Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Robert cùng Hạ Tử Du ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh chờ cả đêm.

Còn Đàm Dịch Khiêm thì luôn túc trực đi theo viện trưởng để hỏi thăm bệnh
tình của Liễu Nhiên, nhưng hình như cảm xúc của Đàm Dịch Khiêm không tốt lắm, Robert cùng Hạ Tử Du mặc dù ở cách xa phòng làm việc của viện
trưởng hơn 10m, nhưng lúc nửa đêm bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng Đàm
Dịch Khiêm gầm thét đến mất hết lý trí, thanh âm cảnh cáo bác sĩ, rõ
ràng 24 giờ sắp tới này đối với mọi người mà nói đó chính là sự dày
vò....

Cả đêm Hạ Tử Du không chợp mắt, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn
chăm chú vào cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, một cái chớp mắt cũng không
rời khỏi Liễu Nhiên đang mất đi ý thức nằm trên giường bệnh.

Gần
đến giai đoạn nguy hiểm qua 24 giờ, bác sĩ phẫu thuật cả đêm chờ đợi ở
bên giường Liễu Nhiên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng giãi phẩu.

Ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm cùng viện trưởng điều trị Leukemia cho Liễu Nhiên cũng bước ra khỏi phòng làm việc.

Bác sĩ phẫu thuật lập tức đi tới chỗ Đàm Dịch Khiêm và viện trưởng.

Robert cùng Hạ Tử Du vội vàng bước đến, khẩn trương chờ đợi bác sĩ thông báo kết quả.

Bác sĩ phẫu thuật gật nhẹ đầu với viện trưởng trước, sau đó nhìn Đàm Dịch
Khiêm nói: “Tổng giám đốc Đàm, rất may mắn, đứa nhỏ đang trong quá
trình hạ sốt, mặc dù chờ đợi trải qua giai đoạn này quá mức khó khăn
nhưng ít ra có thể chứng minh tình hình trước mắt của đứa nhỏ đã có
chuyển biến tốt...."

Nghe đến đó, Robert thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt bởi vì lo lắng mà cũng khôi phục lại chút huyết sắc.

Thế nhưng khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn lạnh lùng như cũ, anh
tỉnh táo hỏi thăm bác sĩ phẫu thuật, "Tôi muốn biết ảnh hưởng của trận
sốt này đối với sức khỏe đứa nhỏ.”

Bác sĩ phẫu thuật nhìn
thoáng qua viện trưởng, nhận được sự chấp thuận của viện trưởng sau đó
kiềm chế áp lực nói, "Tổng giám đốc Đàm, trên thực tế, triệu
chứng Leukemia ở đứa nhỏ đã tăng vọt lên, bởi vì sơ sót lần này, cơ thể của đứa nhỏ càng trở nên suy yếu, trước khi làm phẫu thuật cấy ghép tủy cho đứa nhỏ, chỉ sợ là đứa nhỏ không thể xuất viện được.... Còn có,
do ảnh hưởng lần này, đứa nhỏ vì phát sốt mà bệnh sinh ra biến chứng
nghiêm trọng, không khỏi ảnh hưởng đến sức khỏe sau này của đứa nhỏ,

thời gian phẫu thuật e rằng cần phải làm sớm hơn..... Có thể trong vòng một tháng phẫu thuật cho đứa nhỏ là tốt nhất, nhưng chậm nhất không thể vượt quá 45 ngày, chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho đứa nhỏ, cơ thể của đứa nhỏ cùng lắm là chỉ có thể chống đỡ được đến lúc đó....."

Phẫu thuật trước thời gian như bác sĩ nói vốn cũng không có vấn đề quan trọng gì, nhưng mà........

Đàm Dịch Khiêm nghe vậy nhíu lông mày, "Người mang thai hộ mới chỉ được hơn năm tháng, cho dù kéo dài thời gian lại đến nửa tháng sau, tuổi thai có miễn cưỡng lắm cũng không tới bảy tháng..... Tình hình như vậy có thể
phẫu thuật sao?"

