàn bị hủy diệt, cho dù là Vệ Đắc Đạo từng được xưng tụng là đệ nhất nhân đại thừa kỳ, sau khi linh khí tiêu tán thì cũng không có cách kéo dài sinh mệnh.

Đây là một thời đại cực xấu đối với tu hành giả, nhóm hậu bối tu hành hiện giờ rất khó đạt được phong quang như đời trước, thậm chí còn cảm thấy những điều được ghi chép trong tư liệu trước kia đều là bịa đặt. Chỉ vì hiện giờ bọn họ không có linh khí chống đỡ, đừng nói bước vào đại thừa, ngay cả trúc cơ ích cốc cũng không làm được, vì thế làm sao có thể tin tưởng cảnh giới lại càng thần kỳ hơn?

Không đạt tới trúc cơ ích cốc thì không có cách nào thoát khỏi thế tục, cộng thêm thế tục có quá nhiều cám dỗ, lòng người khó lường, cho dù là người trong giới tu hành cũng có không ít người mượn danh tôn giáo để biến đổi phù hợp lòng người. Cho dù là quá khứ, thần linh được phàm trần cung phụng hương khói cùng đối tượng thờ phụng trong đạo quan miếu thờ của tu sĩ cùng tông môn trong núi sâu cũng là hai thế giới khác biệt, càng miễn bàn tới xã hội coi trọng vật chất ngày nay.

Bằng không vì sao nhóm thụy thú Ninh Thiên lại khổ sở kinh doanh phát triển tín đồ cùng công đức của mình như vậy? Cứ trực tiếp hiện chân thân để người ta cung phụng chẳng phải tốt hơn sao?

Nói tóm lại, vì ổn định xã hội, vài chuyện không phù hợp với giá trị quan nòng cốt của xã hội chỉ có thể để vài người phàm biết, mà nhóm tu hành đương thời không có thực quyền đứng bên bờ vực bị bỏ quên kia hiển nhiên không nằm trong phạm vi đặc thù này.

Còn Huyền Vũ, Thanh Long cùng âm tào nha mô ti thì....

Aiz, thế sự khó lường.

Dĩ nhiên Vệ Tây khẳng định không biết chuyện này.

Đến bây giờ cậu vẫn còn rất an tâm vui vẻ khi Thái Thương Tông nhà mình rốt cuộc cũng chính thức gia nhập đạo hiệp.

Đoàn Kết Nghĩa bắt đầu xoắn xuýt: "Kia có phải không thể nói thân phận thụy thú của sư phụ cho bọn họ biết không?"

Hắn vốn còn muốn lợi dụng điểm này để đám đạo trưởng kia nịnh nọt sư phụ nhà mình a.

Sóc Tông liếc nhìn Vệ Tây một cái, băn khoăn tới cảm thụ của Vệ Tây, không quá chắc chắn có nên giữ vững quy tắc hay không, kết quả còn không chờ anh mở miệng, Vệ Tây đã lập tức nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Đừng có oang oang như vậy!"

Thấy sư phụ nhà mình không ham mê danh lợi, ánh mắt Đoàn Kết Nghĩa lập tức sáng long lanh: "Sư phụ nhà chúng ta khiêm tốn như vậy! Quả nhiên là thụy thú! Rõ ràng thân phận trâu bò như vậy nhưng không hề có chút lòng ham mê hư vinh thế tục, con quả nhiên là người phàm trần, so với cảnh giới của sư phụ thật sự kém xa!"

Sóc Tông cũng ôn nhu nói: "Em ấy vốn là người tuân thủ nguyên tắc."

Ưu tư của Sóc Tông cực kỳ phức tạp, Vệ Tây quả nhiên rất khao khát làm thụy thú, hôm nay chẳng qua thay đổi thân phận danh nghĩa một chút mà thôi, tác phong làm việc của em ấy đã hoàn toàn biến đổi, khi nãy vì nhân gian mà muốn đối kháng ma la, hiện giờ lại vì an ninh xã hội mà khắc chế bản tính, thực sự rất quý trọng thân phận thụy thú của mình.

Nghĩ đến đây, Sóc Tông lại muốn thở dài, nếu như một ngày nào đó để Vệ Tây biết chân tướng....

