Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)

Nghe Đàm Dịch Khiêm nói như vậy, Hạ Tử Du lập tức không còn hăng hái muốn
dùng bữa sáng nữa, cô chán nản ngồi phịch xuống trên ghế dựa cạnh bàn
ăn, mím môi nói, "Mọi người ai cũng có thể mượn cơ hội để đi chơi, chỉ
có một mình em là phải ở lại trông nhà, chẳng có chút công bằng nào cả."

Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nói, "Vậy em muốn công bằng như thế nào?"

Hạ Tử Du lên án nói, "Hừ, nói tới mới nói, anh còn chưa có dành thời gian
cho tuần trăng mật chân chính của chúng ta nữa đấy! Lần đi chơi gần đây
nhất, cũng chỉ có lần anh lừa em đi kết hôn thôi, mặc dù có ở lại Male
chơi mấy ngày, nhưng đó không được tính là tuần trăng mật chính thức
đâu!"

Thật lòng thì cô cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ làm gì, dẫu sao công việc của anh đều luôn rất bận, cô cũng không thể nào bỏ
lại con không lo, cả hai đương nhiên là không thể nào cũng đi đến thế
giới chỉ có hai người được. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.... Là
sinh nhật của cô, cô không yêu cầu xa vời để anh sẽ biết ngày sinh nhật
của mình, cũng chỉ hi vọng có thể giống như thường ngày mỗi ngày đều có
thể nhìn thấy anh, cùng anh gần gũi ở bên nhau. Nếu anh đi công tác rồi, trong căn nhà lạnh lẽo vắng ngắt này còn lại chỉ có mỗi một mình mình
mà thôi, cô sẽ cảm thấy rất cô đơn và tủi thân.

Đàm Dịch Khiêm muốn lên tiếng giải thích, "Bà xã...."

Hạ Tử Du giận dỗi đứng bật dậy, "Được rồi, được rồi.....Anh chỉ cần nói
cho em biết là anh phải đi mấy ngày thôi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh
về là được." Dù cho không vui nhưng cô cũng phải tôn trọng anh, cô là vợ của anh thì phải biết thông cảm cho anh.

Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, nhỏ giọng từ tốn nói, "Theo tình hình này mà đoán, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng gì đó!"

"Cái gì? Mười ngày hoặc nửa tháng á?" Hạ Tử Du vừa nghe xong trong lòng chợt cảm thấy uất ức cực độ, "Đàm Dịch Khiêm, anh chỉ giỏi bỏ rơi em mà
thôi, hừ, đi đi, đi đi.....Cũng khỏi cần nói mấy lời căn dặn gì đó, em
tự biết rồi, phải ngoan ngoãn ở nhà nha, không được đi lung tung khắp
nơi....."

Nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm không nén được nhếch môi nở nụ cười.

Ngay sau đó Hạ Tử Du lại ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, cầm lấy miếng bánh mì nướng người giúp việc mới vừa dọn lên cắn một cái rồi nhai ngấu nghiến.

Hạ Tử Du vốn nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ dài dòng nhắn nhủ vài ba tiếng,

ai ngờ Đàm Dịch Khiêm cứ như vậy xoay người bỏ đi một mạch.

Khóe
mắt nhìn thấy bóng lưng Đàm Dịch Khiêm thực sự rời đi, Hạ Tử Du càng
thêm dùng sức ngấu nghiến miếng bánh mì nướng trong tay, miệng thì lầm
bầm nói, "Cả ngày cứ nói thương yêu mình nhất, không nỡ xa mình.....
Bây giờ nói đi là đi ngay, hừ! Đàm Dịch Khiêm, em chán ghét anh nhất,
anh tốt nhất đi luôn đi đừng trở về nữa, còn lâu em mới thèm nhớ tới
anh!"

Hạ Tử Du vẫn chưa gặm hết miếng bánh mì nướng, trong đầu
liền nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm đi công tác lần này thời gian có thể kéo
dài tới mười ngày nửa tháng, cô liền không đành lòng, vội bỏ lại miếng
bánh mì nướng đứng bật dậy chạy tới phòng khách.

