Trải qua sự kiện năm xưa, Bách Hỏa Sơn sau một thời gian giảm bớt nhiệt độ đã lần nữa trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều, đến mức tu sĩ hay linh thú dưới Nguyên Anh viên mãn căn bản không chịu nổi nên Bách Hỏa Sơn vô cùng yên tĩnh.
Có thể nói Bách Hỏa Sơn đã trở thành một vùng đất chết, ngoại trừ đất đá khô cằn ra không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống.
Bất quá như vậy càng tốt, Lâm Phong có thể tùy ý làm việc không lo ảnh hưởng tới người khác, theo Lâm Phong suy đoán một khi Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận được phá giải toàn bộ sẽ có sự cố phát sinh, hắn không hy vọng có người vô tội bị cuốn vào sự cố này.
Một đường thuận lợi đến trước trận pháp phong ấn, Lâm Phong khẽ nhíu mày nói:
-Phong ấn so với ngày trước càng vững chắc hơn, chẳng lẽ từng có người khác không phải Tuyên Thủy tới nơi đây gia cố phong ấn? Nhưng Tuyên Thủy nói nghìn năm qua không có ai trong ngũ đại lão tổ đến gia cố phong ấn, rốt cuộc là ai làm?
Thật, dù là ở thế giới nào đi nữa định luật bảo toàn năng lượng vẫn đúng cho hầu hết trường hợp, nghĩa là qua thời gian phong ấn sẽ dần bị mất đi năng lượng vận hành, chưa kể trước đây Lâm Phong còn lợi dụng Thiên Lôi Tử mở ra một lỗ hổng thì việc phong ấn yếu đi là chuyện hiển nhiên.
Thế nhưng cái phong ấn trước mắt lại không hề có dấu hiệu suy yếu, thậm chí nó còn mạnh khủng khϊế͙p͙, đến mức Hợp Thể trung kì có đến mà không hiểu biết về trận pháp cũng chưa chắc đã mở ra được một lỗ hổng như Thiên Lôi Tử từng làm.
Và điều quan trọng nhất là… Lâm Phong không nhìn thấu phong ấn nữa, chứng tỏ nếu có người đến gia cố thì người đó phải rất mạnh, chẳng may người ta là Vấn Đạo trung kì hoặc hậu kì đến từ tinh cầu khác liền thảm, Lâm Phong không có cơ sở đánh lại Vấn Đạo trung kì trở lên.
Ngoài ra dù không gặp người nọ thì trong trường hợp này muốn nhanh chóng phá Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận có lẽ chỉ có cách cường công.
Nhưng cường công đem lại rất nhiều rủi ro, Lâm Phong sợ rằng cường công phá phong ấn sẽ dẫn động đại trận bộc phát, đến lúc đó với tu vi Hợp Thể viên mãn chưa chắc gì đã thoát nổi chứ đừng nói tới bảo vệ an toàn cho Hiên Phượng, Vũ Ngưng.
Tóm lại việc phong ấn mạnh hơn đem lại cho Lâm Phong rất nhiều điều ngoài ý muốn.
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng nhạy bén hơn một chút đưa ra ý kiến:
-Muội có cảm giác phong ấn này không phải được người gia cố mà nguyên tắc của nó là tự thân hoàn thiện, huynh để ý kĩ sẽ thấy có một dòng năng lượng khá nhỏ đang chạy ngược vào phong ấn.
Được Vũ Ngưng nhắc nhở, Lâm Phong tập trung tinh thần cảm nhận phong ấn biến hóa, qua một lát tựa hồ minh bạch cái gì đó Lâm Phong phấn khởi thốt lên:
-Đúng rồi, trong tấm lệnh bài Thiên Trận Tông có nhắc đến Quy Tắc Trận Pháp, nếu ta đoán không lầm thì phong ấn này thuộc vào loại Quy Tắc Trận Pháp, lấy quy tắc làm trận, nhờ đó phong ấn có thể tự động vận hành tùy theo biến hóa xung quanh.
