Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 342: Tình Thế Nguy Cấp

Vốn dĩ, bọn họ bàn bạc đợi đến khi cuộc thi diễn ra sẽ dùng sát trận Tây Lâm để giết chết Tò Minh, nhưng bây giờ không cần nữa!!! Hoàn toàn không cần!
Đêm nay chính là ngày giỗ của Tô Minh.
"Lão Cơ bây giờ sẽ đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành, sắp có trò hay để xem rồi".


"Đúng đúng đúng, Công Tôn gia chủ, hãy đưa con trai của anh đi cùng, hahaha..."
"Lão Ngụy, đêm nay thằng ranh con kia chắc chắn sẽ chết, đảm bảo 1000%".
Rất nhanh.
Những gia tộc hàng đầu của Đế Thành đều đã nhận được tin tức.
Toàn bộ giới thượng lưu đều xôn xao.


Tin tức này quả thực dọa người như một vụ nổ bom hạt nhân.
Hai lực lượng lờn của Huyền
Linh Sơn cộng với một đội lính tinh nhuệ, hợp lực để tiêu diệt Tô Minh!!! Trò đùa gì thế?
Chấn động.
Vò cùng chấn động.


Đương nhiên, cũng khá đáng tiếc là Tò Minh tài giỏi như vậy, đêm nay không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng! Còn chưa kịp vùng dậy, tỏa sáng rực rỡ, đã vụt biến mất như sao băng...
Quả nhiên, làm người không nên ngạo mạn, Tò Minh cũng quá mức hung hăng phách lối rồi.
ương ngạch không dễ dàng thỏa hiệp.


Lời các cụ nói cấm có sai!
Rất nhanh, một chiếc phi cơ riêng bay về phía Ma Thành, không ai muốn bỏ lỡ màn kịch hay tối nay.
Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức rồi.


"Đám người Thấm Băng Tuyền đến nhà họ Lạc ở Ma Thành? Bức Tô Minh buộc lòng phải chủ động đi tới?", Diệp Mộ Cấn cùng ông nội đang đánh cờ,
đột nhiên nhận được tin tức liền vò cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này, điện thoại của ông cụ Diệp vang lên.


Ông cụ Diệp liền nghe điện thọai, khoảng gần năm phút sau mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, sắc mặt ông cụ Diệp tương đối khó coi: "Mộ Cấn, cậu Tô có khả năng gặp rắc rối lớn rồi.
Thẩm Băng Tuyền đích thân tới đây, mang theo Tam trưởng lão của Chân Diên Tông, Tam trưởng lão là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.


Hồng Bàng cũng dẫn theo hai người cung phụng cảnh giới Thiên Vị
trung kỳ".
Diệp Mộ Cấn không nói lời nào.


Ông cụ Diệp tiếp tục nói: "Cho dù Tô Minh đánh bại Lục trưởng lão cửu Hư Tông thì đêm nay cũng vô cùng khó khăn...!Vừa nãy thiếu chủ Phiêu Diếu Tòng điện thoại cho ông, nhắc nhở nhà họ Diệp chúng ta đêm nay không tham dự".


"Tại sao?", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Phiêu Diếu Tòng là người đứng sau chúng ta, nhưng không thể thay chúng ta quyết định, Tô Minh là người đàn ông của cháu, có thể Phiêu Diếu
Tông sợ nhưng nhà họ Diệp chúng ta không sợ".
Diệp Mộ Cẩn vô cùng bất mãn.


"Cậu Tô còn là ân nhân cứu mạng của lão già này", ông cụ Diệp thở dài: "Không thể giương mắt đứng nhìn cậu Tô chết.


Bây giờ cháu gọi ngay cho cậu Tô, nhất định không được để cho cậu Tô đến nhà họ Lạc ở Ma Thành, thiếu chủ nhà họ Hồng, đám người Thẩm Băng Tuyền, còn có người của đội lính Xương Sọ, đều đi tới nhà họ Lạc chờ cậu ấy, đây chính là một cái bẫy để chờ cậu ấy nhảy vào".


"Cái này...", Diệp Mộ Cẩn khẽ cau mày, rất khó, cô ta đã hiếu quá rõ tính cách của Tò Minh.
"Cứ thử xem", ông cụ Diệp ngưng trọng nói.
Diệp Mộ Cẩn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tò Minh.
"Tô Minh...", điện thoại vừa truyền đến, cô ta vừa định lên tiếng.


