Dục Tướng lộ diện, trong đầu Lâm Phong lập tức sáng tỏ rất nhiều thứ.
Đầu tiên, Ma Tộc vốn có ngoại hình không khác gì nhân loại, không, nói đúng hơn Ma Tộc chính là nhân loại đến từ vị diện khác, sở dĩ Ma Tộc thay đổi hình dạng thành có phù văn khắp người là do quy tắc hai vị diện không đồng nhất phát sinh biến dị.
Cũng vì vậy nên khả năng duy trì hậu đại của Ma Tộc ở Thái Sơ Giới rất thấp, sau này Ma Tộc bắt buộc phải dựa vào hỗn huyết với nhân loại Thái Sơ Giới mới tránh được quy tắc vị diện áp chế, nhưng vẫn chưa thể loại bỏ hoàn toàn áp chế.
Lâu dần, Ma Tộc không cần xây dựng quan hệ hỗn huyết nữa, nhưng cứ qua một đoạn thời gian vẫn cần bắt một nhóm nhân tộc Thái Sơ Giới về để làm nguồn máu mới, từ đó dẫn đến chiến tranh liên miên không dứt.
Thứ hai, dựa vào hành động của Dục Tướng thì Lâm Phong có thể chắc chắn Dục Tướng mới thoát khốn không lâu, thực lực chưa khôi phục quá nhiều, bởi vì ở thời kì đỉnh phong Dục Tướng không cần nói gì cũng có thể khiến người người quy phục.
Thứ ba, lí do lần này Ma Tộc khai chiến tám chín phần mười là để Dục Tướng thông qua chiến tranh khôi phục nhanh hơn, chỉ không biết ba phương chiến trường khác cũng có sự xuất hiện của Ma Tướng hay đơn thuần để chia cắt lực lượng Nhân Giới.
Cuối cùng, Lâm Phong có suy đoán bọ ngựa bắt ve hoàng tước vẫn còn phía sau, tạm thời cứ theo dõi kỳ biến trước không vội ra tay tránh bị người khác chú ý.
Hơn nữa tuy bị áp đảo về số lượng nhưng đại quân Nam Môn vẫn chưa gọi là rơi vào tuyệt cảnh, dù sao trong đại quân Ma Tộc chỉ có khoảng hai trăm tên tương đương Vấn Đạo không tính Dục Tướng, mà Dục Tướng có mạnh đến mấy cũng bị quy tắc Nhân Giới kiềm chế rất khó phát uy.
Đồng nghĩa Dục Tướng chỉ mạnh hơn Vấn Đạo viên mãn tại Nhân Giới ở các phương diện như ý cảnh, thần thông còn lực phá hoại không vượt trội nhiều lắm.
Nói cách khác lực chiến tổng thể giữa hai bên không quá chênh lệch, chỉ cần đồng lòng sáu trăm Vấn Đạo vẫn đối kháng được với mười mấy vạn Ma Tộc một hai, thậm chí nếu rút về được cứ điểm thì thủ thắng trận chiến này cũng không phải không có khả năng.
Mắt thấy đại quân bị Ma Tộc bao vây, quân mình lại không dậy nổi ý chí chiến đấu, Trần Tuyết Mai quát lớn:
-Mọi người bình tĩnh lại, ả có xinh đẹp động lòng người cỡ nào cũng không thay đổi được ả là Ma Tộc, là kẻ thù của chúng ta, đừng để bị kẻ thù dụ hoặc. Hơn nữa các ngươi không có thứ gì để bảo vệ sao, các ngươi cam chịu để Ma Tộc thay thế hình ảnh đẹp nhất trong lòng các ngươi sao.
-Nếu không thì mau chóng xốc lại tinh thần cùng ta giết địch.
Ở bên cạnh, Lâm Phong thầm khen Trần Tuyết Mai không đơn giản, nàng không chỉ thô thiển dùng mị công dụ hoặc bằng sắc đẹp mà còn biết sử dụng mị công như công cụ kích thích tiềm năng và ý chí chiến đấu của người khác, ở đây Trần Tuyết Mai đang dùng mị công đấu mị công.
