Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)

Tán ngẫu với bà Đàm hết cả ngày, bởi vì Đàm Dịch Khiêm quy định cô không
được làm bất kỳ việc gì, thành ra cô đành nằm trên giường nói chuyện với hai đứa trẻ trong bụng.

Mang thai đến tháng thứ ba, bụng cô đã nhô lên rất rõ.....

Trước kia cô vẫn có cảm giác lần này mang thai so với lần trước có Liễu Nhiên thật sự rất khác nhau, bây giờ nghĩ lại, có thể nguyên nhân là vì trong bụng cô có hai đứa trẻ chăng....

Mặc dù hai đứa bé trong bụng cô vẫn chưa có biểu hiện nghịch ngợm rõ ràng, nhưng rất nhiều lúc cô đều
có thể cảm giác được nhịp tim của hai đứa trẻ trong bụng mình, khiến cho cô cảm thấy thật hạnh phúc....

Bây giờ cô thật sự rất vui vẻ....

Dường như tất cả mọi thứ đều như sau cơn mưa trời lại sáng, cô có một người
chồng yêu cô, có một cô con gái đáng yêu, còn được ba mẹ chồng rất
thương....

Giống như chị Dư đã nói, cuộc sống của cô sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn....

Vậy mà, không biết vì sao, trong lòng cô vẫn có cảm giác không chắc
chắn.... Thứ cảm giác không chắc chắn này không phải là sự không tin
tưởng với Dịch Khiêm, cũng không phải là cảm giác không thật về mọi thứ
mà cô đang có, mà nguyên nhân đó là ở chính bản thân cô....

Cô cứ có cảm giác hình như còn có chuyện gì đó mà cô cần phải băn khoăn lo lắng, nhưng cô lại nghĩ không ra đó là chuyện gì....

"Em không muốn để cho anh một mình, một mình anh lênh đênh chìm nổi trong biển người...."

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, cô nhếch môi mỉm cười, ngay lập tức ấn nút trả lời,
"Robert!"

Robert rất cẩn thận dè dặt hỏi cô, "Tử Du, Dịch Khiêm không có ở bên cạnh em chứ?"

"Anh ấy đến công ty rồi, hết giờ mới về nhà."

Robert thở phào nhẹ nhõm, "Cậu ta không có ở đó thì tốt rồi...."

Hạ Tử Du thắc mắc nhíu mày hỏi, "Sao thế? Gọi điện cho em mà còn phải tránh anh ấy?"

Robert căm giận nối đầy bất bình, "Đừng nhắc đến cậu ta với anh, cậu ta thấy
sắc quên bạn, lấy oán báo ân..... Nói thế nào đi nữa thì anh cũng là
người giúp cậu ta chăm sóc bảo vệ cho em, vậy mà cậu ta dám không cho
phép anh gọi điện cho em, còn rất ngang ngược đe dọa anh, nếu như anh
còn lằng nhằng thỉnh thoảng tùy tiện đến Los Angeles tìm em, thì anh tự
đào hố mà chôn mình ở sân bay tư nhân Los Angeles đi."

Khuôn mặt Hạ Tử Du mồ hôi tuôn như mưa, "Hả...."

"Nhưng mà, những cái này là ‘ân oán’ cá nhân giữa cậu ta và anh thôi, không
liên quan gì tới em đâu.... Gần đây miệng của hai người có dính chặt vào nhau không đấy?" Robert hỏi một câu thật xấu xa.

Mặt Hạ Tử Du bỗng hồng lên, "Anh nghĩ đi đâu thế.... Em với anh ấy vẫn thế mà thôi!"

Robert cười nói, "Xem ra sau này em không có cơ hội đến Riyadh với anh được nữa rồi...."

Hạ Tử Du nói những lời từ đáy lòng, "Robert, cám ơn anh đã luôn chăm sóc em trong thời gian qua……"

Robert rất thoải mái nói, “Đừng khách sáo với anh như thế, nếu khi nào muốn
đến chỗ anh thì nhớ gọi điện thoại cho anh, dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh
cũng sẽ bay đến Los Angeles thăm con gái nuôi của anh, còn có cả hai
thằng nhóc vẫn chưa sinh nữa...."

