Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)

Một lúc sau, Đàm Tâm mặc xong nội y rồi mới đi ra ngoài lại.

Nhìn thấy Quý Kình Phàm đang dựa người vào khung cửa phòng tắm, Đàm Tâm tức
giận nói, "Đừng có mở mồm ra nói chuyện với tôi, tôi phải đi ngủ đây,
vẫn theo như cũ, tôi ngủ trên giường còn anh ngủ ở sofa."

Quý Kình Phàm im lặng không cho ý kiến gì.

Ai ngờ, Đàm Tâm vừa mới nằm lên giường, Quý Kình Phàm cũng đã nhảy lên giường theo.

Đàm Tâm hoảng sợ hét lên một tiếng rồi nhảy phốc xuống giường, nhưng trong
lúc bất cẩn mắt cá chân cô bị trật sang một bên khụy xuống.

"Ối....đau quá...."

Nhìn thấy Đàm Tâm bị thương, Quý Kình Phàm cũng lập tức phóng xuống giường,
nâng mắt cá chân Đàm Tâm lên để ngay ngắn xoa bóp rồi hỏi, "Thấy thế
nào?"

Đàm Tâm đã bị đau đến nỗi không còn lòng dạ nào để kiêng dè anh nữa, đau đớn nói, "Chắc tôi bị trẹo chân rồi."

Quý Kình Phàm bế Đàm Tâm lên đặt xuống ghế sofa, nhấc đôi chân trắng trẻo của cô lên hỏi, "Đau lắm sao?"

"Ừm."

Quý Kình Phàm vừa nghe xong liền ôm ngang eo bế Đàm Tâm dậy, "Anh đưa em đến bệnh viện."

Đàm Tâm hất tay anh ra, "Không cần. Tôi thấy cũng không đến nỗi bị thương đến gân cốt, có lẽ xoa bóp một chút sẽ ổn thôi."

Quý Kình Phàm lập tức thả Đàm Tâm xuống.

Đàm Tâm cố chịu đau mà xoa xoa nơi mắt cá chân của mình.

Quý Kình Phàm ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi, "Anh thật làm em sợ đến thế sao?"

Đàm Tâm nổi sùng lên nói, "Tôi còn chưa nói tới anh đấy.....Đồ lưu manh, anh lại dám bò lên trên giường của tôi."

Quý Kình Phàm nói đúng sự thật, "Anh chỉ muốn tặng em một nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi, ai biểu em quá khẩn trương làm gì."


"Hừ!"

"Thôi được rồi, để anh giúp em xoa bóp...." Nói rồi Quý Kình Phàm gỡ ra bàn
tay của Đàm Tâm, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn mắt cá chân cho cô.

Quý Kình Phàm rất cẩn thận từng li từng tí, dùng lực cũng vừa đủ, quả thực
đã làm cho cơn đau vừa rồi của Đàm Tâm đã giảm đi rất nhiều.

Bỗng nhiên Quý Kình Phàm yêu thương hỏi cô, "Còn đau không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi....Cảm ơn!"

"Để anh bế em quay lại giường nhé!"

"Không cần đâu, tôi tự đi được."

Đàm Tâm nói xong liền chống tay vào sofa đứng dậy nhưng đã quên là Quý Kình Phàm đang ngồi ở trước mặt mình.

Khi cô nhận ra Quý Kình Phàm đang nhìn chằm chằm vào cảnh xuân bên trong
váy của mình thì ngay lập tức cô đứng thẳng người lên, kéo kéo xuống tà
váy áo ngủ mặt mày đỏ bừng nói, "Anh......Anh nhìn cái gì đó....Đồ lưu
manh."

Quý Kình Phàm tinh nghịch nheo mắt lại, ánh mắt cũng trở
nên tà mị, khàn giọng nói, "Quần trong màu trắng? Anh nhớ hình như đêm
đó em cũng mặc quần trong màu này.....Bà xã à, thì ra em đã biết là anh
thích phụ nữ mặc quần màu trắng à?"

