Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)

Robert nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Thì ra là hai người đi cùng nhau à!"

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Đàm Dịch
Khiêm, trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy vô cùng đau đớn, cô tự nhiên cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.

Đàm Dịch Khiêm từ từ đi về phía Hạ Tử Du, ánh mắt chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm của Hạ Tử Du.

Robert là người thẳng tính, nhìn hình ảnh hai người trầm mặc, Robert nói
thẳng, "A.... Dịch Khiêm, Tử Du, cảm giác như hai người có gì đó không
đúng lắm nha?"

Đàm Dịch Khiêm cuối cùng nhìn sang người bạn tốt, "Đến đây lúc nào?"

Robert trả lời, "Mới vừa xuống máy bay, hành lý vẫn để dưới lầu.... Tôi đang chuẩn bị vào thăm Nhất Thuần.”

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Vậy thì đi đi!"

Robert do dự liếc mắt nhìn Hạ Tử Du."Hả...."

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Thế nào, còn chuyện gì sao?"

Robert chưa trả lời Hạ Tử Du đã nói trước, "Robert, rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, cũng trễ rồi, em muốn về nhà!”

Robert gật đầu, "Được rồi.... Tôi không làm kỳ đà cản mũi vợ chồng hai người nữa, lúc khác tôi sẽ đến nhà hai người chơi sau.”

Hạ Tử Du cười nhạt, "Dạ."

Robert trước khi đi vỗ vai Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng nói với Đàm Dịch Khiêm,
"Bà xã cậu nói tâm tình không tốt đó, cậu mau dỗ dành đi!"


Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm không biết vô tình hay cố ý vẫn dừng lại trên người Hạ Tử Du.

Sau khi Robert đi vào phòng bệnh 521, không quan tâm đến sự có mặt của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du liền bấm nút thang máy.

Cô biết anh đứng ở sau cô, hơi thở quen thuộc của anh cách cô gần đến thế, cũng từng là hơi thở mà cô quyến luyến nhất, nhưng lúc này trong lòng
cô chỉ cảm thấy đau đớn.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu bước vào thang máy.

Nhưng trước khi Hạ Tử Du bước vào thang máy, Đàm Dịch Khiêm đã dùng lực cánh tay mạnh mẽ của mình bắt lấy cổ tay cô.

Cả người Hạ Tử Du chấn động, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Đan Nhất
Thuần ôm Đàm Dịch Khiêm, cô nuốt khổ sở xuống cổ họng, bình tĩnh xoay
người lại nhưng không lên tiếng.

Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Tới một mình?"

Hạ Tử Du lắc đầu, "Không có, tài xế đưa em tới."

Đàm Dịch Khiêm cũng không nói gì nữa.

Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh khỏi Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh nói, "Khuya lắm rồi, em về trước đây." Dứt lời liền đi vào thang máy.

Đàm Dịch Khiêm cũng bước theo vào thang máy, ấn nút đi xuống lầu.

Bên trong thang máy, cả hai cũng không nói chuyện với nhau.

Cùng đứng trong thang máy, Hạ Tử Du cho rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ hỏi nguyên
nhân cô tới bệnh viện, trong lòng cũng đã chuẩn bị một lý do để nói với
anh, nhưng anh không có hỏi........

Anh không nói chuyện, mặc cho không gian yên tĩnh.

Cửa thang máy mở ra, anh nhường cho cô đi trước.

Cô bước đi, thẳng người đi ra hướng cửa chính.

Cũng kông quay đầu lại, bởi vì biết anh và cô không cùng đường....


Ngồi vào chiếc xe tài xế dừng sát ở bên đường, cô lẳng lặng nhìn tới phía trước.

Trong kính chiếu hậu quả nhiên đã không thấy bóng dáng anh, cô từ từ dựa vào
thành ghế, cố gắng nuốt hết chua xót nơi cổ họng xuống.

....

Về đến nhà, Hạ Tử Du theo thói quen tới phòng trẻ nhìn con gái.

Liễu Nhiên ngủ rất ngon, khuôn mặt ngây thơ không rành việc đời đang ngủ say rất đáng yêu.

