Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)

"Cậu chủ, cô chủ nói cậu trở lại thì nói với cậu là cô ấy đang ở vườn hoa chờ cậu.”

Đàm Dịch Khiêm vừa mới bước vào biệt thự, người giúp việc đã nhắn lại lời cô chủ dặn với Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm nhướng mày, "Một mình cô ấy?"

Người giúp việc gật đầu.

Đàm Dịch Khiêm bước nhanh tới vườn hoa, trông thấy hình ảnh cô đơn lẻ loi của Hạ Tử Du đang ngồi trên xích đu.

Đàm Dịch Khiêm vừa cởi áo khoác, vừa thầm mắng, "Đáng chết, bên ngoài gió
lớn, chẳng lẽ em không biết mặc thêm áo khoác hay sao?”

Hạ Tử Du từ trên xích đu đứng dậy, "Em không lạnh." Lúc cô tới vườn hoa cũng đã mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài.

Đàm Dịch Khiêm xoa nhẹ gò má Hạ Tử Du, phát hiện gương mặt cô không hề lạnh như anh tưởng tượng, lúc này anh mới thở phào nhẹ lòng, bá đạo nói,
"Về sau không cho phép em một mình tới vườn hoa nữa, bên cạnh cũng không có người giúp việc, nếu như có chuyện gì thì làm sao?”

Hạ Tử Du nhìn gương mặt căng thẳng của Đàm Dịch Khiêm, "Em không sao, em cũng phải con nít nữa, em biết tự chăm sóc mình.”

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Tốt nhất em nên thế nào là tự chăm sóc mình.”


Hạ Tử Du đột nhiên lên tiếng gọi, "Ông xã...."

Mặt đối mặt, hai cánh Đàm Dịch Khiêm tay vòng qua eo Hạ Tử Du, dịu dàng nói, “Có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Lấy hết dũng khí, Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Em muốn hỏi anh một chuyện."

"Ừ."

Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt sang quắc của Đàm Dịch Khiêm, xúc động
nói, "Em có nhìn thấy một bản giấy thỏa thuận ly hôn ở chỗ Aston và anh
cũng đã ký tên lên đó rồi........... Anh đừng trách Aston, là em vô
tình nhìn thấy thôi, Aston bất đắc dĩ mới nói cho em biết chuyện về tờ
giấy thỏa thuận ly hôn."

Cô cẩn thận quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt anh, cô gắng nhìn xem tâm trạng của anh lúc này.

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh như không hề có chuyện gì, anh trầm giọng nói, "Em nghĩ sao?"

Hạ Tử Du rũ mắt xuống, bỗng dưng cảm thấy vô cùng thương tâm khiến cô
nghẹn giọng nói, "Em không biết, nhưng em rất sợ.... Em chưa từng nghĩ

đến giấy thỏa thuận ly hôn đó, em..... Em biết em chưa làm tròn bổn
phận của một người vợ, nhưng nếu anh không thể nào tha thứ cho em, xin
anh hãy trực tiếp nói cho em biết tại sao anh muốn giữ lại giấy thỏa
thuận ly hôn đó, ít nhất ngay lúc này em vẫn có thể chấp nhận nó...."

Đàm Dịch Khiêm lẳng lặng nhìn Hạ Tử Du, thong thả nói, "Giữ lại giấy thỏa
thuận ly hôn đó là bởi vì.... Chúng ta không thích hợp sống cùng nhau."

Hạ Tử Du chợt ngước mắt, giờ phút này sống mũi cô bỗng cay cay, nước mắt
trong nháy mắt ngưng tụ quanh hốc mắt."Không thích hợp...."

Nước mắt Hạ Tử Du nhanh chóng lăn tràn xuống má, cô đau lòng nói, "Chúng ta không thích hợp sống với nhau ư?"

"Hãy nghe anh nói."

Hạ Tử Du giãy giụa đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, đôi mắt ngập nước của cô đau đớn nhìn anh, “Đây là ý gì?”

"Tử Du...."