Trong ánh mắt ưu sầu của Sóc Tông, Vệ Tây cảnh giác cắn răng, rất sợ Huống Chí Minh ở phía trước nghe thấy lời đại đồ đệ vừa nói khi nãy.

Mới đầu Vệ Tây quả thật có nghĩ tới chuyện có nên lộ thân phận để xin chính sách đặc thù cho Thái Thương Tông, tỷ như để quốc gia giảm thuế cho công ty nhà mình này nọ, thế nhưng cậu lo lắng chính mình hiện giờ không thể biến về chân thân, không biết có thể làm bọn họ tin tưởng hay không.

Thế nhưng lúc này ý niệm này đã hoàn toàn biến mất, cậu chỉ hận không thể ẩn giấu càng sâu càng tốt, bằng không khắp phố đều đầy rẫy ánh mắt chăm chú theo dõi cậu làm chuyện tốt thì hỏng bét, cộng thêm chốc nữa phải làm mưa, nếu người ta lấy lý do cậu là thụy thú, thủ vệ thiên địa là chức vụ, không chịu trả tiền cho cậu thì phải làm sao? Thái Thương Tông hiện giờ phải nuôi hơn ngàn công nhân, còn phải trả phí đào tạo cho Phong Bá Thủy Sư, muốn duy trì đã rất khó khăn!

Con mẹ nó! Thật là càng nghĩ càng không đáng mà. Cũng không biết đời trước tạo nghiệp gì mà đời này phải chịu khổ như vậy.

***

Mức độ nghiêm trọng của nạn hạn hán Mậu Hóa là không thể nghi ngờ, thành thị đã khó khăn tới mức tình trạng cung ứng nước cũng bị đứt quãng, mặc dù là mùa đông nhưng khí trời khô hanh cũng có lực sát thương chẳng kém gì mùa hè nắng gắt, không ít gương mặt của cư dân bản xứ ở ven đường có dấu hiệu khô nứt, số thực vật lục hóa lại càng thê thảm hơn, ngay cả cỏ dại có sinh mệnh cường hãn cũng khô héo, đất đai nứt nẻ như đường vân mai rùa, hiển nhiên sức lực của chính phủ không thể chiếu cố tới những sinh linh khác ngoại trừ nhân loại.

Hoạt động pháp sự cầu mưa hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, còn có chút hỗn loạn, bởi vì có vị lãnh đạo địa phương nghe thấy hoạt động này liền chạy tới khiển trách ban ngành đạo hiệp Mậu Hóa.

"Ai cho phép mấy người bày ra đây?"

"Mấy người có biết chuyện này bị người chụp hình đăng lên mạng không hả? Ảnh hưởng xấu biết bao nhiêu!"

"Tình trạng hạn hán ở Mậu Hóa đã không xong rồi! Mấy người lại còn đi đầu tuyên tuyền phong kiến mê tín! Rõ ràng là muốn bôi đen mặt bọn tôi mà!"

Vệ Tây hỏi Huống Chí Minh một chút mới biết, hóa ra gần nhất động tĩnh làm pháp cầu mưa của các vị đạo trưởng quá lớn, bị dân chúng địa phương phát hiện, cố tình khua chiêng giống trống mà không có hiệu quả, mới đây không lâu đã bị một streamer đang nổi quay video post lên mạng giễu cợt một phen.

Cư dân bản xứ vì nạn hạn hán nên không có hoạt động giải trí, cộng thêm hậu quả nghiêm trọng dẫn tới áp lực khá lớn, chuyện này nhanh chóng náo loạn khắp nơi, thậm chí còn kinh động tới truyền thông.

Vì thế đừng nói Mậu Hóa, ngay cả đạo trưởng ở đạo hiệp đế đô cũng bị ảnh hưởng nặng nề.

Huống Chí Minh than thở: "Chỉ trách chúng ta học nghệ không tinh, bôi xấu đạo hiệp."

Đoàn người Thái Thương Tông xuất hiện dẫn tới chú ý không nhỏ, tâm tình vị lãnh đạo mắng người kia vốn đã không tốt, thấy Huống Chí Minh mặc một thân đạo bào liền tức giận, thế nhưng phần tức giận này phần lớn cũng vì khốn cảnh của địa phương hiện giờ, cộng thêm đoàn Vệ Tây dáng vẻ xuất chúng khí chất bất phàm, ông cũng đặc biệt lịch sự hỏi: "Này là vị đại sư nơi nào? Chổ chúng tôi thật sự không thể làm pháp sự."

