Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 197: Thông qua

Vừa dứt kì thi là Fuu lại phải lao đầu vào mớ hồ sơ và thủ tục. Anh cũng phải rèn lại khả năng tiếng Anh của mình cho cuộc phỏng vấn vào hai ngày nữa. Nếu mọi thứ xong xuôi ổn thỏa và anh hoàn tất việc phỏng vấn một cách thành công, anh sẽ cùng Joyce lên máy bay trong 5 ngày nữa. 

Trong thời gian đó, Nigi cũng không dám làm phiền họ. Cô chỉ lặng lẽ im lặng bên cạnh giúp đỡ bằng cách nấu những bữa ăn, động viên và giúp đỡ vài chuyện lặt vặt. 

Ngày phỏng vấn tới. Và không ngạc nhiên gì mấy khi Fuu có thể thông qua một cách khá dễ dàng. Thế là xong rồi, giờ thì chỉ còn chuẩn bị hành lý và bay thôi. Fuu, anh bước ra cười nhẹ một cách. Nigi và Joyce ngồi bên ngoài chờ lập tức tỏ ra mừng rỡ khi Fuu đã đạt. Nigi liền ôm chầm lấy Fuu. 

Cảm xúc lúc đó, khó tả lắm. Nigi không biết rằng, cô nên vui hay buồn. Sẽ khá là buồn khi anh ấy đã bỏ công sức cũng như tiền bạc ra để chuẩn bị hồ sơ nhưng lại bị từ chối, nhưng, cũng khá là đau, khi biết rằng cả hai sắp phải xa nhau. Cô cố cười, thật tươi để không làm gián đoạn cuộc vui của ba người khi cùng nhau đi ăn. 

Đoạn, Nigi vào nhà vệ sinh. Chợt, có cuộc điện thoại gọi đến. Là Ayman. Cô liền bắt máy “Nigi, chúc mừng nha, Fuu đã được thông qua kì phỏng vấn!” Cảm giác như có cái gì đó cứa ngang tim cô vậy, Nigi khẽ giọng “Dạ vâng, cảm ơn anh” “Nigi, em không sao chứ?” Ayman liền nhẹ tiếng lo lắng khi nghe thấy sự buồn bã trong lời nói của Nigi. Cô im lặng một hồi. Không hiểu tại sao, ngay lúc nghe lời chúc mừng ấy, cô lại muốn bật khóc. Nước mắt không kìm được rồi tuôn ra lã chã. 

Ayman ở bên kia máy, nắm tay siết chặt. Anh cảm thấy bản thân thật là bất lực, giá như anh có mặt ngay ở đó, để ôm cô vào lòng, để dỗ dành cô. Lòng anh thắt chặt lại, đau như cắt. Cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng thút thít qua điện thoại với nhau. 

“Ngốc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, vẫn có anh bên em mà. Lạc quan lên nào” Ayman an ủi, giọng nói anh trầm ấm đầy tình yêu thương. “Vâng...” Nigi khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi “Cảm ơn anh!” Cô cười. “Ừm, ngoan lắm”