Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)

Giấy triệu tập của tòa án gửi đến cho anh. Không hề chậm trễ, đầu tiên cô
đến Las Vegas để giải quyết chuyện ly hôn từ một phía, sau đó lại lấy
được “chứng cứ” lần lượt trình lên toà án.

Cô là người đi ra cuối cùng, kiện lên tòa, ép họphải thẩm vấn trên toà án.

Trong phiên tòa đầu tiên, anh vẫn nhìn cô không hề chớp mắt.

Cho dù tất cả chứng cứ của cô đều dồn anh đến bước đường cùng, anh vẫn muốn nhìn thấy trong ánh mắt của cô xuất hiện một tia cảm tình nào đó, nhưng mà không có gì cả, cô vẫn bình tĩnh tố cáo từng hành động phạm tội của
anh.

Trong khoảnh khắc đó tim của anh như thể bị moi trống rỗng,
không còn cảm giác, không còn biết đau, nhất định, nhất định là báo
ứng...... Anh nên tin rằng thế giới này có báo ứng.

Anh không chịu được vẻ lạnh nhạt của cô đối với anh, nên mặt dày đến tìm cô.

Rõ ràng là anh muốn nói chuyện với cô, muốn hỏi cô có phải hận anh đến
thấu xương không, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của
cô, anh không thể kiềm chế được mà muốn làm mất mặt cô một phen, hận
không thể siết cổ cô để cô biết anh không vui đến cỡ nào…

Nhưng
cuối cùng anh không thể nào nổi giận được với cô, những lời vừa nói ra
trong cơn giận dữ, trong lòng lại đau đớn như thể có đám lửa lan truyền, nhìn thấy cô ngay cả ý muốn gần anh thêm chút nữa cũng không đủ dũng
cảm bước tới, lòng anh đau đớn không thể diễn tả được thành lời, lúc ấy
mới biết thì ra cô sợ anh đến như vậy.

Trong khoảnh khắc cô muốn bỏ trốn, anh tức giận muốn bắt lấy cô, nào ngờ trong lúc va chạm, anh
không cẩn thận làm cô bị thương….

Nhìn dòng máu chảy ra giữa đùi
cô, anh phóng xe như điên bằng tốc độ nhanh nhất có thể đưa cô đến bệnh

viện. Lúc trong bệnh viện, anh dường như mất tỉnh táo mắng tất cả các
bác sỹ y tá có mặt, nhưng quả thật anh hiểu rõ mình mới là người nên
xuống địa ngục hơn bất kỳ ai khác.

Lúc biết tin cô mang thai,
trong đầu anh thoảng qua hình ảnh của chính mình, đó là một ngôi nhà bốn người ấm áp hòa thuận vui vẻ, anh không bao giờ đối xử tệ bạc với cô
nữa, không bao giờ để cô phải mang vẻ mặt đau thương nữa, anh rất muốn
ôm cô ngồi trên đùi anh như những tháng ngày trước.

Anh nói, muốn sống thật tốt từng ngày......

Anh muốn sống thật tốt từng ngày, chỉ có một nhà bốn người họ, không có
phiền não của đời trước, không có ân oán của quá khứ, như thểhọ mới quen nhau, cố gắng chăm chỉ kinh doanh nửa đời còn lại. Trong khoảnh khắc ấy anh tin tưởng ông trời đã sắp xếp để anh dành nửa đời sau bù đắp cho
cô, cho dù trước đây anh không hề nghĩ rằng anh sẽ có tình cảm mãnh liệt với một người phụ nữ, muốn giữ người phụ nữ ấy ở bên cạnh đến như vậy.

Cô không chấp nhận anh, lúc thân thể đang cực kỳ mệt mỏi, vẫn bất chấp tất cả để từ chối anh, thậm chí còn dùng cả bình nước nóng đập mạnh vào
người anh, tất cả chỉ vì muốn chống đối lại anh.

Anh nghĩ, nếu
như ngày đó không phải anh mặc vest, bình nước nóng kia chỉ làm đỏ lưng
anh, có lẽ vết thương của anh sẽ nghiêm trọng, cô vẫn chẳng quan tâm tới anh.

