Rất nhanh, ba người đi ra khỏi võ quán.
“Tô Minh! Nói cho tôi nghe tất cả đi!”, Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, đôi mắt nhìn chăm chú đầy mong đợi.
“Trước tiên, Tiết Tịnh là một tu giả võ đạo nhưng tu luyện ma công, đó là công pháp chuyên đi ăn sống máu thịt đồng loại”.
“Theo như tôi suy đoán thì trước đó hắn ta đã ăn không dưới 100 đồng loại rồi”.
“Nhưng hắn ta toàn ăn thịt người bình thường nên hiệu quả không phải tốt nhất”.
“Sức hút lớn với hắn ta chính là cô, người có Huyền Tâm Thể”.
“Cô khá may mắn đấy! Bởi vì hắn ta tu luyện ma công chưa đủ cao, gần đây khắp cơ thể hắn ta bao gồm cả lòng bàn tay có xuất hiện lỗ máu không ngừng xoay vòng”.
“Người khác không nhìn thấy lỗ máu đó nhưng nếu như chạm vào thì có thể cảm nhận được”.
“Vì vậy, hắn ta không dám có bất cứ tiếp xúc xác thịt nào với cô.
Kể cả cô muốn nắm tay hắn ta thì hắn ta cũng không muốn đâu.
Bởi vì một khi nắm tay thì sẽ bị lộ hết”.
…
“Ý của anh là, hắn ta tiếp cận tôi, thậm chí cố gắng trở thành chồng sắp cưới của tôi là vì muốn ăn sống máu thịt của tôi?”, Tống Cẩm Phồn nói xong rồi nín thở chờ đợi.
“Đúng thế!”
“Vậy thì chỉ cần bắt tôi, giết tôi rồi ăn sống uống máu là được, tại sao còn phải tốn bao công sức để thành chồng sắp cưới của tôi làm gì?”
Tô Minh cười nói: “Cẩm Phồn! Cô thật sự nghĩ người có Huyền Tâm Thể đơn giản vậy sao? Nhà họ Tống các cô có thể có một người có Huyền Tâm Thể như cô, chứng tỏ tổ tiên chắc chắn từng có tu giả võ đạo cao cường.
Vì vậy, có khả năng nhà họ Tống còn mạnh hơn cô tưởng tượng đấy, đặc biệt là ở mảng võ công.
Tiết Tịnh không dám dùng vũ lực để bắt cô nên đành phải cố gắng thành chồng sắp cưới của cô, rồi đường hoàng tiếp cận cô, sau đó tìm cơ hội ăn thịt cô”.
“Thì ra là vậy!”, Tống Cẩm Phồn gật đầu, sau đó cắn chặt môi, trong đôi mắt đẹp đã rưng rưng những giọt lệ.
Dù sao thì cô ta cũng thật lòng với Tiết Tịnh, còn luôn tự hào mình có người chồng sắp cưới như vậy.
Nhưng kết quả, hắn ta không phải là người, mà là một ác ma.
Đả kích này thật sự quá lớn!
“Cẩm Phồn! Mọi chuyện đều qua rồi…”, Trần Chỉ Tình ôm chặt Tống Cẩm Phồn, an ủi.
“Cảm ơn chị!”, Tống Cẩm Phồn nói nghiêm túc.
Nếu như không có người chị em tốt của mình thì chắc kết cục của mình sẽ rất thê thảm.
“Hihi! Có phải là mắt nhìn đàn ông của chị hơn em không? Có phải động lòng với người đàn ông của chị rồi không? Em đã gọi chị là chị, vậy thì người đàn ông của chị cũng chia cho em một nửa”, Trần Chỉ Tình nói đùa ở bên tai Tống Cẩm Phồn.
“Chị cút đi!”, Tống Cẩm Phồn mắng yêu một câu, sắc mặt đỏ ửng.
Nhưng vì Trần Chỉ Tình nói đùa nên tâm trạng nặng nề của cô ta cũng đỡ hơn phần nào.
Sau đó Tống Cẩm Phồn nói tiếp: “Chỉ Tình, Tô Minh, Viên Viên, mọi người cùng tôi đi về nhà họ Tống đi.
Chắc chắn bố mẹ và cả ông nội tôi sẽ rất muốn cảm ơn mọi người”.
“Không cần đâu!”, Tô Minh trực tiếp từ chối.
Bởi anh vẫn có chút chuyện, bây giờ phải đi Đế Thành luôn.
Sau đó, mấy người nói lời chia tay, Tống Cẩm Phồn dẫn Ngô Viên Viên đi về trường đại học Nguyên Hải.
Còn Tô Minh và Trần Chỉ Tình lái xe về thành phố Dương Giang.
Trên đường đi, rõ ràng là tâm trạng của Trần Chỉ Tình không được tốt lắm.
“Sao thế?”
“Chồng à! Có phải là anh phải rời thành phố Dương Giang không?”
“Ừm! Anh phải đến Đế Thành”, Tô Minh gật đầu, nói tiếp: “Em có đi cùng không?”
Trần Chỉ Tình sáng mắt lên, có chút suy nghĩ nhưng sau đó lại lắc đầu, nói: “Dù gì em vẫn là sinh viên năm 3, mặc dù em hay nghỉ học nhưng cũng không được làm gì quá.
Hơn nữa em biết, anh đến Đế Thành chắc chắn là muốn tìm nhà họ Lam báo thù nên em không thể đi làm vướng chân anh được”.
“Ngày mai anh đi, tối nay phải xem cách ‘thể hiện’ của em rồi”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói.
“Anh cút đi!”, mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, mắng một câu.