Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 147: Bắt chuyện

Show Thailand kết thúc. Anh mặc lại quần áo của mình, vẫy tay chào các cô nàng anh chàng người mẫu rồi bước xuống phía dưới sân khấu. Không khí nhộn nhịp rập rình lúc nãy giảm nhẹ xuống. Ánh sáng đèn sân khấu không còn nữa, thay vào đó là những điệu nhạc xập xình với hàng trăm con người đứng trên sàn lắc lư đung đưa với nhau. Quán Bar lúc nào cũng sôi động như thế, nhất là vào buổi đêm. 

“Ôi, nửa đêm rồi kia đấy!” Nigi than vãn khi đưa mắt nhìn đồng hồ. Nằm trên giường bên cạnh Fuu từ nãy giờ mà cô mãi không ngủ được. Có lẽ là lo cho ông anh ham chơi vừa mới về đã tung cánh bay rồi. “Vẫn thức à?” Fuu xoa xoa đầu cô. “Ưm...” “Anh ta không sao đâu mà” “Em biết! Cơ mà, cứ đi khuya thế này...” Vừa nói, cô vừa bậm môi đấm vào giường một cú “...không lo mới lạ ah!” Fuu tìm cách an ủi cô gái của mình “Thế em tính chờ tới sáng à?” “Hm...Thôi ngủ! Kệ ổng!” Dứt lời, Nigi liền ôm chầm lấy cơ thể trần của Fuu, áp mặt vào lòng ngực anh. Cô cố nhắm mắt thật chặt, không suy nghĩ lung tung để ngủ thật ngon, nhưng xem ra không dễ tí nào. 

Joyce ngồi lên chiếc ghế đối diện với bàn pha chế, nhấc ly Rum lên nhấp môi thưởng thức từng giọt, một mùi thơm đến ngất ngây. Anh không hay nhảy một mình, phải nói đúng là anh không thích nhảy cho lắm. Anh thích đi quán Bar, đơn giản là vì buổi đêm biết đi đâu chơi ngoài chốn đông người này. Còn gì tuyệt hơn được thưởng thức cái nồng rượu khi ngồi trong một không gian tràn ngập ánh đền lập lòe cũng tiếng nhạc vang dội. “Ah, kia rồi!” Anh mỉm cười khi cuối cùng cũng tìm thấy cô gái váy đỏ lúc nãy. Anh bước lại gần, ngồi cạnh cô “Hi!” Cô gái không trả lời. Ánh mắt của cô vẫn hiện rõ một nỗi buồn vô tận. Dường như, cô không nhận ra sự hiện diện kế bên của Joyce. “E hèm, Hello girl?” Đôi mắt cô chợt mở to như vừa thoáng giật mình ra khỏi cơn mê man của mình, quay sang nhìn Joyce “Ah, Hello!”