Hạ Tử Du trợn mắt hỏi, "Anh
biết rồi à?" Cô còn chưa kịp thông báo cho anh mà, hai ngày nay vẫn còn
đang bận rộn với kế hoạch tương lai sau này nên chăm sóc hai đứa nhóc
này như thế nào.

Robert nói rất vô liêm sỉ, "Chồng em ấy, cố ý để tuần báo quan trọng nhất nước mỹ đăng tin vợ cậu ta mang thai song
sinh, dường như là sợ cả thế giới này không biết em là người phụ nữ của
cậu ta không bằng ấy...."

Hạ Tử Du bị Robert làm cho buồn cười,
"Anh ấy làm vậy có lẽ là sợ những tin tức giống như trước kia làm ảnh
hưởng tới em thôi...."

Đàm Dịch Khiêm đưa tin ra như thế, những thông tin trái chiều về Hạ Tử Du mà Đan Nhất Thuần tung ra đều trở thành quá khứ.


Robert cực kỳ không vui vẻ mà thừa nhận, "Hoàn toàn chính xác, luận tâm kế
đúng là trên đời này không có mấy ai có thể qua mặt được chồng em."

Hạ Tử Du rất tự nhiên bật cười ra một tiếng, "Ha ha...."

Robert quan tâm hỏi, "Đúng rồi, thái độ của hai mẹ con nhà họ Đàm đối với em như thế nào?"

Hạ Tử Du thành thật kể về chuyện hai mẹ con nhà họ Đàm đối xử với cô như thế nào cho Robert nghe.

Robert cũng bùi ngùi nói, "Đây thật là một kết quả tốt.... Có lẽ việc Dịch
Khiêm đem toàn bộ công lao cậu ta có thể thắng được Kim Trạch Húc đẩy
hết cho em, vì thế mà mẹ con nhà họ Đàm mới nhìn em với con mắt khác
đấy!"

"Em cũng biết công trạng đó quy hết lên người em là do Dịch Khiêm đã làm."

"Nhưng điều này cũng là sự thật thôi, vốn dĩ là em muốn tự mình giúp Đàm Dịch Khiêm mà...."

Hạ Tử Du im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi, "Robert, anh có cảm thấy rằng
hầu như lần nào cũng đều tại em khiến anh ấy bị liên lụy?"

"Em
đang nghĩ vớ vẩn lung tung cái gì thế..... Anh có gọi điện thoại hỏi
Dịch Khiêm rồi, cậu ta nói có thể thắng được Kim Trạch Húc cũng là do
một phần công lao của em...."

"Không phải em nói đến việc này, em vẫn cứ cảm thấy, Đàm Dịch Khiêm dường như anh ấy đã vì em mà suy tính
rất nhiều thứ, nhưng mà, trước kia hình như em chỉ nghĩ đến bản thân
mình, ví dụ như về Kim Trạch Húc, anh ấy đã từng nhắc nhở em rất nhiều
lần là phải cách xa Kim Trạch Húc ra, vậy mà em lại không có nghe lời
anh ấy...."

Robert an ủi, "Cái cô gái ngốc này..... Em không làm được như thế bởi em quá coi trọng tình cảm giữa người với người, đó là
bởi vì em quá nhân hậu.... Em nghĩ xem, nếu như em không phải là một
người trọng tình cảm thì sau khi em và Dịch Khiêm đã trải qua nhiều
chuyện như vậy, em còn có thể giữ vững được tình cảm giữa em và cậu ta
không?"

"Robert, nói chuyện với anh thật thoải mái, anh thật biết cách an ủi người khác...."

Cho dù là khi xưa còn ở Male, hay là khoảng thời gian ở Riyadh, cô vẫn luôn cảm nhận được tấm lòng quan tâm chăm sóc của anh giành cho cô.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.... Trong mắt anh, Dịch Khiêm có được em ở bên cạnh cậu ta, đó là may mắn của cậu ta."

