Ban đêm.
Lúc Đàm Dịch Khiêm đi ra phòng tắm thì phát hiện vẻ mặt Hạ Tử Du đang lo lắng tựa vào đầu giường.
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường, nắm lấy tay Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, ở chung với mẹ không được vui sao?”
Hạ Tử Du hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu, "Không phải.... Quan hệ giữa em và mẹ anh bây giờ rất tốt."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Vậy em còn phiền não chuyện gì?"
Hạ Tử Du nắm giữ bàn tay ấm áp của Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, chúng ta
kết hôn cũng đã hơn nửa năm.... Tại sao chúng ta vẫn chưa có em bé?"
Đàm Dịch Khiêm trấn an nói, "Không phải anh đã nói chuyện đứa nhỏ cứ để tự nhiên sao?"
Hạ Tử Du nói ra sự lo lắng của mình, "Em sợ rằng cơ thể em vẫn chưa khỏe."
Đàm Dịch Khiêm lại nhíu mày, "Em không nên tự tạo áp lực cho mình như vậy...."
Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nói, "Thật sự em rất muốn có con...."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên mặt cô, giọng buồn buồn nói, "Anh xin lỗi."
"Tại sao phải nói xin lỗi em?" Hạ Tử Du muốn ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch
Khiêm, nhưng bị Đàm Dịch Khiêm giống như đang quyến luyến mà quấn cô
thật chặt.
Đàm Dịch Khiêm giống như có chút thương tâm nói: “Lúc
đứa con thứ hai của chúng ta chào đời, miệng nó vẫn còn đang mút mút
thật xinh xắn đáng yêu.... Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi dự định ban
đầu giữ lại đứa bé này, nhưng trong quá trình phẫu thuật, đứa trẻ bởi vì chưa đủ tháng mà cơ thể suy yếu, không có sức để chống đỡ.... Bác sĩ
cho anh hai lựa chọn, một là tiếp tục làm phẫu thuật cho Liễu Nhiên,
nhưng làm vậy thì cơ hợi sống xót của nó sau ca phẫu thuật là rất thấp,
hai là tạm ngừng phẫu thuật đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ nó vẫn sẽ còn
được sống sau khi phẫu thuật, bác sĩ cũng nói với anh cho dù đứa nhỏ này có thể tiếp tục được sống, nhưng vì vừa sinh ra đã làm phẫu thuật cấy
ghép tủy, các phương diện cơ năng trên cơ thể đều chịu ảnh hưởng, nhiều
lắm chỉ sống được không quá một năm....... Anh xin lỗi ở đây là chuyện
quan trọng như thế nhưng anh lại tự mình đưa ra quyết định.”
Hạ Tử Du gối đầu lên bả vai Đàm Dịch Khiêm, cắn chặt môi nói, "Anh vì giận em, nên lúc đó mới cố tình sắp xếp cho em đi ra ngoài, để em bỏ qua cơ
hội được nhìn thấy con lần cuối cùng sao?”
Đàm Dịch Khiêm thẳng
thắn thừa nhận, "Anh thừa nhận, thật sự là anh có kế hoạch muốn cho em
nhìn thấy anh ở trên sân phơi gọi điện thoại, anh cũng biết bác sĩ sẽ
gọi anh vào để quyết định, nhưng sau khi vào phòng phẫu thuật đối mặt
với quyết định kia cũng không phải kế hoạch của anh........ So với việc để em nhìn thấy kết quả đứa nhỏ ra đi, anh tình nguyện để em không nhìn thấy còn hơn.”
Hạ Tử Du đau lòng hỏi, "Vậy anh ra ngoài năm ngày là cố tình muốn tránh mặt em sao?”
Đàm Dịch Khiêm trầm mặc một lúc sau đó nói, "Việc này đã không còn quan
trọng.... Quan trọng là anh đến khách sạn “Tứ Quý” để xem lại những bức
thư mà em viết cho anh khi còn ở trong tù, anh mới biết được lỗi lầm của anh gây ra thật sự rất lớn.......”
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh đã xem qua những bức thư đó? Khi ấy có phải là em rất ngốc đúng không?”
Đàm Dịch Khiêm nâng lên gương mặt của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nhờ
những bức thư đó đã làm cho anh hiểu rằng.... Bao nhiêu năm nay, sau
những chuyện mà chúng ta đã trải qua, anh chợt nhận ra là anh thật may
mắn vì em vẫn có thể trở lại bên cạnh anh.”
"Là em nên cảm thấy
may mắn mới phải, từ đầu đến cuối anh không hề ép hỏi em về nguyên nhân
tại sao em lại quan tâm Kim Trạch Húc đến thế, giờ phút này thậm chí còn sẵn sàng hết lòng tin tưởng em...." Cô biết bây giờ họ có thể hòa thuận được như vậy là do anh đã bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, chuyện mà từ
trước tới nay chưa bao giờ có, cô sẽ luôn trân trọng phần tình cảm này,
cũng sẽ không để cho có bất kỳ sai lầm nào xen vào tình cảm của họ tạo
nên sóng gió gì khác nữa.
"Ừ, hãy nên trân trọng lẫn nhau." Anh nâng lên cằm cô, nhẹ nhàng mà âu yếu hôn lên bờ môi cô....