Trên thực tế, dùng khoảng thời gian vụn vặt để tu luyện không có nhiều hiệu quả, nhưng có còn hơn không, không phải sao? Ngược lại cũng có chuyện để làm.
Thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi.
"Mẹ kiếp!"
Tiếng hét kinh hãi của cậu Chu ngồi ở hàng ghế sau đã đánh thức Tô Minh đang tu luyện.
Tô Minh mở mắt, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người chậm rãi đi tới.
Bóng dáng này trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong khoang hạng phổ thông, sở dĩ cậu Chu kinh ngạc hét lên cũng là bởi vì bóng người kia chậm rãi đi tới.
Hô hấp của cậu Chu như ngừng lại.
Những người phụ nữ xinh đẹp có thể nhìn thấy rất nhiều, nhưng xinh đẹp như người con gái ở trước mặt này thì cực ít.
"Cậu Chu, hừ, anh nhìn xem tròng mắt anh sắp rớt ra ngoài rồi kìa", thư ký Lưu rõ ràng đang ghen tị, nũng nịu oán trách một câu.
"Sao cô lại tới?", Tô Minh nhíu mày một cái.
Là Tiêu Nguyệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh nhìn của mọi người, Tiêu Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống, vị trí của cô hóa ra là bên cạnh Tô Minh.
Tô Minh nhất thời hiểu được, đây là sự cố ý sắp đặt của Tiêu Nguyệt hoặc nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu là gia đình danh gia vọng tộc số một ở thành phố Dương Giang, muốn làm việc này cũng không khó.
"Vậy mà lại ngồi trước mình một hàng", Cậu Chu ở ghế phía sau càng thêm kích động.
Hắn cảm thấy có thể gặp được người con gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy chính là duyên phận và sự sắp đặt của ông trời.
"Cậu Chu...", thư ký Lưu ở bên cạnh ghen tức muốn nổ đom đóm mắt.
"Cục cưng, ngoan nào, đừng làm loạn, khi xuống máy bay anh sẽ mua túi cho em", cậu Chu dỗ dành thư ký Lưu cho có bởi vì tâm trí hắn đều đổ dồn vào Tiêu Nguyệt.
“Thôi được rồi", mặc dù trong lòng thư ký Lưu không vui, nhưng cô ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận, bởi vì nếu cô ta gây rối, tính khí của cậu Chu như thế nào cô ta hiểu quá rõ.
"Người đẹp, làm quen chút nhé, tôi là Chu Tranh, xuất thân từ gia đình họ Chu ở Đế Thành", Chu Tranh hướng về phía Tiêu Nguyệt ở hàng ghế phía trước, nói.
Nhưng.
Tiêu Nguyệt không thèm quan tâm.
Bởi vì tâm tư của Tiêu Nguyệt đều đặt trên người Tô Minh.
Chu Tranh có chút xấu hổ, nhưng không muốn buông tha, trong lòng đang tính đến việc làm thế nào để tiếp tục trò chuyện.
"Tô Minh, ba năm nay, em...!Luôn nghĩ đến anh", cơ thể Tiêu Nguyệt mềm mại nhịn không được mà dính sát vào người Tô Minh, cô cắn đôi môi đỏ mọng một cái rồi nói: "Em biết anh không tha thứ cho em, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh".
Tô Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không có phản ứng.
Tiêu Nguyệt tiếp tục nói: "Tô Minh, ba năm trước, em bị bố mẹ và ông nội nhốt ở nhà.
Tối hôm đó, người nhà họ Từ đến nói chuyện với ông nội, sau đó ông nội liền quyết định nhốt em trong phòng, còn cắt đứt tất cả liên lạc, cấm em liên lạc với anh, em..."
Tiêu Nguyệt nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Tô Minh vẫn mặc kệ Tiêu Nguyệt, nhưng trong đáy lòng lại bởi vì câu nói của Tiêu Nguyệt mà dậy sóng.
Sở dĩ nhà họ Tiêu có thể trở thành gia tộc thượng lưu bậc nhất thành phố Dương Giang vốn không phải chuyện đơn giản.
Ông cụ nhà họ Tiêu chắc chắn là một người thông minh.
Ba năm trước, lúc nhà họ Từ quay lại cắn chủ, theo lẽ thường, nhà họ Tiêu nhất định sẽ giúp nhà họ Tô.
Suy cho cùng, lúc đó cho dù nhà họ Tô có là một con lạc đà gầy cũng lớn hơn con ngựa như nhà họ Từ, huống chi, Tiêu Nguyệt còn có quan hệ với mình.
Nhà họ Từ hẳn là biết đạo lý này, cho nên đến nhà họ Tiêu trước, cảnh cáo nhà họ Tiêu, hoặc là dùng thứ gì đó uy hϊế͙p͙ nhà họ Tiêu, làm cho nhà họ Tiêu không muốn giúp đỡ nhà họ Tô, để nhà họ Từ thuận lợi chiếm đoạt nhà họ Tô.
Và cuối cùng, nhà họ Tiêu quả thực cũng không làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Tô bị hủy diệt.
Điều này hoàn toàn có lý, Tô Minh càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình - nhà họ Từ không đơn giản!!! Phía sau còn có người thao túng! Nếu không, với thực lực đó nhà họ Từ không thể thành công uy hϊế͙p͙ nhà họ Tiêu!
"Tô Minh, ba năm nay, Từ Viêm dùng đã dùng vô số cách để theo đuổi em, em...!Em không đồng ý, em vẫn luôn độc thân bởi vì em còn yêu anh", Tiêu Nguyệt tiếp tục nói, sau đó liền không ngừng chảy nước mắt.
"Tô Minh, em biết nếu em cầu xin anh như thế này, anh sẽ coi thường em, nhưng em thật sự...", Tiêu Nguyệt đã khóc không thành tiếng.
Mấy ngày nay, sau khi nghe tin Tô Minh sống lại quay trở về, mấy đêm liền cô đều mơ tới Tô Minh.
Thậm chí càng nhớ tới ba năm trước đây, những ngày tháng hạnh phúc tươi đẹp của cô và Tô Minh.