Vệ Tây nghĩ tới hiện giờ mình thân là thụy thú nên không so đo với thái độ của đối phương, cộng thêm nóng lòng kiếm tiền nên gấp gáp đẩy Phong Bá Thủy Sư ra: "Bọn tôi không làm pháp sự, bọn tôi tới đây để làm mưa nhân tạo."

Lãnh đạo mắng người: "????"

Nhóm lãnh đạo mời đoàn đạo trưởng tới: "?????"

Các vị đạo trưởng sớm đã được hay tin đối mặt với ánh mắt bọn họ: "..."

Lời Vệ đạo trưởng nói trong điện thoại thật sự không phải đùa sao?

Vị lãnh đạo kia ngơ ngác, mấy, mấy người mở đạo quan làm phong kiến mê tín cũng thôi đi, cư nhiên cùng phát triển phong kiến mê tín với nghiên cứu khoa học có phải hơi quá phận không?

Các vị đạo trưởng rối rít than thở, từ khi gặp vị đồng hành Thái Thương Tông có mạch suy nghĩ khác thường này, bọn họ tựa hồ thường xuyên lâm vào khốn cảnh không biết làm sao mở miệng giải thích với nhóm người ngoài nghề.

Bất quá nghe nói tới làm mưa nhân tạo, biểu tình vị lãnh đạo kia liền biến đổi tốt lên một chút, có chút nhu hòa nói: "....xin lỗi trước đó đã giận cá chém thớt, mạo muội hỏi một câu, trình độ của các cậu thế nào? Trước đây có kinh nghiệm tạo mưa thành công chưa?"

Phong Bá Thủy Sư mặc dù không quá cao hứng với chuyện bị giới thiệu là chuyên gia tạo mưa, thế nhưng bị hỏi về vấn đề chuyên nghiệp thì vẫn lộ ra tư thái tự tin: "Trình độ? Từ khi chúng tôi vào nghề tới nay, chưa từng có chuyện không thành công."

Mấy tháng nay Mậu Hóa hạn hán, địa phương cũng xin thử làm mưa nhân tạo, thế nhưng vì thành phố quá nhỏ, điều kiện tự nhiên cũng hạn hẹp nên vẫn chưa xin được. Vì thế lúc này nghe vậy, vị lãnh đạo kia liền lộ ra biểu tình vui mừng: "Thật sao?"

Vệ Tây khoát tay: "Không thành công sẽ đền bù toàn bộ chi phí!"

Này quả thực là lời hứa hẹn hùng hồn, không có bản lĩnh sao dám nói vậy chứ? Vị lãnh đạo nghe vậy cũng cảm thấy an ủi vài phần.

Sau đó sậm mặt nổi giận mắng nhóm cấp dưới: "Nói tới nói lui còn không phải tin tưởng vào khoa học sao?"

Nhóm lãnh đạo tổ chức hoạt động cầu mưa có chút hối hận, bị mắng mà chỉ có thể thở dài thở ngắn------

"Aiz! Cũng không biết là người nào ra chủ ý mời đạo hiệp."

"Tôi đã nói rồi mà, phong kiến mê tín có ích lợi gì đâu, cuối cùng không phải vẫn phải dựa vào khoa học kỹ thuật sao."

Thế nhưng trong lòng kỳ thực rất ủy khuất, Mậu Hán đã mấy tháng trời không có nổi một giọt mưa, nếu không phải không có cách nào thì ai lại gửi gắm hi vọng vào chuyện cầu Thần bái Phật chứ?

Phong Bá cùng Thủy Sư theo sau Vệ Tây tiến vào, thân là thần linh, cho dù đã đọa ma nhưng khí chất vẫn khác với phàm nhân, dọc theo đường đi Huống Chí Minh vẫn luôn lén nhìn hai người, người tới hiện trường pháp sự hôm nay cũng nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nữa đành lên tiếng hỏi: "Vệ đạo hữu, cậu chắc chắn hai vị cậu dẫn tới là chuyên gia mưa nhân tạo?"

Thân phận của hai vị thần tiên đọa ma này tuyệt đối không thể để nhóm đồng hành biết, Vệ Tây gật đầu.