Quả nhiên Đàm
Dịch Khiêm đã không còn ở trong phòng khách nữa, hai mắt Hạ Tử Du không
kiềm được mà đỏ hồng lên bước tới ngưỡng cửa.

Cả hai kết hôn bấy
lâu nay anh chưa từng rời khỏi nhà như vậy, nay đột nhiên nói phải đi
công tác lâu như thế, sao cô có thể chịu được chứ....

Trong tầm
mắt, là chiếc xe đang đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự, bóng dáng cao to của
Đàm Dịch Khiêm đang đứng bên cạnh xe, hộ vệ thì đang đem hành lý bỏ vào
cóp sau xe.

"Tử Du....."

Giọng của bà Hạ lúc này bất ngờ vang lên.

Hạ Tử Du thu lại ánh mắt đang nhìn ở trên người Đàm Dịch Khiêm, xoay người đi tới gấn mẹ mình, "Mẹ....."

Bà Hạ trông thấy tâm tình Hạ Tử Du có vẻ chán nản cùng hốc mắt ửng hồng,
không dằn được lo lắng nói, "Đứa nhỏ ngốc, có phải là không đành lòng
hay không?"

Hạ Tử Du hít hít mũi nhẹ gật đầu, "Phải đi tới mười ngày nửa tháng đó ạ."

Bà Hạ cười nhẹ nói, "Không sao, đã có mẹ và dì Lưu thay nhau chăm sóc mấy
đứa nhỏ cho tụi con rồi, con và Dịch Khiêm cứ yên tâm mà đi chơi đi...." Bà Hạ cho rằng Hạ Tử Du không nỡ bỏ lại mấy đứa nhỏ ở nhà mà đi chơi.

Hạ Tử Du nghe không hiểu, "Dạ?"

"Hiếm khi thấy Dịch Khiêm có lòng như vậy, gác lại hết mọi công việc bận rộn ở công ty để cùng con đi du lịch cho khuây khỏa như vậy, mẹ thấy cũng rất mừng cho con."

"Mẹ, mẹ.... Mẹ đang nói gì vậy?"

"Bà xã, lên đường thôi....."

Hạ Tử Du sững sờ ngước mắt lên nhìn tới Đàm Dịch Khiêm giờ phút này đang đi về phía cô.


Đàm Dịch Khiêm đi tới trước mặt Hạ Tử Du, gõ gõ nhẹ lên chóp mũi hơi ửng
hồng của Hạ Tử Du, "Đồ ngốc, ông xã sao đành lòng bỏ lại em mặc kệ không lo được.... Về sau đừng khóc nhè nữa, khó coi chết đi được."

"Ông xã....."

Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm ôm ngang eo bế Hạ Tử Du lên, "Lên đường thôi bà xã à!"

--- ---

Mãi đến khi bị Đàm Dịch Khiêm bế ngồi vào trong xe thế nhưng tâm trạng của Hạ Tử Du vẫn còn ngổn ngang trăm mối.

Chừng mười phút sau, Hạ Tử Du ngồi ở trong lòng Đàm Dịch Khiêm mới hoàn hồn lại....

Cô hỏi, "Hóa ra, anh không có đi công tác?"

Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nhìn vợ yêu, "Hôm nay là sinh nhật của bà xã anh,
sao anh có thể nỡ lòng mà bỏ lại bà xã anh ở nhà một mình được chứ?"

"Anh.... Anh biết ư?" Hạ Tử Du không thể nào tin nổi.

Đàm Dịch Khiêm thâm tình chân thành nói, "Thời điểm kết hôn, anh đã từng
hứa với em, về sau, mỗi một cột mốc quan trọng trong cuộc đời này của
em, anh đều sẽ ở bên cạnh và cùng nhau vượt qua với em...."

Nghe
được những lời nói đầy tình cảm này của Đàm Dịch Khiêm, mũi Hạ Tử Du
bỗng cay cay, không sao dằn được cảm động."Nhưng hôm đó em nghe thư ký
anh nói gần đây công việc của anh bận đến nỗi không có thời gian mà, sao anh còn rảnh rỗi để nghỉ phép đi du lịch với em chứ?"