"Nói thật, vừa nãy em còn không hiểu tại sao em lại cảm thấy trong tình cảm
của em và anh ấy vẫn còn có chút gì đó không chắc chắn lắm.... Bây giờ
nghe anh nói với em như thế, em đột nhên cảm thấy em đối với anh ấy mà
nói vẫn còn rất quan trọng. ”

Robert phụ họa nói, "Dĩ nhiên, anh
tin chắc, nếu em còn dám trốn nữa, cậu ta nhất định sẽ tìm em ra bằng
được cho dù là chân trời góc biển đi chăng nữa."

"Cám ơn anh, Robert, nói chuyện với anh thật sự là rất vui."

Cô cảm giác cả người nhẹ nhõm không ít, chỉ cảm thấy bây giờ cô không cần
suy nghĩ gì hết, chỉ cần nghĩ đến nắm bắt hiện tại, giữ chặt hạnh phúc
trong tay.

"Được rồi, nói chuyện với em nãy giờ cũng lâu rồi,
chồng em bây giờ mà không gọi được cho em, nói không chừng lại từ công
ty chạy về tìm em đó.... Hứa với anh, phải tự chăm sóc tốt cho mình, khi có thời gian rãnh anh sẽ đến Los Angeles thăm em, dĩ nhiên, lần gần
nhất có thể sẽ là đến tham dự hôn lễ của em với Dịch Khiêm đấy, ha
ha...."

"Dạ."

Hạ Tử Du vừa kết thúc cuộc nói chuyện, đang định để điện thoại xuống ngủ một giấc....

Đột nhiên, điện thoại của cô lại đổ chuông lần nữa.

Nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình di động, Hạ Tử Du cười cười ấn nhấn nút trả lời, "Dạ...."

Giọng Đàm Dịch Khiêm nói chuyện rất ôn hòa, "Bà xã, em vừa mới nghe điện của ai vậy?"

Hạ Tử Du thành thật không giấu diếm, "Là của Robert!"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, híp mắt lại hỏi, "Robert?"

"Dạ phải, anh ấy biết chuyện em mang thai đôi, gọi điện hỏi thăm em thôi."

Con ngươi đen láy của Đàm Dịch Khiêm lóe lên sự gian xảo, "Em nói chuyện với cậu ta lâu vậy à?"

Hạ Tử Du khó hiểu nói, "Em vẫn thường hay nói chuyện phiếm với anh ấy thế mà, có vấn đề gì sao?"

"Không.... Không có vấn đề gì cả." Người có vấn đề chính là Robert!!

"Đúng rồi, tại sao anh cản không cho Roert gọi điện cho em?"

Đàm Dịch Khiêm thẳng thắn nói, "Bây giờ em đang mang thai, phải giảm bớt bức xạ từ di động."

Hạ Tử Du tóm ngay lấy điểm đáng ngờ, "Vậy sao bây giờ anh còn gọi điện cho em?" Hơn nữa điện thoại di động của cô hình như là anh mới mua lại cho
cô, là loại bức xạ cực thấp....

"Anh khác." Hai ngày nay không
đến công ty, đúng thật là khối công việc sắp đè chết anh rồi, anh khó
khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian gọi điện cho cô, vậy mà cái
tên Robeert chết tiệt đó lại làm anh lỡ mất thời gian gọi điện cho bà
xã, thật là đáng giận mà!

Hạ Tử Du nằm xuống, "Em nói không lại anh, em muốn đi ngủ, không thèm nghe anh nói nữa...."


Đàm Dịch Khiêm vội vàng nói, "Nói chuyện với anh một lát rồi ngủ."

"Không, em muốn giảm bớt bức xạ."

Dứt lời, Hạ Tử Du lập tức tắt máy.

Đàm Dịch Khêm cầm điện thoại trong tay ngẩn người khi nghe thấy những tiếng tút tút vang lên từ đầu bên kia.....