Nhìn dáng vẻ kháng cự của cô, anh chỉ tức giận tuyệt tình
nói bỏ đứa trẻ đi, ai ngờ cô lại cho rằng đó là thật, đó là cơ hội thoát khỏi anh, dễ dàng như vậy, nhanh chóng như vậy, dứt khoát kiên quyết
phẫu thuật phá thai.

Anh không biết cô đã hận anh sâu đến tận xương tủy, thậm chí còn không cân nhắc tới đứa bé trong bụng......

Phẫu thuật phá thai, ba ngày sau khi cô rời khỏi bệnh viện liền đến tòa án
lần hai. Mặc cho thái độ của mọi người bên cạnh anh vô cùng sốt ruột,
phẫn uất và nhục mạ, cô vẫn bình tĩnh như trước, cho dù lần này anh lặng lẽ thanh minh cho bản thân trên tòa, cũng đưa ra lời khai bảy năm trước ở sở cảnh sát, tìm viện trưởng đảm nhiệm hiện tại của trại trẻ mồ
côilàm chứng cho anhthế nhưng anh vẫn không tìm thấy một tia hối tiếc và khó chịu trên gương mặt bình tĩnh tự nhiên của cô.

Anh rốt cuộc
đã hiểu được, cô thật sự không còn là Hạ Tử Du của hai năm trước, cô đã
sớm biết anh hại cô phải ngồi tù, tình cảm của cô dành cho anh đã tan
thành mây khói.

Giữa họ dường như có lẽ đã không thể quay trở lại nữa, anh có thể hiểu được cho dù cô có quyết định như thế nào đi nữa,
mặc dù muốn đưa anh vào con đường chết, cô cũng khôngcó lỗi. Dù sao,
chính anh là người đã trêu chọc cô trước.

Sau khi anh rời khỏi

thành phố Y, vốn dĩ anh cũng muốn họ kết thúc như vậy, kết thúc những
thủ đoạn xen lẫn âm mưu và dối trá. Nếu cô cảm thấy như vậy là tốt, vậy
thì cứ như thế đi…

Khoảng thời gian này, Kim Trạch Húc vẫn lặng
lẽ ở bên cô, anh biết cô cũng có chút cảm động với Kim Trạch Húc, nên
anh gửi đơn li hôn cho cô, anh nghĩ có lẽ tương lai không lâu sau, cô sẽ cần đơn li hôn này.

Lúc cô ký, nghe Aston nói, ánh mắt cô không hề rung động, lúc ký chỉ lo lắng cô có được chia tiền hay không......

Trong đáy lòng anh cũng phủ nhận cô không phải là người như vậy, nhưng thật sự anh có thể thấu hiểu cô được bao nhiêu?

Nhưng trong kết cục tuyệt vọng như vậy, khi ký kết một hạng mục quan trọng
thì lại nhớ cô đang thành phố Y, anh lại quên mất mình là thương nhân,
không xây dựng hạng mục ở Los Angeles phồn hoa, mà lại chọn ở lại thành
phố Y. Mà thời gian xây dựng vốn là nửa năm, nhưng anh lại trao đổi với
người cùng hợp tác kéo dài thành một năm.

Anh dùng lý do này để
tự thuyết phục mình đến thành phố Y, như thể đang hy vọng ở gần cô hơn
chút. Thật trùng hợp, ngày đầu tiên anh vào thành phố Y đã vô tình gặp
lại cô.

Tình cảnh tái hiện, trong khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt
anh liếc thấy chiếc xe của Kim Trạch Húc theo sát phía sau xe cô, anh
đành không quan tâm đến cô nữa.

Mấy năm nay anh luôn nghĩ nếu như ngày gặp nhau trước đàn giao thông, nếu anh có thể xuống xe bất chấp
tất cả giữ cô ở lại bên mình hoặc là cô sẽ lớn tiếng gọi tên anh như thể lần trước, nếu họ đều xuống xe......Không biết kết cục của họ sẽ thế
nào?