"Muốn lấy lòng bà xã thì không có gì mà giải quyết không được." Chính khổ cho
những nhân viên cấp cao ở công ty kia, có lẽ phải trọc đầu để xử lý
những công việc mà anh chưa giải quyết xong.

"Ông xã....."

Hạ Tử Du lủi vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm siết anh thật chặt, "Anh thật tốt...."

Đàm Dịch Khiêm hôn lên hàng mi dài mơ hồ còn vương ướt nước của Hạ Tử Du, "Vừa mới khóc?"

Hạ Tử Du đánh nhẹ lên người Đàm Dịch Khiêm, "Còn không phải tại anh lừa em sao.... Tại em không nỡ xa anh thôi....."

"Đồ ngốc....."

"Đúng rồi, mẹ đang ở nhà đó!!"

"Là anh đón mẹ vợ tới đấy, những ngày sắp tới mấy đứa nhỏ ở nhà đã có mẹ vợ và dì Lưu chăm sóc rồi."

"Hóa ra là anh đã sớm có âm mưu từ trước...."

....


Bởi vì ngồi máy bay gia đình, cộng thêm suốt chặng đường đi đều thoải mái
hưởng thụ dựa vào lòng Đàm Dịch Khiêm ngủ, vì vậy khi vừa xuống máy bay
tinh thần của Hạ Tử Du có vẻ rất sảng khoái.

Đàm Dịch Khiêm không cho cô biết địa điểm nơi đến, bảo là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
Vì vậy, sau khi cô bước xuống máy bay, đứng nhìn cảnh vật quen thuộc
chung quanh mà quyến luyến không thôi, hốc mắt ngay lập tức tràn ra
nước, nghẹn ngào nói, "Anh đưa em về lại thành phố Y sao....."

Đàm Dịch Khiêm ôm em cô hỏi, "Em thích không?"

Hạ Tử Du gật gật đầu, "Em rất thích...." Những năm qua, vẫn luôn sống ở
nước ngoài, từ lâu cô vẫn rất lưu luyến nơi này, không chỉ vì nơi này
từng là nơi mà cô đã lớn lên từ nhỏ, hơn nữa còn là nơi mà họ được quen
biết nhau.

Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du nói, "Đi thôi...."

....

Khách sạn ‘Tứ Quý’ vẫn như cũ không hề có gì thay đổi. Đứng tại nơi này, tất
cả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ đều lần lượt hiện rõ ràng ra ở
trước mắt.

Cô đã từng rất sợ hãi khi nghĩ đến nơi này, vì mỗi lần hồi tưởng lại đều thấy đau đớn và không muốn nhìn lại quá khứ. Nhưng
hôm nay, những ký ức đó theo hạnh phúc kéo tới mà biến thành một hồi ức
thật tốt đẹp trong đầu cô.....

Phòng 1618....

Hạ Tử Du sững sờ liếc nhìn quanh bốn phía, ngỡ ngàng hỏi, "Không ngờ chẳng có gì khác so với những gì trong ký ức của em cả!"

Đàm Dịch Khiêm đóng cửa phòng lại bình tĩnh nói, "Thời gian qua, anh vẫn luôn cho giữ lại căn căn phòng này."

Hạ Tử Du xoay người lại nhìn anh hỏi, "Tại sao?"

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Vì anh nghĩ rằng, đây là nơi có ý nghĩa kỷ niệm nhất của chúng ta."

Nhớ lại dĩ vãng, Hạ Tử Du bỗng rũ xuống rèm mắt, "Trước kia anh thật là xấu...."

Đàm Dịch Khiêm vòng hai tay lên ôm trọn lấy cô, "Cho nên anh mới hỏi em bây giờ có còn sợ anh hay không?"