Đàm Dịch Khiêm vứt điện thoại di động sang một bên, lầm bầm rủa, "Chết tiệt!"

Hiện tại anh đang bị chọc tức đến sắp chết rồi, cô còn dám.... Cô dám nói
chuyện với thằng khác lâu như vậy, thế mà lại không có thời gian nói
chuyện với anh!! Được,về nhà anh nhất định phải “dạy dỗ” cô một trận
mới được!!

--- -------

Trong phòng khách nhà họ Đàm.

Vừa nghe nói trong bụng Hạ Tử Du đang có hai em bé, mấy ngày nay sau khi
tan học về, Liễu Nhiên dính lấy ông bà Đàm cả ngày, cô bé lo sợ sau khi
em bé sinh ra rồi sau này mình không còn được yêu thương nữa”.

"Bà nội, bà vẫn sẽ thương Ngôn Ngôn nhất đúng không ạ?" Liễu Nhiên lo lắng hỏi.

"Cô bé ngốc này, bà nội đương nhiên là thương Ngôn Ngôn nhất rồi....!"

"Thật ạ? Nhưng mà mẹ sinh đến hai em bé lận, bà nội đâu còn thời gian để
thương Ngôn Ngôn nữa." Cô bé bây giờ đột nhiên lại không muốn có em trai nhỏ hay em gái nhỏ nữa....

"Ngôn Ngôn đáng yêu như thế, làm sao
mà ông bà nội lại không thương cho được?" Ông Đàm bế Liễu Nhiên lên để
cô bé ngồi lên đùi ông.

"Nhưng mà ba mẹ đều nói là hai em bé sinh ra giống nhau như đúc sẽ rất đáng yêu, vậy ông bà nội có còn thấy Ngôn
Ngôn đáng yêu nữa không?"

Hạ Tử Du nhe xong, không hiểu sao lại cười tươi rói. Con gái cô thật là càng lớn càng tinh ranh!

"Sao lại không chứ? Tất cả đều là cháu ngoan của ông bà nội, ông bà nội sẽ không thiên vị đâu." Ông Đàm cười hiền nói.

"Thật không ạ?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy ba mẹ cũng giống vậy sao?"

Trả lời Liễu Nhiên chính là Đàm Dịch Khiêm vừa tan việc về đến đang đi vào cửa, "Ba mẹ đương nhiên là phải giống nhau!"

Liễu Nhiên nhìn thấy ba trở lại, vội vàng tuột xuống khỏi đùi ông Đàm, sau đó chạy thật nhanh tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy dáng người nho nhỏ của con
gái, thương yêu nói, "Ba mẹ nói là yêu Liễu Nhiên nhất."

Liễu
Nhiên nghe được câu trả lời từ chính miệng ba, trong lòng thoải mái thở
phào nhẹ nhõm, ngây thơ vỗ vỗ ngực, "Vậy còn được...."

Những người đang có mặt ở đó đều bị hành động cùng lời nói ngây thơ của Liễu Nhiên làm cho bật cười.

Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm đi tới bên cạnh Hạ Tử Du, hoàn toàn coi thường
tất cả mọi người đang có mặt ở đây, thân mật ghé sát vào vành tai cô
nói, "Lên lầu với anh, anh có chuyện muốn nói với em."

Hạ Tử Du
nghĩ ngay đến việc anh muốn tính sổ với cô vì cô đã cúp điện thoại của
anh lúc buổi chiều, cô cười hì hì nói, "Bác trai, Dịch Khiêm nói anh ấy
đói rồi....."

Ông Đàm quay sang nói với bà Đàm, "Được, bảo người dọn cơm đi!"

Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm đáng sợ.

Hạ Tử Du coi như không có chuyện gì xảy ra nói, "Em cũng đói rồi.... Ngôn Ngôn, đến đây nào, mẹ bế con đi ăn cơm.

Liễu Nhiên rất hiểu chuyện nói, "Mẹ, bà nội nói là bây giờ mẹ không được bế con nữa, sẽ làm em bé trong bụng đau đó...."