Viện trưởng trả lời, "Đối với bệnh viện mà nói,
đứa trẻ ra đời cần đủ tám tháng trở lên mới là thời điểm tốt nhất để lấy mẫu tủy kiểm tra, nhưng đứa trẻ chưa đủ bảy tháng, lấy mẫu tủy để kiểm
tra thật sự có rất nhiều khó khăn, nhưng Tổng giám đốc Đàm cũng đừng
quá lo lắng, bác sĩ nhất định toàn tâm cố gắng cứu con gái của ông vượt
qua cửa ải khó khăn này.”

Những lời của viện trưởng nói thực
khó hiểu, nhưng Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du đều nghe được rất rõ ràng,
Liễu Nhiên giải phẫu trước thời hạn cũng có nghĩa là nguy hiểm khi phẫu
thuật sẽ gia tăng.

Robert giật mình kinh ngạc hỏi, "Bác sĩ, nếu như rút tủy ra kiểm tra xảy ra vấn đề, vậy Liễu Nhiên...." Robert không dám tiếp tục nghĩ tới.

Viện trưởng nói, "Mọi người yên tâm, bệnh viện chúng tôi là bệnh viện có uy tín trên thế giới chuyên điều trị
chứng bệnh Leukemia, chúng tôi có lòng tin có thể chữa khỏi cho đứa
nhỏ.”

Trong đầu Hạ Tử Du bây giờ là một mảng hỗn độn, mặc dù
biết rõ vào giờ phút này Liễu Nhiên đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng
trong lòng Hạ Tử Du vẫn không thể nào nhẹ nhõm được như trước.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Robert vì muốn hóa giải không khí nặng nề mà ho
nhẹ một tiếng, "À, Dịch Khiêm, Tử Du, tình hình hiện giờ không quá
nghiêm trọng.... Chúng ta đều đã một ngày một đêm không có gì vào bụng
rồi, tôi nghĩ hai ngươi cũng chưa ăn gì, nếu bác sĩ đã nói tình hình của Liễu Nhiên đã tốt hơn, chúng ta nên đi ăn cho đầy bụng trước đã!"

Lúc Robert nói câu này, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đã không hẹn mà cùng nhìn về hướng phòng bệnh của Liễu Nhiên.

Làm như không nghe thấy lời Robert nói, Đàm Dịch Khiêm lẫn Hạ Tử Du đồng thời cùng bước về phía phòng bệnh.

Robert ngẩn người, lúc này mới ý thức được dường như anh đã xem nhẹ tình cảm của ba mẹ mãi mãi chỉ luôn bận tâm đến con cái.

Hạ Tử Du vừa nhấc chân bước đi thì phát hiện Đàm Dịch Khiêm cũng đang đi
về hướng phòng bệnh, cô không đi cùng một lượt với Đàm Dịch Khiêm, mà
dừng lại bước chân nhường cho Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh trước.

Đàm Dịch Khiêm đứng ở mép giường, ánh mắt u ám nhìn Liễu Nhiên đang ngủ say trên giường bệnh.

Hạ Tử Du đi vào phòng bệnh, bước chân dừng lại bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

Hai người cứ như vậy nhìn Liễu Nhiên ngủ say, qua một hồi lâu mà cả hai vẫn không lên tiếng nói một câu nào.

"Mẹ, mẹ...."

Liễu Nhiên đang ngủ bất chợt gào thét tên Hạ Tử Du, Hạ Tử Du vội vàng ôm lấy Liễu Nhiên, vỗ nhẹ sống lưng cho Liễu Nhiên, dỗ dành nói: “Con ngoan,
mẹ ở đây.......” Giọng nói Hạ Tử Du tự trách đến không thể hoàn chỉnh
thành câu, nước mắt cứ thế rào rào rơi xuống.