-Sở dĩ trước đây phong ấn suy yếu là do quy tắc hình thành trận pháp bị Sinh Mệnh Lãnh Diễm áp chế, còn bây giờ Sinh Mệnh Lãnh Diễm không còn nên qua gần một trăm năm nó đang dần khôi phục nguyên bản. Không hổ là người tính kế cả tinh cầu, tạo nghệ trận pháp quá cao siêu.
Hiên Phượng cái hiểu cái không đột nhiên tiếp lời:
-Nói vậy nơi đây là nơi nguy hiểm nhất rồi, bốn chỗ khác chỉ là trận pháp che giấu bình thường a.
Lời Hiên Phương nói ra ngay lập tức dập tắt ngọn lửa “muốn nghiên cứu” vừa được nhen nhóm, Lâm Phong lộ vẻ ngưng trọng phân phó:
-Để tránh đêm dài lắm mộng Vũ Ngưng sẽ cùng với ta phá giải phong ấn, còn Hiên Phượng ở phía sau hỗ trợ đường lui, hai người có ý kiến gì không?
Hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng đồng thời gật đầu không có ý kiến, dù sao cách làm Lâm Phong đưa ra chính là phương pháp tốt nhất rồi.
Sau đó Vũ Ngưng phối hợp Lâm Phong song song phá trận.
Đổi lại không có Vũ Ngưng trợ giúp Lâm Phong sẽ không thể nào phá trận một cách hoàn mỹ, nói gì thì nói Quy Tắc Trận Pháp đã vượt qua tạo nghệ trận pháp của Lâm Phong rất xa, nói không quá chứ Lâm Phong còn chưa tiếp xúc đến da lông của Quy Tắc Trận Pháp đâu.
Có thể Lâm Phong hiểu khá rõ về một số loại quy tắc nhưng muốn áp dụng cái hiểu đó vào phá trận vẫn cần một quá trình tích lũy rất dài, bởi vì quy tắc bên trong Quy Tắc Trận Pháp đã được người khác cải tạo, loại quy tắc đó so với quy tắc tự nhiên khó phân tích hơn một chút.
Ngược lại nếu không có Lâm Phong thì Vũ Ngưng cũng không phá trận được, Vũ Ngưng chỉ có cảm giác nhạy bén về quy tắc chứ tạo nghệ trận pháp của nàng không cao.
Được cái hai người gom vào một chỗ bù trừ lẫn nhau lại đem tới hiệu quả bất ngờ, cộng thêm phong ấn chưa ở trạng thái tốt nhất vẫn tồn tại một số lỗ hổng nên Vũ Ngưng rất dễ dàng dẫn dắt Lâm Phong đánh vào nơi mỏng nhất quấy nhiễu quy tắc làm suy yếu phong ấn.
Cứ như thế sau ba ngày liên tục quấy nhiễu, rốt cuộc Lâm Phong đã hoàn thành xong bước chuẩn bị có thể hoàn toàn mở ra phong ấn bất kì lúc nào.
Lâm Phong thu tay lại nói với Vũ Ngưng:
-Nàng nghỉ ngơi một chút đi.
Không cần Lâm Phong nhắc nhở Vũ Ngưng cũng đã có suy đoán nhất định lấy ra đan dược khôi phục ăn vào, qua ba ngày phá trận nàng phát hiện bên trong phong ấn có khá nhiều dấu hiệu của sự sống mạnh mẽ không thua gì Hợp Thể, muốn phá trận đoán chừng không dễ dàng.
Trong lúc Vũ Ngưng nghỉ ngơi, Lâm Phong tranh thủ thời gian vừa bố trí mấy tầng trận pháp ngũ phẩm vừa trao đổi với Hiên Phượng:
-Ngươi còn nhớ về loại Hỏa Thú ta kể chứ?
Hiên Phượng hào hứng gật đầu:
-Đương nhiên, có phải chúng ta sắp chiến đấu với Hỏa Thú không?
Thấy Hiên Phương hào hứng, Lâm Phong có chút dở khóc dở cười nói:
-Ừ, hơn nữa đám Hỏa Thú bên trong phong ấn đã phát triển rất đông rất mạnh, một mình ta khó lòng cản hết được nên ta cần ngươi và Vũ Ngưng lo liệu ở vòng ngoài không cho Hỏa Thú chạy thoát.