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, tiện thể nói, "vậy con để ba bế con đi nha.”

"Vâng ạ."

Liễu Nhiên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm cúi người bế Liễu Nhiên lên, giống như mọi người yêu thương
hôn Liễu Nhiên, nhưng Hạ Tử Du có thể biết rất rõ người nào đó đợi dùng
xong bữa tối nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

....

Không khí trong bữa tối rất hòa hợp, nhưng trong lúc vô tình Liễu Nhiên đã
nhắc đến một chủ đề khiến cho bầu không khí của bữa tối thoáng sượng
cứng lại.

"Ông bà nội, sao mấy ngày hôm nay con không thấy cô đâu vậy?"

Liễu Nhiên vừa hỏi xong câu này, động tác dùng cơm của bà Đàm hơi khựng lại.

Hạ Tử Du để ý đến hành động này của bà Đàm, trong lòng không khỏi nghi
ngờ. Thật ra thì cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ khi mà Đàm Tâm nói muốn đi
ra nước ngoài du lịch để giải buồn.....


Ông Đàm trả lời Liễu Nhiên, "Cô của con ra nước ngoài chơi rồi, mấy ngày nữa sẽ về thôi."

"Dạ."

Đột nhiên bà Đàm âu sầu bỏ bát đũa xuống, "Con bé này, không biết lúc nào thì nó mới có thể để cho tôi yên tâm được đây...."

"Viện trưởng, sao thế ạ?"

Bà Đàm lo lắng nói, "Con bé nghe nói Robert bị ba nó buộc ở lại Riyadh xử lý chuyện hôn nhân, hai ngày trước nó đã đi Riyadh rồi...."

"Ài...." Ông Đàm cũng buông bát đũa xuống theo, nặng nề thở dài một tiếng.

Bà Đàm bất đắc dĩ nói, "Tôi có muốn ngăn cũng không ngăn được, mấy năm nay nó đều như vậy cả."

Ông Đàm nói, "Tôi cũng mới tỉnh lại không lâu, thật không biết cái thằng Robert này nó là người như thế nào...."

Hạ Tử Du lên tiếng trả lời, "Bác trai, Robert là người rất tốt ạ.... Hoàn
cảnh gia đình anh ấy rất đàng hoàng, nhân phẩm cũng rất tốt, lại còn rất biết cách quan tâm đến người khác."

Hạ Tử Du không biết rằng lúc cô đang khen ngợi Robert, sắc mặt của Đàm Dich Khiêm cực kỳ khó coi.

Bà Đàm đau lòng nói, "Nhưng mà căn bản là Robert không có thích nó....Cũng đã nhiều năm rồi, dù tôi có giới thiệu cho nó biết bao nhiêu người khác đẹp trai tài giỏi hơn, nó đều không muốn."

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Chuyện tình cảm, cứ để cho chị ấy tự mình quyết định đi!"

Bà Đàm gật đầu, "Nói thì nói như vậy, chỉ sợ con bé cả đời này vẫn sẽ tiếp tục mắc vào những chuyện bế tắc ấy mà thôi...."

Ông Đàm nói, "Đợi lần sau Robert tới nhà chúng ta, để tôi tự mình hỏi cậu ta xem...."

--- -------

Ăn tối vừa xong Hạ Tử Du liền bị Đàm Dịch Khiêm tóm lấy đưa về phòng.

Vừa vào phòng, Đàm Dịch Khiêm đè ngay Hạ Tử Du lên vách tường trắng, đầu
tiên là ra sức hôn cô vợ nhỏ cứng đầu không chịu nghe lời này cái đã,
sau đó lạnh giọng nói, "Gia thế tốt, nhân phẩm tốt, biết cách quan tâm
người khác.... Hạ Tử Du, từ bao giờ mà ấn tượng của em về cậu ta lại tốt đến thế hả?"

Hạ Tử Du nói rất nghiêm túc, "Điều em nói chính là
sự thật mà, “lãng tử biết quay đầu còn quý hơn vàng”, Robert bây giờ là
người đàn ông độc thân kim cương chạm tay là có thể bỏng đấy!”

