“Không… không thể nào…”, sau khi rơi xuống đất, Diệp Võ dường như quên cả cơn đau, trong đầu hắn chỉ toàn là khó tin.
Hắn vô cùng tự tin và tự phụ với nắm đấm cùng sức mạnh của mình, trong mắt hắn, người thanh niên trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn đây chẳng là cái thá gì, còn kém hắn cả mười vạn tám nghìn dặm!!!
Hắn làm sao mà chấp nhận được sự thật này?
Lòng tin với võ đạo của hắn dường như sắp đổ vỡ cả rồi.
“Nếu như Mộ Cẩn đã để tôi đến làm giáo tôn của các người, vậy thì Tô Minh tôi chắc chắn có khả năng đó, anh tự nhận thấy trên phương diện sức mạnh thì mình cũng có chút thiên phú? Chút thiên phú đó của anh chẳng là cái thá gì”, Tô Minh cất lời, đả kích một cách không nể nang.
Nếu như anh đã muốn làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp, vậy thì anh sẽ phải có trách nhiệm.
Đầu tiên, anh phải khiến cho đám người kiêu căng ngạo mạn, mắt lúc nào cũng nhìn lên trời này một bài học.
Anh phải phá vỡ sự kiêu căng và tự phụ của bọn họ.
Phá xong rồi làm lại.
“Còn có ai không phục tôi không? Muốn khiêu chiến với tôi không? Bây giờ có thể đứng ra đây!”, Tô Minh ngẩng đầu lại nhìn về phía tất cả những người khác có mặt trên sân luyện võ.
Hôm nay, có người không phục, anh có thể chấp nhận khiêu chiến, nhưng nếu qua hôm nay, thì anh chính là giáo tôn!
Anh nói cái gì, đám học viên này đều phải nghe theo một cách vô điều kiện, nếu mà còn dám không tôn trọng kính trọng thì anh sẽ quyết không nể nang tống cổ hết đám người này ra khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp, chắc hẳn, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ không ngăn cản anh.
Đối diện với sự bá đạo vô đối của Tô Minh, bên trong viện võ đạo chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
Bọn họ đã bị doạ cho sợ hết hồn.
Đến cả Diệp Võ cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, hơn nữa, Tô Minh còn đánh bại Diệp Võ khi hắn sử dụng chiêu thức mà mình am tường nhất.
Sự hùng mạnh của Tô Minh quả thực khó mà có thể hình dung ra được, không ai lại muốn đi chịu chết cả.
“Không có ai à?”, Tô Minh hừ một tiếng: “Trước đó người nào người nấy châm chọc, cười nhạo rôm rả như thế, tôi còn tưởng các người cũng là cây đinh nhọn không sợ trời không sợ đất, kết quả mới có vài phút mà đã thành một đám yếu đuối như sên cả rồi à?”
Tô Minh cố ý sỉ nhục.
Kích động.
Quả nhiên, trong viện võ đạo có rất nhiều người không kiềm được mà thở hắt ra.
Bọn họ trước giờ nào có từng bị người ta sỉ nhục như vậy?
“Khó chịu rồi hả?”, Tô Minh hừ mũi nói: “Ai thấy khó chịu thì đứng ra đây!”
Ép người quá đáng!!!
Đây mới gọi là ép người quá đáng.
“Tôi là Diệp Phù!”, sau mấy nhịp thở, Diệp Phù đứng ra, bởi vì anh ta cảm thấy, nếu như mình không đứng ra mà vẫn còn phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếp thì ý chí một lòng vì kiếm đạo của anh ta sẽ bị đập tan mất.
Kiếm tu, phải là người không biết run sợ.
Phải là người luôn tiến về phía trước.
“Tôi là kiếm tu”, Diệp Phù nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen, lưỡi kiếm khá mỏng cũng không hề rộng, duy chỉ có một đặc điểm là kiếm màu đen, thuộc loại màu đen tuyền, nhưng lại toả ra ánh hào quang màu đen huyền loé mắt, mũi kiếm cực kỳ sắc nhọn.
Quan sát kỹ, chuôi của thanh kiếm đen dài này đã bị mài mòn bởi thời gian, hẳn là do người dùng nó đã sử dụng rất nhiều năm.
Diệp Phù nhấc kiếm lên đi về phía Tô Minh.
“Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”, không biết là ai hét lên một tiếng, bất ngờ, trong sân luyện võ, hầu như tất cả mọi người đều dùng hết sức mình để hét lên theo “Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”
Cùng chung mối thù.