Ở đây Lâm Phong không phải sát tâm quá nặng muốn diệt sát toàn bộ Hỏa Thú mà phần lớn là lo lắng cho Long Xà và Mộ Dung gia, với thần đồng Lâm Phong hiểu rõ tình hình hơn Vũ Ngưng, ở bên trong phong ấn đã hình thành một quần thể Hỏa Thú vô cùng lớn mạnh.
Trong khi đó chỉ cần một đầu Hỏa Thú có tu vi Hóa Thần trở lên trốn thoát thì cả Cự Điểu Sơn Lâm lẫn Đại Điều Quốc liền rơi vào cảnh lầm than, Lâm Phong không hề muốn cảnh tượng đó diễn ra, giữa hai bên Lâm Phong lựa chọn tận diệt Hỏa Thú.
Hiên Phượng cũng hiểu điều đó, nàng giơ lên nắm đấm nói:
-Yên tâm đi, ta nhất định không để con nào lọt lưới.
……………….
Ba canh giờ sau, đợi Vũ Ngưng khôi phục tới đỉnh phong Lâm Phong không kéo dài thời gian nữa phất tay xé rách phong ấn.
Phong ấn khai mở, dung nham phun trào kéo theo một cỗ nhiệt khí cực kì nóng bỏng đầy tính cuồng bạo ồ ạt tràn ra ngoài, trong nháy mắt nhiệt độ Bách Hỏa Sơn vốn đã rất nóng càng được đề thăng mấy nghìn độ, đất đá đột ngột bị hòa tan, tràng cảnh thoạt nhìn như ngày tận thế.
-Graooooooooooo……
Không ngoài dự đoán, sau dung nham phun trào là một loạt âm thanh gào thét đinh tai nhức óc vang lên, từ vết rách phong ấn không ngừng có từng đầu từng đầu Hỏa Thú to lớn xen lẫn với dung nham chui ra ngoài, mới vài giây đã có hơn trăm đầu lao ra.
Trong đó con yếu nhất cũng là Nguyên Anh viên mãn, con mạnh nhất tạm thời chỉ có Hóa Thần trung kì.
Đội hình như vậy không phải yếu, nhưng đối với Lâm Phong đơn giản chỉ cần một cái phất tay đã diệt được hết cả trăm, đây không khác gì một cuộc tàn sát đơn phương.
Bất quá Lâm Phong biết đây mới chỉ là khởi đầu, phía sau vẫn còn số lượng rất lớn Hỏa Thú, chất lượng Hỏa Thú cũng sẽ cao hơn nhiều.
Quả nhiên, đợt thứ nhất Hỏa Thú vừa bị diệt sát đợt thứ hai đã đến, và trong đám Hỏa Thú ở đợt thứ hai không thiếu Hợp Thể Hỏa Thú, đếm sơ sơ đã thấy có năm đầu Hỏa Thú Hợp Thể sơ kì, ba đầu Hợp Thể trung kì cùng một đầu Hợp Thể hậu kì.
Đồng thời từ ánh mắt có thể nhận ra Hợp Thể Hỏa Thú đã có linh trí nhất định, bọn nó biết Lâm Phong mạnh hơn nên không liều mạng đấu với Lâm Phong mà cả chín đầu Hỏa Thú Hợp Thể chỉ vờn quanh Lâm Phong chờ đợi viện quân.
Chín vây đánh một, mặc dù so về cảnh giới không bằng nhưng theo lẽ thường tại cùng đại cảnh giới số lượng vẫn chiếm lợi thế hơn chất lượng, chỉ khi nào chiến đấu lâu dài lợi thế mới giảm dần chứ trong thời gian ngắn một người rất khó phá tan vòng vây.
Đáng tiếc, Lâm Phong không thể tính theo lẽ thường, lúc còn là Hợp Thể trung kì Lâm Phong đã đánh thắng được Hợp Thể viên mãn, thậm chí liều mạng còn có thể ngang cơ với Vấn Đạo sơ kì thì hiện tại chín đầu Hỏa Thú này tính là thứ gì, chín quyền đánh ra.
-Ầm, ầm, ầm, ầm….
-Graooooo…..