Anh từng nghĩ có lẽ sẽ có một kết cục tốt đẹp, nhưng sau khi Liễu Nhiên gặp chuyện không may, anh không còn nghĩ như vậy nữa…

Buổi tối hôm họ gặp nhau trước đèn giao thông, anh nhận được điện thoại của chị Dư, Liễu Nhiên tuyệt thực vì không thấy mẹ.

Đêm đó anh liền chạy về Los Angeles, nhưng bất kể anh có dỗ dành thế nào,
cho dù mọi người bên cạnh nghĩ ra rất nhiều cách để làm cho Liễu Nhiên
vui, nhưng con gái anh vẫn không nói lời nào, cũng không chịu ăn.

Con bé vẫn không ngừng khóc lóc, luôn cầu xin anh, "Ba, con muốn mẹ......"

Lần đầu tiên anh cảm nhận được tim mình như bị dao cắt, nước mắt đứa bé làm anh nhớ lại ngày trước......


Làm ba, anh phải cho con mình một gia đình hoàn chỉnh, mà không phải khiến
đứa bé còn nhỏ vậy đã có bóng ma tuổi thơ, anh lại càng sợ hãi.

Thế nên đến ngày thứ ba khi con vẫn khóc ròng, anh nhờ chị Dư đi tìm cô.

Trước cửa phòng trọ của cô, chị Dư chỉ thấy Kim Trạch Húc ra mở cửa, chị Dư
bị cự tuyệt nhiều lần, đến khi chị Dư trở lại Los Angeles, Liễu Nhiên
không ăn cơm nhiều ngày mà thân thể suy yếu, thậm chí còn sốt cao.....

Mặc dù sốt cao nhưng vẫn mơ hồ gọi tên cô, tuy đã hạ sốt nhưng ngày càng
khép kín, không chịu ăn cơm, cũng không chịu nói lời nào…

Cuối cùng, anh đích thân đến thành phố Y.

Ngày hôm đó đến thành phố Y thì trời đã khuya, xe của anh dừng lại dưới nhà
trọ của cô, anh hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt thoáng thấy hình ảnh cô và Kim Trạch Húc thân mật trước cửa phòng nhà trọ, anh vẫn nhớ rõ lúc cô
nhón chân lên hôn trán Kim Trạch Húc, cô cười thật ngọt ngào, thật rạng
rỡ......

Anh không đành lòng quấy rầy, ngay lập tức lái xe tô rời khỏi.

Sau ngày đó, Liễu Nhiên vẫn ở trạng thái khép kín không chịu ăn cơm, thân
thể gầy yếu khiến cho người làm ba như anh cũng không đành lòng đối mặt.

Sau đó anh đã tìm đến bác sỹ tâm lý trẻ em tốt nhất Los Angeles, người này chính là Đan Nhất Thuần.

Nhất Thuần như thể một thiên sứ giáng trần, cô cực kỳ thông minh, đơn thuần
thiện lương, lần đầu tiên Liễu Nhiên nhìn thấy Đan Nhất Thuần đã vui vẻ
chịu ở chung với Đan Nhất Thuần......

Dùng thời gian nửa năm gần
gũi, Nhất Thuần hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Liễu Nhiên. Liễu Nhiên đã
có lại vẻ hoạt bát đáng yêu, từ đó Nhất Thuần và Liễu Nhiên bắt đầu có
tình cảm thân thiết với nhau.

Sau đó, Nhất Thuần bước vào làng giải trí, tin đồn anh và Nhất Thuần là người yêu nhanh chóng lan truyền.

Từ đó về sau, anh sửa lại tên cho Liễu Nhiên, anh không còn chú ý đến bất
cứ tin tức gì liên quan đến cô nữa, anh tin rằng họ đã hoàn toàn gạt bỏ
đối phương ra khỏi thế giới của mình.

Lần gặp nhau ở Male anh thật sự bất ngờ.


Ở hải vực nước thấp lúc thấy cô đi về phía anh, anh cho rằng với tính
cách của cô, cô sẽ quay đầu bước đi, nhưng không phải vậy, cô bình tĩnh
tự nhiên đến gần anh gật đầu chào hỏi, ung dung tự nhiên.

