Chung Dập chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng.
Trong nháy mắt, anh bắt đầu mờ mịt tự hỏi động vật nào sẽ có đuôi như vậy.
Một con chó như Khổng Tam Đậu, một con khỉ, một con cáo hay một con lười...!
Không đúng.
Chung Dập hoảng hốt suy nghĩ, đều không đúng.
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Dung Miên, thiếu niên này đang cầm một cái thìa đi vào nhà vệ sinh vùi đầu ăn đồ hộp.
Mà cái đồ hộp lúc đó...!là đồ hộp cho mèo.
Chung Dập giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng: "Cho nên em là...!mèo?"
Dung Miên nhìn Chung Dập một cách kỳ quái, giống như không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Đúng vậy."
Dung Miên nói, "Không phải anh đã biết rồi sao?"
Chung Dập nửa ngày không nói được một câu.
Vẻ mặt của anh khiến Dung Miên cảm thấy có chút bất an.
Thiếu niên mím miệng, cậu giữ chặt tay Chung Dập, hơi lắc lắc nhẹ.
Tay của Dung Miên thật ấm, nhưng Chung Dập vẫn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, thậm chí còn không dám nhìn vào cái đuôi kia lần nữa, chỉ lắc đầu theo bản năng: "Chờ một chút, chờ một chút..."
Cả người Chung Dập đã hoàn toàn tê liệt.
Dung Miên không biết đến cũng là Chung Dập đang xảy ra chuyện gì.
Cậu nhìn người đàn ông đột nhiên đứng lên, tự hồ có chút chật vật che đi thân dưới rồi quay đầu chạy vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Thiếu niên mơ hồ nhận ra có vẻ như cái đuôi của mình lại gây ra rắc rối.
Nhưng mỗi lần Chung Dập hôn mình, Dung Miên đều không thể kiểm soát được nó.
Dung Miên cảm thấy có chút khổ sở.
Chỉ là cậu không rõ vì sao Chung Dập lại phản ứng như vậy.
Rõ ràng mới một giây trước, Chung Dập vẫn còn khen cái đuôi của mình đáng yêu mà.
Dung Miên cũng không biết lời nói vừa rồi của Chung Dập rốt cuộc có còn được tính hay không, dù sao mình cũng chưa vòng cổ cho anh ấy.
Cậu nâng tay sờ sờ cái vòng cổ, cảm thấy có chút mờ mịt cùng buồn bực.
Tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên ngừng lại.
Sau đó là tiếng mở cửa.
Dung Miên ngước mắt lên nhìn thấy Chung Dập đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, ngây ngốc nhìn mình.
"Dung Miên." Chung Dập gọi tên cậu.
Chung Dập trong mắt Dung Miên vĩnh viễn là thái độ không nhanh không chậm, dường như làm gì cũng vô cùng chắc chắn.
Nhưng lúc này tóc của Chung Dập lại có chút ướt, hình như anh ấy mới tắm xong.
Người đàn ông chỉ đứng ở cửa, nhìn Dung Miên từ xa, vẻ mặt mờ mịt có chút hiếm thấy.
Chung Dập tựa như thống khổ mà hít một hơi thật sâu.
Anh nói: "Tôi muốn...!nói chuyện với em."
Dung Miên nhìn chằm chằm vào Chung Dập, đột nhiên hỏi: "Có phải anh muốn đổi ý không?"
"Nhưng vừa rồi anh đã đồng ý mà."
Dung Miên nói.
"---Không phải."
Chung Dập dừng một chút, sau một lúc mới cười khổ lắc đầu: "Tôi nghĩ...!Giữa hai chúng ta có một số chuyện hiểu lầm."
Dung Miên còn chưa kịp phản ứng, cậu nhìn Chung Dập lại dừng lại, nhìn chính mình, nhẹ giọng nói: "Thật ra, tôi...!trước hôm nay, tôi chưa từng biết em là mèo."
Thiếu niên ngây dại.
Chung Dập nhìn thấy chóp đuôi sau lưng của cậu khẽ lung lay, sau đó từ từ từ từ rũ xuống.
"Không thể nào."
Sau một lúc lâu Dung Miên mới nhỏ giọng nói, "Anh phải biết chứ."
Chung Dập nở một nụ cười còn xấu hơn lúc khóc.
