Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)

Hai ngày sau, tại "Đàm thị".

Robert hùng hổ bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

"Đàm Dịch Khiêm!!"

Người chưa thấy đã nghe tiếng trước.

Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc ngước mắt lên dựa người về phía sau,
ung dung ngóng nhìn người bạn tốt, "Cậu ít khi gọi cả họ lẫn tên của tôi như vậy.”

Robert tức giận cả người thở hòng học, thiếu chút nữa anh còn đấm xuống mặt bàn làm việc của Đàm Dịch Khiêm, vô cùng tức giận nói, "Cậu có ý gì? Nhất Thuần làm việc ở công ty cậu rất tốt, tại sao
cậu muốn sa thải cô ấy? Sao cậu có thể làm vậy............. Đáng
chết!!”

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Nể mặt cậu, tôi đã không để cô ấy bị thua thiệt rồi."

Robert nghiến răng hậm hực nói, "Cậu còn dám nói như vậy? Cậu có biết tối qua
cô ấy uống rượu cả buổi tối không, bởi vì bị dị ứng với cồn nên sáng sớm nay cô ấy đã phải nhập viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn thản nhiên nói, "Vậy thì lúc này cậu nên ở bệnh viện mà chăm sóc cho cô ấy."

Robert càng thêm giận dữ, "Đáng chết ở chỗ là trong lúc bất tĩnh mà cô ấy chỉ gọi tên cậu!”

Đàm Dịch Khiêm giống như nghe một câu chuyện không liên quan đến mình, anh
gọi vào số điện thoại nội bộ của công ty, sau khi ra lệnh cho người ở đó mang lên một phần văn kiện cần xử lý, rồi hờ hững liếc xéo Robert, "Cậu thật sự nghĩ rằng cô ấy thích hợp ở lại Đàm thị sao?”

Robert bật thốt lên, "Cô ấy đương nhiên rất muốn ở lại ‘Đàm Thị’!"

Đàm Dịch Khiêm nhíu lông mày, "Vậy là cậu biết rõ mục đích cô ấy muốn ở lại Đàm thị.”

Robert tức giận đến nỗi thở hổn hển, "Vậy thì sao? Ít nhất tôi còn có thể biết được cô ấy ở đây, nhìn thấy cô ấy, ít nhất tôi không cần phải lo lắng
không biết lúc nào cô ấy lại bị cậu làm tổn thương đến mức phải đi tìm
một góc nào đó để trốn tránh.”


Không muốn nói thêm nhiều lời,
Đàm Dịch Khiêm tiếp tục đưa mắt nhìn vào xấp văn kiện trên mặt
bàn, nhàn nhã nói, "Cô ấy không thể ở lại ‘Đàm Thị’ được."

"Tại
sao?" Robert không thể nào hiểu nổi hỏi, "Mọi người làm việc tại ‘Đàm
Thị’ ai cũng nói cô ấy làm việc rất tốt, cô ấy là một thư ký rất đạt yêu cầu, chẳng lẽ cậu không thể đối xử với cô ấy như một thư ký bình thường sao?”

Đàm Dịch Khiêm ngắn gọn nói, "Tôi cần thư ký chỉ là vì công việc, không phải vì bất kỳ thứ gì khác.”

Robert tức giận đến mức gật đầu liên tục, "Được, cậu là ‘BOSS’ của cô ấy, tôi
không có quyền xen vào, nhưng việc này là do cậu sắp xếp?”

Đàm Dịch Khiêm vẫn không có phản ứng gì.

Robert bật thốt lên nói, "Cậu vất vả lợi dụng Nhất Thuần là muốn cho Kim Trạch Húc đi đúng quỹ đạo kế hoạch của cậu, có đúng không?”

Robert nói tới chuyện này cũng nhắc luôn tới chuyện Đàm thị cạnh tranh đầu tư hạng mục ở bộ phận phía Tây.