Hạ Tử Du không nhịn được hôn lên trán Liễu Nhiên một cái, lúc này mới yên tâm trở lại phòng mình.

Ngồi ở mép giường, nhìn chiếc giường lớn trống rỗng, nhớ lại những ngày
tháng ngọt ngào của cô và Đàm Dịch Khiêm trên chiếc giường này, trái tim Hạ Tử Du dâng lên từng hồi đau đớn.

-

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Tử Du vừa đưa Liễu Nhiên đi nhà trẻ về thì đúng lúc gặp Robert lái xe vào biệt thự.

Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du lên tiếng chào hỏi Robert trước, mỉm cười nói, "Sao hôm nay anh tới sớm vậy?”

Robert đẹp trai gỡ mắt kính xuống, cười nói, "Em quên hôm qua em nói muốn hàn huyên với anh sao.”

"Được rồi, chúng ta đi dạo vườn hoa một chút đi."

Robert gật đầu.

Đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa cùng Robert, Hạ Tử Du từ tốn hỏi, "Tối qua anh đến thăm Nhất Thuần, cô ấy có khỏe không?”

Robert gật đầu, "Xem ra cũng không tệ lắm, tình trạng khá tốt."

"Vậy thì tốt!"

Robert đột nhiên nghi ngờ, "Em và Dịch Khiêm tối qua đến thăm cô ấy, sao còn hỏi anh tình hình của cô ấy?”

Hạ Tử Du khẽ lắc đầu nói, "Thật ra tối qua không phải là em tới thăm Nhất Thuần, em tới tìm Dịch Khiêm."


Robert giật mình ngạc nhiên, "Em tới tìm Dịch Khiêm?"

"Dạ."

Robert phiền não bới bới tóc, "Đáng chết, em và Dịch Khiêm lại cãi nhau? Khó trách tối hôm qua nhìn ánh mắt hai người là lạ....”

Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói, "Thật ra thì em và anh
ấy cũng không đúng là cãi nhau, bởi vì ngay cả tranh cãi cũng không có,
chỉ là anh ấy cần suy nghĩ về vấn đề giữa em và anh ấy, nhưng em nghĩ
anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi.....”

Robert không hiểu nhíu mày,
"Lời em nói làm anh mơ hồ quá...... Tối qua anh đi thăm Nhất Thuần, anh
hỏi nguyên nhân cô ấy bị trúng đạn, cô ấy chỉ trả lời anh mơ hồ, đến nỗi bây giờ anh cũng không rõ nguyên nhân tại sao cô ấy bị thương, cho nên
bây giờ thuận đường chạy tới hỏi em........”

Hạ Tử Du đột nhiên chăm chú nhìn Robert, nghiêm túc hỏi, "Robert, nếu em nói cho anh biết
Nhất Thuần bị thương là do em, anh có giận em không?”

Robert kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"

Hạ Tử Du cụp mắt xuống, từ từ kể lại, "Sau khi anh rời khỏi Los Angeles, đã xảy ra một chuyện......”

"Em nói đi."

Hạ Tử Du bắt đầu nói, "Nửa tháng trước, hôm Nhất Thuần đến chào tạm biết em, em nhận được một cuộc điện thoại...."

Sau khi Robert nghe xong câu chuyện, thái độ liền ủ dột sầu não.

Hạ Tử Du khổ sở nói, "Lúc ấy em nhận được điện thoại Arsène gọi tới, hắn
nói hắn bắt cóc ba mẹ nuôi em, em thật sự rất lo lắng, em muốn tỉnh táo
chờ Dịch Khiêm về giúp em, nhưng Arsène nổ súng bắn ba em, hắn nói nếu
hắn không nhìn thấy em mà thấy những người khác, hắn sẽ không do dự mà
giết chết ba em.........”

Robert an ủi nói, "Tử Du, chuyện này anh cũng không cho là em làm sai, loại tình huống đó Dịch Khiêm có thể hiểu được."

