Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 107: Làm thụy thú thực phiền

Khu thành thị đế đô, bên ngoài tòa nhà Ninh Thiên cao ngất.

Vệ Tây dẫn Đoàn Kết Nghĩa xuống xe, Đoàn Kết Nghĩa ngửa đầu nhìn tòa nhà cao ngất tận trời, ánh mắt sáng lấp lánh: "....con có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày có thể hợp tác với Ninh Thiên, sư phụ, ngài có nhớ tên đồng bạn hợp tác mà Ninh Thiên từng đăng trên mạng không? Lần này Thái Thương Tông chúng ta phát đạt rồi a..."

Vệ Tây nghe Đoàn Kết Nghĩa phấn khởi cả đoạn đường tới đây, tâm tình cũng vui vẻ vài phần, ngay cả tiếc nuối vì nhị đồ đệ bận việc không thể đi cùng cũng tiêu tán hơn phân nữa.

Nghĩ tới nguyên nhân nhà mình có thể hợp tác với đồng bạn kinh doanh có thực lực khác biệt như vậy, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi lắc đầu: "Con cũng quá may mắn mà, rốt cuộc có tài đức gì có thể bái một thủy thú làm sư phụ."

Ngay sau đó lại càng sùng bái sư phụ nhà mình hơn: "Sư phụ, ngài là thụy thú, trông coi đúng sai phải trái ở thế gian, trách nhiệm thực nặng nề. Ngài yên tâm, mặc dù trước kia con từng làm vài vụ trộm nhỏ, hiện giờ làm đại đệ tử của người, từ nay về sau con nhất định sẽ thay đổi hướng về chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm xấu mặt người cùng Thái Thương Tông!"

Bị Đoàn Kết Nghĩa vỗ mông ngựa liên hoàn, sống lưng Vệ Tây thẳng tắp, dùng vẻ mặt bình tĩnh giấu đi nội tâm có chút không biết làm sao của mình.

Mặc dù đã biết mình là thụy thú, thế nhưng nói thật, không biết vì sao đến bây giờ cậu vẫn không có cảm giác chân thật với thân phận này.

Lúc này bên cạnh truyền tới một tiếng hô, Vệ Tây quay đầu nhìn lại thì phát hiện là một cô gái trẻ tuổi dáng vẻ trí thức.

Lúc này cô gái đang dùng sức lục túi, vẻ mặt hốt hoảng: "Ví tiền của mình đâu rồi?! Ví tiền của mình đâu mất rồi?"

Nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của cô gái, nội tâm Vệ Tây không có ưu tư gì đặc biệt, từ ngày Thái Thương Tông trùng kiến, mặc dù cậu đã giúp rất nhiều người phàm giải quyết khốn cảnh, thế nhưng nghiêm túc trợ giúp bất quá chỉ vì đổi chác đồng giá mà thôi.

Cô gái này không phải tín đồ của cậu, cũng không phải khách hàng, hai bên cũng không quen biết, vì thế Vệ Tây cũng không chú ý tới, sau khi hiểu là xảy ra chuyện gì liền bình tĩnh quay đầu đi.

Kết quả vừa mới quay đầu lại liền đối mặt với tầm mắt đại đồ đệ.

Vệ Tây: "..."

Đúng vậy, mình bây giờ chính là thụy thú.

Vệ Tây ưu sầu hai giây, đột nhiên cảm thấy bả vai nặng trĩu, so với trước kia mang chưởng môn lệnh Thái Thương Tông rời núi còn nặng hơn.

Nếu cậu có chút văn hóa thì có lẽ biết sức nặng này được gọi là gánh nặng thần tượng.

Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư phụ nhà mình đột nhiên xoay người nhảy tới nhẹ nhàng tung một cú đá đá bay một người nam trung niên ở bên cạnh cô gái trí thức kia đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi bay ra ngoài.

Mọi người xung quanh bị động tĩnh bất ngờ này dọa ngây ngốc, nam trung nên vừa la to vừa kêu đau: "....Mày là ai a?"

Vệ Tây không biết chính mình vì sao phải làm chuyện không thể giải thích như vậy, tâm tình không tốt chút nào, nghe vậy lập tức âm trầm giẫm một cước lên cổ họng đối phương, lạnh lùng nói: "Lấy ra."

Nam trung niên khựng một chút, còn muốn giả bộ nhưng giây tiếp theo liền cảm nhận được lực đạo không chút nhân nhượng ở cổ họng cùng ánh mắt tràn đầy sát ý của Vệ Tây, nhất thời rợn tóc gáy, lập tức suy yếu móc ra túi tiền vừa trộm được, cầu xin tha thứ: "Tha.... tha mạng...."