"Em còn dám khen cậu ta?" Đàm Dịch Khiêm nhẫn nhịn tức giận hỏi lại lần nữa.

Hạ Tử Du hồn nhiên nói, "Anh ấy thật sự rất ưu tú mà!"

Trên khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng giọng nói hơi có chút đanh lại, "Ưu tú đến mức em thà sẵn lòng nói chuyện với cậu ta chứ không thèm nói chuyện với anh?"

"Lúc ấy em thật có hơi mệt, hơn
nữa chúng ta mấy ngày hôm nay đều ở cùng với nhau, lại chẳng có chuyện
quan trọng gì....." Đột nhiên phát hiện trong giọng nói của Đàm Dịch
Khiêm có gì đó không đúng lắm, Hạ Tử Du len lén ngước mắt lên nhìn anh.

Đàm Dịch Khiêm không cần làm mặt lạnh cũng đã có sức uy hiếp cực lớn, Hạ Tử Du lập tức nín thinh không nói nữa.

"Sao không nói nữa?" Đàm Dịch Khiêm mắng xong bế ngang người Hạ Tử Du lên bước nhanh đi về phía giường lớn.

Hạ Tử Du bị hành động bất thình lình này của anh dọa hết hồn, "Anh điên
rồi à, mau thả em xuống đi.....” Hạ Tử Du thật sự có phần hơi sợ, dùng tay đánh nhẹ lên người Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm căn bản cũng không thèm để lời của Hạ Tử Du vào tai, anh vẫn kiên quyết bế cô đi tới đặt lên giường....

Hạ Tử Du đang muốn đứng dậy thì Đàm Dịch Khiêm lại lạnh lùng lên tiếng, "Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho anh!"

Hạ Tử Du sửng sốt, sau đó giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện ngoan ngoãn ngồi im trên giường.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Anh không cho phép em khen người đàn ông
khác, kể cả là Robert cũng không được.” Anh cần phải để cô nhớ cho kỹ
lần “dạy dỗ” này mới được!!

Hạ Tử Du nói lí nhí trong miệng, "Đồ ngang ngược!"

"Em nói gì?"

Hạ Tử Du lập tức ngước mắt cười hì hì, "Làm gì có.... Em nói là người đàn
ông ưu tú nhất thế giới này chính là tổng giám đốc Đàm của chúng ta nè,
là em có phúc mấy đời mới gặp được người đàn ông tốt như anh, cho nên,
cả đời này em nhất định phải quý trọng.... Về phần Robert, chỉ là em sợ
bác trai hiểu nhầm phẩm chất của Robert vì thế mới nói giúp anh ấy vài
câu mà thôi."

Bạn tổng giám đốc Đàm bây giờ nghe vợ yêu nói thế, trong lòng khỏi phải nói đến có bao nhiêu thoải mái và thỏa mãn....

Vậy nên sự tức giận vừa rồi lập tức biến mất, ý thức được vẻ mặt mới nãy
của mình có lẽ đã dọa cô sợ, vì thế anh liền ôm cô vào lòng, để cô tựa
vào lồng ngực ấm áp của mình.

"Biết anh tốt chưa?"

Hạ Tử Du đang ở trong ngực Đàm Dịch Khiêm gật đầu lia lịa, "Ừm, ừm."

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên môi Hạ Tử Du, để cô tựa đầu vào lồng ngực rộng
rãi của mình rồi nói, "Sau này trong cuộc sống của em chỉ được nhắc đến
anh vào con của chúng ta."

"Á...."

"Anh đảm bảo thế giới
của anh cũng chỉ có em và con của chúng ta...." Đàm Dịch Khiêm nâng cằm
cô lên, dùng giọng ngang ngược ra lệnh cho cô, "Cho nên, sau này không
cho phép em khen người đàn ông khác, càng không được phép cúp điện thoại của anh, anh muốn lúc nào cũng có thể cảm nhận được em đang ở bên cạnh

anh, biết chưa?"

