Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 90: Ngoại truyện 2

Một tuần ở Mỹ không quá dài nhưng cũng đủ để nó suy nghĩ nên giải quyết những rắc rối mà bản thân đã vướng phải như thế nào.

Đầu tiên là Trần Minh Tú và cô người yêu bé nhỏ của cậu ta - Lê Thi, hai con người này đã gây ra quá nhiều chuyện không thể tha thứ. Trần Minh Tú đã đủ tuổi đi tù tất nhiên là nó sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để khởi kiện Minh Tú, Hy Thần đã giúp nó gửi đơn kiện lên toà án nhân dân của thành phố. Về phần của Lê Thi, nó giao cho Ni Ni toàn quyền giải quyết.

Vào cái ngày trước hôm phiên toà xét xử diễn ra, Hạ Nhi hẹn gặp nó ở một quán nước nhỏ. Cô ta đã trở về đúng với khuôn mặt thật của mình, một cô gái khá xinh đẹp. Thật ra nó thấy thương hại nhiều hơn là ghét Hạ Nhi, cô ta chẳng qua cũng là vì quá yêu Hoàng Nguyên nên mới trở thành con rối để Minh Tú giật dây. Nếu đổi lại là Thiên Di, nó cũng sẽ tìm mọi cách để có được Hy Thần. Sau một hồi im lặng, Hạ Nhi rụt rè đẩy một chiếc usb về phía nó.

- Trong đây có đoạn ghi âm những gì Minh Tú đã nói hôm bắt cóc cô...đúng hơn là của toàn bộ những người có mặt ngày hôm đó. - Hạ Nhi giải thích.

Nó nhìn chiếc usb trước mặt, khẽ nhíu mày, hỏi:


- Tại sao lại đưa nó cho tôi, không phải cô rất ghét tôi à?

- Tôi...muốn chuộc lỗi.

Nó cầm chiếc usb trên tay, môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không. Có cái này, ngày mai Trần Minh Tú nhẹ nhất cũng là tù chung thân.

- Hạ Nhi, cảm ơn!

Hạ Nhi tròn mắt nhìn nó, môi lắp bắp không nói nên lời, sống lưng dường như cứng lại trước câu cảm ơn của nó. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên có chút hoảng hốt của Hạ Nhi, nó cười phá lên, hắng giọng giải thích.

- Cô thật ra cũng đâu có làm gì có lỗi với tôi ngược lại nhờ cô mà tôi có thề nhớ lại tất cả hơn nữa cô còn đưa cho tôi bằng chứng buộc tội Trần Minh Tú, tôi sao có thể không cảm ơn cô chứ.

Biệt thự màu tím, vẫn đẹp đẽ và sang trọng như ngày nào. Những ký ức hạnh phúc hay đau buồn của nó cho dêdn năm bảy tuổi đều gắn với ngôi nhà này.

Hít một hơi thật sâu, nó mới đẩy cửa bước vào trong. Quang cảnh không mấy thay đổi, chỉ là lâu ngày không gặp nên có chút lạ lẫm. Ánh mắt dừng lại ở phía khu vườn nhỏ bên phải của ngôi nhà, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh bốn đứa trẻ hai trai, hai gái đang chơi đùa rất vui vẻ. Đôi môi kéo lên thành nụ cười chua xót...có những chuyện đã trôi qua rồi chẳng thể nào lấy lại.


- Thiên Di! - Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên khiến nó giật mình quay lại nhìn.

Lã Uyển Như mới hơn một tuần không gặp mà trông tiều tuỵ đi rất nhiều, đuôi mắt lộ rõ nếp nhăn.

- Con...đến tìm ta? - Lã Uyển Như khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động nhìn nó.

Bàn tay bất giác siết chặt lại, nó định quay người bỏ đi nhưng những lời nói của bố lúc trước khi lên máy bay lại văng vẳng bên tai. Phải mất đến gần mười phút, nó mới có thể lên tiếng.

- Đến bây giờ bà có còn hận bố tôi không?


- Ta...

- Ông ấy vẫn còn rất yêu bà. - Không để bà ta nói hết câu nó đã chặn trước. - Nếu đã không còn hận thì quay về bên ông ấy đi.

- Thiên Di...nói như vậy có nghĩa là con đồng ý tha thứ cho mẹ.

Lã Uyển Như xúc động ôm chầm lấy Thiên Di, giọng run run nói. Bà ta không nhớ mình đã mong chờ giây phút này bao lâu, bản thân thật sự hối hận vì đã đối xử tệ bạc với chính con gái ruột của mình.

Giữa không gian rộng lớn, tiếng gọi "mẹ" có chút ngập ngừng lại có chút ngượng ngùng vang lên nhưng hơn cả là tình mẫu tử thiêng liêng lại một lần nữa sống dậy