Hạ Tử Du từ từ ngước mắt lên, ngóng nhìn sâu vào mắt Đàm Dịch Khiêm một
hồi lâu, sau đó kiên định nói, "Em không sợ.... Bởi vì em biết, nửa cuộc đời về sau anh sẽ bù đắp cho em."

Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn
lên trán cô, nhẹ nhàng kéo cô lại ôm vào trong lòng nói, "Những năm
không có em ở bên cạnh anh, anh cũng vẫn thường một mình lui tới nơi
này."

Hạ Tử Du nhỏ giọng lí nhí nói, "Không phải là nhớ em chứ?"


Đàm Dịch Khiêm âu yếm nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Em nói xem!!"

Nhìn gương mặt điển trai nồng nàn tình cảm của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cảm
thấy ngọt ngấy đến tận đáy lòng cười nói, "Đúng là như vậy rồi!"

"Em mệt chưa, có muốn đi ngỉ một chút hay không?"

"Em không ngủ được...." Hiện cô đang bị vây trong trạng thái vui mừng cực độ thì làm sao mà ngủ được.

"Vậy anh trò chuyện với em một lúc, ngày mai chúng ta còn đi đến một nơi nữa."

Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt đưa tay ra trước mặt Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, nếu anh biết hôm nay là sinh nhật em rồi.... Vậy quà sinh nhật của em
đâu?"

Cô vẫn ngây thơ giống như một đứa con nít không lớn, thật
khiến người yêu thích, nhìn cô thế này Đàm Dịch Khiêm không khỏi mê mẫn, mấy giây sau mới trả lời, "Em nhìn sang đầu giường xem....."

Hạ Tử Du liếc mắt nhìn tới đầu giường, ngay lập tức trông thấy có vô số hộp quà nằm ở trên đó.

"Oa....."

Buông Đàm Dịch Khiêm ra, Hạ Tử Du nhảy nhào lên giường, cầm lên từng món quà
được đóng gói rất tinh xảo xinh đẹp, "Tại sao ở đây lại có nhiều quà như thế hả?" Hạ Tử Du đếm rồi lại đếm, những hộp quà lớn nhỏ có chừng 28
phần, hình như vừa đúng với số tuổi của mình.....

Đàm Dịch Khiêm cười nhạt không nói.

Hạ Tử Du cảm động hỏi, "Ông xã, những món quà sinh nhật từ nhỏ đến lớn anh đều bồi thường hết một lần cho em sao?"

"Em mở ra xem đi...."

"Dạ."

Vui thích mà cầm lên những gói quà, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra từng món một...

Những món quà đó đều là dựa theo từng thời gian độ tuổi của cô ấy mà mua, mỗi một món quà lần lượt được mở ra đều làm cô nhớ lại tuổi ấu thơ của
mình, khiến tâm trạng cô giờ phút này bùi ngùi xúc động vô hạn....

Cho đến khi tới lượt mở món quà thứ 28, cô nín thở mà mở nó ra.....

Vốn tưởng rằng từ những niềm vui bất ngờ mà nãy giờ anh mang đến cho mình,
thì trong món quà ở lần cuối cùng này chắc chắn anh sẽ còn tạo cho cô
nhiều vui mừng ngạc nhiên hơn nữa. Nào ngờ, khi món quà ấy được mở ra
lại làm cho cô sửng sốt không ít, "Nước hoa?"

Hạ Tử Du cầm lên chai nước hoa nghi ngờ nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, "Anh biết em không thích xài nước hoa mà."

Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôm Hạ Tử Du vào lòng nói, "Em nhìn kỹ lại xem....."

Trên lọ nước hoa tinh xảo là nhãn hiệu ‘DX-2’....


Hạ Tử Du lập tức tỉnh ngộ, "Anh....."

Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm kéo cô ngã nhào xuống giường....

"Á...."

Anh khàn giọng thì thào nói, "Bà xã, đến lượt em cho anh niềm vui bất ngờ rồi."

....

Sau khi xong chuyện Hạ Tử Du mới biết, sở dĩ hai ngày trước Đàm đại nhân
đây an phận thủ thường đó cũng chỉ là —— Để bảo tồn thực lực!