Ánh mắt Đàm Dịch
Khiêm từ đầu đến cuối vẫn ở trên gương mặt hơi tái nhợt của Liễu Nhiên,
trong tầm mắt anh giống như không hề có sự có mặt của Hạ Tử Du, bỗng
nhiên anh xoay người đi.

"Dịch Khiêm...."

Ngay lúc Đàm Dịch Khiêm xoay người Hạ Tử Du đã gọi anh lại.

Đàm Dịch Khiêm dừng bước, toàn thân tỏa ra sự lạnh nhạt càng thêm rõ ràng.

Hai mắt Hạ Tử Du đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng lưng đìu hiu đơn lẻ cùng với sự
lạnh lẽo nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Em muốn nói
chuyện rõ ràng với anh....Anh có thể ở ngoài cửa đợi em một chút được
không?”

-----

Trên ban công bệnh viện, làn gió thổi qua
thân thể mỏng manh của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lạnh đến phát run đứng ở phía
sau lưng Đàm Dịch Khiêm.

Bất ngờ Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bóng
lưng vắng lặng của Đàm Dịch Khiêm, áy náy nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi,
là em không có chăm sóc tốt cho Liễu Nhiên....."

Đàm Dịch Khiêm lặng im không nói gì.

Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống rồi ngước lên lần nữa: “Lúc em ra khỏi nhà
Liễu Nhiên đã hạ sốt rồi, em nghĩ rằng Liễu Nhiên sẽ không còn gì đáng
ngại nữa......”

Đàm Dịch Khiêm lập tức xoay người lại, lạnh
lùng nói, "Em vốn cho rằng sẽ không có đáng ngại sao, nhưng em có biết
thiếu chút nữa đã hại chết Liễu Nhiên hay không?”

Hai hàng mi
dài của Hạ Tử Du rủ xuống, giọng nghẹn ngào nói, "Em nhận được điện
thoại của bệnh viện ‘JHE’ gọi tới, họ nói Trạch Húc gặp tai nạn xe cộ
đụng bị thương rất nghiêm trọng.... Lúc em chạy tới bệnh viện Trạch Húc
đang trong phòng bệnh làm phẫu thuật, toàn thân anh ấy có nhiều chỗ gảy
xương, gan mất máu nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm
đến sinh mạng.... Bác sĩ nói lúc hôn mê anh ấy cứ luôn gọi tên em, bởi
vì tình hình khẩn cấp, bác sĩ muốn em có thể ở lại bệnh viện để chống đỡ ý chí cho Trạch Húc.... Nhìn thấy cả người Trạch Húc đổ đầy máu nằm
trên giường bệnh, em không thể nào bỏ đi như vậy.... Em đứng trong phòng phẫu thuật nói chuyện cùng Trạch Húc, em không nghĩ phẫu thuật sẽ diễn
ra suốt đêm, bởi vì em không có cách rời đi trong quá trình tiến hành
phẫu thuật, cho nên em không thể nào liên lạc được với bên ngoài.”

Lúc Đàm Dịch Khiêm biết người giúp việc không thể liên lạc với Hạ Tử Du anh cũng đã sai người điều tra hành tung Hạ Tử Du, kết quả đúng thật là Hạ
Tử Du đã ở lại bệnh viện ‘JHE’ một đêm.

Đôi mắt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng sâu vào đáy mắt Hạ Tử Du, "Sự quan tâm của em đối với hắn ta hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh!”


Hạ Tử Du thành thật giải thích, "Em chỉ là không cách nào trơ mắt nhìn anh ấy bị bệnh đe dọa đến tính mạng mà không để ý được, huống chi...." Hạ Tử Du ngay lúc này ngước mắt lên liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm híp mắt hỏi, "Huống chi cái gì?"

Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, "Huống chi tai nạn xe cộ của Trạch Húc có liên
quan tới anh, em không thể tổn hại đến sự sống chết của anh ấy...."

Đàm Dịch Khiêm nắm chặt lấy hai bả vai nhỏ gầy của Hạ Tử Du, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Chết tiệt, em có tin lời anh nói hay không vậy?”

Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Em phải tin tưởng thế nào?"

Lực tay Đàm Dịch Khiêm đang kiềm chế trên hai vai Hạ Tử Du càng gia tăng nhiều hơn.

Hạ Tử Du vì hai vai đau nhói mà nhíu mày lại, nhỏ giọng nói, “Ba tháng
trước ‘Trung Viễn’ đã bị ‘Đàm thị’ chèn ép, rồi sau đó cổ phiếu tụt giá, kế tiếp hạng mục duy nhất có thể cứu vãn ‘Trung Viễn’ ở Manchester cũng bị ‘Đàm thị’ cướp đi....... Ngày hôm trước em còn nghe thấy anh bảo chị Dư thu mua ‘Trung Viễn’, mà ngày hôm qua Trạch Húc lại xảy ra tai nạn
xe cộ....... Sáng nay Trạch Húc sau khi hôn mê tỉnh lại có cầu xin em
một điều duy nhất chính là nhờ em có thể năn nỉ anh bỏ qua cho anh
ấy.... Dịch Khiêm, một công ty lớn như vậy, một tính mạng con người, tại sao em có thể không để ý?"

Đàm Dịch Khiêm bật lên tiếng cười
giễu cợt, chán ghét đẩy cô ra: “Rất tốt, Hạ Tử Du, em đã thành công để
cho anh nhận thấy được, sự tín nhiệm giữa hai chúng ta thì ra là nó vốn
mỏng manh đến thế!” Lời nói của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy khổ sở cùng tức
giận.

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn nơi phương xa, nhẹ nhàng nói, "Có lẽ sự tin tưởng của anh đối em cũng chỉ có như thế.”

"Tốt...." Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu, lặp lại một lần nữa, "Tốt, Hạ Tử Du, em.... Rất tốt, xem ra chúng ta đều cần phải tỉnh táo lại."

Sắc mặt Hạ
Tử Du chuyển sang trắng bệnh, anh có biết sự “tỉnh táo” giữa nam nữ có ý nghĩa như thế nào, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm giảm bớt những
đau đớn trong lòng, một giây tiếp theo, cô giận dỗi nói: “Đúng, có lẽ
chúng ta cần nên bình tĩnh một chút.......”

Dứt lời, cô không đợi Đàm Dịch Khiêm đáp lại, trực tiếp xoay người bước đi.

Ngay khi cô vừa xoay người bước đi, nước mắt cũng ào ào như đê vỡ mà tràn khỏi mi.

Nhưng cũng ngay lúc Hạ Tử Du vừa bước được mấy bước Đàm Dịch Khiêm đột Liễu
Nhiên dùng sức kéo Hạ Tử Du vào trong lòng. "Đáng chết, ai cho phép em
cứ đơn giản vậy mà đi chứ?"

Nước mắt mơ hồ đã che hết tầm mắt của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc không
thể kiềm chế được nữa bật khóc thành tiếng.

Đàm Dịch Khiêm gắt
gao ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực, giống như sợ nhìn thấy hình ảnh Hạ
Tử Du xoay người bỏ đi, anh dùng đôi tay vòng quanh người ôm Hạ Tử Du
thật chặt.

Hạ Tử Du nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Đàm Dịch Khiêm, cũng sợ hãi đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.


Đàm Dịch Khiêm chống cằm lên tóc Hạ Tử Du, giọng khào khào nói, "Anh thật hết cách với em...."

Hạ Tử Du vùi sâu trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nước mắt cùng nước mũi tất cả
đều lau vào bộ tây trang đắt tiền của anh, kèm theo tiếng khóc nức nở mà nói, "Ông xã, em không muốn cãi nhau nữa.........”

Một giây kế tiếp, môi Đàm Dịch Khiêm vội vã phủ lên bờ môi Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du từ từ đưa hai tay vòng qua ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, khiến họ
giờ phút này càng thêm thân mật lưu luyến, giờ phút này bọn họ đều rõ
ràng mình đều mãnh liệt quyến luyến đối phương.