"Em biết anh ấy có thể hiểu, nếu không anh ấy đã không bảo em ngoan ngoãn ở đó chờ, nhưng em không làm được, vì mẹ, em phải theo Arsène đi Thụy
Sĩ.... Em biết em đã chọn sai, bởi vì nếu em chỉ cần kiên trì thêm một

lát, em có thể đợi được Dịch Khiêm, ba em sẽ không phải chết, em cũng
không bị Arsène ép uống thuốc phá thai, càng không làm Nhất Thuần nằm
trên giường bệnh thiếu chút nữa không thể tỉnh lại.......” Nói tới đây
nước mắt Hạ Tử Du như vỡ đê tràn ra.

Robert nhẹ nhàng ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, vỗ nhẹ sống lưng cô, dỗ dành nói, "Tử Du, anh nghĩ tình huống đó em cũng không có lựa chọn nào khác, kết quả cuối cùng cũng
không phải tại em.”

Hạ Tử Du bật khóc nức nở thành tiếng ở trong lòng Robert, “Em thật sự không nghĩ rằng chuyện lại trở nên như thế......”

-

Buổi chiều, tại "Đàm thị".

Ngoài phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm truyền đến tiếng gõ cửa.

Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."

Robert đẩy cửa đi vào phòng làm việc, khẽ gọi, "Dịch Khiêm."

Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn người bạn tốt, sau đó lại đưa ánh mắt trở lại vào văn kiện trước mặt, "Nói."

Robert ngồi đối diện với Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt nói, "Được rồi, vô sự
không lên Tam Bảo Điện, hôm nay tôi đến muốn nói chuyện với cậu một chút về chuyện của cậu và Tử Du.”

Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt nói, "Chuyện của tôi và cô ấy không cần người ngoài xen vào.”

Robert gật đầu, "Tôi biết chuyện riêng của cậu tôi không nên quan tâm, dù sao
thì bình thường cậu cũng lý trí hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu làm thế
là hơi quá đáng....... Đúng, nhìn chung cả sự việc mà nói Tử Du thật sự còn suy nghĩ thiếu sót, nhưng sao cậu không nên đứng vào lập trường của cô ấy mà suy nghĩ, lựa chọn của cô ấy là bất đắc dĩ, cậu nên nghe cô ấy giải thích chứ, đừng nên chỉ nhìn vào kết quả........ Cậu có nghĩ tới không, lúc cô ấy đang tự trách mình, bị thiên hạ chỉ trích thì cô ấy
cần nhất chính là cậu có thể ở bên cạnh cô ấy, hiểu cô ấy, bao dung cô
ấy.......”

Đàm Dịch Khiêm bỏ văn kiện trong tay xuống, ngước mắt nhìn vào người bạn tốt, lạnh lùng nói, "Cậu đi gặp cô ấy?"

Robert gật đầu, "Ừ, sáng nay tôi tới thăm cô ấy.......... Cô ấy đã kể lại hết mọi chuyện xảy ra cho tôi biết, cô ấy rất đau khổ, cũng tự trách mình.”

Đàm Dịch Khiêm vẫn hờ hững, "Vậy sao?"

Robert khiển trách, "Cậu có cần phải tỏ ra bất cần như vậy không?”


Đàm Dịch Khiêm mỉa mai nhếch khóe môi, vẻ mặt chợt trầm xuống nhưng cũng không lên tiếng.

Robert khuyên nhủ, "Dịch Khiêm, cậu và Tử Du vất vả lắm mới có ngày hôm
nay..... Nếu cậu vì Tử Du không kiêng kị mình mang thai mà lựa chọn sai
lầm để mất đi đứa con của hai người, cậu có thể tức giận, cũng không cần phải lạnh nhạt với cô ấy như vậy, Tử Du rất cần cậu, tôi nhận thấy cô
ấy thật cô đơn lẻ loi........ Chuyện đứa nhỏ thật sự đáng tiếc, nhưng
hai người còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội có con...........”

Lúc này Đàm Dịch Khiêm nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, môi mỏng mấp máy, "Cậu sai rồi, tôi và cô ấy không thể có con được nữa!”