Làm người, đều có dục vọng, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều thứ trấn áp dục vọng, ví dụ như tình thân, đạo lữ, hay mong muốn sở hữu sức mạnh đều có thể khiến người khác từ bỏ lục dục tầm thường.
Quả nhiên, bằng lời lẽ hợp tình hợp lý, đại quân Nam Môn ngay lập tức giảm bớt phần nào gánh nặng của sắc dục trong lòng, đội ngũ lần nữa được chỉnh đốn, uy lực của Đại Thất Tinh Trận bỗng chốc đề thăng mấy lần.
Nhớ đến trước đó thất thố, vài người không nhịn được chửi thẳng Dục Tướng:
-Hừ, Ma Tộc không có kẻ nào tốt, chỉ bằng ngươi cũng muốn câu dẫn chúng ta? Mơ tưởng.
Thấy vậy Dục Tướng không giận, ngược lại rất phong tình cười khẽ:
-Có ý tứ, trên đời này vẫn có người dám ở trước mặt bản Tướng chơi mị công? Thật là một đám ương ngạnh a. Bất quá bản Tướng nói sẽ thưởng không phải nói đùa, chẳng lẽ các ngươi không muốn hưởng thụ khoái cảm lục dục đồng nhất sao?
Vừa nói, Dục Tướng vừa vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ môi đến khe ngực, động tác lộ ra vẻ kiều mị vô song, đồng thời từ thân thể nàng toát ra một hương thơm dịu nhẹ kích tình đẩy dục vọng của người nhìn lên tới cực hạn.
Lục dục, bao gồm sắc dục, thính dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục, người bình thường tu luyện một loại đã rất khó, nhưng Dục Tướng lại tu luyện được cả lục dục tới đăng phong tạo cực.
Lấy lưỡi ngọc ɭϊếʍƈ môi kích thích vị dục, lấy dung mạo kích thích sắc dục, lấy âm thanh kích thích thính dục, lấy hương thơm thân thể kích thích hương dục, lấy ý tứ mập mờ kích thích pháp dục, tất cả hợp lại kích thích xúc dục, một lúc đối mặt lục dục ai có thể chịu nổi?
Một câu nói, một động tác, lửa nóng vừa được dập tắt lại bùng cháy mãnh liệt, thậm chí đã có mười người chạy ra khỏi đội ngũ quỳ trước mặt Dục Tướng, ánh mắt như si như say, tựa hồ chỉ cần Dục Tướng nói một lời, dù có chết bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
Dục Tướng chọn lấy một người, nàng đưa tay nâng cằm người nọ lên, mắt đối mắt, khuôn mặt áp sát, hơi thở thơm tho lan tỏa, nhẹ giọng nỉ non:
-Trở thành một phần của ta, được không?
Người nọ không chút do dự gật đầu, sau đó chỉ thấy Dục Tướng miệng nhỏ hút một cái, người nọ liền trở nên cứng ngắc như một cái xác không hồn.
Quỷ dị đó là rõ ràng người nọ vẫn còn sức sống, tu vi không hề mất đi nhưng lại cho người khác cảm giác hắn đã biến thành một con rối, không, thậm chí không bằng một con rối vì con rối còn có thể cử động mà người nọ đã không có động lực để cử động.
Người nọ… không còn lục dục, một người mất đi lục dục, mất đi mục đích sống có khác gì người chết đâu?
Một cái xác không hồn, rất đơn giản liền bị một tên Ma Binh đoạt xá, đại quân Ma Tộc liền nhiều hơn một Vấn Đạo trung kì.
Càng kinh khủng hơn, chín người khác tận mắt chứng kiến thảm cảnh của đồng bạn không những không hoảng sợ mà còn điên cuồng nhìn Dục Tướng đầy khát vọng, giống như đang hận bọn họ không phải người đầu tiên trở thành một phần của nàng.
Tràng cảnh này… quá mức rung động.
