Đồ Chơi Của Tổng Tài

Chương 39: Mời cơm

Đến gần giờ tan tầm, Đỗ Thiên Trạch vẫn còn trong văn phòng Hạ Cảnh Điềm, nàng không chỉ có chút ão não, bởi vì hắn chẳng những ảnh hưởng đến công việc, còn chướng mắt, bất quá, nếu để cho Đỗ Thiên Trạch ý thức được cái mặt rất đẹp trai của mình lại chướng mắt nhất định sẽ thẹn quá hoá giận, hỏa thiêu bốn phương.

Còn hơn mười phút là hết giờ, Hạ Cảnh Điềm thấy hắn nhìn đồng hồ, cho là hắn cuối cùng quyết định sẽ đi, nàng vui vẻ hỏi!”Đỗ tổng, ngài có việc gấp cứ đi trước a!”

“Tôi đi đâu?” Hắn lại đột nhiên hỏi lại.

Hạ Cảnh Điềm có chút không hiểu, hắn đi đâu liên quan gì đến nàng? Nàng nhíu nhíu mày, “Đỗ tổng không phải đang vội sao?”

“Tôi đang đợi cô tan tầm.” Đỗ Thiên Trạch tức giận khẽ nói.

Hạ Cảnh Điềm nụ cười tắt hẳn, ngạc nhiên không hiểu nói, “Chờ tôi tan tầm?”

“Tóm lại lần trước tôi mời cô ăn cơm, lúc này đây, cô phải mời lại.” Đỗ Thiên Trạch xấu xa lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kiên định.

Mời hắn ăn cơm? Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn đã ró, người này không có việc gì chờ ở văn phòng chính là vì muốn nàng mời cơm? Nhưng, vừa nghĩ tới Ngô Viễn Khang, nàng kiên quyết lắc đầu, “Không được, tôi đã có hẹn, hôm khác sẽ mời.”

Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, cặp mắt rạng rỡ trong suốt, giọng điệu hơi có vẻ không nhanh, “Thời gian của tôi cũng không phải nhiều đến có thể đợi một phụ nữ hai giờ, nhất định là hôm nay, ở đâu thì cô chọn.”

Hạ Cảnh Điềm được chứng kiến công phu uy hiếp người của hắn, giọng càng kiên trì một chút, “Nếu như tôi nói không ?”

“Cự tuyệt tôi, như vậy cô cũng đừng mơ tưởng đúng hẹn, cô có tin là tôi có thể làm cho bạn trai cô rời khỏi cô?” Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt cười tà, đắc ý chằm chằm vào gương mặt nhăn nhó của Hạ Cảnh Điềm.

“Anh. . .” Hạ Cảnh Điềm tức giận đến thiếu chút nữa mất lý trí rống lên tiếng, nàng coi trọng tình yêu nhưng bị người lấy ra cười nhạo, nàng sao có thể không giận ? Trên thế giới tại sao có thể có loại người này? Xem ra nàng thực sự thiếu nợ hắn, hôm nào phải đi tìm thầy tướng số.

“Như thế nào?” Đỗ Thiên Trạch ác liệt cười, nụ cười kia thật làm cho Hạ Cảnh Điềm có xúc động muốn bạt tay hắn.

Thiếu nợ hắn một bữa cơm, Hạ Cảnh Điềm biết, tuy nhiên lần trước là hắn đòi mời nàng, nhưng, nàng cùng Ngô Viễn Khang cảm tình đã xuất hiện nguy cơ, nàng không thể tiếp tục làm chuyện có thể khiến Ngô Viễn Khang hiểu lầm, nhưng trước mắt tên xấu xa này, nếu như không mời hắn, có lẽ thực sự sẽ làm ra chuyện càng nghiêm trọng, Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ, mím môi nói!”Tôi đang suy nghĩ…”

Đỗ Thiên Trạch mặt lộ nụ cười thành công chói lọi như sao đêm, đôi mắt nhìn sang đồng hồ, “Cho cô ba phút đồng hồ.”

