Chung Dập thực sự cảm thấy rằng bây giờ hai người bọn họ đang làm bậy làm bạ.
Suy nghĩ của những động vật nhỏ rất đơn giản, những người yêu nhau có thể làm mọi thứ với nhau.
Mặc dù mỗi ngày Dung Miên có thể không đổi sắc mặt mà nói giao phối này giao phối nọ, nhưng rõ ràng thiếu niên không biết làm thế nào để thành thực cái hoạt động hâm nóng tình cảm này.
Hai người về nhà.
Sau khi vào phòng ngủ, Dung Miên suy nghĩ một hồi, chọn cách ngẩng mặt lên và hôn Chung Dập trước.
Hô hấp của hai người trở nên gấp gáp.
Dung Miên áp mặt mình vào lồng ngực Dung Miên cọ cọ, sau đó lại ngẩng đầu, bắt đầu hôn lên mũi và miệng của Chung Dập.
Dung Miên ngây thơ mờ mịt chỉ biết thể hiện tình yêu vụng về của mình theo cách của những động vật nhỏ: cơ bản là cọ cọ người mình thích, sau đó là hôn môi, hôn xong lại cọ cọ, cọ xong lại hôn.
Hơi thở của Dung Miên ấm áp ẩm ướt.
Thiếu niên khóa ngồi trên người Chung Dập, ngoan ngoãn chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh.
Ánh sáng trong đôi mắt cậu lặng lẽ sáng ngời, háo hức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chung Dập.
Chung Dập cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh.
Nhưng mà Dung Miên hôn hôn cọ cọ trong chốc lát dường như cũng nhận ra mình không biết phải làm gì tiếp theo.
Cho nên thiếu niên dừng động tác, phát ngốc nhìn Chung Dập.
Chung Dập vui vẻ: “Sao không tiếp tục?”
Dung Miên đầu tiên là rất bất mãn nhìn chằm chằm Chung Dập trong chốc lát, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Hình như em không biết phải làm thế nào.”
“Anh không được cười em.”
Chung Dập sắp bị sự đáng yêu của thiếu niên làm cho phát điên rồi.
Đương nhiên anh cũng biết cần phải bảo vệ lòng tự trọng của con mèo đực nhỏ này.
Cho nên Chung Dập nhanh chóng ho khan, miễn cưỡng che giấu ý cười bên môi.
“Đúng rồi, chuyện này thực sự khá là rắc rối.”
Chung Dập bắt đầu giải thích với thiếu niên: “Chúng ta cần chuẩn bị một số thứ, không thể tùy tiện nói làm là làm được, bằng không…”
Tuy nhiên, phần bài giảng còn lại của Chung Dập còn chưa kết thúc, Dung Miên dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt như bừng tỉnh.
Cậu cao hứng ngắt lời Chung Dập: “—Em nhớ rồi.”
Chung Dập sửng sốt.
Nhưng mà anh còn kịp phản ứng, Dung Miên cúi đầu, vươn tay ra, hào phóng chạm vào một nơi nào đó dưới thân Chung Dập.
Thiếu niên nhướng mắt, tự hào nói với Chung Dập: “Thế này phải không?”
Đồ vật bị người này một tay trực tiếp nắm lấy, Chung Dập cảm giác nửa người dưới muốn đi luôn rồi.
Mà Dung Miên còn cố tình tò mò nhìn chằm chằm nơi đó trong chốc lát, sau đó lại cẩn thận dùng tay nhéo một chút.
Đầu tiên là thiếu niên lộ ra biểu tình hoang mang, sau đó a một tiếng rất nhẹ, ngây thơ mờ mịt nhìn Chung Dập: “Chung Dập, cái đuôi của anh sao tự nhiên…”
Chung Dập nói: “…..Buông tay.”
Vẻ mặt của Dung Miên trở nên không vui.
Cậu cảm thấy Chung Dập hơi ích kỉ.
Rõ ràng là Chung Dập đã từng chạm vào chỗ đó của mình nhưng lại không muốn mình chạm lại.
Đây không phải là việc mà một bạn đời đủ tư cách nên làm.
Nhưng Dung Miên tôn trọng sự lựa chọn của Chung Dập.
Cậu thất vọng buông tay ra, nhìn chằm chằm vào Chung Dập, sau đó từ từ nằm xuống, quay lưng về phía anh, vùi mặt vào chăn.
Sau đó Dung Miên nghe thấy Chung Dập phía sau khẽ thở dài, nói: “Tính tình lớn thật đấy.”
