Rất nhiều học viên trong viện võ đạo suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Họ đã nhìn thấy gì thế kia? Tô Minh giết chết Chu Khánh Di rồi sao?
Lưỡi kiếm đó đã đâm vào cổ của Chu Khánh Di rồi!
Không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Phải đến mười giây sau, rất nhiều học viên cảm thấy có gì đó kỳ quái!
Bởi vì Chu Khánh Di không hề ngã xuống.
Thông thường, khi cổ bị đâm, cổ họng bị rách thì chắc phải chết rồi ngã sấp xuống đất.
“Tôi… Tôi… Vẫn chưa chết?”, đột nhiên Chu Khánh Di thất thần nói, sau đó lớn tiếng khóc: “Tôi vẫn còn sống, hu hu…”.
Lúc này cô ta mới biết, được sống thật là tốt biết bao.
Tất nhiên là cô ta không chết rồi, lực khống chế của Tô Minh tốt đến mức nào chứ? Mặc dù đâm vào cổ Chu Khánh Di nhưng chỉ là đâm xượt qua da thôi chứ không đâm thủng cổ họng, vì vậy cô ta chỉ bị ngoại thương thôi.
“Tôi… Tôi đột phá rồi!”, một giây sau, Chu Khánh Di lại nói, toàn thân đờ đẫn.
Cô ta thấy vui buồn lẫn lộn.
Tất nhiên là đột phá rồi!
Cô ta vốn ở tầng đỉnh phong của cảnh giới tụ khí.
Hơn nữa, nhìn từ khí tức thì cô ta đã ngưng thở được thời gian không ngắn, tích lũy đủ rồi, từ đó có thể đột phá rồi, chỉ là cô ta thiếu cơ hội mà thôi.
Cơ hội có dễ đến thế không? Tất nhiên là không rồi.
Nhưng có thể tạo nên cơ hội.
Khi còn ở Huyền Linh Sơn, sao mình lại tu luyện nhanh như vậy, cách một thời gian đã đột phá rồi.
Tu luyện cũng đơn giản như uống nước ăn cơm vậy.
Ngoài có khả năng thiên bẩm về võ đạo thì điều quan trọng hơn là dường như lúc nào bản thân cũng phải đối mặt với sinh tử.
Những dã thú khủng khϊế͙p͙, thậm chí là những dã thú loại cực lớn sắp tiến hóa thành yêu ở Huyền Linh Sơn đã bị mình giết rất nhiều, và trong những lần đó mình cũng phải đối mặt với không biết bao nhiêu lần nguy hiểm.
Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng là lúc dễ phát huy tài năng tiềm ẩn nhất, dễ phá bỏ giới hạn và dễ đột phá nhất.
“Huyệt vị của tôi đều được nới lỏng rồi, tôi đột phá rồi! Tôi thật sự đột phá rồi”, Chu Khánh Di vừa khóc vừa cười, cảm xúc thay đổi đột ngột, thậm chí quên cả đau.
“Đừng kích động! Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nhìn cánh tay Chu Khánh Di chảy đầy máu, bị kiếm đâm nhìn mà xót.
Tô Minh nắm chặt cánh tay đó của Chu Khánh Di, sau đó vận chuyển chân khí rồi truyền vào cơ thể cô ta.
Rất nhanh….
“Tôi cầm máu cho cô rồi, cũng may là không bị thương vào xương.
Buổi tối, đợi khi thuốc đến thì cô đến tìm tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho.
Chậm nhất là ngày kia là có thể khỏi hoàn toàn.
Vết thương trên cổ cũng vậy, sẽ không để lại sẹo đâu”, Tô Minh nói.
Một lát sau…
Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía các học viên đang với tất cả cung bậc cảm xúc, nào là đờ đẫn, kinh hãi, thần sắc phức tạp, có cả sự mong đợi.
“Tu giả võ đạo nếu muốn tiến bộ, muốn đột phá, muốn có sức chiến đấu khủng khϊế͙p͙ thì có rất nhiều cách.
Nhưng tôi có thể nghiêm túc nói cho các người biết, con đường tắt chính là chiến đấu sinh tử”, Tô Minh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Trong viện võ đạo im lặng như tờ.
“Bắt đầu từ hôm nay, trong những ngày tôi làm giáo tôn thì ban ngày mọi người phải dừng lại tất cả việc huấn luyện và tu luyện của mình.
Các người chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi, tiến hành chiến đấu sinh tử là được”, Tô Minh lại nói, giọng nói lớn hơn.
“Tất nhiên, đã là chiến đấu sinh tử thì khó tránh khỏi nguy hiểm và cái chết.
Vì vậy, ai sợ hãi, ai tiếc mạng sống thì hôm nay có thể ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp.
Cũng không cần lo lắng phía Diệp Mộ Cẩn, tôi sẽ nói giúp học viên đó”.
“Nghe rõ cả chưa?”
Lúc đầu đều là sự im lặng.
Tiếp đó…
“Nghe rõ rồi ạ!”
“Lớn tiếng hơn nữa!”
“Nghe rõ rồi ạ!”
Tiếng hô lớn vang khắp cả viện võ đạo.
“Giáo tôn, việc này…”, Chu Khánh Di có chút lo lắng, nói.
“Nếu đã lựa chọn luyện võ thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương, thậm chí là trả giá bằng tính mạng”, Tô Minh thản nhiên nói, trong lời nói chứa đầy vẻ lạnh lùng.