Sáng nay đẩy nhanh tốc độ, sau khi thực hiện xong toàn bộ cảnh quay của buổi sáng, mọi người ngồi xuống ăn cơm hộp đoàn phát. Tống Phỉ Nhi sợ béo nên gắp hết món mặn sang hộp cơm của Nghê Hạ. Nghê Hạ nhìn cô nàng mà không biết phải làm sao, "Phỉ Nhi, chẳng nhẽ mình ăn thì không béo à?"
Tống Phỉ Nhi nghiêm túc nói, "Cậu gầy thế này, ăn nhiều một chút, cẩn thận suy dinh dưỡng đấy."
Tôi cảm ơn cậu quá cơ. Nghê Hạ thầm trợn mắt.
"Phỉ Nhi, cô nói thế là không đúng rồi, tất cả các diễn viên nữ đều không dám ăn thịt lung tung đâu.", nam diễn viên đóng vai Đại Bàn đùa.
Nghê Hạ tặng cho anh ta một ánh mắt tán đồng, "Đại Bàn, anh nói không sai, chỗ thịt này vẫn nên dành cho diễn viên nam là anh ăn đi."
Đại Bàn nghẹn họng, "Cô đừng thấy tôi béo là bắt nạt tôi nhé, tôi cũng đang giảm béo rồi đây."
Nghê Hạ nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, "Anh dựa vào thân hình này là có thể oanh tạc giới giải trí rồi, giảm béo gì chứ, không hiểu chuyện."
Dứt lời, cô gắp thịt cho đồng chí Đại Bàn với vẻ mặt "Tôi nói có lý mà, anh nghe lời đi.".
Đại Bàn khóc không ra nước mắt, "Có bản lĩnh thì cô gắp thịt vào hộp của Thiệu Hàng kia kìa, đừng chọn quả hồng nát tôi đây."
Quan hệ giữa các diễn viên của đoàn làm phim không tệ, thế nên tất cả mọi người đều ăn cơm trong phòng nghỉ. Bị Đại Bàn trêu như vậy, mọi người đều hứng thú nhìn về phía Nghê Hạ.
Nghê Hạ khựng lại, ánh mắt bất giác lướt qua Hoắc Thiệu Hàng. Nghe thấy tên mình, người đó cũng nâng mí mắt lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nghê Hạ.
Nghê Hạ rùng mình, lẳng lặng dời tầm mắt đi. Cô "bình tĩnh" cười, "Đại Bàn, có phải anh ghen ghét người ta, muốn người ta hủy dáng không?"
Đại Bàn, "... Oan uổng quá."
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt rũ rượi của Đại Bàn thì đều buồn cười, ngay cả Hoắc Thiệu Hàng cũng có ý cười trong mắt.
Cơm nước xong, Tống Phi Nhi rảnh rỗi sinh nhàm chán, cô nàng rút một quyển sách lòi ra khỏi túi xách của Nghê Hạ, "Nghê Hạ, gì đây? Cậu mang cả sách đến trường quay để đọc à? Lý luận sinh học phân tử cao cấp...Cậu đọc cái gì đấy? Có vẻ uyên thâm nhỉ...". Tống Phỉ Nhi lật giở mấy trang, điều khiến cô nàng kinh ngạc là trong sách có rất nhiều chỗ viết ghi chú bằng tiếng Anh.
Đây là sách tham khảo mà Nghê Hạ đọc để làm một luận văn chuyên nghiệp phải hoàn thành trong thời gian này. Cô vốn định đọc trong lúc rảnh rỗi ở trường quay, nhưng hiện giờ, thấy mọi người đều liếc nhìn mình thì cô mới ngỡ ngàng phát hiện ra, làm một diễn viên mà lại đọc thứ này thì kỳ quái lắm sao?!
Nghê Hạ nhíu mày, ra vẻ tùy ý giật cuốn sách trên tay Tống Phỉ Nhi, "À, không phải để đọc, mà là mang đến để kê chân bàn ấy mà... Ha ha."