Dung Miên vẫn không nói gì
Vài giây sau, Dung Miên cảm thấy ánh sáng trên đầu biến mất, sau đó cậu ngửi thấy mùi cam quýt quen thuộc.
Nụ hôn của Chung Dập nhẹ nhàng rơi xuống mặt thiếu niên.
Nụ hôn mang theo cảm giác bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn đó là tình yêu bỏng cháy không thể che giấu nổi.
Tiết tấu hôn môi của Chung Dập càng lúc càng nhanh, hô hấp của Dung Miên có một chút rối loạn.
Cậu chỉ có thể hốt hoảng ngây ngô đáp lại, mờ mịt nói Chung Dập chậm một chút.
Sau đó cậu mơ mơ hồ hồ bị Chung Dập đưa tới phòng tắm.
Quần áo hai người đều đã cởi.
Dung Miên ngồi trên bồn rửa tay.
Cậu không biết mình nên làm cái gì, ngơ ngác nhìn Chung Dập đang bận rộn làm gì đó.
Nhưng đến khi một ngón tay dính chất gì đó của Chung Dập tiến vào thăm dò thân thể của mình, Dung Miên mới muộn màng cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Cậu hô to tên Chung Dập.
“Bôi trơn cho em một chút.” Chung Dập nói, “Nếu không sẽ đau lắm.”
Dung Miên mở to hai mắt.
Cậu mông lung dự cảm sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì.
Tai thiếu niên có chút ửng hồng.
Cậu vòng chân quanh eo Chung Dập, dán mặt lên vai anh.
Dung Miên nỗ lực nhẫn nại trong chốc lát nhưng vẫn cảm thấy khó chịu bất an.
Cậu nâng mắt lên, nhỏ giọng năn nỉ bên tai Chung Dập: “Có thể trực tiếp làm luôn không?”
Chung Dập cũng nhanh chóng đáp lại: “Không được.”
Dung Miên thất vọng mà hức một tiếng rất nhỏ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Thiếu niên tin tưởng Chung Dập, vì thế chỉ đặt cằm lên vai người yêu lần nữa, cọ cọ vào cổ Chung Dập lấy lòng.
“Vậy anh nhanh một chút đi.” Dung Miên nói.
Hai người an tĩnh ôm nhau vài phút.
Dung Miên có thể cảm nhận được ngón tay của Dung Miên chậm rãi mà kiên nhẫn ra vào thân thể mình.
Cậu cảm giác mình không còn cảm giác không khỏe như lúc nãy nữa.
Nhưng cảm giác có dị vật tiến vào làm thiếu niên không bình tĩnh được, cậu không an phận mà nhúc nhích người sau đó nghe được Chung Dập nói với mình: “Hôn anh đi.”
Dung Miên ngây người một chút, ngoan ngoan nghe lời làm theo.
Dung Miên rất thích mũi và mắt của Chung Dập.
Đôi mắt của Chung Dập rất thâm thúy, cái mũi rất cao cũng rất đẹp.
Vì thế Dung Miên hôn một cái lên đôi mắt, lại hôn cái mũi, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà trộm hôn lên môi Chung Dập.
—Nhưng mà giây tiếp theo, Dung Miên bỗng chốc mở to hai mắt.
Vật cứng nóng bỏng thuộc về Chung Dập cứ như vậy mà trực tiếp cắm vào thân thể Dung Miên.
Đó là cảm giác no căng khôn kể, như là bị thứ gì đó hoàn toàn lấp đầy.
Trong chớp mắt, đại não của Dung Miên trống rỗng.
Khóe mắt của thiếu niên bắt đầu không thể khống chế được mà nóng lên.
Chung Dập thấy được thiếu niên dưới thân mình ngây người một lát, sau đó hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nướt mắt bắt đầu tí tách rơi.
Tầm mắt Dung Miên trở nên mơ hồ.
Cậu cũng không muốn khóc nhưng mèo con trời sinh đã có thể chất mẫn cảm sợ đau, giống như hôm phải chích kim nhổ răng lần trước vậy, cho nên nước mắt là chuyện không thể kìm nén được.
Chung Dập cảm giác lòng mình cũng khẩn trương theo.
Nhưng mà Dung Miên lại hàm hồ nói với anh, “….Anh đừng cử động.”
“Cũng không cần rút ra ngoài.” Cậu nói.
Nước mắt vẫn không thể khống chế được mà cứ rơi xuống.
Dung Miên quay mặt đi, không muốn để cho Chung Dập thấy.
Sau đó cậu cảm thấy có gì đó dịu dàng đậu lên mí mắt của mình.
Là nụ hôn của Chung Dập.