Hạ Cảnh Điềm nhớ tới lúc chiều Ngô Viễn Khang có ra ngoài, không biết hiện tại đã trở về chưa, nàng nhìn sang đối diện Đỗ Thiên Trạch, cầm lấy điện thoại gọi cho Ngô Viễn Khang, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hắn ôn nhu, “Cảnh Điềm.”

“Anh đang ở đâu vậy?” Hạ Cảnh Điềm cười nhẹ hỏi!

“Anh vừa định gọi cho em, anh bây giờ đang ở bên ngoài làm việc, đêm nay có thể không thể cùng em ăn cơm.” Ngô Viễn Khang ngược lại trước lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng vui nhưng không nói ra, bởi vì cùng tên chán ghét này ăn cơm cũng là một chuyện thật đáng buồn, nàng lập tức khẽ cười nói!”Không sao, anh ở bên ngoài chú ý đừng uống quá nhiều rượu, ăn cơm đúng giờ, sớm một chút trở về, em chờ anh.”

Câu cuối cùng em chờ anh nghe vào tai Đỗ Thiên Trạch không hề vui chút nào, hắn lông mày giương lên, ánh mắt buồn bực liếc Hạ Cảnh Điềm, cuối cùng, mím môi nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Được, anh biết rồi.” Hạ Cảnh Điềm cười ngọt ngào cúp điện thoại, mới ngẩng đầu nhìn sang Đỗ Thiên Trạch, không thế nào vui vẻ nói!”Rồi, anh nói địa điểm là tôi chọn.”

“Chỉ cần không quá kém.” Đỗ Thiên Trạch không quên bổ sung một câu.

“Tôi không có tiền mời anh ăn bữa tiệc lớn, anh phải chuẩn bị tâm lý.” Hạ Cảnh Điềm không khỏi nói xéo hắn.

Đỗ Thiên Trạch nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý, vì không để cho người khác hiểu lầm, Hạ Cảnh Điềm cố ý để hắn đi trước, Đỗ Thiên Trạch cũng không để ý chờ đến hai mươi phút.

Cửa ra vào Kỷ thị dừng chiếc xe thể thao chói mắt làm che khuất tất cả các xe khác, Đỗ Thiên Trạch cắm tay vào túi quần quay đầu lại, nghiêng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm chậm chạp, không nhẫn nại kêu lên!”Tôi sắp chết đói rồi, cô có thể nhanh lên không.”

“Đói chết đáng đời anh.” Hạ Cảnh Điềm tức giận mím môi, ai kêu đại thiếu gia hắn không đi ăn cơm với ai lại đợi nàng .

Hạ Cảnh Điềm có chút chờ đợi lo lắng nhìn các xe qua lại một lần, nàng kỳ thật lo lắng sẽ bị người quen gặp, thật vất vả mới cùng Ngô Viễn Khang quan hệ thật duy trì bình thường, nàng không muốn bị người râu ria quấy rầy.

“Nhìn cái gì, còn không lên xe?” Đỗ Thiên Trạch ngồi ở trên ghế lái thúc giục, đổi lại là những phụ nữ khác, thì sớm đã dùng bộ mặt thiên kiều bá mị ngồi trên xe của hắn, mà Hạ Cảnh Điềm lại không như vậy ánh mắt không ổn định.

Hạ Cảnh Điềm trừng hắn, mới mở của xe ngồi lên, Đỗ Thiên Trạch nhấn ga, mang theo Hạ Cảnh Điềm chậm rãi rời Kỷ thị.

Cách đó không xa, sau lưng chiếc xe thể thao, ngồi trong chiếc xe màu bạc Ngô Viễn Khang ánh mắt phức tạp, đem một màn vừa rồi lẳng lặng nhìn trong đáy mắt, tay đặt ở tay lái nắm chặt.