Hơn một tháng trước "Đàm thị" đầu tư vào hạng mục xây dựng vịnh nhân tạo ở bộ phận phía Tây của chánh phủ Los Angeles.

Hàng năm Đàm thị đều nhận những hạng mục lớn như vậy cho nên chuyện này vốn
không đáng phải nhắc tới, nhưng cái mà người ta chú ý là, công ty ủng hộ số tiền khổng lồ để chính phủ bắt tay vào xây dựng vịnh nhân tạo chính
là một công ty có tên gọi là tập đoàn ‘Y’ ở Hoa Kỳ.

Thật ra thì
một công ty ở Hoa kỳ đầu tư xây dựng vào hạng mục của chính phủ Los
Angeles chỉ là chuyện bình thường, chỉ là công ty ở Hoa kỳ này chính là
Kim Trạch Húc đục khoét quỹ vốn của Trung Viễn, và sau nhiều năm hắn ta ở Anh ra công sức đầu tư kiếm lợi lần nữa đã thành lập được công ty ‘Y’ ở tại Hoa Kỳ.

Đàm Dịch Khiêm làm sao có thể biết rõ Kim Trạch
Húc chính là người đầu sỏ đứng sau công ty ‘Y’ này, Robert thật không
thể hiểu được, nhưng hiểu được Đàm Dịch Khiêm rõ ràng là đang giả trư ăn cọp, bởi vì Đàm Dịch Khiêm biết rõ hơn ai hết mục đích của Kim Trạch
Húc cạnh tranh hạng mục này là vì muốn đối phó với Đàm thị.

Phải biết rằng, công ty có đủ tư chất để bắt tay với chính phủ Los Angeles ở hạng mục này cũng chỉ có Đàm thị, cho nên khi Kim Trạch Húc cạnh tranh
hạng mục này cũng đã đoán được trong tương lai Đàm thị cũng sẽ cạnh
tranh đấu thầu xây dựng hạng mục này, rất rõ ràng Kim Trạch Húc tranh
giành hạng mục này chính là muốn đối đầu với Đàm thị, mục đích của Kim
Trạch Húc dĩ nhiên không cần phải nói ra.

Chỉ là, Kim Trạch Húc tự cho rằng kế hoạch của hắn sẽ thành công, nhưng thực chất vần nằm trong sự khống chế của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm thông minh như vậy, làm sao lại không biết chuyện Đàm Tâm

giật giây Đan Nhất Thuần tới Los Angeles là do Kim Trạch Húc ở phía sau
thao túng, vừa vặn Đan Nhất Thuần tới "Đàm thị" chính là có liên quan
hạng mục bộ phận phía Tây của quan chức chính phủ, cho nên Đàm Dịch
Khiêm nhận định Kim Trạch Húc có thể lợi dụng Đan Nhất Thuần để đạt được mục đích nào đó.

Quả nhiên, Đàm Dịch Khiêm tra được Kim Trạch
Húc từng liên lạc qua điện thoại với Đan Nhất Thuần, khi đó Đàm Dịch
Khiêm cũng không biết mục đích của Kim Trạch Húc, cho nên Đàm Dịch Khiêm mới giữ Đan Nhất Thuần ở lại bên cạnh....

Mấy ngày sau Đàm Dịch
Khiêm phát hiện Đan Nhất Thuần lại đem nhiều tài liệu nội bộ của Đàm thị tiết lộ cho Kim Trạch Húc, dĩ nhiên, Kim Trạch Húc làm những việc này
cũng không phải là để Đan Nhất Thuần vui lòng....