"Đồ biến thái!"

......

Chân Đàm Tâm bị thương may mà cũng không nghiêm trọng, vẫn có thể đi lại chỉ là không thể đi nhanh và phải đi giày đế bằng.

Quý Kình Phàm vốn muốn cùng Đàm Tâm ở lại khách sạn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa nhưng Đàm Tâm lại khăng khăng phải sớm đi thăm ‘mẹ chồng’, nguyên
nhân là muốn đến gặp sớm cho xong rồi còn quay về Los Angeles.

Quý Kình Phàm cũng chẳng so đo gì với Đàm Tâm, ngày hôm sau liền đưa cô về nhà mình.

Đàm Tâm cũng không biết hoàn cảnh gia đình của Quý Kình Phàm như thế nào,
cho nên suốt đoạn đường đi đều mang theo tâm trạng tò mò.

Điều khiến Đàm Tâm bất ngờ chính là nhà của Quý Kình Phàm ở London cũng không hề đơn giản.

Nó là một trong những căn biệt thự nằm ở ngoại ô London, là một biệt thự
cổ có từ rất lâu đời. Phong cách kiến trúc so với kếu cấu của biệt thự
hiện nay hoàn toàn rất khác biệt, nhưng có thể thấy được nơi này là một
nơi rất giàu có và đông đúc người sinh sống, cũng giống như chỗ ở của
Đàm Tâm ở Los Angeles. Nhìn bề ngoài thì rất có phong vị cổ xưa nhưng
bên trong lại rất đầy đủ tiện nghi.

"Đây chính là nhà của anh sao?"


"Chính xác là nhà của anh ở London, anh là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ đã lớn lên tại London."

"Môi trường xung quanh nơi này rất tốt, xem ra gia cảnh nhà anh cũng không tồi."

Cây cối xanh tươi, không khí trong lành, vắng vẻ thanh tịnh.

Quý Kình Phàm hài lòng cười nói, "Bây giờ thì không phải lo anh nuôi không nổi em nữa nhé!"

"Mau tránh sang một bên đi."

Quý Kình Phàm dắt Đàm Tâm bước xuống taxi, làn gió đêm thổi tới trước mặt,
mơ hồ mang theo mùi hương của cỏ cây, khiến cho tinh thần của Đàm Tâm
chợt phấn chấn hẳn lên.

Một người đàn ông đứng tuổi đi đến, vui mừng gọi, "Cậu chủ, cậu đã về rồi sao?

"Ừ, mẹ tôi đâu?"

"Bà sớm đã tự mình xuống bếp làm thức ăn đợi cậu đó."

Quý Kình Phàm cười nói, "Mẹ tôi cũng thật là nóng lòng rồi đây."

Tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng nghĩ đến phải đứng trước mặt một người có
tuổi giả vờ là một cô con dâu ngoan, Đàm Tâm thực sự có chút không quen.

Quý Kình Phàm dường như đoán được trong lòng Đàm Tâm đang nghĩ gì, anh liền thì thầm nói nhỏ, "Đừng sợ, mẹ anh là người rất dễ chung sống."

Đàm Tâm nhẹ gật đầu.

Kế tiếp Quý Kình Phàm liếc nhìn xuống khuỷu tay trống không của mình.

Vì vậy Đàm Tâm bèn khoác tay mình vào cánh tay của anh, theo anh đi vào trong nhà.

....

Hai người vừa vào cửa, Đàm Tâm còn chưa kịp nhìn rõ nội thất trang hoàng
trong nhà thì một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã bước tới ôm chằm
lấy Quý Kình Phàm....

"Con trai ngoan, cuối cùng con cũng về rồi...."

Quý Kình Phàm hôn gió lên má mẹ mình một cái, "Có con dâu mẹ đang ở đây, đừng làm cho con dâu mẹ con ghen tỵ chứ."

Bà Quý buông con trai ra, sau đó yên lặng nhìn sang Đàm Tâm đang đứng dựa sát vào người Quý Kình Phàm.