Các vị đạo trưởng thở dài, quả nhiên là xã hội chủ nghĩa khoa học hiện đại, cầu Thần bái Phật đã là chuyện lạc hậu, muốn cầu mưa vẫn phải dựa vào khoa học kỹ thuật.

Bất quá nhìn xung quanh một vòng lại nhìn Phong Bá Thủy Sư thì cảm thấy có chút không đúng: "Nếu đã bậy, cậu dẫn hai bọn họ tới đây làm gì?"

Nhóm làm mê tín bọn họ tuy không nghiên cứu chuyện làm mưa nhân tạo nhưng nghĩ một chút cũng biết cần phải bắn đạn pháo các loại này nọ.

Lúc này vị lãnh đạo kia cũng đang định rời đi, vừa đi vừa nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, tôi nhớ trước đó cục khí tượng có nói, Mậu Hóa bởi vì hạn hán nên mây đặc biệt thiếu, tôi không rành lắm, không hiểu chuyện này, đại khái ý bọn họ là không đủ điều kiện tạo mưa, liệu hai vị chuyên gia có thể đảm bảo làm mưa thành công được không?"

Phong Bá hừ lạnh: "Này có là gì?"

Chuyên ngành của hắn chính là tạo mây.

Vị lãnh đạo kia cũng an tâm, khẩu khí của người làm khoa học đúng là khác biệt, không có ấp a ấp úng như đám nhân sĩ phong kiến mê tín, liền nói: "Vậy không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi tới cục khí tượng đi."

Vệ Tây sửng sốt: "Đi làm gì?"

Lãnh đạo: "???"

Lãnh đạo do dự nói: "....mấy thứ thiết bị tạo mưa cùng chất xúc tác này kia..."

Vệ Tây không hiểu mấy cái này, trực tiếp mở miệng: "Không dùng mấy thứ vớ vẩn ấy, cứ để bọn họ làm ở đây được rồi."

Lãnh đạo: "..."

Lãnh đạo dừng bước, ánh mắt dần dần trở nên đầy nghi hoặc, chờ một chút, ba người này thật sự không phải tên lường gạt à?

Các vị đạo trưởng: "..."

Cho nên nói tới nói lui, mấy người vẫn là tới làm pháp?

Hai bên đều sửng sốt, chỉ thấy Vệ Tây tỏ ý, Phong Bá liền đi thẳng tới hương đàn, cũng không biết từ đâu lôi ra một cây quạt, bắt đầu hướng về phía bầu trời ra sức quạt gió.

Các vị đạo trưởng ngẩn người, ánh mắt dần dần trợn to.

Chờ chút chờ chút, không đốt nhang không châm đèn, phương thức làm pháp này có phải hơi....

Vị lãnh đạo kia cũng thực nghi hoặc, thầm nghĩ thủ đoạn của tên lường gạt này có phải hơi kỳ quái không thì ngay sau đó, ngay trước mắt bọn họ, theo động tác quạt gió của Phong Bá, bầu trời vạn dặm không mây của Mậu Hóa cứ vậy từng chút từng chút trở nên âm u.

Mây đen không biết từ nơi nào bị thổi tới, từng chút từng chút che đi ánh mặt trời chói chang.

Ngay sau đó Thủy Sư đi tới bên cạnh Phong Bá, cũng không biết móc ra thứ gì đó vung tay một cái, thứ kia hóa thành một đạo lưu quang bay vút lên bầu trời.

Một màn quỷ dị này làm tất cả mọi người trừ bỏ đoàn người Thái Thương Tông đều kinh ngạc ngẩng đầu.

Ngay sau đó, vị lãnh đạo vừa nổi trận lôi đình kia độg nhiên giơ tay vuốt mặt.

Ông chậm rãi mở lòng bàn tay đưa tới trước mắt.

Thế nhưng không đợi thấy rõ thứ ướt át cảm nhận được trên mặt là gì, xa xa đã truyền tới tiếng hô khàn cả giọng của người đi đường-----

"Trời mưa rồi!!!!!!"

Nghe thấy tiếng la chói tai này, lãnh đạo giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Vệ Tây ở bên cạnh: "Vệ.... Vệ đạo trưởng...."

Vệ Tây: "Hử?"