Anh chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì đó nghẹn lại.
Đầu óc cũng choáng váng trống rỗng, một lúc lâu cũng không biết nói gì.
"Sao anh...!anh lại không biết được? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng."
Dung Miên mờ mịt hỏi: "Lúc đó rõ ràng anh nói là, anh biết tình huống của em, anh còn nói...!anh còn nói anh có rất nhiều bạn bè cũng thích ăn đồ hộp giống em nữa mà."
Chung Dập biết, đây chính là sự bắt đầu cho toàn bộ câu chuyện ngớ ngẩn này.
Từ quan điểm của một người bình thường, người có thể dùng thìa ăn đồ hộp cho mèo trong nhà vệ sinh, tám phần sẽ nghĩ rằng đầu óc người này có vấn đề hoặc là tâm thần không được bình thường, chứ không phải sẽ nghĩ "A người này nhất định là mèo biến hình."
Chung Dập cũng nghĩ rằng Dung Miên bị rối loạn ăn uống.
Bởi vì bầu không khí lúc ấy vô cùng quẫn bách, hơn nữa anh cũng muốn bảo vệ lòng tự trọng của Dung Miên cho nên mới đưa ra một ví dụ như vậy, chỉ là muốn Dung Miên không cần lúng túng mà thôi.
Nhưng đồng thời, dưới góc nhìn của chú mèo con Dung Miên, thời điểm nó đang lén ăn đồ ăn cho mèo trong nhà vệ sinh bị một con người bắt gặp, người này nói với nó "tôi biết tình huống của cậu" thì chắc chắn người đó đang thể hiện hàm ý "tôi biết cậu là mèo và nhiều người bạn của tôi cũng là mèo".
Cho nên từ lúc bắt đầu chính là trời xui đất khiến, ông nói gà bà nói vịt mà thôi.
"Lúc đó, tôi bảo em biểu diễn một tài năng cho tôi...!Em đã cởi khóa quần..."
Chung Dập gian nan hỏi: "Em vì sao..."
Dung Miên ngẩn người, nói: "Em không biết hát, cũng không biết múa, cho nên em muốn cho anh xem cái đuôi của em."
"Nhưng lúc đó anh lại từ chối."
Thiếu niên bổ sung.
Chung Dập chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra rồi.
Anh bắt đầu cảm thấy may mắn.
May mắn là có sự việc của Khổng Tam Đậu hai ngày trước đã cho mình một cái đệm giảm xóc.
Chứ bằng không theo tình huống vừa rồi có lẽ anh đã bị dọa sợ hãi đến vỡ tim.
Nhưng đồng thời, nhiều điều vô lý trước đây dường như đã có lời giải thích.
Trốn ăn đồ hộp cho mèo trong nhà vệ sinh, ghét ăn rau thích ăn thịt, thích nghịch nắp bút và tua rua treo trên gối, tốc độ bắt bướm và cá khác xa người bình thường, còn có tâm trí ngây thơ thuần khiết.
Hết thảy những điều này không phải xuất hiện ở một con người, mà là trên người một con mèo, thì lại hết sức bình thường.
Nhưng Chung Dập nhận ra còn một điều quan trọng mà anh quên không hỏi.
"Việc tiếp khách mà em nói..."
Chung Dập cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy, "Rốt cuộc là em tiếp khách như thế nào, tiếp khách ở đâu..."
"...Là ở quán cà phê mèo của chú Vân."
Dung Miên nhìn Chung Dập, ngơ ngác: "Em sẽ biến trở lại thành mèo.
Có khách sẽ trả phí vào cửa, sau đó có thể sờ hoặc ôm em."
Thời khắc nghe thấy "quán cà phê mèo", Chung Dập cảm giác như có một trận pháo hoa rực rỡ trực tiếp bùng nổ trong đại não mình
Anh đột nhiên cười nhẹ một tiếng, sau đó lấy tay ôm mặt, hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, Chung Dập thong thả thở ra một hơi, mới ngẩng đầu hỏi tiếp: "Vậy em, lúc em nói muốn ngủ với tôi..."
Dung Miên ngẩn người nhìn Chung Dập.
"Ý em là, em có thể biến đổi trở lại hình mèo rồi ngủ với anh, giống như làm với mấy vị khách ở quán cà phê mèo vậy."