Rất lâu rất lâu, hai người vẫn không nỡ tách ra.

Đàm Dịch Khiêm lần nữa ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, điều chỉnh tâm tình thật tốt,
nhẹ giọng nói, "Ông xã, anh nói cho em biết, tại sao anh cho rằng những
chuyện em làm có liên quan đến Kim Trạch Húc đều là không đúng?”

Đàm Dịch Khiêm từ từ buông Hạ Tử Du ra, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du sau đó nói, "Sở dĩ anh không cho em liên lạc với Kim Trạch Húc là bởi vì con người
Kim Trạch Húc gian xảo khó lường, hắn ta không phải là người có thể trở
thành bạn tốt của em...."

Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu, "Em không
biết lòng dạ anh ấy như thế nào, nhưng cho tới nay, em vẫn có thể cảm
nhận được anh ấy đang cố gắng giúp em."

Đàm Dịch Khiêm nhẫn nại
giải thích, "Bà xã, em quá hiền lành, rất dễ dàng xử trí theo cảm
tính.... Kim Trạch Húc không phải là người đơn giản như em nghĩ vậy đâu, hắn ta có thể từ tay ba em tiếp nhận một “Trung Viễn” sắp phá sản, rồi
sau đó chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể tạo nên một “Trung Viễn”
lớn mạnh như xưa, điều này cho thấy năng lực của hắn ta không thể coi
thường.... Gần ba tháng qua, em cứ cho rằng “Đàm thị” tranh giành thị
trường với “Trung Viễn”, chuyện này vốn là không có thật, anh đã từng
giải thích với em rồi........”

"Nhưng mà...."

Đàm Dịch
Khiêm thay Hạ Tử Du nói ra suy nghĩ từ đáy lòng cô, "Nhưng mà tất cả đầu mối đều chỉ thẳng về phía anh, hôm nay Kim Trạch Húc còn dùng khổ nhục
kế nhằm để phá hoại tình cảm giữa chúng ta.... Em có nghĩ tới không,
mặc dù muốn đối phó với Kim Trạch Húc, nhưng anh thừa biết em không hề
thích điều đó, anh có cần phải khoa trương làm lớn như vậy hay không?”

Hạ Tử Du dường như không dám tin hỏi ngược lại Đàm Dịch Khiêm, "Dịch
Khiêm, ý của anh là.... Anh căn bản là không có đối phó với Trạch Húc?
‘Trung Viễn” bởi vì nhiều nguyên nhân mà phá sản, và chuyện này là do
một tay Trạch Húc đạo diễn?"

Đàm Dịch Khiêm cam chịu, "Đây cũng chính là sự thật mà anh muốn nói cho em biết.”

Những lời của Đàm Dịch Khiêm khiến cho Hạ Tử Du sững sờ.

"Coi như những chuyện này đều đúng như anh nói, nhưng còn chuyện tai nạn xe

cộ...." Hạ Tử Du tận mắt nhìn thấy Kim Trạch Húc được đưa vào phòng phẫu thuật, cô không muốn tin rằng những gì cô nhìn thấy đều biểu hiện giả
dối do Kim Trạch Húc tạo ra.

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Anh đã bảo chị Dư đi điều tra chuyện này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả."

Hạ Tử Du khó có thể tin, "Thật sự là Trạch Húc đang lợi dụng sự đồng cảm của em sao?”

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Hắn muốn làm không chỉ là những chuyện
này........ Điều anh cần em làm đó chính là hãy tin tưởng vào anh nhiều hơn một chút.”

Hạ Tử Du nhíu chặt mi tâm, "Trời ơi, rốt cuộc anh ấy muốn có cái gì?”

Tròng mắt đen của Đàm Dịch Khiêm u ám trầm xuống, nhẹ giọng nói, "Tất cả những gì anh có!”