Trần Tuyết Mai không dám chờ nữa phát động đại trận:
-Thất Tinh Hộ Mệnh, lui.
Đại Thất Tinh Trận chuyển sang thức phòng ngự, đội hình đổi từ chòm Bắc Đẩu sang di chuyển theo hình tròn, cột sáng biến mất thay vào đó là một vòng sáng bao phủ lấy đại quân Nam Môn, sáu trăm người nương theo vòng sáng đột phá vòng vây Ma Tộc.
-Oanh… oanh… oanh…
Không thể không nói vòng phòng ngự tạo thành từ sáu trăm Vấn Đạo vững chắc vô cùng, Ma Tộc muốn ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm, rất nhiều chiêu thức đánh lên vòng sáng chỉ khiến vòng sáng nhộn nhạo một chút, không ít Ma Tộc bạo thể vẫn không phá nổi một góc vòng sáng.
Chỉ một thoáng, đại quân Nam Môn đã rút lui được mấy dặm, ánh sáng hy vọng xuất hiện, tinh thần dâng cao, đại quân điên cuồng mở ra một đường máu đánh giết không ít Ma Tộc.
Những thứ này, Dục Tướng đều không để tâm, nàng chỉ lấy tư thái của một người quan chiến đứng xem hết thảy, bởi vì dù là Ma Tộc chết hay đại quân Nam Giới tổn thất tất cả lợi ích đều quy về nàng.
Ma Tộc chết, nàng thu được ma khí khôi phục lực lượng, đại quân Nam Giới có người bị chấn ra khỏi vòng sáng, nàng thu được lục dục làm thuốc bổ cho linh hồn, từng thời khắc một nàng đang trở nên mạnh hơn.
Một lát sau, khoảng cách đến cứ điểm chỉ còn trăm dặm, Dục Tướng… lần đầu tiên động.
Dục Tướng phất tay, ma khí màu đen tràn ngập thiên địa thế mà lại bị nàng khu động hóa thành một đôi ngọc thủ trắng nõn không khác gì cánh tay của một thiếu nữ, ma khí hóa da thịt, cảnh giới này… chỉ có thể nói quá khủng khϊế͙p͙, quá sức tưởng tượng.
Ngọc thủ nắm lấy vòng sáng, kéo mạnh một cái.
-Roẹt…
Vòng sáng vững chắc chịu được công kích của mười mấy vạn Ma Tộc vào lúc này lại yếu ớt như một tờ giấy bị xé toạc, ma khí phô thiên cái địa luồn vào đại quân Nam Môn, mỗi một người đều cảm thấy đầu óc quay cuồng, dục hỏa quấn thân, cặp mắt đỏ ngầu.
Nhất thời, đại quân Nam Môn loạn thành một đoàn.
Chỉ có Trần Tuyết Mai và Lâm Phong là hai người chịu ảnh hưởng thấp nhất, nhưng Trần Tuyết Mai lại là người gặp nguy hiểm nhất, bởi vì… rất nhiều nam nhân đang nhìn chằm chằm lấy nàng, không cần nói cũng biết đây là ám chiêu của Dục Tướng nhắm vào Trần Tuyết Mai.
Đối mặt với những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt kia, sống lưng Trần Tuyết Mai lạnh ngắt, nàng không nghĩ nhiều nữa quay lưng bỏ chạy, nàng thật không dám tưởng tượng nếu mình bị bắt hậu quả sẽ như thế nào.
Có người chạy, hiển nhiên sẽ có người đuổi, một đám nam nhân cặp mắt đỏ ngầu đuổi theo một nữ nhân, có điều Trần Tuyết Mai với lợi thế tu vi cao nên khoảng cách mỗi lúc một kéo dãn.
Dục Tướng cười khúc khích:
-Dám đùa nghịch mị công trước mặt bản Tướng liền phải chịu phạt, quay trở lại.