Bình thường Đàm Tâm không sợ trời không sợ đất, nhưng ngay lúc này khi đối
mặt với sự quan sát của trưởng bối vẫn cảm thấy hơi có chút hoảng sợ, cô sợ mình diễn kịch không tốt. Bà Quý đánh giá tới lui Đàm Tâm một hồi
rồi cười đến toét cả miệng, "Con trai à, cô dâu của con đúng là không tệ đấy, muốn dáng người có dáng người muốn tướng mạo có tướng mạo!!"

Đàm Tâm cười gượng gạo lễ phép gọi chào, "Con chào mẹ ạ."


Bà Quý mỉm cười, "Ngoan...."

"Mẹ, mẹ đừng có nhiệt tình như thế, bà xã con nhát gan lắm, mẹ dọa cô ấy chạy mất bây giờ."

Bà Quý là một người phụ nữ rất xinh đẹp, Đàm Tâm cảm thấy mẹ mình đã chăm
sóc giữ gìn sắc đẹp rất tốt rồi, nhưng khi so với bà Quý thì vẫn còn kém một chút sức sống của tuổi trẻ.

"Con dâu, đừng sợ, mẹ chồng con rất dễ sống chung.....Con qua đây nào, mẹ có mấy lời muốn nói riêng với con."

Còn muốn nói chuyện riêng?

Đàm Tâm luống cuống nhìn thoáng qua Quý Kình Phàm, Quý Kình Phàm dùng ánh mắt ra dấu bảo cô cứ đi theo bà.

Vì thế bà Quý dắt tay Đàm Tâm kéo sang một bên, nghiêm túc hỏi, "Con dâu
này, mẹ đọc trên báo thấy con trai mẹ trên phương diện kia.....Chính là về mặt đó ấy, chắc con hiểu mà ha, nó thật sự là không được sao?" Vì sĩ diện của con trai, nhất là loại chuyện này, bà cần phải hỏi cho rõ
ràng!

Không hề nghĩ tới, lần đầu gặp mặt mẹ chồng, câu đầu tiên
mà mẹ chồng hỏi mình lại là cái vấn đề đó, trong chớt nháy hai má Đàm
Tâm đỏ bừng lên, còn vẻ mặt thì bối rối xấu hổ.

"Đừng sợ, sau này mẹ chồng đây còn phải dạy con rất nhiều chuyện mà, hãy nói thật cho mẹ
nghe xem....Nếu lỡ như con trai mẹ có vấn đề thật, mẹ cho phép con cứ tự nhiên trả hàng lại!!!"

Đàm Tâm ngượng ngùng cười nói, "Ôi, mẹ ơi, không phải thế đâu ạ.....Sức khỏe của Kình Phàm rất tốt, là do con giận dỗi nói bậy thôi."

Bà Quý vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Thật may quá....Cuối cùng mẹ cũng có cơ hội được bế cháu rồi!"

Đàm Tâm chỉ có thể cười khan mà không còn biết phải nói gì.

Lúc này Quý Kình Phàm đi tới, vừa ôm lấy Đàm Tâm vừa nhìn sang mẹ mình nói, "Mẹ, hôm nay không phải mẹ đích thân xuống bếp sao, con trai mẹ đói
bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

Càng nhìn đứa con dâu này
càng thấy thuận mắt, bà Quý cực kỳ hài lòng vội nói, "Được, được....Con
dâu à, con mau đến nếm thử tài nấu nướng của mẹ xem nào."

--- ------

Tại Los Angeles.

Buổi chiều, Đàm Dịch Khiêm tan làm về nhìn thấy Hạ Tử Du đang ngồi trên sofa nấu cháo điện thoại với ai đó.

Nhớ đến hành động nấu cháo điện thoại của Hạ Tử Du với tình địch lần trước, Đàm Dịch Khiêm liền không vui nhíu mày.

"Vậy thì tốt rồi, thế mà em còn lo là không quen đấy.... Dạ....."

