Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ

"Đây là Quý Kình Phàm chồng con, là nhà ngoại giao cấp cao cho đại sứ quán của Trung Quốc tại Anh."

Đó chính là những lời mà Đàm Tâm đã rất hạnh phúc khi khoác tay Quý Kình Phàm tươi cười giới thiệu với cả nhà.

Hạ Tử Du cũng hoàn hồn lại sau một lúc sững sờ, cô run run lắp bắp hỏi, "Chồng.....Chồng chị?"

Vợ chồng họ Đàm quay ra nhìn nhau.

Lúc này, Quý Kình Phàm đi đến trước mặt ông bà Đàm, lễ phép khiêm nhường
chào hỏi, "Ba mẹ vợ, mọi người khỏe chứ ạ, con là Quý Kình Phàm, con rất xin lỗi về chuyện con và Đàm Đàm kết hôn, bởi vì thời gian quá gấp gáp
nên chưa kịp thông báo cho mọi người.”

"Đàm Đàm?"

Bởi vì cách xưng hô của Quý Kình Phàm gọi Đàm Tâm, Hạ Tử Du lại giật mình kinh ngạc lần nữa.

Bà Đàm cười ngượng nói, "Ơ…..Kết…..Kết hôn à, chuyện xảy ra từ khi nào?
Con bé Tâm này cũng thật là, chuyện lớn như thế tại sao lại không thông
báo với ba mẹ một tiếng nào chứ….."

Đàm Tâm buông Quý Kình Phàm
ra, cười cười đi đến bên cạnh mẹ, mặt hơi đỏ lên nói, "Mẹ à, mẹ vẫn hay
lằn nhằn nói con đã không còn nhỏ nữa, muốn con mau tìm người để lấy mà, bây giờ không dễ gì mới có người chịu lấy con, vậy mà mọi người lại còn trách móc con...."

"Không phải là mẹ trách con, có điều cảm thấy….."

"Tô Di à, bà đừng nói nữa, hôn nhân là việc hệ trọng của con cái, những
người già cả như chúng ta tốt nhất không nên can thiệp, nếu con Tâm nó
đã gả cho Quý à....." Ông Đàm nhất thời không nhớ nổi tên cậu con rể đột nhiên xuất hiện này.


Quý Kình Phàm rất hợp thời nhắc cho ông, "Ba vợ à, là Quý Kình Phàm ạ."

Ông Đàm gật đầu, "À, phải….Nói chung kết hôn rồi cũng là chuyện tốt!"

Bà Đàm vẫn còn chưa hiểu lắm đầu óc cứ mịt mờ, nhưng hiện tại không thể để mất lịch sự được nên chỉ đành im lặng mà thôi.

Sau đó Đàm Tâm giới thiệu với Quý Kình Phàm "Ông xã, để em giới thiệu với
anh đây là em trai em Đàm Dịch Khiêm chủ tịch của tập đoàn Đàm thị,
người đứng bên cạnh cậu ấy là Hạ Tử Du em dâu em, còn người đứng bên kia là Robert bạn của em trai em, anh ấy là người Trung Đông, ba là trùm
dầu mỏ ở Riyahd!"

Cũng chẳng ai ngờ được, lúc này Quý Kình Phàm
mang theo phong thái “dù bận vẫn ung dung” nhìn tới Đàm Dịch Khiêm và
Robert đang ở trước mặt cười nói, "Đại tổng giám đốc Đàm, Robert, có
phải mấy cậu cứ định giả vờ không quen biết tôi luôn hay không?”

Robert chợt nhíu mày rồi đột nhiên anh thân thiện giơ tay đấm một cái vào vai
Quý Kình Phàm, "Là anh ư, Kình Phàm? Hóa ra là anh thật à!!"

Quý Kình Phàm cũng trả lại cho Robert một cái ôm, "Người anh em, đã lâu không gặp!!"

Sau một lúc vui vẻ, Quý Kình Phàm buông Robert ra, ngay sau đó chuyển ánh
mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, "Đại tổng giám đốc Đàm à, tôi biết theo
tính của cậu sẽ chẳng bao giờ chạy đến ôm tôi đâu nhưng mà này, dù gì
cũng từng là anh em, bây giờ cậu bày cái bộ mặt như băng ấy ra cho tôi
xem có phải không còn nghĩ tới tình bạn thâm giao nữa rồi hay không?"

Đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại như một đường chỉ, "Quý Kình Phàm, không ngờ là anh?"

Quý Kình Phàm cười nói, "Đúng là tôi, không thể giả được!"

Giữa ba người đàn ông có quen biết lại khiến cho tất cả những người đang có mặt giật mình thêm lần nữa.....