Vệ Tây nhìn chằm chằm hắn vài giây, cũng không nhận lấy ví tiền kia, chỉ khó chịu chậm rãi dời chân.

Sát ý trên người Vệ Tây vẫn chưa biến mất, lúc này nghe thấy cách đó không xa truyền tới âm thanh tựa hồ từng quen biết: "Vệ... Vệ chưởng môn?!"

Vệ Tây nhìn qua, phát hiện người gọi mình là một cô gái tóc đỏ, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Trọng Minh?"

Lần tới Hải thị bắt Thanh Long từng gặp qua.

Trọng Minh thấy quả nhiên là Vệ Tây, ánh mắt lại càng cảnh giác hơn, vội vàng đẩy đám người chen vào trong, cẩn thận hỏi: "Vệ chưởng môn.... sao ngài lại ở đây?"

Trước khi tới đây Vệ Tây có xem qua không ít tư liệu thụy thú mà đại đồ đệ chuẩn bị, lúc này chậm rãi suy ngẫm tên đối phương: "Trọng Minh.... cô là Trọng Minh điểu?"

Trọng Minh: "Cậu làm sao biết?!!!!!!"

Trọng Minh suýt chút nữa sợ tới rụng lông?! Người này khôi phục trí nhớ rồi?!

Nghĩ tới thân phận cùng năng lực của Vệ Tây, nội tâm Trọng Minh nháy mắt lóe lên vô số hậu quả đáng sợ, da đầu cũng bắt đầu tê dại, quay đầu lại liếc nhìn tòa cao ốc công ty, tín hiệu báo động trong nội tâm căng thẳng ở mức độ chưa từng có: "....cậu tới đây là....?"

Vệ Tây nào biết Trọng Minh đang cảnh giác, nghe đối phương thừa nhận liền trả lời thành thực: "Tôi đoán."

Trọng Minh: "???"

Không phải khôi phải trí nhớ à? Trọng Minh vừa mới thả lỏng tâm tình căng thẳng tột độ gần như sắp ép chết chính mình thì nghe Vệ Tây nói tiếp: "Tôi tới công ty mấy người nói chuyện hợp tác, thuận tiện ghi danh thân phận thao thiết của tôi."

Trọng Minh: "Thao thao thao thao....thiết!!!!!!"

Hóa ra đã nhớ lại rồi sao!!!!

Thiên đạo a!!!!

Phải làm sao đây a!!!!

Chỉ có vài giây mà đầu gối Trọng Minh đã sắp nhũn tới nơi, chỉ nghe Vệ Tây bình tĩnh hỏi: "Cô chưa nghe nói à?"

Mồ hôi từ gáy Trọng Minh trượt theo cổ lăn tới chóp đuôi, cô không rõ Vệ Tây rốt cuộc muốn làm gì, muốn ra tay lại không dám tùy tiện tấn công, bắp thịt trên mặt điên cuồng co rút: "Làm sao biết được chứ?"

Cái tên Thao Thiết này từ thời hồng hoang, trên trời dưới đất nào có thần thú nào chưa từng nghe nói qua chứ?!

Cô không chỉ nghe nói mà còn chạm mặt vài lần a! Nếu không chú ý thì sẽ lãnh kết quả như Hạ Thủ Nhân, mất đuôi là chuyện nhỏ, bị nuốt sống mới thật sự là thảm thiết!

Vệ Tây căn bản không hiểu nỗi kinh hoảng của Trọng Minh, còn mở miệng nói: "Tôi nói mà, đều là thụy thú, tôi có tín đồ đông đảo như vậy, cô làm sao có thể chưa từng nghe tới tôi."

Trọng Minh: "???"

Trọng Minh: Excuse me?"

Cậu nói cậu là cái gì?

Lúc này Đoàn Kết Nghĩa vui sướng bu tới, vẻ mặt kính người vuốt đuôi nịnh nọt sư phụ nhà mình: "Sư phụ, trâu bò a! Không hổ là thụy thú bảo hộ chính đạo nhân gian!"

Trọng Minh: "???"

Bảo vệ chính đạo nhân gian?

Lúc Trọng Minh mờ mịt bên người có một cô gái trẻ mặt mũi đầy nước mắt lao tới chụp lấy túi tiền trong tay người nam trung niên nằm dưới đấy, sau đó vừa lau nước mắt vừa liều mạng cám ơn Vệ Tây: "Cám ơn! Cám ơn! Sáng nay tôi vừa mới rút tiền ngân hàng, nếu không nhờ có cậu thì tên trộm này đã chạy mất rồi, tháng tiếp theo của tôi.... ô ô ô..."

Theo tiếng khóc của cô gái, không ít lời xì xào bàn tán nổi lên------

"Ôi trời, mới vừa nãy tôi còn tưởng là đánh nhau, sợ hết hồn."