Hạ Tử Du rất khôn khéo gật đầu, "Biết rồi."

Đàm Dịch Khiêm ôm siết cô thật chặt.

Hạ Tử Du ranh mãnh hỏi, "Vậy anh cũng phải đảm bảo sau này cho dù em có
trở thành như thế nào, anh cũng chỉ có thể yêu một mình em thôi."

Đàm Dịch Khiêm cau mày hỏi, "Em có thể trở thành thế nào đây?"

Hạ Tử Du bĩu môi nói ra sự lo lắng của mình "Em rất mong đứa trẻ trong
bụng em là con trai, như vậy thì em chỉ cần sinh hai đứa này là đủ
rồi.... Hôm nay mẹ anh nói với em, nhà họ Đàm mấy đời đều là con một,
nhất định em phải sinh con trai cho anh, em.... Em thật sự rất lo lắng,
nếu như em thật sinh nhiều như thế, nhất định em sẽ trở thành một con
heo mẹ mất."

Đàm Dịch Khiêm mím chặt môi, nữa cười nữa không nhìn cô.

"Sao anh không nói gì đi?" Hạ Tử Du nhíu mày, "Chẳng lẽ anh mặc kề trơ mắt đứng nhìn em bước lên con đường đó à?"

Hạ Tử Du vừa dứt lời, cả người liền bị Đàm Dịch Khiêm đè xuống.

Anh vùi đầu vào hõm vai thơm mát của cô, vừa âu yếm hôn hít lên da thịt cô, vừa thì thầm nói, "Nếu em ngoan ngoãn lấy lòng anh.... Anh sẽ đứng ra
thương lượng với mẹ anh chuyện này, em thừa biết anh có khả năng thay em giải quyết chuyện này...."

"Thật không?"

Đôi mắt mờ hơi sương của Hạ Tử Du mờ mịt, khờ dại nhìn anh.

"Anh có lúc nào lừa em chưa."

Đàm Dịch Khiêm nhẫn nhịn kiềm chế dục vọng đang hết sức căng thẳng, liếm nhẹ vành tai nhạy cảm của cô.

Đột nhiên Hạ Tử Du ôm lấy đầu anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động phối hợp với anh.

"Bà xã, em...."

Trong mắt Đàm Dịch Khiêm lóe lên tia sáng, đối với phản ứng hôm nay của vợ yêu vừa cảm thấy yêu thích cũng thấy hơi xa lạ.

Hạ Tử Du vòng tay quấn chặt lấy cổ Đàm Dịch Khiem, mắc cỡ đến đỏ cả mặt,
nhỏ giọng nói, "Em nhờ vả anh giúp em giải quyết khó khăn thì dĩ nhiên
em phải trả công cho anh xứng đáng chứ...."

Đàm Dịch Khiêm hôn lên đôi môi ngọt như mật của Hạ Tử Du, "Ngoan!"

Hạ Tử Du kéo tới cà vạt của Đàm Dịch Khiêm, dùng cách rất quyến rũ cởi nó
ra cho anh, sau đó ném sang một bên, rồi tiếp tục dùng cách thức tương
tự như thế cởi khuy áo sơ mi cho anh.

Một lần nữa áo sơ mi bị Hạ Tử Du ném xuống mặt đất....

Đàm Dịch Khiêm cầm bàn tay Hạ Tử Du đặt lên hông anh.

Hạ Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận đang đội lên của anh....

Đàm Dịch Khiêm tuột áo Hạ Tử Du xuống đến vai, hôn lên da thịt trắng như tuyết của cô, đồng thời đưa tay xốc váy cô lên.

Ngón tay anh như có lực di chuyển qua lại giữa hai chân cô, khiến cô run lên từng hồi....

Bỗng nhiên, cô chụp lấy bàn tay của anh đang muốn tiến thêm một bước luồn
vào trong đáy quần cô, giọng cô mềm mại như nước gọi, "Dịch....
Khiêm.... Chúng ta đổi nơi khác đi...."