Kim Trạch Húc
tự cho là tất cả diễn ra đúng như kế hoạch của hắn, nhưng trên thực tế,
những gì mà Đan Nhất Thuần tiết lộ cho hắn chính là những tài liệu mà
Đàm Dịch Khiêm cố ý để Đan Nhất Thuần biết.... Ngụ ý rằng, Kim Trạch Húc lợi dụng Đan Nhất Thuần đánh cắp thông tin cơ mật thì Đàm Dịch Khiêm
cũng đang lợi dụng Đan Nhất Thuần để lừa gạt Kim Trạch Húc, về phần Kim
Trạch Húc tốn công tốn sức muốn biết thông tin cơ mật của Đàm thị, rõ
ràng liên quan đến hạng mục bộ phận phía Tây, cho nên, Đàm Dịch Khiêm
chỉ cần tiếp tục giữ Đan Nhất Thuần ở lại Đàm thị, Đàm Dịch Khiêm có thể dễ dàng đưa Kim Trạch Húc vào đúng quỹ đạo kế hoạch mà Đàm Dịch Khiêm
vạch ra.

Robert truy hỏi tới cùng rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời lạnh nhạt của Đàm Dịch Khiêm, "Bà xã tôi không thích!"

Trong nhất thời Robert không kịp phản ứng, sững sờ trừng to hai mắt, "Hả?"

Đàm Dịch Khiêm cũng không giải thích thêm gì nữa.

Robert không dám tin, "Một câu ‘bà xã tôi không thích’ là cậu định hủy bỏ cả kế hoạch này sao?”

"Kế hoạch vẫn đang tiến hành, chỉ là thay đổi một số phương thức khác."

Robert lúc này mới thở phào một cái, "Tử Du không thích Nhất Thuần bên cạnh
cậu tôi có thể hiểu, nhưng mà không có Nhất Thuần, kế hoạch chắc chắn
không thể thuận lợi như ban đầu!”

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Không có gì quan trọng hơn bà xã tôi."

"Hả...."

Robert hơi khựng lại, "Cậu và Tử Du đã làm lành rồi hả?"

Đàm Dịch Khiêm không trả lời.


Robert lại hỏi, "Nhưng mà, không phải câu đang giận chuyện Tử Du đi Anh hay sao?”

Đàm Dịch Khiêm chưa kịp trả lời Robert, phòng làm việc bỗng truyền đến hai
tiếng gõ cửa, thư ký mới tới cầm một xấp tài liệu đi vào phòng làm việc.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu ông cần."

"Được, đi xuống đi."

Robert nhìn bóng lưng thư ký mới xoay người rời đi, giật mình kinh ngạc, "Đây
chính là thư ký mới của cậu sao, trời ạ, cô ấy hẳn là bằng tuổi chị Dư
đó?”

Đàm Dịch Khiêm lúc này nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình, cầm áo khoác tây trang lên, đột nhiên đứng dậy, "Cậu cứ tự nhiên đi."

"Cậu đi đâu à?"

"Về nhà chăm sóc bà xã."

Hạ Tử Du ngồi trên xích đu hóng gió dưới tàng cây xanh biếc trong vườn
hoa, hiện tại cô đang mang thai, đúng ta là không thể ngồi trên ghết
xích đu, nhưng cảm giác ngồi trên xích đu rất thoải mái, hơn nữa mỗi khi gió nhẹ thổi lên đóa hoa chuông gió trên ghết xích đu tạo ra âm thanh
dễ nghe, khiến cho lòng người vui vẻ thư thái hơn rất nhiều.

Hạ Tử Du im lặng ngóng nhìn về phía trước, bỗng nhiên cô thở dài một hơi.

"Sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói nam tính quen thuộc, Hạ Tử Du lập tức ngước mắt nhìn về phía con đường nhỏ trong vườn hoa.

Bóng dáng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lập tức đứng dậy, dịu dàng gọi, "Ông xã."

Đàm Dịch Khiêm đến trước mặt Hạ Tử Du, theo thói quen dùng hai tay vòng qua ôm lấy eo Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Sao lại thở dài?"

Hạ Tử Du do dự nhìn anh rồi nhỏ nhẹ nói, "Em nói anh không được giận nha."