“Em thả lỏng một chút.”
Không có động vật nhỏ nào có thể cự tuyệt được nụ hôn và sự thân mật như vậy.
Dung Miên hức một tiếng rất nhẹ, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “….Anh có thể thu nhỏ lại một chút không?”
Chung Dập: “…”
Trong lòng Chung Dập chỉ có thể xin lỗi chuyện này anh không làm được.
Trạng thái nửa vời này thực sự là dày vò nhưng Chung Dập vẫn rất kiên nhẫn từng chút một.
Anh cắn vành tai của thiếu niên, lấy tay lau những giọt nước mắt của cậu.
Chung Dập nói: “Tuần này chúng ta đi siêu thị nhập khẩu mà em thích nhất nhé.
Em muốn mua gì nào?”
Lực chú ý của mèo con quả nhiên bị phân tán không ít.
“….Em muốn mua cá hồi với thịt bò.
Còn có một loại đồ ăn gọi là lương khô gì đó, Tam Đậu nói ăn rất ngon.”
Dung Miên nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Lần trước với lần trước nữa đều là anh mua cho em.
Cho nên lần này nhất định phải cho em trả tiền.
Em có thể mua pudding sữa bò cho anh…”
Thừa dịp thiếu niên thất thần, Chung Dập chậm rãi mà tiến vào một chút.
Dung Miên cũng cảm nhận được anh cử động cho nên âm thanh đang ríu rít cũng từ từ nhỏ dần.
Thời điểm nguyên cây hoàn toàn vào hết, Dung Miên lấy tay ôm chặt cổ Chung Dập.
Cậu cúi đầu, dán mắt lên lồng ngực Chung Dập, thở hổn hển không nói ra lời.
Chung Dập hôn lên tóc cùng đôi mắt thiếu niên, chưa dám có thêm động tác nào khác.
Dung Miên biết Chung Dập hẳn là cũng rất khó chịu.
“Không sao đâu.”
Dung Miên ngẩng đầu, dùng chóp mũi cọ cọ cằm của Chung Dập, nói: “Anh làm đi.”
“Hôn em nhiều nhiều là được.”
Đối với chuyện làʍ ȶìиɦ, thái độ của Dung Miên vẫn thẳng thắn như cũ.
Nếu thấy đau thì sẽ nói thẳng, thời điểm thoải mái sẽ cọ cọ cánh tay Chung Dập.
Mỗi khi Dung Miên cảm thấy thoải mái, ánh mắt của cậu sẽ có chút mơ hồ mà nhìn chằm chằm Chung Dập, trong cổ họng bật ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ vô cùng êm tai.
Mỗi khi động tác của Chung Dập nhanh hơn, cảm giác có hơi khó chịu, Dung Miên sẽ bắt lấy cánh tay Chung Dập, đứt quãng hô tên người yêu.
Sau đó thiếu niên sẽ nhận được một cái hôn môi đến từ người đàn ông.
Sau cùng, Dung Miên không thể phân biệt rõ đến cùng là khó chịu hay thoải mái.
Cậu chỉ biết lúc sau động tác của Chung Dập rất nhanh, đồ vật đâm càng lúc càng sâu.
Cảm giác đau đớn biến thành sung sướng khó hiểu.
Sau đó Dung Miên cảm thấy sau eo của mình hơi ngứa.
Cậu ngẩn ra một chút mới phát hiện cái đuôi lại đúng giờ tới điểm danh.
Dung Miên lắc đầu không nói nên lời nhưng Chung Dập chỉ là nhìn thoáng qua, nói: “Cái đuôi rất xinh đẹp.”
Vành tai Dung Miên càng đỏ: “Anh đừng nói…”
Chung Dập nói: “Màu lông xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp, em cũng thật xinh đẹp.
Nơi nào cũng xinh đẹp.”
Lời này tuy là dễ nghe, nhưng mỗi lần Chung Dập nói xinh đẹp thì đồ vật dưới thân lại đỉnh sâu một cái.
Thời điểm Dung Miên bị làm đến không nói ra hơi, cái đuôi không chịu khống chế mà run một chút, nhẹ nhàng đụng tới cánh tay Chung Dập.
Chung Dập lấy tay sờ lên cái đuôi lông xù mềm mại kia, trấn an cảm xúc chủ nhân của nó sau đó anh thấy cái đuôi run lên một chút, sau đó từ từ quấn lên cổ tay mình.
Lúc dương v*t Chung Dập chôn sâu trong thân thể Dung Miên, anh cảm giác thiếu niên dưới thân đột nhiên cứng một chút, đôi mắt cũng lập tức mở to.