"Kê chân bàn á? Chỗ nào cần...", Tống Phỉ Nhi còn chưa dứt lời, thì Nghê Hạ đã nhanh tay gắp một miếng thịt đút vào miệng cô nàng.
Tống Phỉ Nhi làm ra vẻ mặt cứng đơ mất ba giây, sau đó lại nhai miếng thịt như bị tra tấn mà như đang hưởng thụ, "Mình đang giảm béo... Huhu."
Hoắc Thiệu Hàng đặt đũa xuống, ánh mắt dừng lại vài giây trên người hai cô nàng đang trêu đùa nhau, sau đó anh đứng dậy rời đi. Thẩm Tòng Ngưng vẫn luôn ngồi cạnh anh, thấy anh đứng dậy, cô ta cũng vội vàng đặt đũa xuống, "Thiệu Hàng, em đi với anh."
Hoắc Thiệu Hàng thấp giọng đáp một tiếng, Thẩm Tòng Ngưng liền đi ra ngoài theo.
Đại Bàn thấy hai người đi khuất rồi mới thầm thì, "Giới giải trí vẫn khá là hứng thú với Cp* nhỉ?"
*Cp = Couple Mọi người nghe thấy thế liền nổi hứng bà tám, "Này, mọi người nói xem, ảnh đế Hoắc với nữ thần Thẩm có phải thật sự ở bên nhau không? Tôi thấy họ cùng ra cùng vào, quan hệ không bình thường đâu."
Bàn tay cầm đũa của Nghê Hạ cứng đờ, nhớ đến mấy bài báo gán ghép hai người kia trên mạng vào năm trước, trong lòng cô hơi có chút khó chịu.
"Đúng đấy, đúng đấy, nam thanh nữ tú, xứng đôi chết đi được.", Tống Phỉ Nhi đáp.
"Nhưng mà trong giới giải trí, công khai yêu đương là thảm lắm."
"Em thấy cũng không đến nỗi mà. Chẳng phải bây giờ có rất nhiều sao lớn công khải chuyện tình cảm đấy ư, hơn nữa, sau khi kết hôn, sự nghiệp của người ta vẫn thuận buồm xuôi gió như thường.", Tống Phỉ Nhi vui vẻ nói.
Nghê Hạ liếc cô nàng một cái, "Cậu công khai thử xem!"
Tống Phỉ Nhi lúng túng hẳn, "Thế thì cũng phải có bạn trai đã chứ..."
Nghê Hạ cắn một miếng thịt rồi thấp giọng nói, "Cũng đâu có chắc đã là bạn trai bạn gái, cp cái gì chứ... Chả hợp gì cả."
"Hả? Nghê Hạ, cậu nói gì?", Tống Phỉ Nhi thấy cô lẩm bẩm gì đó nhưng không nghe rõ.
Nghê Hạ đặt hộp cơm xuống, "Không có gì, mình phải đi trang điểm lại đây, lát nữa quay rồi.". Nói xong, bóng dáng yểu điệu biến mất khỏi cánh cửa phòng nghỉ.
Tới chiều Lâm Ngộ Thành mới có cảnh quay, thế nên tận trưa anh ta mới đến. Hóa trang xong, lúc đi ra thì anh ta thấy Nghê Hạ đang ngồi xem kịch bản.
Cô mặc một chiếc áo choàng lông vũ đen dài, bên trong là phục trang của Huyền Hỏa. Cô cúi đầu, cụp mắt, hàng mi dài cong vút dưới ánh nắng trời đông rủ bóng xuống gương mặt trắng nõn. Lâm Ngộ Thành bỗng nhớ đến cảnh tượng hôm cô lần đầu tiên xuất hiện trong tạo hình này cùng diễn với Hoắc Thiệu Hàng, Nghê Hạ lúc ấy, thật sự làm người ta lạc hồn vía.
Chiều nay hai người có cảnh diễn chung, Lâm Ngộ Thành đứng suy tư một lát, cuối cùng cũng nhấc chân bước tới.