Hạ Tử Du giựt nhẹ góc áo chồng mình, nhỏ giọng hỏi, "Ông xã, anh biết anh ta à?"

Robert mỉm cười trả lời Hạ Tử Du, "Tử Du, anh ấy là đàn anh của anh và Dịch Khiêm hồi còn học đại học!"


Lúc này Đàm Tâm cũng không thoát khỏi sự kinh ngạc, cô nghi ngờ nhìn chằm
chằm Quý Kình Phàm, "Hóa ra anh cũng quen biết với họ?"

Quý Kình
Phàm ôm eo của Đàm Tâm thân mật nói, "Xin lỗi em bà xã, không phải anh
cố tình muốn giấu em chuyện này, thật sự là nhà họ Đàm của em rất có
quyền thế, anh sợ lúc anh cầu hôn với em mọi người lại cho rằng anh ham
muốn gia sản nhà em mà không chịu lấy anh, cho nên anh mới không nói cho em biết...."

Đàm Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm còn
dáng vẻ Quý Kình Phàm thì lại cười ngỏn ngoẻn, chẳng ai biết được trong
lúc này giữa họ đang dùng ánh mắt giao chiến đến mức tóe lửa.

Ông Đàm từ ái nói, "Thì ra đều là bạn bè cả.....Mau, Tô Di, mau gọi người làm lo trà nước đi đứng cả ra đó làm gì."

Bà Đàm quay người đi chuẩn bị, ông Đàm sợ bà Đàm thất lễ nên cũng đi theo bà Đàm lui xuống căn dặn người làm.

Nhóm người trẻ tuổi còn lại đều ngồi xuống ghế sofa.

Quý Kình Phàm rất nhiên ôm Đàm Tâm ngồi xuống, lúc người làm mang trà lên
nói tiếng cảm ơn xong cũng chẳng hề khách sáo gì liền bưng tách trà lên
luôn uống một hớp.

Mọi người trong nhà đều đang theo dõi mỗi một cử chỉ hành động của Quý Kình Phàm.

Dĩ nhiên Hạ Tử Du cũng không chớp mắt mà quan sát Quý Kình Phàm, có điều
không phải là cô nhìn cái vẻ đẹp trai của Quý Kình Phàm, dù sao ở trong
lòng Hạ Tử Du nếu so về vẻ đẹp trai thì cả thế giới này chẳng ai có thể
qua nổi Đàm Dịch Khiêm, cô nhìn soi mói như thế là bởi vì cô rất hoài
nghi Quý Kình Phàm là nhân vật như thế nào sao lại có thể dễ dàng cưa đỗ trái tim của Đàm Tâm đây?

Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn
không hề kiêng kị chút nào của Hạ Tử Du, Quý Kình Phàm nhướng lên đôi
mắt xếch, xấu xa nói: "Em dâu à, em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế có
phải là vì vẻ ngoài của tôi quá đẹp trai hay không?"

Đang nhìn lén khác lại bị người ta tóm được, Hạ Tử Du lập tức lúng túng đỏ mặt, "Dạ, không phải ạ….."


Quý Kình Phàm nhìn phản ứng đỏ mặt đó của Hạ Tử Du thì liền cười một tràng
rất sảng khoái, "Dịch Khiêm à, bà xã của cậu thật đáng yêu…..Trước kia
có biết bao nhiêu cô gái đẹp lượn lờ vây quanh ở bên cậu nhưng chẳng có
một ai xinh đẹp bằng vợ cậu cả, xem ra trước kia tôi và Robert luôn nghĩ cậu là gay thật đúng là lầm to rồi, bởi vì cái tên nhóc cậu hóa ra là
chỉ muốn cô gái xinh đẹp nhất mà thôi….."

Hạ Tử Du bị Quý Kình
Phàm khen đến mức mặt mũi đỏ bừng, tựa vào người Đàm Dịch Khiêm dáng vẻ e thẹn giống hệt như một cô gái nhỏ mới lớn.

Đàm Dịch Khiêm rừng
rực ham muốn độc chiếm ngay lập tức ôm chặt chiếc eo thon của Hạ Tử Du,
lạnh mặt gằn giọng nói, "Anh nói hơi nhều rồi đấy."

Đàm Tâm quay sang trừng mắt liếc nhìn Quý Kình Phàm.

Quý Kình Phàm nhìn thấy ánh mắt của Đàm Tâm, biết rõ Đàm Tâm đang muốn cảnh cáo hắn cái gì, thế nhưng hắn lại giả vờ ngu ngơ mà dỗ dành nói, "Bà xã à, sở dĩ anh khen em dâu xinh mà lại không khen em, ngoan, đừng có bĩu
môi nữa, đó là bởi vì trong lòng anh em lúc nào cũng là người xinh đẹp
nhất….."