Dung Miên nói: "Nhưng lúc đó anh có vẻ rất tức giận, cho nên em...!về sau cũng không có nhắc lại."
Đến đây Chung Dập hoàn toàn hiểu rõ.
Cho nên, chưa từng có gì gọi là cử chỉ tùy tiện phóng đãng, càng không có cái gì gọi là vũng bùn giới giải trí.
Con mẹ nó từ đầu đến cuối đều chỉ là Chung Dập tự ảo tưởng nên.
Nếu không phải bởi vì lúc nãy Chung Dập đụng phải cái đuôi kia trong lúc hôn môi, thì từ đầu đến cuối, người duy nhất thực sự xuống tay với Dung Miên là chính anh, chỉ duy nhất anh mà thôi.
Chung Dập bừng tỉnh không biết làm sao.
Anh nhớ lại lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, lúc ấy Dung Miên nói phải cung cấp một dịch vụ cho mình.
Anh sợ thiếu niên lại nói chuyện muốn ngủ cùng nhau cho nên chủ động hôn một cái lên má.
Biểu tình ngay lúc đó của Dung Miên vô cùng mờ mịt.
Cậu nói với Chung Dập, mấy vị khách trước khi rất ít khi làm như vậy.
Chung Dập cảm giác bản thân bây giờ giống như một khối băng vỡ nát, vỡ rồi thì tan ra, tan rồi thì đông lại, vừa mới chỉ đông đến một nửa lại vỡ hoàn toàn.
"Quả thật em có giấu anh một chuyện."
Dung Miên noi: "Con mèo đen nhỏ trong vườn là em.
Em chỉ nghĩ là anh không muốn nhìn thấy hình mèo của em nên mới không nói cho anh biết."
"Nhưng trước giờ em vẫn nghĩ anh đã biết em là mèo."
Dung Miên lẩm bẩm: "Lúc đó anh còn nói muốn làm khách VIP của em nữa.
Làm sao anh...!sao có thể không biết em là mèo được?"
Chung Dập thật sự là một chữ cũng không nói được, chỉ một mực lắc đầu.
Sắc mắt Dung Miên cũng tái đi.
"Chung Dập."
Dung Miên gọi tên anh, "Có phải anh không thích cái đuôi của em không?"
Chung Dập chưa kịp phản ứng, Dung Miên thì thào: "Lần sau em sẽ giấu cái đuôi thật tốt.
Nếu anh không muốn nhìn hình mèo của em, em có thể dùng hình người ở bên anh..."
"Không phải."
Chung Dập ngắt lời cậu: "Không phải lỗi của em."
Vẻ mặt Dung Miên trở nên trống rỗng.
"---Em rất tốt.
Em...!Cả người em đều tốt.
Từ trước đến giờ không phải là em sai."
Chung Dập quay mặt đi.
Suy nghĩ của anh bây giờ vô cùng hỗn độn, nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn: "Là vấn đề ở tôi.
Tôi thật sự...cần chút thời gian."
Chung Dập nói: "Xin lỗi em."
Dung Miên không nói.
Chung Dập cảm thấy choáng váng.
Anh nhớ đến những lần mình hiểu lầm Dung Miên có cử chỉ tùy tiện phóng đãng mà nhiều lần giáo dục tư tưởng đạo đức cho thiếu niên, sau có lại cho rằng Dung Miên đang lâm vào biển khổ mà tự mình muốn làm khách VIP của cậu, còn có lại cho rằng Dung Miên kén ăn cho mới mới cố tình bỏ thêm cà rốt vào hoành thánh.
Mỗi giây Chung Dập nhớ lại anh chỉ cảm thấy não mình như muốn nứt ra một tấc.
Cho nên thời điểm mình nói những lời này, làm những việc đó, thì bản thân anh trong mắt Dung Miên, đến tột cùng là có bộ dáng như thế nào?
Chung Dập mờ mịt nâng mắt lên, thấy Dung Miên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thiếu niên không nói gì nhưng đôi mắt đã đỏ hoe như muốn khóc.
Trái tim Chung Dập cũng đang hoảng loạn.
Anh cảm thấy mình thực sự không thể ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa.
Anh cần một nơi yên tĩnh để có thể tiêu hóa hết mọi chuyện.