Nghê Hạ đang ôn tập lời thoại một cách nghiêm túc, thì đột nhiên có bóng đen che đi ánh mặt trời của cô. Cô tưởng là cô bé trợ lý đi mua cà phê đã quay về, thế nên chẳng ngẩng đầu mà chìa tay ra, "Lạnh chết chị rồi, mau đưa cà phê đây cho chị ấp một lúc nào."
Đợi một lúc mà vẫn không thấy tiếng đáp, Nghê Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên. Không thể tưởng tượng được là lại nhìn thấy Lâm Ngộ Thành trong diện mạo thư sinh tuấn tú nho nhã.
Cô ngẩn người, "Ngại quá, tôi tưởng là trợ lý."
Lâm Ngộ Thành "ừ" một tiếng, rồi đột nhiên đưa túi giữ nhiệt trong tay cho cô, "Dùng cái này ấm hơn này."
Nghê Hạ chần chừ, như đang nghĩ không biết có nên nhận hay không, "Thế, anh không cần à?"
"Vẫn ổn, tôi không lạnh lắm.", Lâm Ngộ Thành không có nhiều biểu cảm dư thừa, xem ra là vẫn không ưa cô cho lắm.
Nghê Hạ nhớ lại việc tranh cãi giữa anh ta và Hạ Dĩ San, lại nghĩ đến lời cô nói lần trước, suy tư một lát, cô nói, "Anh Lâm, lần này tôi không biết anh cũng là diễn viên của đoàn, vậy... không tính là tôi nuốt lời chứ?"
Lâm Ngộ Thành lặng đi một lát, nhớ đến lời cô nói lúc chặn mình lại trong quán cà phê: Đường ai nấy đi, như là người dưng.
"Chỉ là đóng phim mà thôi.", Lâm Ngộ Thành nói với vẻ hơi mất tự nhiên.
Nghê Hạ gật đầu, cô biết anh ta nói vậy nghĩa là không ngại việc mình lượn qua lượn lại trước mặt anh ta. Có điều, chuyện khiến cô khá ngạc nhiên là, Lâm Ngộ Thành lại ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Ngộ Thành nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Nghê Hạ thì nhíu mày, "Chiều nay có cảnh diễn chung, dượt thoại một chút đi."
Nghê Hạ đã hiểu, chẳng trách, bằng không với độ bài xích của Lâm Ngộ Thành thì đâu thể tới tiếp cận riêng với mình thế này.
"Nghê Hạ, vanilla latte của chị đây.", cô bé trợ lý Tiểu Du mua cà phê về. Nghê Hạ nhận lấy, "Cảm ơn em."
Lâm Ngộ Thành nhìn cô với vẻ kỳ quái, "Trước kia chẳng phải cô nói latte quá ngấy nên không thích uống sao?"
Nghê Hạ nhấp một ngụm cà phê, cô biết anh ta đang nói đến khẩu vị của Hạ Dĩ San nên nói, "Con người sẽ thay đổi, thứ trước kia thích, chưa chắc đến giờ vẫn thích, thứ trước kia không thích, có khi bây giờ lại thích."
Lâm Ngộ Thành sửng sốt, lời nói này của cô khiến anh ta cảm thấy có chút không thoải mái. Thế nên, cô cũng thay đổi rồi phải không?
Trong lòng thoáng tụ lại một chút chua chát, Lâm Ngộ Thành nở nụ cười khổ. Mình đang làm gì thế này? Nghê Hạ không còn thích anh ta nữa vốn dĩ là do anh ta muốn thế, bây giờ thấy cô thật sự không còn thích mình nữa, hà cớ gì phải sinh ra cảm giác mất mát?
...
"Ngộ Thành, Nghê Hạ, lại đây đi.", phó đạo diễn giơ tay gọi họ đến. Nghê Hạ vội vàng nhấp thêm một ngụm cà phê, cảm giác cả người ấm lên hẳn, cô trả lại cái túi giữ nhiệt cho Lâm Ngộ Thành, "Cảm ơn nhé."