Bỗng đâu vang lên một giọng nói rất lạnh gọi, "Hạ Tử Du!!"

Sống lưng Hạ Tử Du đột nhiên lành lạnh, quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt
ông chồng thân ái của mình còn lạnh hơn cả núi băng, Hạ Tử Du để điện
thoại xuống, thắc mắc gọi, "Ông xã?"


Đàm Dịch Khiêm đi tới, thẳng tay lấy cái máy điện thoại đang đặt trên người của Hạ Tử Du dập xuống.

Hạ Tử Du kêu lên, "Anh làm cái gì thế, người ta vẫn chưa nói chuyện xong mà!"

Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên khỏi ghế sofa.

Hạ Tử Du đấm đá liên tục lên người anh, vừa bực vừa ngượng nói, "Này....Tối nay mẹ chồng hầm canh cho em, em không rảnh để...."

Đàn ông đều là như thế này sao?

Trong đầu ngoại trừ việc lăn lăn lộn lộn ra thì vẫn chỉ có lộn lộn lăn lăn ư.…

Tuy nhiên, thực tế lại không giống như Hạ Tử Du tưởng tượng, Đàm Dịch Khiêm không hề bế Hạ Tử Du đặt lên giường mà là để cô ngồi lên đùi mình.

Loại này tư thế này bình thường chỉ có lúc Đàm đại nhân muốn cưng chiều cô
hoặc là khiển trách cô mới có..... Nhưng dựa vào sắc mặt đen sì hiện
tại này của anh thì cô liền biết là vế sau rồi.

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Lại gọi điện thoại cho cậu ta?"

"Cậu ta là ai chứ?"

"Robert!!"

Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm có nửa con mắt, "Anh đúng là cái đồ nhỏ
mọn mà, em đang gọi điện cho chị Tâm đấy....Robert nói anh ấy dạo này
rất bận nhiều việc, đã lâu rồi em cũng không có liên lạc với anh ấy."

Đàm Dịch Khiêm vẫn còn nghi ngờ, "Đàm Tâm?"

Hạ Tử Du nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, giải thích, "Chị Tâm mới vừa
đến London hai ngày, em sợ chị ấy không quen cho nên gọi điện thoại cho
chị ấy.... Chị ấy nói tuy chưa gặp ba của Quý Kình Phàm nhưng ở đó chơi
với mẹ của Quý Kình Phàm cũng rất vui, mấy ngày hôm nay chị ấy ở London
đều rất vui vẻ."

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, đưa tay muốn ôm lấy Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du lại lui về sau một bước, giả vờ giận dỗi nói, "Hừ, tại sao mỗi
lần em gọi điện thoại cho Robert thì cái mặt anh lại đen đủi như thế
chứ? Anh ấy cũng là bạn của anh đấy!"

"Bà xã....."

"Em mặc kệ anh, em đi xem con trai em đã dậy chưa."

Hạ Tử Du vừa mới xoay người đi, Đàm Dịch Khiêm liền nhoài người tới từ phía sau ôm chặt lấy cô.

"Anh buông em ra, anh là cái đồ đố kị nhỏ mọn!"

Hạ Tử Du càng giãy giụa, Đàm Dịch Khiêm lại ôm càng chặt.


Đàm Dịch Khiêm phả nhẹ hơi thở lên vành tai cô, "Bà xã, anh sai rồi, đừng giận anh mà....."

Hạ Tử Du bị hơi thở đó của Đàm Dịch Khiêm làm cho có chút ngưa ngứa, còn
có cả cảm giác tê tê dại dại, giọng nói ngay lập tức yếu hẳn đi, "Anh
đừng có như thế, cứ mỗi lần chọc giận em là dùng tới chiêu này!!"

Thế nhưng lần nào cô cũng không thể kiềm chế được.....

"Bà xã...."

"Đừng có gọi.... Ưm.....Đừng hôn em ở chỗ đó....Nè... Tay anh đang để đi đâu đấy... Đàm Dịch Khiêm!"