"Nói đi."

Hạ Tử Du thành thật nói, "Em đang nghĩ đến chuyện của Trạch Húc.”

Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Em ngồi đây lo lắng cho hắn?"

Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống, "Nếu như anh ấy thật sự là anh trai em, anh
ấy và anh tranh đấu với nhau em thật không yên lòng........... Nhưng,

nếu anh ấy không phải là anh trai của em, em càng không thể yên lòng.
Giả như đúng như lời anh nói Trạch Húc lợi dụng em, như vậy hai tờ mẫu
xét nghiệm máu nhất định cũng là do Trạch Húc tạo ra, điều này cho thấy
chuyện gặp gỡ trong khách sạn cũng là kế hoạch của Trạch Húc....... Em
không thể tin được, nếu như tất cả đều là kế hoạch của anh ấy, rốt cuộc
mục đích của anh ấy là vì cái gì? Tình bạn của em và anh ấy rốt cuộc là
cái gì?”

Đàm Dịch Khiêm yêu thương ngắm nhìn Hạ Tử Du, nghiêm
mặt nói, "Bà xã, bây giờ em đang mang thai, đừng nên suy nghĩ những
chuyện này.... Nếu như em đồng ý, tất cả những chuyện này hãy giao hết
cho anh giải quyết.”

Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Em chỉ không thể nào tin được chuyện này có liên quan tới Trạch Húc.”

Đàm Dịch Khiêm đột nhiên thâm tình gọi, "Bà xã...."

Hạ Tử Du ngước mắt, "Dạ?"

Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nâng cằm cô lên, giọng thật nhỏ nói, "Anh không
muốn chúng ta nhắc tới chủ đề về Kim Trạch Húc nữa, có được không?"

"Nhưng mà Trạch Húc anh ấy...."

Đàm Dịch Khiêm lại gọi Hạ Tử Du lần nữa, "Bà xã!"

Một chút không kiên nhẫn cùng mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm.

Nhìn thái độ của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du thoáng sửng sốt. Mấy ngày nay cô
thường xuyên nhìn thấy anh có thái độ này, cũng là lần đầu tiên cô cảm
nhận được anh thiếu kiên nhẫn.

Đàm Dịch Khiêm chuyển đề tài sang hướng khác, "Chúng ta nói chuyện khác đi."

Hạ Tử Du gật đầu, "Được." Thật ra thì cô cũng ý thức được cô không nên nói những chuyện không liên quan đến cuộc sống của bọn họ trước mặt anh.

Đàm Dịch Khiêm xoa nhẹ bụng của Hạ Tử Du, ân cần hỏi, "Em cho rằng đây sẽ là con trai hay con gái?”

Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Chờ thêm hai tháng nữa chúng ta sẽ biết ngay thôi.”

Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, "Đoán thử xem."

Hạ Tử Du rất nghiêm túc nói, "Qua hai tháng nữa em bé cũng được hơn bốn
tháng....... Em nhớ lúc Liễu Nhiên được bốn tháng trong bụng em, con bé rất ngoan, có một thời gian rất lâu không chịu cử động gì hết, làm hại

em cứ mãi lo lắng, sau đó sinh ra là con gái, em đã nghĩ vì là con gái
nhất định sẽ rất ngoan, cho nên lúc ở trong bụng không quấy rầy
em....... Vì thế đợi đến lúc bốn tháng, nếu cục cưng này trong bụng hoạt bát hiếu động, nhất định sẽ là con trai........”

Đàm Dịch Khiêm buồn cười nói, "Có kiểu logic này sao?"

Hạ Tử Du không chắc chắn nói, "Có lẽ..... Là có!"

Đàm Dịch Khiêm không kiềm được hôn lên gò má Hạ Tử Du một cái, "Em thật đáng yêu."

Hạ Tử Du ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, thỏ thẻ hỏi, "Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”