Tô Minh liền mở lời trước: "Anh cũng vừa nhận được tin tức, không cần cản anh, bây giờ anh phải đi tới nhà họ Lạc".
Giọng nói của Tô Minh nhàn
nhạt, không nhận ra cảm xúc gì.
Vô cùng trấn tĩnh.
Con người có việc không nên làm, nhưng cũng có việc không thể không làm.


Đêm nay, nếu mình không đi, nhà họ Lạc có thể sẽ bị tiêu diệt.
Còn nếu mình đi, bất luận kết quả của mình có ra sao, chí ít nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy nhất định sẽ không gặp tổn hại.
Nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy vô tội, mình không thể làm rùa rụt cổ, để cho nhà họ Lạc và Lạc


Thu Thủy xuống địa ngục?
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn trắng bệch.


"Ông, không thể cầu xin Phiêu Diếu Tòng sao? Phái người qua đây giúp Tò Minh! Tò Minh tài giỏi như vậy, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần lần này giúp anh ấy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
"Vừa nãy, thiếu chủ Phiêu Diếu Tòng nói, nếu không có Thấm Băng Tuyền, dựa vào thiên


phú của Tô Minh sẽ giúp đỡ Tô Minh.
Nhưng đáng tiếc, lần này có Thẩm Băng Tuyền, theo ý của cậu ấy, Thẩm Băng Tuyền cũng vò cùng tài giỏi, vì cậu Tò mà kết thành hận thù với Tô Minh thì thật không đáng".


"Chết tiệt", đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn bị cắn rách: "Thiếu chủ Phiêu Diếu Tông thì biết cái rắm, cái gì mà Thẩm Băng Tuyền vò cùng tài giỏi? Thế gian này không có người đàn ông nào có thể tài giỏi hơn người đàn ông của cháu! Lần này có khả năng giúp người đàn ông của cháu thì họ lại không dùng, từ nay về sau, muốn cũng không được, đêm nay nếu như


người đàn ông của cháu có thể sống sót, về sau Phiêu Diểu Tòng có hối hận thì cũng không kịp.
Mk!"
Diệp Mộ Cấn trong cơn nóng giận không nhịn được chửi bậy.


"Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ, và toàn bộ học viên cảnh giới tụ khí của viện võ đạo, đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành!", ông cụ Diệp trâm mặc một lúc rồi nói: "Đây là những gì nhà họ Diệp nợ cậu Tò".
"Dạ", Diệp Mộ Cẩn nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp


ửng hồng, cò ta biết, đêm nay có thể khó mà sống sót.
Hai giờ sau.
Ma Thành.
Trang viên nhà họ Lạc.
Đèn đuốc sáng trưng.


Tất cả vệ sĩ của nhà họ Lạc, lúc này đều run rẩy, sợ hãi đứng trước trang viên, từng người từng người một, sắc mặt tái nhợt, mặc dù trong tay đều cầm gậy gộc nhưng cũng chỉ dám đứng im.
Ngoài những vệ sĩ này ra,


bên trong và ngoài trang viên, lúc này chật ních người, những người này địa vị không nhỏ, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Ma Thành, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Đế Thành, và các gia tộc hàng đầu đến từ Hoa Hạ.


Những người này, ánh mắt sáng quắc, đứng từ xa nhìn chằm chằm trong đại sảnh, là khϊế͙p͙ sợ!!!
Trong đại sảnh lúc này có Thấm Băng Tuyền, Hồng Bành, đám người đội lính Xương Sọ, cộng thêm mấy thủ cảnh giới Thiên Vị, mười mấy Tông Sư, quả thực dọa chết người.


"Quả nhiên, ngay cả cô Thấm...!cũng đích thân tới, cô Thấm thật là khủng khϊế͙p͙, chúng ta ở xa như vậy, nhưng chỉ liếc nhìn thòi, đã...!đã...!đã kinh hồn bạt vía rồi! Quá cường thế!"
"Người đàn ông trung niên phía sau cô Thẩm càng đáng sợ hơn, trầm tĩnh như núi, thâm sâu không thấy đáy".


"Huyền Linh Sơn chính là Huyền Linh Sơn, không thể tưởng tượng được, thiếu chủ Bành đem theo hai vị kia cũng rất mạnh!"
"Tò Minh có tới hay là không, nếu không cấn thận thì
xác cũng không còn".