Hạ Tử Du thụt lùi về sau, liên tục lắc đầu, "Cuối cùng anh vẫn muốn ly hôn với em phải không?” Trong lòng cô cảm thấy đau đớn như đứt từng đoạn

ruột, cô bắt đầu cảm thấy mình không còn chút hơi sức nào nữa.

"Em hãy tỉnh táo nghe anh nói đã."

Hạ Tử Du khóc không thành tiếng, tất cả nỗi sợ hãi bất an khi biết có giấy thỏa thuận ly hôn kia lúc này đều đang bộc phát.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ thở dài, ôm cơ thể không còn chút sức lực của Hạ Tử Du
ôm vào trong ngực, anh cẩn thận ôm trọn lấy cô, như muốn cố gắng che chở bảo vệ cho cô.

"Anh thừa nhận, giấy ly hôn đó là trong lúc tức giận anh bảo Aston làm, nhưng ý nghĩ này đã hủy bỏ trước khi em từ Anh
trở về, bởi vì anh không làm được.......”

Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, nước mắt dường như che phủ hết tầm mắt cô, cô không nhìn rõ được anh.

Đàm Dịch Khiêm ân cần nhẹ lau đi nước mắt cho cô, “Anh thật sự rất tức
giận, nhưng khi hình bóng của em lướt qua trong đầu thì anh lại anh
không thể nào giận em nổi....... Lúc ở trong bệnh viện nhìn thấy sự sợ
hãi của em vì nghĩ ly hôn với anh, anh đã cảm thấy may mắn vì mình vẫn
chưa làm chuyện đó, bởi vì khoảnh khắc đó anh rất đau lòng........ Sau
đó em nói cho anh biết chuyện Kim Trạch Húc là anh trai em, anh rất tức
giận, anh vẫn không hiểu nổi tại sao em có thể vì lý do đó mà không tin
tưởng chồng em, nhưng sau đó anh mới biết, thì ra anh đã bỏ quên một vấn đề........”

Đàm Dịch Khiêm dừng lại một chút, thâm tình ngóng nhìn Hạ Tử Du.


"Em không có lòng tin là do anh....... Anh đã quên, anh chưa từng mang đến
cho em quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức của em, phần lớn đều là những tính toán và sự tăm tối mà anh để
lại....... Mà những tính toán tăm tối đó đã để lại một vết thương trong lòng em, em căn bản không thể nào xáo bỏ được, cho nên, đón nhận những
đau khổ như vậy em không thích hợp ở chung một chỗ với anh, nhưng em
không so đo với nhưng đau đớn ấy, mà vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh anh đến cùng, anh không nên khiển trách và tức giận với em, phải làm nhiều hơn
nữa để làm cho em tin tưởng và cảm thấy an toàn.”

Hạ Tử Du vẫn cứ nức nở, tựa sát vào bờ ngực rắn chắc của anh, lẳng lặng lắng nghe anh nói.

Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ mặt Hạ Tử Du lên, khẽ hôn đôi mắt ửng đỏ của cô,
"Giấy ly hôn này là bồi thường cho những việc trong quá khứ anh đã gây
ra cho em, anh vốn định đợi giải quyết xong chuyện của Kim Trạch Húc rồi mới giao nó lại cho em.........”

Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không hiểu...."

"Anh đã kí tên trên giấy thảo thuận ly hôn đó, ngày mai anh sẽ giao nó lại
cho em, cho nên, từ nay về sau hôn nhân của chúng ta sẽ do em định
đoạt....... Nếu như có một ngày nào đó anh không tốt với em hoặc em cho rằng anh không đáng để em tiếp tục nữa, anh sẽ không có một câu oán hận mà chấp nhận sự lựa chọn của em..........Anh chỉ yêu cầu em một điều,
nếu như em vẫn lựa chọn cùng anh đi hết quãng đời này, em phải hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm giữa chúng ta.”

"Ông xã...." Hạ Tử Du dùng sức ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, "Em sẽ không ly hôn với anh,
vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó..... Em tin anh, từ giờ phút này em sẽ
không bao giờ giấu anh bất kỳ chuyện gì nữa.”