Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 75: Binh Khí Thường Dùng Là Gì

Không ai trả lời.
“Chỉ hai chữ!”, Tô Minh giơ hai ngón tay lên, nói: “Rác rưởi!”
Câu nói không chút nể nang.
Rác rưởi thì mãi chỉ là rác rưởi mà thôi.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều học viên đều cảm thấy phẫn nộ.


Mặc dù họ rất kính trọng Tô Minh, kính trọng cường giả, và họ cũng thừa nhận thực lực của anh.
Họ cảm thấy, anh đúng là ‘yêu nghiệt’ siêu cấp, từ tận đáy lòng đều thừa nhận Tô Minh làm giáo tôn của mình.
Nhưng Tô Minh lại sỉ nhục họ như vậy thì vẫn khiến họ phẫn nộ.


Họ từ trước đến nay được huấn luyện và tu luyện như vậy, sao có thể gọi là rác rưởi được?
Tám viện võ đạo ở Đế Thành đều được huấn luyện và tu luyện như thế.
Lúc này, ngay cả Chu Khánh Di cũng cắn chặt môi.


“Đừng có cảm thấy không phục, tôi nói rác rưởi thì tất nhiên là rác rưởi rồi.
Nhìn cách tu luyện và huấn luyện của các người thì viện võ đạo nhà họ Diệp vẫn sẽ có thành tích thứ 4 thứ 5 trong lần giao lưu viện võ đạo tám gia tộc lần này thôi”, Tô Minh tiếp tục nói.


Nói cũng phải! Kể cả bị sỉ nhục thì cũng phải công nhận những lời Tô Minh nói là sự thật.
“Có lẽ các người sẽ muốn phản bác, sẽ muốn mắng tôi là sao tôi lại ngông cuồng nói cách tu luyện và huấn luyện của các người là rác rưởi.


Vậy thì hãy lấy ra cách tu luyện và huấn luyện khác đi!”, Tô Minh tiếp tục nói, khóe môi nhếch lên: “Bây giờ hãy mở to mắt ra mà nhìn đây!”
Lúc này, rất nhiều học viên đều sáng mắt lên.
Lẽ nào Tô Minh thật sự có cách huấn luyện và tập huấn khác sao?


“Chu Khánh Di! Cô lại đây!”, Tô Minh nhìn về phía Chu Khánh Di, nói.
“Á?”, Chu Khánh Di hoàn toàn không thể ngờ, việc mà Tô Minh muốn dạy cách tu luyện tốt hơn lại có liên quan đến mình?
“Bình thường cô dùng binh khí gì?”, Tô Minh hỏi.
“Tôi dùng kiếm!”
“Lấy kiếm ra! Hai thanh luôn!”


Chu Khánh Di thấy nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo, sau đó lấy hai thanh kiếm ở quầy đựng binh khí cách đó không xa.
Hai thanh kiếm này đều là kiếm tinh luyện.
“Cô đấu với tôi!”, Tô Minh nói.
Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.
Đấu với Tô Minh ư?


Mặc dù cô ta là một trong ba đội trưởng, cũng đạt đến tầng đỉnh phong của cảnh giới tụ khí nhưng thực lực của cô ta yếu hơn Tô Minh nhiều.
Trong lòng cô ta rất rõ, bản thân mình còn kém xa.
“Xoẹt!”
Trong lúc Chu Khánh Di do dự và kinh ngạc thì Tô Minh đã bắt đầu ra tay, chỉ thấy một âm thanh vang giòn…


Mọi người chỉ nhìn thấy thanh kiếm tinh luyện trong tay Tô Minh hóa thành một luồng hàn quang chói mắt trực tiếp chém về phía Chu Khánh Di mà không chút nương tay.
Thậm chí, Chu Khánh Di còn cảm nhận được nguy hiểm và sinh tử cận kề.


Rất nhiều học viên trong viện võ đạo đều biến sắc, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, thậm chí còn kinh hãi hô lên.
“Giáo tôn! Đừng…”, sắc mặt Chu Khánh Di tái nhợt, vội hô lên.
Tiếc rằng mọi thứ đều vô ích.


Cô ta chỉ nhìn thấy kiếm quang màu trắng đang đâm về phía mình, thậm chí còn đâm với tốc độ kinh người, sát ý nặng nề, dường như thần chết sắp đến đưa cô ta đi.