Chín tiếng nổ trầm đục vang lên, năm đầu Hỏa Thú tu vi Hợp Thể sơ kì không chịu nổi một kích bị đánh tan tành, ba đầu Hợp Thể trung kì mạnh hơn một phần không chết nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu ngắc ngoải, chỉ có đầu Hỏa Thú Hợp Thể hậu kì vẫn còn sức chiến đấu.
-Xoạt…
Bỗng phát hiện điểm đặc biệt, Lâm Phong đột nhiên cách không phất tay thu xác của năm đầu Hỏa Thú tu vi Hợp Thể sơ kì, ở đỉnh đầu của mỗi con vậy mà đều có một viên Hỏa Linh Châu ngũ phẩm, cái này… có chút ý tứ.
Lâm Phong lẩm bẩm:
-Xem ra thứ bên trong không đơn giản là Hỏa Nguyên Châu, chẳng lẽ lại là… Hỏa Bản Nguyên Châu?
Có suy nghĩ này Lâm Phong hai mắt sáng rực lao vào chém giết Hỏa Thú Hợp Thể, mỗi lần ra chiêu đều không tiếc dùng bản nguyên Nhật Phá Chi Đồng hòng xác định suy đoán, dù sao Hỏa Bản Nguyên Châu chính là bảo vật không thua gì Định Không Châu, biết mà không muốn mới là lạ.
Ở vòng ngoài, hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng cũng điên cuồng chém giết, số lượng Hỏa Thú quả thực quá lớn, bọn nó lại phân tán ra bốn phía rất khó quét sạch, nếu không có trận pháp của Lâm Phong kiềm chân có lẽ hai nàng đã để sót một hai con.
-Ầm, ầm, ầm….
Trải qua một hồi chém giết, vô số Hỏa Thú đã ngã xuống, tại thời điểm Lâm Phong thu được hơn hai mươi viên Hỏa Linh Châu ngũ phẩm cũng là lúc một đầu Hỏa Thú khác biệt hoàn toàn với đám Hỏa Thú còn lại hiện thân.
Đó là một đầu Hỏa Thú toàn thân đỏ sậm, ngoại trừ hai cái sừng trên đầu thì hình dáng tổng quan khá tương đồng với nhân loại, ngoài ra tu vi chỉ nằm ở giữa Hợp Thể viên mãn với Vấn Đạo nhưng cảm giác nó mang lại so với Viêm Cực còn nguy hiểm hơn.
Nó… chính là Hỏa Thú Vương.
Hỏa Thú Vương xuất hiện, đám Hỏa Thú con dân giống như có chỗ dựa không thèm phân tán nữa tụ họp về phía Hỏa Thú Vương, thế trận từ khá hỗn loạn bỗng biến thành ba người đấu một quân đoàn vô số Hỏa Thú, may mắn rằng Hỏa Thú Hợp Thể chỉ còn bốn đầu tính cả Hỏa Thú Vương.
Nhưng dù vậy khí thế bên phía Hỏa Thú vẫn lớn mạnh hơn ba người Lâm Phong nhiều.
Đứng đầu quân đoàn, Hỏa Thú Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ cuồng nhiệt, rất rõ ràng mục đích của nó cũng giống Lâm Phong – chiếm đoạt Hỏa Bản Nguyên từ đối phương.
Thấy vậy Lâm Phong cười lạnh ngưng tụ ra một đóa Nhật Phá Chi Hỏa nói:
-Muốn đồ vật, tới lấy đi.
Có lẽ hiểu Lâm Phong nói gì, Hỏa Thú Vương ngay lập tức ngửa cổ hét lớn:
-Graoooooo…….
Tiếp đó… Hỏa Thú Vương đi đầu, phía sau là vô số Hỏa Thú gào thét hướng tới ba người Lâm Phong.
Đối với cách đánh này Lâm Phong không những không sợ hãi mà còn rất sảng khoái chấp nhận, ít nhất không cần lo lắng có Hỏa Thú đột phá vòng vây trốn thoát, thế là ba người lấy Lâm Phong làm mũi nhọn tấn công lao vào quân đoàn Hỏa Thú.
Chiến đấu quy mô lớn… nổ ra.