Nghĩ tới vừa nãy mình lớn giọng dạy dỗ người, lãnh đạo chỉ cảm thấy mặt mình thực đau: "....này chính là mưa nhân tạo mà cậu nói?"

Vệ Tây ngẩn người, sợ chuyện tông môn mình thu nhận đọa ma bị phát hiện: "Ông có ý gì, này mà còn chưa đủ chính quy à?"

Lãnh đạo: "..."

Này là vấn đề chính quy hay không chính quy sao? Này rõ ràng là không khoa học a! Mưa nhân tạo cái gì, rõ ràng là thần linh hiển linh có được không?

Nhìn biểu tình thế giới quan vỡ nát của lãnh đạo, Vệ Tây hoàn toàn không có chút nào đồng tình, ngược lại lại càng cảnh giác hơn, biểu tình ngoan lệ: "Chờ một chút, có phải là ông không muốn trả tiền không?"

Từ khi biết trách nhiệm của thụy thú từ chỗ đại đồ đệ, Vệ Tây vẫn luôn lo lắng ngày này, kết quả cuối cùng cũng tới sao?! Không được! Thụy thú cũng có giới hạn cuối cùng! Không trả tiền tuyệt đối không được!

Lãnh đạo: "...."

Vị đạo trưởng này bị làm sao vậy, rốt cuộc có thể câu thông không a?

***

Cơn mưa bất ngờ yên lặng không một tiếng động bao phủ thành phố hạn hán này.

Năm trước lượng mưa Mậu Hóa bình thường, trước khi nạn hạn hán ập tới, không ai ngờ được một trận mưa bình thường như vậy lại có thể làm cả thành phố vui sướng đến vậy.

Thế nhưng giờ phút này, vô số cư dân khó tin ra khỏi nhà, cảm thụ cảm giác ướt át đã lâu không gặp, cũng không than phiền nước mưa làm ướt quần áo mình vừa phơi ngoài cửa sổ, cũng không than vãn nước đọng trên mặt đất làm khó đi lại, thậm chí bọn họ còn không che dù, để mặc giọt mưa rơi lên đỉnh đầu mình.

Đám nhỏ mừng như điên la hét chói tai, ngay cả nhiều tài xế đang lái xe cũng dừng xe bên lề, hạ cửa sổ xe ló đầu ra nhìn bầu trời.

"Trời mưa rồi!!!!"

Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, Phong Bá cùng Thủy Sư dừng động tác, nhìn đám người đang tập trung, con ngươi phản chiếu bóng người vui vẻ nhảy bật dưới cơn mưa ở xa xa.

Thủy Sư cười khẽ một tiếng: "Đã lâu rồi không thấy hình ảnh này, nhân gian mặc dù đã không cung phụng không cần chúng ta nữa, thế nhưng cảm giác thỉnh thoảng tạo mưa cho bọn họ cũng rất tốt."

Nước mưa rơi xuống không làm ướt hắn mà bị cản lại ở vị trí hai cm, sau đó trượt xuống dưới chân.

Phong Bá cũng cả người khô ráo, chỉ là biểu tình có vẻ cứng cỏi lạnh nhạt hơn Thủy Sư một chút, mặc dù không trả lời nhưng tầm mắt vẫn không hề dịch chuyển sang nơi khác.

Các vị đạo trưởng có mặt cả kinh tới đầu óc trống rỗng, phương thức làm pháp cầu mưa xưa nay đều có, thế nhưng nào có ai không cần dùng tới hương khói chỉ cần một cây quạt là có thể hoàn thành đâu chứ? Mới đầu bọn họ còn không dám xác định, thế nhưng lúc này nào có vị tu đạo nào không đoán ra được thân phận của hai người?

Đám đạo trưởng đột nhiên cảm thất thật Alexander, không biết nên nói gì, đầu gối cũng ẩn ẩn mềm nhũn.

Có người rốt cuộc không nhịn được, run rẩy mở miệng: "Thần.... thần mưa...."

Kết quả không đợi bọn họ quỳ lạy, Phong Bá đã cất quạt hung hăng trợn mắt nhìn qua: "Kêu bậy bạ gì đó?"

Công đức tạo mưa nhanh chóng được thiên đạo gửi tới, một tầng kim quang mong mỏng trôi lơ lửng trước mặt hai người, Phong Bá liếc mắt một cái, so với một thân Vệ Đắc Đạo thì chút công đức này chả khác nào hạt cát trong sa mạc.