Robert nhìn hình ảnh “vợ chồng ân ái” của Quý Kình Phàm và Đàm Tâm, mi tâm thoáng hiện lên nét lo âu.

Vào lúc mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì Liễu Nhiên
chạy từ trên lầu hai xuống, "Mẹ, mẹ, em bé khóc kìa, chắc em bé bị đói
bụng rồi...."

"Ừ, mẹ lên ngay đây."

"Ông xã, em lên lầu xem KK và ViVi thế nào, anh ở đây nói chuyện với anh rể và chị Tâm nhé."

Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Bà xã, cực cho em quá....."

Hạ Tử Du nói tiếng xin lỗi với mọi người rồi ngay sau đó đi lên lầu.

Liễu Nhiên nhìn thấy trong phòng đang có thêm một vị khách lạ, không nhịn
được tò mò chạy đến đứng cạnh ba mình mở tròn mắt nhìn chằm chằm Quý
Kình Phàm.


Chỉ cần vừa nhìn thấy là Quý Kình Phàm đã nhận ra ngay cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu xuất hiện ở trước mắt này chính là con gái của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, anh vẫy vẫy tay với Liễu Nhiên, "Chào
con Tiểu Nhiên, tới đây cho chú ôm một cái nào, chú có mua quà tặng cho
con này!"

Liễu Nhiên không biết nên làm sao cho phải đành đưa mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm gọi, "Ba….."

Bộ mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm từ lúc nhìn thấy con gái cũng đã
chuyển sang vẻ ôn hòa của người cha, anh nhỏ nhẹ nói, "Đi đi!"

Liễu Nhiên rụt rè đi qua, rất có lễ phép chào hỏi, "Con chào chú ạ."

Quý Kình Phàm bế Liễu Nhiên lên, yêu thương hôn cô bé một cái rồi nói, "Cô
bé con này, trông con y hệt như một nàng công chúa nhỏ vậy….."

Liễu Nhiên e ngại người lạ, vì thế đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn sang Đàm Tâm gọi, "Cô ơi."

Đàm Tâm bế Liễu Nhiên từ trên đùi Quý Kình Phàm sang, tức giận trợn mắt
lườm Quý Kình Phàm, "Anh đừng có nhiệt tình thái quá như thế, con bé sẽ
bị anh dọa sợ đấy...."

Có vẻ như Quý Kình Phàm là người rất yêu
thích trẻ con, anh hơi cười nói, "Con bé thật đáng yêu, rất giống mẹ."
Đàm Tâm không quan tâm đến Quý Kình Phàm nữa, mà lại quay sang nói
chuyện với Liễu Nhiên đang ngồi trong lòng mình, "Ngôn Ngôn, lâu quá rồi không gặp con, có nhớ cô không đây?"

Nào ngờ, Liễu Nhiên lúc này không đáp mà hỏi ngược lại, "Cô ơi, cô đã đám cưới rồi hả?"

Mặt mũi Đàm Tâm ngay lập tức xám xịt, cô lúng túng nói, "À, ừ….Cô đã đám cưới rồi…."

Quý Kình Phàm rất thân thiện góp lời, "Còn chú chính là dượng của con đấy!"

Liễu Nhiên trợn to đôi mắt ngây thơ hỏi, "Dượng?"

Như để chứng minh cho Liễu Nhiên thấy, Quý Kình Phàm không hề e ngại ôm lại Đàm Tâm hôn cô một cái kêu thật to.

Gương mặt xinh đẹp của Đàm Tâm trong nháy mắt đỏ bừng lên, khóe mắt cũng nhận ra Robert ở bên kia đang nhìn tới bọn họ, theo bản năng ngay tức khắc
cô muốn nhìn cảnh cáo Quý Kình Phàm, nhưng e ngại vì còn có những người
khác đang có mặt ở đây, cô chỉ đành phải đè nén tức giận, tiếp tục nói

chuyện với Liễu Nhiên, "Ngôn Ngôn, cô có mua Barbie cho con nè…."

"Cám ơn cô!"

"Ngôn Ngôn ngoan…."

Ngay lúc này Quý Kình Phàm ôm lấy bờ vai Đàm Tâm, giọng nói nhỏ như gió
thoảng còn phả hơi nóng vào bên tai Đàm Tâm, "Bà xã, nếu em thích trẻ
con như vậy, hay là chúng ta cũng mau sinh một đứa đi."