Lâm Ngộ Thành "ừ" một tiếng rồi cũng đứng dậy ra quay phim.
Kết thúc công việc đã là sáu giờ chiều. Nghê Hạ tẩy trang xong liền ngồi sửa tài liệu chuẩn bị cho luận văn. Vừa rồi người anh cùng trường bên kia gửi tin nhắn hỏi tiến độ luận văn của cô, cô nói có lẽ khoảng ngày kia là sẽ hoàn thành, vì thế ngay bây giờ cô phải tăng tốc thật nhanh.
Lại phải nói, lần này Nghê Hạ xin nghỉ một tuần, cô nói dối là trong nhà có việc nên phải về nước, tất cả công việc và chuyện học hành đều phải tạm dừng. Vì Nghê Hạ có nhiều cống hiến cho viện nghiên cứu, lại vì nhảy cóc đến lớp của những người hơn mình mấy tuổi, thế nên mọi người đều tương đối khoan dung với cô. Nhưng mà, luận văn thì không thể kéo dài được.
Khoảng hơn tám giờ, Cảnh Tố gọi điện đến gọi cô cùng ra ngoài ăn cơm, Nghê Hạ kẹp di động vào tai, "Em bận lắm, hay là chị mang về đây cho em đi."
"Không được, không được, em mau ra đây đi, quán XX, nhanh lên nhé, chị chờ em đấy.", nói xong, chị tắt điện thoại luôn. Nghê Hạ buồn bực, ghê gớm thật.
Nghê Hạ hết cách, đành phải buộc vội chỏm tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, lưng đeo ba lô, tay ôm một đống tài liệu luận văn, cứ thế đi ra cửa.
Nghê Hạ vừa đi vừa cầm di động định gọi điện cho người anh cùng trường ở bên kia Thái Bình Dương, dặn anh ta nhớ kiểm tra tư liệu cô vừa gửi. Điện thoại vừa được kết nối, còn chưa nói được gì thì cô đã va phải một người ở chỗ ngoặt.
Nghê Hạ hô lên một tiếng, tập tài liệu trên tay rơi đầy đất.
"Xin lỗi.", người đàn ông đối diện cất giọng nói trầm thấp. Động tác khom lưng của Nghê Hạ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn, "Hoắc..."
Hoắc Thiệu Hàng đỡ lấy cánh tay cô, anh nói, "Để tôi."
Nghê Hạ vội vàng ngồi xổm xuống, "Không cần, không cần, tự tôi nhặt được rồi.". Vơ vội vàng đống tài liệu dưới đất vào lòng, Nghê Hạ đứng dậy xin lỗi, "Xin lỗi anh, tôi không nhìn đường."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Là tôi không phát hiện ra cô mà."
Nghê Hạ nhìn nụ cười ôn tồn lịch thiệp của anh thì đỏ mặt, "À... Anh định đi đâu vậy ạ?"
Nói xong, Nghê Hạ lập tức muốn cho mình một phát tát. Liên quan đếch gì đến mày?
Nhưng Hoắc Thiệu Hàng lại nghiêm túc trả lời, "Về phòng lấy chút đồ. Còn cô?"
"À, tôi đi ăn cơm, tôi còn chưa ăn tối.", Nghê Hạ đáp luôn.
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, "Ừ, vậy thì đi đi."
Nghê Hạ khẽ gật đầu với anh rồi vội vàng vòng qua anh đi xuống lầu. Hoắc Thiệu Hàng đợi đến khi không thấy bóng cô nữa thì mới nhấc chân bước đi, nhưng mới được một bước, anh chợt nhìn thấy hai tờ giấy rơi trong góc. Anh khom lưng nhặt lên.
Anh nhìn thoáng qua, hình như là luận văn học thuật... Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng ở một đống chú thích tiếng Anh, sinh vật, phân tử...
Trong đầu đột nhiên nhớ đến hôm ngồi ăn cơm trong phòng nghỉ, anh nhớ lúc ấy cô nói, quyển sách sinh học kia là để kê chân bàn.