"Không ngờ là làm việc nghĩa, bà có thấy dáng vẻ nhảy lên đạp một cú khi nãy không? Thật là suất quá a!"

Trọng Minh: "???"

Trọng Minh kinh ngạc nhìn nam trung niên bị thương nằm bẹp dưới đất không bò dậy nổi: "....Vệ chưởng môn mới vừa rồi là đang....?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Bắt trộm a, chứ không cô nghĩ tôi với sư phụ đang làm gì?"

Trọng Minh có chút hoảng hốt: "Tôi cho là.... đói bụng nên muốn giết người này ăn."

Vì thế mới tiến tới chào hỏi để ngăn cản Vệ Tây.

Vệ Tây liếc nhìn Trọng Minh một cái, nội tâm hiếm khi chột dạ, làm sao cô ta biết? Mới vừa nãy tên trộm này ngoan cố muốn chống cự, cậu quả thực đã nhảy sinh ý niệm không bằng gặm một miếng.

Đoàn Kết Nghĩa mất hứng: "Cô bị làm sao vậy, sao có thể nghĩ sư phụ tôi như vậy? Sư phụ tôi là thụy thú, bảo vệ nhân loại trợ giúp nhân loại chính là thiên tính, sao có thể ăn bọn họ chứ, đúng không sư phụ?"

Vệ Tây: "....ừ."

Trọng Minh: "..."

Cậu có thiên tính này sao?

Trọng Minh cảm thấy chính mình hẳn là đang nằm mơ, sau đó chỉ thấy Tất Phương hì hục hì hục chạy tới: "Vệ chưởng môn! Tôi ở công ty chờ thật lâu mà không thấy cậu tới, thật không ngờ lại ở đây."

Trọng Minh ngây ngốc nhìn dáng vẻ khẩn trương của đồng nghiệp nhà mình, nội tâm có vô số lời muốn bày tỏ: "Tất Phương, ông biết không, Vệ chưởng môn nói với tôi mình là thụy thú."

Nào ngờ vị đồng nghiệp này không hề lộ ra chút kinh ngạc, còn đương nhiên trả lời: "Không thì sao, thao thiết không phải thụy thú thì còn có thể là gì?"

Sau đó chuyển thành giọng cực kỳ khách khí cùng cung kính: "Đi thôi đi thôi Vệ chưởng môn, tôi dẫn ngài lên tầng cao nhất ghi danh, có điềm lành như Vệ chưởng môn gia nhập, Ninh Thiên chúng tôi nhất định như hổ thêm cánh a!"

Trọng Minh: "..."

Tất Phương tựa hồ căn bản không có ý để tâm tới thế giới nội tâm của cô, trước khi đi nghe thấy cô gái bị mất ví tiền cám ơn thì vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu: "Không ngờ Vệ chưởng môn còn làm việc nghĩa như vậy, quả nhiên không hổ là điềm lành thượng cổ tấm lòng nhân thiện a!"

Vệ Tây vẫn luôn yên lặng.

Trọng Minh nghe thấy Đoàn Kết Nghĩa thay sư phụ mình khiêm tốn nói: "Nào có nào có, sư phụ tôi vẫn luôn như vậy, rất có đảm đương bản thân là thụy thú, rất lợi hại!"

Dứt lời liền lia ánh mắt sắc bén dòm một vòng xung quanh, sau đó kéo kéo vạt áo sư phụ mình: "Sư phụ, người kia ngã kìa!"

"Sư phụ! Người kia để quên điện thoại ở chỗ gác cổng rồi!"

Vệ Tây nhíu mày, không nói chuyện nhìn chằm chằm đồ đệ mình một hồi rồi chậm rãi tiến tới, đỡ người bị ngã dậy, lại mang di động trả lại cho chủ nhân đã vội vàng rời đi trước đó.

Nhìn thấy cảnh này, Đoàn Kết Nghĩa đều lộ ra biểu hiện cảm động tới sắp rơi lệ.

Tất Phương: "..."

Trọng Minh cũng trợn mắt há hốc, chẳng lẽ thế giới quan của cô thật sự xảy ra vấn đề?! Hay là trước kia toàn là tin đồn tin vịt, thao thiết kỳ thực chính là thần thú hiền lành hữu hảo như vậy?!

Cô kinh ngạc không thôi, nào ngờ cảm thụ của Vệ Tây lại không tốt chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn sa sầm mặt, căn bản không vui.

Vệ Tây thầm nghĩ, làm thụy thú thực là phiền.

Trước kia mình vất vả như vậy sao?

.o.

[tác giả] Vệ Tây lặng lẽ vác gánh nặng thần tượng một trăm ký của mình.

.107.