Ánh mắt đang mê ly của Đàm Dịch Khiêm lóe lên, "Hử?"

Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo anh cúi đầu tới,
sau đó cô kề sát vành tai anh, phả hơi thở nong nóng vào tai anh nói,
"Đến phòng tắm đi...."

Lúc này Đàm Dịch Khiêm lập tức hồi phục lý trí, "Không được." Bây giờ cô là người đang mang thai, tư thế có độ khó cao không tốt!

Cô nhìn anh chớp chớp mắt dụ dỗ, "Nhưng em muốn ở chỗ đó.... Anh sẽ cẩn thận mà, có đúng không?"

Sự thật chứng minh, là đàn ông thì sẽ không chịu nổi mê hoặc....

Giây phút này không thể nào chịu nổi sự mê hoặc của vợ yêu được nữa, Đàm
Dịch Khiêm ngay lập tức bế cô lên khỏi chiếc giường lớn....

Hạ Tử Du dùng ngón tay mềm mại chọc nhẹ vào ngực anh, "Anh vào trước đi, em muốn cho anh một sự vui vẻ bất ngờ...."

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, vô cùng hăng hái hỏi, "Vui vẻ?"

Hạ Tử Du chủ động kề sát hôn lên mặt Đàm Dịch Khiêm, rồi dùng giọng cực kỳ ngọt ngào đáng yêu nói, "Ừm.... Anh đợi em nha...."

Lúc này đã không còn được bao nhiêu lý trý để nói chuyện nữa, Đàm Dịch
Khiêm nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Du lên giường chỉ nói một tiếng, "Được...."

Cô hiếm khi chủ động như thế, anh cũng muốn xem cô có thể cho anh vui vẻ như thế nào....

Đàm Dịch Khiêm xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bước vào phòng tắm, Hạ Tử Du nhanh chóng
đứng dậy, sửa sang lại quần áo xốc xếch trên người mình.

Lúc lén lút đi tới cửa phòng, Hạ Tử Du vẫn không quên diễn cho trót, "Dịch Khiêm, anh không được nhìn lén đâu đấy...."

Giọng của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng bởi vì đang kiềm chế dục vọng mà trở nên rất khàn, "Ừ."

"Cạch…” Cửa phòng mở ra, Hạ Tử Du nhanh chân như chạy trốn đến căn phòng trước kia của Đàm Dịch Khiêm.


Khóa trái cửa, kéo hết rèm cửa lại, Hạ Tử Du ngay lập tức lên giường nằm xuống rồi che miệng cười trộm.

....

Bỗng nhiên ——

Trong ngôi nhà cao cấp rộng lớn của nhà họ Đàm bỗng vang lên tiếng gầm thét
của Đàm Dịch Khiêm vang dội khắp các ngóc ngách trong nhà, "Hạ Tử Du!!"

Hạ Tử Du nín thở, vội vàng đi xuống áp cả người áp lên cửa phòng.

Nừa phút sau Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ mà bây giờ Hạ Tử Du đang ở, "Em mở cửa ra ngay cho anh!!"

Trên gương mặt Hạ Tử Du tràn ngập nụ cười chiến thắng, dịu dàng nói, "Tha
lỗi cho em, em vừa mới nhớ ra, mẹ anh có nói với em, vì em bé, chúng ta
nên chia phòng ngủ riêng thôi.... À, còn quên nói với anh, mẹ anh sợ
buổi tối anh mò đến phòng em, đã đem tất cả chìa khóa dự bị của căn
phòng này đưa hết cho em rồi, anh cũng đừng có nghĩ đến việc phá cửa mà
vào, phòng nhà anh kiên cố bao nhiêu chắc anh cũng biết rồi đấy."

Đàm Dịch Khêm khoác lên áo ngủ nghiến răng ken két nói, "Hạ Tử Du, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em!!"

Hạ Tử Du hất mặt lên, hoàn toàn không thèm để lời của anh vào trong tai,
sung sướng vui vẻ đi tới chiếc giường rộng lớn mà tối nay chỉ có một
mình cô độc chiếm.