Giống như có một dòng điện chảy qua, Dung Miên bắt lấy phía sau lưng Chung Dập, ngón tay hơi hơi cuộn tròn một chút.
Thiếu niên thật sự không nhịn được nữa, cắn một ngụm lên vai Chung Dập.
Sau đó Dung Miên cảm giác nơi bụng nhỏ của mình trong chớp mắt trở nên ấm áp, cậu cứ mờ mịt mà bắn ra.
Chung Dập lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị răng nanh của vật nhỏ khéo mồm khéo miệng này cắn một miếng, ngay sau đó dưới thân anh cũng bị siết chặt.
Hô hấp của Chung Dập cũng rối loạn.
Giây tiếp theo, anh cũng bắn hết vào trong cơ thể Dung Miên.
Hai người đều thở hổn hển không nói nên lời.
Mình với Chung Dập giao phối rồi.
Dung Miên ngơ ngác suy nghĩ.
Thiếu niên không nghĩ tới giao phối sẽ là cảm giác như thế này, cảm giác giống như linh hồn giao hòa vào nhau.
Cậu cảm giác bản thân rất thích phương thức câu thông cảm tình như vậy.
Chỉ là… quá kích thích rồi.
Hai người cứ như vậy mà ôn nhau trong một chốc.
Chung Dập sợ Dung Miên cảm lạnh, d tay nâng eo của thiếu niên lên, để cậu ngồi dậy.
Thân hình của Dung Miên mềm đến kỳ cục.
Cậu treo trên người Chung Dập, cái đuôi phía sau cũng hơi run lên.
Thiếu niên cúi đầu, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào đồ vật dưới thân của mình trong chốc lát, ngẩn người ra.
Thiếu hiên chậm rãi đứng thẳng lại, ngơ ngác dùng ngón tay chạm vào một chút, nhìn chằm chằm vào chất lỏng sền sệt, hơi xấu hổ mà nói với Chung Dập: “Bên trong em nóng quá.”
“Hơn nữa đều chảy ra hết rồi.” Cậu bổ sung.
Mèo còn thật ra là một động vật nhỏ rất thích sạch sẽ.
Ngay cả khi dính một chút nước vào người, bọn chúng sẽ cảm thấy rất khó chịu và sẽ bắt đầu chế độ ɭϊếʍƈ điên cuồng cho đến khi trên cơ thể chỉ còn lại mùi hương của riêng mình.
Nhưng vì đó là Chung Dập cho nên Dung Miên vô cùng hài lòng.
Cậu rất thích như vậy, cảm thấy giống như hai người đem mùi hương của bản thân lưu lại bên trong cơ thể đối phương.
Dung Miên cho rằng chuyện này đã xong rồi.
Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Chung Dập một lúc, sau đó cúi đầu lắc lắc cái đuôi mới phát hiện mình vẫn không thể thu nó lại.
“Đuôi của em cũng dơ rồi.”
Dung Miên nhéo cái đuôi của mình, ngẩng mặt lên, không vui vẻ lắm nói với Chung Dập: “Không biết là của anh hay của em nữa… Anh phải rửa giúp em đó.”
Bởi vì mới động tình, gương mặt của thiếu niên rất đỏ, đáy mắt có hơi nước mờ ảo càng làm cho khuôn mặt của Dung Miên càng thêm rạng rỡ, xinh đẹp.
Nhưng Dung Miên chỉ tiếp tục nhỏ giọng phàn nàn với Chung Dập, nói với anh cái đuôi của mình sẽ khó rửa như thế nào, lại còn được voi đòi tiên yêu cầu Chung Dập tí nữa sau khi rửa xong phải giúp mình vuốt lông.
“Tí nữa xem giám định đồ cổ, anh phải ôm em nữa cơ.” Dung Miên nghĩ nghĩ, lại đưa ra thêm yêu cầu mới.
“Sau đó em còn muốn vừa xem vừa ăn—”
Âm thanh của Dung Miên đột nhiên im bặt.
Như là cảm nhận được cái gì, cậu mở to hai mắt, chậm rãi nhìn xuống dưới thân mình, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chung Dập giống như không thể tin được.
“Anh cảm thấy chương trình hôm nay hẳn là sẽ không kịp xem rồi.”
Chung Dập cúi xuống hôn lên chóp mũi Dung Miên, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngày mai xem phát lại nhé, anh xem với em.”
—
Editor: Bản raw chương này bị tác giả cắt mất, mình edit từ bản cv của wiki nên cả cái chương này không được mượt cho lắm.
Mọi người thông cảm nhé..