Dung Miên nhìn người đàn ông, khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng gọi tên Chung Dập.
Yết hầu của Chung Dập khẽ lăn.
Mỗi khi Dung Miên ngước nhìn anh như thế này, Chung Dập vẫn luôn theo bản năng mà muốn hôn cậu một chút.
Chung Dập hơi cúi người, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa chừng.
Bởi vì anh không biết mình có còn đủ tư cách và lý do để làm vậy hay không.
Chung Dập không biết cho tới bây giờ, đến tột cùng thì Dung Miên có hiểu được ý nghĩa của việc hôn môi hay không.
Anh cũng không biết đến cùng thì bản thân mình đã sắm vai nhân vật nào trong lòng Dung Miên.
Một vị khách luôn nói những điều không thể giải thích được và trả rất nhiều tiền?
Chung Dập cảm thấy lồng ngực của mình trở nên ngột ngạt.
Cái đuôi sau lưng Dung Miên rủ xuống, lông xõa tung vô cùng xinh đẹp.
Chung Dập nhớ tới con mèo đen trong vườn nhà mình, quả thật là cũng có một cái đuôi giống vậy.
Con mèo đen nhỏ bé đó rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, ăn rất nhiều.
Chỉ trong một hơi là có thể ăn hết ba lát thịt xông khói còn to hơn đầu của mình, giống hệt như Dung Miên vậy.
Chung Dập quay mặt đi.
Anh dường như muốn nói thêm điều gì đó.
Đôi môi hơi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
"Em ngủ sớm đi."
Cuối cùng Chung Dập chỉ hít sâu một hơi, cố gắng kéo ra một nụ cười: "Ngủ ngon."
Kỳ thật Dung Miên rất muốn hỏi Chung Dập, anh có đồng ý nhận vòng cổ rồi hẵng đi không.
- -Nhưng trạng thái của Chung Dập trông rất tệ.
Dung Miên cảm giác mỗi câu mình nói ra là khuôn mặt của Chung Dập sẽ trở nên càng khó xem.
Cậu ý thức được mình không nên hỏi nhiều.
Dung Miên cảm thấy khổ sở, nhưng cậu không biết bây giờ mình phải làm gì.
Vì vậy, thiếu niên chậm rãi ngừng trệ, cuối cùng chỉ nhìn Chung Dập rồi nói với anh: "Ngủ ngon."
-
Khi Khổng Tam Đậu bước vào phòng, cô thấy chiếc vòng cổ của Dung Miên đã biến mất.
Cô nàng nghĩ rằng Dung Miên đã thành công đưa cái vòng cho Chung Dập nên vui mừng nhảy vào, đặt chiếc bánh sinh nhật trên tay lên đầu giường.
"Thẩm Nghiên nhờ chị giữ lại cho em.
Nó siêu ngon luôn.
Chị đã ăn một miếng lớn rồi."
Khổng Tam Đậu vui vẻ nói với cậu: "Sắp tan rồi.
Em mau ăn đi.
Lần sau sinh nhật chị, chị cũng muốn chú Vân đặt bánh này, nhưng trông có vẻ đắt lắm..."
Dung Miên cầm nĩa lên, từ từ xắn một miếng.
Khổng Tam Đậu: "Ăn ngon không?"
Dung Miên cúi đầu, nhét bánh vào miệng, không nói gì mà chỉ chậm rãi gật đầu.
Khổng Tam Đậu trầm mặc một chút, đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó không ổn.
Cô do dự tiến lại gần, nhìn thấy Dung Miên đang hạ mắt, nhét từng miếng bánh vào miệng, đồng thời nước mắt cũng bắt đầu rơi.
Khổng Tam Đậu choáng váng.
Cô nàng như hồn phi phách tán, gấp đến độ đi đi lại lại trong phòng, một lúc sau mới bắt đầu ôm Dung Miên mà ô ô mấy tiếng, lúng túng không biết nên nói cái gì.
Dung Miên lau mắt, nói nhỏ với Khổng Tam Đậu: "Tam Đậu, em không thích mứt anh đào."
Khổng Tam Đậu vẫn có chút luống cuống, nhưng cô nàng ừ ừ mấy tiếng, chủ động lấy bánh trên tay của Dung Miên, kiên nhẫn dùng chiếc nĩa cạo hết phần mứt anh đào ra cho cậu.
Sau đó Dung Miên tiếp tục cúi đầu, từng chút từng chút ăn hết miếng bánh.
Cậu không nói cho Khổng Tam Đậu biết chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng Khổng Tam Đậu cũng thực sự cho lắng cho Dung Miên nhưng cô nàng dường như hiểu chuyện gì xảy ra nên không hỏi thêm câu nào.
-
Đêm nay Dung Miên không ngủ ngon.
Cậu rất khổ sở, không khống chế được mà cứ nhớ về Chung Dập.
Thời điểm còn là mèo hoang, tâm trí của Dung Miên chỉ có thức ăn mà thôi.
Chính là từ khi không còn cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa, cậu cảm thấy mình trở nên có chút tham lam.
Không biết từ khi nào, trong đầu Dung Miên tất cả đều là Chung Dập.
Chung Dập làm làm xúc xích nhỏ cho mình, Chung Dập giảng kịch bản cho mình nghe, tua rua trên gối và máy rửa chén trong nhà Chung Dập, còn có Chung Dập nữa.
Nhưng vừa rồi Chung Dập lại nói với mình, Chung Dập lại không biết mình là mèo.
Nhớ lại vẻ mặt vô hồn trống rỗng của Chung Dập khi nhìn thấy cái đuôi của mình lúc nãy, nhớ lại cái quay lưng vội vàng của Chung Dập khi bước ra khỏi phòng mình, Dung Miên tự hỏi có phải vì biết mình là mèo rồi cho nên sau này Chung Dập không muốn nhìn mình nữa hay không.
Dung Miên rất buồn, lại lén lút mà khóc một lát.
Cậu chui vào chăn ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lúc tỉnh dậy Dung Miên thấy mắt mình sưng đỏ hết lên.
Thiếu niên nhìn mình trong gương một lát, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm Khổng Tam Đậu xin một ít thuốc nhỏ mắt.
Dung Miên mở cửa ra, lại nhìn thấy Chung Dập đứng ở trước cửa phòng.
- -Chung Dập giống như không nghĩ tới Dung Miên sẽ đột nhiên ra ngoài.
Khoảnh khắc Dung Miên mở cửa, cậu nhìn thấy Chung Dập giống như đang lẩm bà lẩm bẩm nói chuyện với bức tường, giống như đang diễn tập nói gì đó với bản thân.
Lúc Dung Miên mở cửa, Chung Dập lập tức ngậm miệng lại.
Anh quay lưng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dung Miên chú ý tới Chung Dập đang xách một cái túi nilong lớn, phía trên có in tên của một siêu thị.
Chung Dập ho khan một tiếng, có chút xẩu hổ nói: "Chào buổi sáng."
Dung Miên trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Anh có thể ấn chuông mà."
Chung Dập dừng một chút: "Tôi sợ em đang ngủ."
Dung Miên không nói gì nữa.
Không khí trở nên yên tĩnh mà trầm mặc.
Chung Dập thoạt nhìn có hơi co quắp bất an.
Anh hơi cứng người, đưa cái túi trong tay cho Dung Miên.
Dung Miên vô thức cầm lấy, lại không nghĩ rằng cái túi này lại nặng như vậy, thậm chí cả người cậu hơi chúi về phía trước một chút, thiếu chút nữa là ngã ra đất rồi.
Thiếu niên mờ mịt cúi đầu.
Trong túi đựng rất nhiều lon nhôm tròn và nặng – nói chính xác là một đống các hộp đồ ăn cho mèo đầy đủ hương vị của các nhãn hàng khác nhau.
"Anh chưa từng nuôi mèo, cũng không...biết rõ những thứ này.
Không biết em thích nhất là vị nào."
Chung Dập nói: "Anh thấy mấy bức ảnh trên hộp trông khá đẹp mắt nên đã mua mỗi vị hai hộp.
Anh không lấy một hộp cá ngần trộn cá ngừ vì hình như nó sắp hết hạn sử dụng."
Dung Miên ngơ ngác nâng mắt.
"Dung Miên."
Như thể đã ấp ủ từ lâu, Chung Dập nhìn Dung Miên, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: "Em...!ăn sáng với anh nhé?".