Ngọc thủ lại duỗi ra, một cỗ hấp lực lan tràn đơn độc nhắm vào Trần Tuyết Mai, tốc độ Trần Tuyết Mai chậm lại không ít, trong khi đám người phía sau như sói đói không tiếc thiêu đốt tinh huyết đuổi theo, mắt thấy chỉ ba giây nữa sẽ bắt được nàng.
Đổi lại lúc bình thường Trần Tuyết Mai nhất định sẽ không buông tha phản kháng, dù sao nàng là Vấn Đạo viên mãn một lúc đấu với mấy chục Vấn Đạo trung kì không phải không thể, nhưng lúc này trong nội tâm nàng chỉ có hoảng sợ không nghĩ được gì cả ngoài yếu ớt la lên:
-Đừng qua đây.
-Xoạt…
-Phanh… phanh… phanh…
Ngay lúc Trần Tuyết Mai tuyệt vọng nhất, Lâm Phong huyễn hóa Tinh Thần Vũ Y thành trường kiếm lấy tốc độ cực nhanh chém ra mấy chục đường, vài âm thanh da thịt phá toái vang lên, mấy chục tên đuổi theo Trần Tuyết Mai bị Lâm Phong diệt sát sạch sẽ.
Đột nhiên có người phá hỏng cuộc vui, Dục Tướng hơi nhíu mày, ở Nhân Giới từ lúc nào có người không nhận ảnh hưởng từ nàng rồi?
Cùng lúc đó, không gian bốn phía Dục Tướng xuất hiện nhộn nhạo, bốn lão giả tiên phong đạo cốt đột ngột xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một mảnh kính, phía trên mỗi mảnh kính đều có đồ án âm dương song cực.
Bốn lão giả không cho Dục Tướng cơ hội phản ứng lập tức bắt quyết:
-Thái Dương, mở.
-Thiếu Dương, mở.
-Thái Âm, mở.
-Thiếu Âm, mở.
-Tứ Tượng Trấn Ma Kính, Tứ Tượng Tù Lung.
Bốn mạch trong Tứ Tượng đại biểu cho âm dương tuần hoàn, từ âm vô cực đến dương vô cực, lại từ dương vô cực đến âm vô cực, vòng luân chuyển này rất khó bị phá vỡ vì nó là quy luật của thiên địa, Tứ Tượng Trấn Ma Kính dựa vào đó hình thành một tòa tù lung cực kì khó giải.
Ở bên Tứ Tượng Tù Lung, Dục Tướng không mấy hoảng loạn mà tương đối hoài niệm nói ra:
-Tứ Tượng Trấn Ma Kính, cũng đã lâu rồi a.
Thấy vậy một trong bốn lão giả cười lạnh:
-Thân hãm trong Tứ Tượng Tù Lung của bản Tiên còn dám thư giãn, ai cho ngươi tư cách này. Ma nữ còn không mau chịu trói, biết đâu bản Tiên thoải mái sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Dục Tướng bĩu môi xem thường đáp trả:
-Bốn cái Tụ Dương cảnh cũng dám tự xưng bản Tiên, không biết xấu hổ. Còn bốn lão già các ngươi có dám nói không đam mê tư sắc của ta? Cái gì mà tha cho một con đường sống, ta phi.
-Đại quân nghe lệnh, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Nhận được chỉ thị, đại quân Ma Tộc không thèm để ý đến bốn tên lão giả có tham chiến hay không điên cuồng di chuyển theo phương thức Quần Ma Loạn Vũ Chiến Trận truy đuổi đại quân Nam Môn, trong mắt bọn chúng Ma Tướng đại nhân là vô địch, đợi nàng khôi phục thêm bốn lão giả kia là cái thá gì.
Ngược lại đại quân Nam Môn không chịu ảnh hưởng từ Dục Tướng nữa nhưng quân số đã hao tổn hơn trăm người, số còn lại không ít người bị thương chỉ có thể bị động phòng thủ, may mắn bốn lão giả không rảnh tay tham chiến nhưng vẫn có thể tiện tay đánh vài chiêu diệt sát mảng lớn Ma Binh nhỏ yếu.
Cứ thế, chiến cục tương đối cân bằng.