Lúc
này, không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận, anh cố
gắng kiềm chế, trong lòng hiểu rõ, anh không thể gặp lại cô, nhưng cách
đây ba năm, sự việc không còn như vậy nữa, giữa họ đã có khoảng cách quá xa, tại sao anh còn có thể tức giận?

Gặp lại cặp mắt quen thuộc ở nhà hát nhưng anh không tin vào mắt mình, trong đầu vẫn còn lưu luyến một chút chờ mong, cũng bởi vì anh từng mong chờ tia hy vọng này, anh
không giữ được bình tĩnh mà bay đến Male.

Lúc nhìn thấy căn phòng kia, không hiểu sao anh lại nhớ đến cô, rõ ràng không hề xác định,
trong đáy lòng như thể được chỉ dẫn nhận định cô đang ở trong phòng, đã
lâu rồi từ đáy lòng anh chưa từng dâng trào sự hưng phấn không giữ được
bình tĩnh khiến sâu trong lòng anh kích động một lần nữa. Nhưng ngay một giây sau, cô thân mật xuất hiện với Kim Trạch Húc ngay trước mắt anh.

Sự thật chứng minh, tất cả đều là ảo giác của anh, mặc dù cuối cùng cô cũng ở căn phòng đó thật, anh cũng chỉ muốn phá hủy nó.

Muốn lại gần nhưng không thể đến gần, cách xa rồi lại có nhiều chuyện khiến
họ dây dưa, tận đáy lòng anh đang cười khổ, sao anh lại không ngờ rằng,
ba năm sau, anh vẫn ngây thơ mà nghĩ rằng kết cục của họ có thể xoay
chuyển.

Thế nên trong sự kiện "tai nạn giao thông” Robert gây ra, anh cảm thấy không có bất kỳ ý nghĩa gì hết, mất cuối cùng vẫn mất, họ
không có sai, sai lầm chính là gặp sai người.

Một hơi uống cạn rượu đỏ trong ly, để ly rượu xuống, Đàm Dịch Khiêm cầm điện thoại di động gọi vào số chị Dư.

Chị Dư bắt máy ngay lập tức, vẫn cung kính, "Tổng giám đốc!"

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Chị điều tra cho tôi tất cả tiền bạc của Hạ Tử Du trong những năm gần đây thế nào?”

Chị Dư thoáng chốc giật mình ngạc nhiên, không dám chắc hỏi, "Tổng giám
đốc, ngài bảo tôi điều tra cô Hạ...... Là Hạ Tử Du?" Đã ba năm chưa
từng nghe Đàm Dịch Khiêm nhắc tới cái tên này, chị Dư cảm thấy thật bất
ngờ.

Đàm Dịch Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của chị Dư, lập
tức nói thẳng, "Trong vòng nửa tiếng cho tôi đáp án." Anh muốn biết, cô
có tiền sao còn phải làm việc ở Male?

Chị Dư sững sờ nghe tiếng
‘tút tút’ vang lên trong điện thoại di động, xác nhận người Đàm Dịch

Khiêm vừa nhắc tới chính là Hạ Tử Du, chị Dư lập tức bắt tay điều tra.

Không tới nửa tiếng sau, chị Dư đã gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm nhấn nút nghe, bên tai bắt đầu truyền đến kết quả điều tra
của chị Dư, "Tổng giám đốc, tài khoản của cô Hạ tổng cộng có hai cuộc
giao dịch lớn. Giao dịch lớn đầu tiên là một trăm triệu tiền nuôi dưỡng
và sau đó là hai trăm triệu chi phí ly hôn vào ba năm trước. Nhưng, cùng năm đó cô Hạ cũng đã chuyển hai khoản này đi. Cô ấy dùng danh nghĩa của ngài...... À, dùng danh nghĩa của ngài để quyên tặng toàn bộ số tiền
cho trại trẻ mồ côi ở thành phố Y." Chị Dư ngập ngừng vì lúc nhìn thấy
tài liệu điều tra được chỉ đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ.