Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 97: Không Hề Có Ý Nhún Nhường

Mặc dù vô cùng phẫn nộ nhưng họ vẫn vô cùng lý trí, vì vậy không trực tiếp ra tay.
Thứ nhất, hình như Tô Minh và đám Diệp Mộ Cẩn là cùng một giuộc, biết đâu lai lịch cũng không đơn giản.
Thứ hai, Tô Minh hống hách
như vậy, hoặc là loại đần độn hoặc là người có thực lực khủng khϊế͙p͙.


Tiết Hưng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng mình, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Cả Đế Thành này không có mấy ai dám ra tay tát em gái tôi cả?"
Tiết Hưng gắt gao nhìn Tô Minh, chỉ cần trong mắt Tô Minh có chút sợ hãi nào thì chắc chắn hắn sẽ cho Tô Minh chết rất thê thảm.


"Tát thì cũng tát rồi, có thể làm gì được nhau?", Tô Minh vẫn chưa lên tiếng thì Vương Đồng
đã đi tới, nhún vai nói: "Tiết Hưng! Nếu không phục thì đánh đơn đi!"
Thật không ngờ, đến cả em gái của mình cũng bị đánh.


Còn ô phía mình, mặc dù đám Phó Đông và Lý Tuần cũng phẫn nộ nhưng mức độ đoàn kết hoàn toàn không bằng đối phương?
"Anh không quen anh Minh là bởi vì anh không có tư cách", Vương Đồng khinh bỉ nói: "Tiết Hưng! Đừng có kêu ca ở đây nữa, muốn báo thù cho em gái
thì đánh một trận đi.


Nếu không thì cút ngay! Cứ kêu ca thì gọi gì là đàn ông?"
Lần này Tiết Hưng đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Nói không chừng đối phương còn hợp sức lại đánh hội đồng cũng nên.
Hơn mười nhà liên kết lại, phía mình chưa chắc có thể đánh lại được.


Nếu như không đánh một trận thì đừng nói là hôm nay em gái mình phải chịu uất ức, ngay cả bản thân hắn và danh tiếng của nhà họ Tiết cũng sẽ bj ánh hưởng nặng nề.
Chết tiệt!


Tiết Hưng không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mộ Cấn, nói: "Cô Diệp! Người của cô ra tay đánh em gái tôi, sau đó còn có thái độ như này đây".


Trong lời nói của Tiết Hưng có ý rất rõ ràng, đó là chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn chút và biết nói xin lỗi thì chuyện này sẽ cho qua và hắn cũng không tính toán nữa.
Hắn thật sự định nhẫn nhục đế làm việc lớn, chỉ cần nhún một bước thì hắn sẽ đi luôn.


Còn báo thù thì đợi sau khi Công Tôn Thần đến sẽ quyết định sau.
Chỉ cần Công Tôn Thần giúp mình thì sớm muộn cũng trút được nỗi oán hận này.
Mọi người có mặt ở đây cũng không phải kẻ ngốc, Tiết Hưng nói như vậy thì mọi người đều nghe hiếu.


Đám người Phó Đông và Lý Tuần đều thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng họ cũng không muốn gây mâu thuẫn với đám Diêu Chân, Vương Đồng!


"Nếu không thì sao? Còn định người ta phải có thái độ như nào nữa?", nhưng điều khiến đám Tiết Hưng không dám tin là Diệp Mộ Cẩn dường như không hề có ý nhún nhường.
Sắc mặt Tiết Hưng khó coi như sắp chảy nước, hắn không tin là Diệp Mộ Cẩn không nghe hiểu ý của hắn.


Vậy thì rõ ràng là Diệp Mộ Cẩn cố ý.
"Cô Diệp! Vậy là muốn ức hϊế͙p͙ người quá đáng rồi?", Tiết Hưng nghiến răng nghiến lợi, nói.
Ngay cả Tiết Tử Mẫn cũng không dám hò hét gì nữa.