Chậc, làm mưa thật sự không có tiền đồ mà.

Phong Bá tức giận trách mắng đạo sĩ thúi muốn bắt mình tiếp tục làm nghề cũ: "Nghe cho kĩ này! Chức nghiệp của bọn ta là chữa bệnh phù chân! Làm mưa chỉ là tùy tiện làm vậy thôi!"

Các vị đạo trưởng: "?????"

***

Kết quả ngay lúc này, di động trong túi Sóc Tông đột nhiên điên cuồng chấn động.

Anh lấy ra xem một chút, cái tên Hạ Thủ Nhân khẩn cấp hiện trên màn hình.

Vừa bắt máy, âm thanh kinh hoảng của đối phương cơ hồ có thể xé rách chân trời------

"Lão súc sinh!!!!! Hiện giờ ông đang ở Mậu Hóa đúng không????"

Sóc Tông: "Làm sao?"

Hạ Thủ Nhân: "Chúng ta đã đoán sai con mẹ nó rồi!!! Cái đám ma la kia không tới đế đô, chúng đã đổi đường chuyển sang Mậu Hóa rồi!!!!"

Mày Sóc Tông nhíu lại, ngay sau đó cảm ứng được gì đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Anh đặc biệt nhạt bén phát hiện được chút ma khí màu đen, quả nhiên đang từ hướng đế đô lan tới Mậu Hóa.

Đám ma la kia sao lại tới đây? Chúng tới đây để làm gì?

***

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

Mấy chục ma la mặc áo trùm đen vun vút lướt đi trong núi rừng.

Phiền Não Ma há cái miệng to như chậu máu lớn tiếng cật giọng cười: "Chim tu la đã cảm nhận được khí tức của ma vương!! Ma vương đã rời khỏi vương đô nhân gian, đi về hướng này!!!!"

Đám ma la khác đi theo phía sau liền kêu to: "Ma vương vạn tuế! Ma vương vạn tuế!!!"

"Phía trước chính là thành trấn loài người!!!" Có tiểu ma la hô to: "Phiền Não Ma điện hạ, chúng ta băng qua luôn sao?"

Phiền Não Ma lúc này đã nhìn thấy tương lai ma giới nhất thống thiên hạ đầy tốt đẹp, không chút cố kỵ hô to: "Sợ cái gì! Thiên đạo đã sụp đổ, chẳng ai làm gì được Atula!!! Chúng ta mới chính là chúa tể thế gian này!! Bọn mi đã quên tiếng hét chói tai của lũ người kia ở vương đô nhân loại rồi sao? Vạn vật đều là thức ăn của chúng ta! Băng qua! Ta đã không thể đợi được nữa rồi!!!"

Đám tiểu đệ lập tức hưng phấn gào khóc: "Thiên đạo sụp đổ!"

"Nhân loại sợ Atula!"

"Chúng ta là chúa tể thế gian!!"

"Thét chói tai đi!! Nhân loại!!!!"

Một đám ma la tung tăng xuất hiện ở giữa thành trấn, mặt mũi dữ tợn chìm đám người đi đường đi ngang qua.

Quả nhiên phát ra tiếng thét chói tai vọng tới tận chân trời.

Phiền Não Ma cao hứng tới đỉnh điểm, không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ cơn sợ hãi của loài người.

Ba giây sau, hắn nghi hoặc mở mắt ra, sợ hãi đâu?

Chỉ thấy người vừa hoảng sợ hét chói tai khi nãy đã bởi bỏ chiếc giày trên chân đập về phía mình-----

"Con mẹ nó! Cái quân ăn trộm! Cái lũ không có đạo đức!"

Phiền Não Ma: "????"

Không đợi hắn kịp phản ứng, người nọ đã ném giày vọt ra xa, đồng thời vừa chạy vừa không biết nói chuyện điện thoại với ai: "Tiểu Phương! Mau đóng kỹ cửa sổ nhà lại đi! Cái đám trộm cắp mà trên mạng nói đã tới trấn X chúng ta rồi! Mẹ nó! Đạo cụ quả thực quá thật mà! May mà mình phản ứng nhanh nên mới không bị trộm mất ví tiền!"

Phiền Não Ma: "????"

.109.